Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8. Bút phong nồng chuyển đạm / 笔锋浓转淡

Tống gia đương nhiên đã yểm một lớp kết giới pháp lực uyên thâm bảo vệ Tống phủ, bất quá lớp kết giới này chính là để cản vật từ ngoài vào, lại không có khả năng cản vật từ bên trong ra. Người của Tống gia nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến được tình huống có ai đó dám liều mạng xông ra ngoài trong đêm.

Vậy mà người thiếu nữ nọ vừa chạy ra khỏi cửa liền lập tức khuất dạng, chỉ còn tiếng bước chân xầm xập đâu đó vọng lại cùng tiếng khóc thút thít. Côn Minh mi tâm nhíu sâu, căng thẳng nói: "Quái lạ, tiểu cô nương này làm sao có thể chạy nhanh như vậy."

Xuân Thành: "Tiếng bước chân vọng lại từ bên kia, cũng chưa chạy được xa."

Côn Minh: "Chúng ta không có nhiều thời gian, liền lập tức đuổi theo thì họa may còn tránh được đàn dạ quỷ."

Xuân Thành giọng nói có chút gấp gáp: "Côn Minh ngươi cần hứa với ta một điều, vô luận tình huống như thế nào cũng phải nghe ta an bài."

Côn Minh vội vã đáp: "Được rồi ta hứa ta hứa ta hứa, bất quá chúng ta nhanh chân lên một chút đi."

Xuân Thành nói: "Trước tiên hãy bế khí lại, loài quỷ dựa vào mùi hương mà phân biệt nhau, nơi này tuy lãng đãng mùi thơm nhưng mùi của con người chính là thứ mà quỷ nhạy nhất."

Côn Minh không trả lời thêm, liền lập tức thu tay bế khí thành một hơi dày. Để không bị lộ nhân khí, họ tuyệt nhiên không thể mở miệng nói chuyện nữa, chỉ có thể hướng về tiếng bước chân một mạch đuổi theo.

Xuân Thành sải những bước chân dài về phía trước, càng chạy càng hăng. Côn Minh vất vả đuổi theo, chí ít cũng không để bản thân mình mất dấu Xuân Thành. Hai người chạy một lúc rất lâu, vậy mà tiếng bước chân xầm xập lại càng lúc càng xa, trong lòng Côn Minh lúc này cũng tràn ngập thắc mắc quỷ dị.

Tiếng bước chân nọ dắt hai người chạy khắp các ngõ hẻm hang cùng của thành Lăng Quang, chạy thêm một đoạn lại gặp một ngõ cụt. Tiếng bước chân từ phía tường bên kia vọng lại, hai người nhìn nhau không nói liền lấy đà phi thân sang bên kia bức tường, cảnh tượng trước mắt hiện ra lại là cổng đá thành Lăng Quang, bất quá âm thanh vọng lại đã không còn là tiếng bước chân xầm xập chạy nữa.

Côn Minh biểu tình căng thẳng ngước nhìn lên, đối mặt với y chính là một vầng trăng tròn vành vạnh vừa kiêu diễm vừa cô độc lạnh lẽo, ánh trăng lại như có sức mạnh đè nặng người y. Côn Minh trống ngực đập thình thịch nhìn cổng thành Lăng Quang từ từ mở ra, tiếng kẽo kẹt rợn ngợp chạy dọc sóng lưng y mấy lượt lên xuống. Y nheo mắt nhìn, lấp ló phía cổng thành đang chầu chực tràn vào chính là rất nhiều vật sống nhầy nhụa với đủ hình thù quái dị.

Y một hơi hít vào, đưa tay quệt đường mồ hôi ngang trán, cố sức trấn tĩnh lại. Xuân Thành không nói lời nào, lập tức kéo Côn Minh nấp vào một vách tường trống, đưa tay ra hiệu Côn Minh hãy cố bình tĩnh, Côn Minh không phản ứng gì thêm, cong môi đáp lại.

Cửa thành mở ra, cảnh tượng liền trở nên phi thường đặc sắc. Một đàn dạ quỷ trên dưới trăm con đang từ từ tiến vào bên trong thành, xung quanh lại vang lên không thiếu những tiếng gào thét, tiếng chửi bới, tiếng cười cợt vô cùng quỷ dị. Tiếng đi trước, mùi liền theo sau, bất quá chính là những thứ mùi mà con người không thể nào ngửi được, mùi thịt ôi thiu đi liền với mùi thịt khét, thoáng chốc lại thoảng qua một chút mùi như mùi thối của bàn chân, không mùi gì là không có.

Một mùi thối xộc ngang mũi Côn Minh, y vô thức buồn nôn liền đưa tay che miệng, khóe mắt thoáng long lanh một giọt nước, gương mặt đau đớn không nói nên lời. Xuân Thành ngay lập tức lại kéo Côn Minh nấp về một gian nhà trống, sau đó đưa bàn tay áp sát vào mũi Côn Minh. Bàn tay vừa kề, Côn Minh liền cảm thấy thoải mái hơn. Lòng bàn tay Xuân Thành thơm mùi hoa bách hợp đuôi cáo, hẳn là còn vương lại lúc y dùng sáp hoa vẽ phù triện.

Tiếng đàn quỷ bên ngoài cũng hết sức xôn xao, cảm giác như chúng đi đến đâu liền nhuộm bẩn đường đến đấy, ngay cả tiếng chó tru cũng hữu ý im bặt, thoáng chút lại vọng về tiếng gà quang quác kêu, chính là đàn quỷ đói đã bắt đầu kiếm ăn. Bàn tay Xuân Thành vẫn nhẹ nhàng đặt trước mũi, Côn Minh dùng da tiếp xúc qua liền cảm thấy có chút thô ráp. Mùi bách hợp đuôi cáo ngửi qua thì rất dễ chịu, bất quá ngửi nhiều lại thấy khó thở.

Côn Minh ngứa mũi không kiềm được mà hắt một hơi to, Xuân Thành phản ứng nhanh chóng liền đưa tay che miệng y lại. Lại nói loài quỷ nhạy nhất là hơi người, bên ngoài liền lập tức có tiếng xôn xao, tiếng quỷ nói chuyện với nhau cũng ù ù cạc cạc.

"Đợi đã, ta nghe có tiếng động lạ."

"Lão quỷ nhà ngươi có phải đói đến hoa mắt ù tai rồi không, lại đây liền cắn một miếng gà tươi cùng ta, ngươi xem miếng thịt còn nhỏ máu thơm phức này."

"Đúng không, ta cũng rõ ràng nghe thấy có tiếng động lạ, càng là tiếng của một con người a."

"Ha ha ha vừa đúng lúc bản đại gia đã mấy trăm năm nay không được ăn một miếng thịt người nào."

"Ngươi xem lời ngươi vừa nói bản thân có tin được không, ngươi chết lại không quá chục năm, mấy trăm năm kia chắc là nằm mơ mà có."

"Các ngươi trật tự chút nào, ta rõ ràng ngửi thấy mùi của con người."

Một giọng nữ quỷ vang lên: "Càng là mùi của một tiểu ca trẻ tuổi a, chỉ cần nghĩ đến lão nương ta liền ..."

"Liền cái đầu quỷ nhà ngươi."

"Các ngươi nói xem, mùi này có phải là đến từ bên kia?"

Tiếng quỷ nói chuyện bỗng dừng lại, thay vào đó là một tràng cười lớn hi hi ha ha vô cùng quỷ dị, hướng mà chúng cùng nhìn về cũng chính là nơi mà Côn Minh và Xuân Thành đang ẩn nấp.

Côn Minh hốt hoảng nói: "Không ổn ...", Xuân Thành lập tức nhíu mày cắt ngang lời, không để y lên tiếng tiếp.

"Đấy đấy các ngươi lại nghe xem, nghe xem, ha ha ha ha."

"Ha ha ha tiểu ca à, ngươi ra đây vui đùa cùng bọn ta một chút đi."

"Tốt nhất ngươi hãy trốn cho kỹ, bản đại gia nếu tìm được ngươi thì liền chào mừng ngươi gia nhập Minh phủ."

"Nhớ để cho ta cái đùi, ta nhất định phải được ăn cái đùi, một cái đùi trắng trẻo mập mạp a, ha ha ha ha."

Côn Minh căng thẳng chờ đợi, khắp đầu lúc này chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh, nhìn sang Xuân Thành lại cảm thấy biểu tình y bất biến, hoàn toàn không có chút căng thẳng nào. Côn Minh trong lòng liền nảy sinh cảm thán.

Ngoài kia tiếng quỷ vẫn liên tục cười hi hi ha ha tiến gần lại phía hai người đang ẩn náu, bất chợt Côn Minh cảm thấy có hơi lạnh ngay phía bả vai. Y giật mình quay lại liền phát hiện một bàn tay lạ đang đặt trên vai của mình, mà lúc này đây Xuân Thành đã nhanh chóng rút bội đao trong ngực ra kề sát cổ người lạ mặt kia. Ánh đao trong đêm đen sáng hắt lên cũng đủ thấy được gương mặt của hắn, bất quá hắn đang đeo mạng che mặt nên không thấy được khuôn dạng. Cả người hắn mặc một bộ hắc y mỏng, nhìn qua cũng đủ biết không phải đạo bào tiên môn. Côn Minh ngay lập tức nhận ra, hắn chính là người che mạng xin vào Tống phủ ngay sau y cùng Xuân Thành, chỉ là không biết hắn đã ở gian nhà trống này từ lúc nào, hoặc nói khó nghe hơn chính là không biết hắn đã theo dõi hai người từ lúc nào.

Tình huống hiện tại có chút phức tạp, Xuân Thành thủ pháp vô cùng vững vàng, chỉ cần tên che mặt cử động một chút liền không thoát khỏi lưỡi đao trên tay y. Tên lạ mặt lại cư nhiên bất động không nói, mà chỉ cần hắn mở miệng ra để nói, bách quỷ ngoài kia chỉ hận không thể một đường bay vào ngay thay vì vừa đi vừa cười hi hi ha ha vô cùng khoái trá. Côn Minh ánh mắt ngưng thần, cảm thấy tình huống hiện tại chính là ngàn cân treo sợi tóc.

Bất quá biết hắn không thể làm gì khác, Côn Minh nhẹ nhàng đưa tay lên tháo mạng che mặt của hắn xuống. Mạng che vừa rời khỏi mặt, hai người Côn Minh cùng Xuân Thành không khỏi trợn to mắt, hốt hoảng không nói nên lời.

Người che mặt này cư nhiên lại là Lâm Giai Ất, có điều trên gương mặt nàng lại điểm mấy chấm màu đen nơi ấn đường cùng thái dương trông cực kỳ lạ lẫm, từ trên người nàng cũng tỏa ra một mùi hương phi thường quỷ dị.

Giai Ất biểu tình đương nhiên căng thẳng tột cùng, đưa ngón tay chỉ vào đường bội đao đang kề trên cổ mình, Xuân Thành lúc này mới thu đao về. Giai Ất miệng không mở lời, chỉ đưa một ngón tay kề ngang miệng ý muốn cả hai cùng im lặng. Nàng lấy từ trong người ra một chiếc khăn thêu nhỏ, bất quá chiếc khăn này đã bị nhuộm tím đen bởi một hợp chất sền sệt, mùi cực kỳ khó ngửi.

Giai Ất từ từ dùng một đầu ngón tay quệt lấy một đường từ đống tím đen sền sệt ấy, đoạn lại ngoắc tay ý bảo Côn Minh kề sát mặt vào. Côn Minh tuy gương mặt tràn đầy sự khó hiểu nhưng cũng ngoan ngoãn kề sát mặt lại, Giai Ất liền dùng bàn tay còn lại vén râu tóc trên thái dương y qua một bên, từ từ điểm lên hai bên thái dương cùng ấn đường mỗi nơi một chấm đen. Ba chấm đen vừa điểm lên, cả người Côn Minh liền tỏa ra một mùi quỷ dị tương tự mùi hương trên người Giai Ất.

Giai Ất tấm tắc nhìn Côn Minh, đoạn quay sang Xuân Thành. Xuân Thành mặt vô biểu tình, nghiêm túc kề sát lại, Giai Ất cũng miễn cưỡng điểm lên mặt y ba điểm như Côn Minh. Đốm đen điểm xong xuôi, Giai Ất lại tiếp tục lấy trong người ra một chiếc bình nhỏ, từ trong bình trích ra cơ man toàn là máu đặc. Giai Ất quệt quệt vài đường máu lên mặt rồi lên khóe môi, chẳng mấy chốc gương mặt lại hệt như vừa úp sâu vào một bát máu mỡ màng tươi rói. Nàng chìa tay đưa chiếc bình nhỏ ra, ý bảo Côn Minh và Xuân Thành cũng hãy tự làm lấy.

Họa tới họa lui, gương mặt cả ba người cuối cùng đều đã dính đầy vết máu, nhìn không khác gì là đi từ một đoàn quỷ đói mà ra. Giai Ất cẩn trọng cất kỹ chiếc khăn thêu cùng chiếc bình máu, sau cùng lại nhỏ giọng nói: "Làm theo ta."

Lời vừa nói xong, hai người Côn Minh cùng Xuân Thành chưa kịp phản ứng gì, Giai Ất đã ngay lập tức xông cửa ra ngoài, vừa đi vừa cười vô cùng thống khoái: "Hi hi hi ha ha ha."

Côn Minh và Xuân Thành nhìn nhau một lượt, chỉ hận bản thân không thể té ngã một cái ngay lúc này. Nửa ngày, hai người mới bắt đầu lững thững đi ra ngoài.

Côn Minh: "Hi hi hi ha ha ha."

Xuân Thành: "Hi hi hi ha ha ha."

Tiếng đàn quỷ phía trước vọng về: "Các ngươi là ai?"

Giai Ất vừa cười lớn vừa nói: "Ha ha vị đại ca này, ngươi ngửi thử xem trên người chúng ta là mùi gì?"

Một con quỷ mặt mày dữ tợn vai vác đại đao, lớn tiếng nói: "Ta ngửi thấy mùi quỷ khí nồng nặc trên người của ngươi, bất quá nhìn ngươi rất lạ, ta chưa từng thấy qua ngươi ở Minh phủ."

Mùi hương quỷ dị tỏa ra từ ba người họ vậy mà lại là quỷ khí. Côn Minh đi sau một đoạn, nhỏ giọng nói: "Vậy hóa ra chấm đen mà Giai Ất điểm cho chúng ta ..."

Xuân Thành: "Là quỷ tuỷ."

Côn Minh ngơ ngác: "Quỷ tuỷ?"

Xuân Thành đáp: "Không sai, Lâm cô nương có lẽ trên đường đi đã giết một con quỷ rồi lóc tủy của nó nghiền thành cao sệt. Quỷ tủy cũng giống như nhựa sống của cây, phi thường đậm đặc mùi quỷ khí, quệt nó lên người liền có thể ngụy trang thành quỷ."

Côn Minh nói: "Chấm đen là quỷ tủy, vậy máu này không lẽ là ..."

Xuân Thành nhàn nhạt nói: "Ngươi đừng lo, chỉ là máu gà bình thường, bất quá mùi có tanh một chút."

Côn Minh: "Đúng là rất tanh, trải nghiệm này cũng gọi là phi thường đặc biệt đi."

Tiếng Giai Ất phía trước nói lớn: "Chưa từng thấy, chưa từng thấy, chính chúng ta ở đây cũng chưa từng thấy qua các vị. Chúng ta là tiểu quỷ vừa mới tu thành, mượn dịp trăng tròn hôm nay dạo chơi nơi này một chút."

Một nữ quỷ lên tiếng nói: "Các ngươi là vừa mới tu thành sao, đã diện kiến Quỷ chủ rồi chứ?"

Giai Ất tròn xoe mắt, nói: "Ồ, loài quỷ chúng ta cũng còn có quỷ chủ sao? Tiểu quỷ xin nghe chỉ giáo, xin nghe chỉ giáo a."

Lời Giai Ất vừa dứt, Xuân Thành từ phía sau đã kịp đi lên, nói: "Minh Quân quỷ chủ Minh phủ, bản thân ta đã diện kiến qua. Vị nữ tiểu quỷ này đây vừa mới tu thành, có nhiều luật lệ vẫn còn chưa tường tận. Loài quỷ chúng ta vô luận xuất xứ, chỉ cần tu thành liền lập tức đến Minh phủ diện kiến Quỷ chủ, lệ này ngàn năm không đổi."

Nữ quỷ trước mặt khoác lên mình một bộ da trắng bệch lại nhũn nhão, gương mặt tô phấn vừa dày vừa đậm, bất quá lại không che được những đường nếp nhăn quanh viền mắt. Ả vừa nhìn thấy Xuân Thành thì giọng liền trở nên đầy ý xuân, the thé nói: "Ái cha vị tiểu quỷ ca ca này đây, bộ da của ngươi thật đẹp a, thật là muốn cắn một miếng."

Tiếng chúng quỷ xôn xao nói: "Lão bà à, hắn vẫn còn trẻ lắm so với ngươi a."

Con quỷ vác đại đao trên vai nhìn qua hai người một lượt, lại nhìn về phía Côn Minh đằng xa, lớn giọng hỏi: "Còn hắn?"

Xuân Thành nói: "Hắn cũng là tiểu quỷ vừa mới tu thành."

Nữ quỷ cười lớn, nói: "Ha ha ha, lại là một vị tiểu ca ca da trắng môi đỏ, bổn tiểu thư rất thích a."

Tiếng chúng quỷ lại xôn xao: "Không biết xấu hổ, đúng là không biết xấu hổ mà."

"Bổn tiểu thư sao, đúng là mở mang tầm mắt nha."

"Ta chết được bao nhiêu năm rồi, đúng là chuyện gì cũng phải thấy qua một lần."

Nữ quỷ lớn giọng quát: "Các ngươi là muốn làm quỷ què đúng không?"

"Thì đó, ngươi muốn nói gì thì cứ nói đi Tương Kiến tiểu thư."

"Đúng rồi Tương Kiến tiểu thư, ngươi chính là đệ nhất mỹ nhân, à không, đệ nhất mỹ quỷ a."

Nữ quỷ tên Tương Kiến nhếch môi nói: "Xem ra các ngươi cũng còn biết điều lắm."

Côn Minh đi lên cũng vừa kịp nghe hết câu chuyện, vô thưởng vô phạt nói: "Tương Kiến, cô nương quả có một cái tên rất hay."

Tương Kiến nữ quỷ nhắm về phía ba người, nói: "Vị tiểu ca này cũng nhanh miệng lắm. Các ngươi đi từ trong đó ra có phát hiện điều gì bất thường không?"

Giai Ất nói: "Điều bất thường sao, hình như cũng không có gì bất thường cả."

Quỷ Tương Kiến gắt giọng nói: "Có là có, không là không, hai chữ hình như phát ra từ miệng ngươi cũng quá hồ đồ rồi."

Giai Ất: "Kiến tỷ tỷ không cần phải bực mình, bất quá chúng ta cũng chỉ là bắt vài con gà sống, máu còn chưa kịp lau liền phải chạy ra gặp gỡ mọi người đây."

Nữ quỷ Tương Kiến nheo đuôi mắt đầy nếp nhăn lại, giọng nói có phần dò xét: "Đúng không, ta lại cảm thấy vết máu này của các ngươi rất kỳ lạ." Đoạn, ả tiến lên phía trước áp sát vào Xuân Thành, đưa ngón tay quệt một đường máu trên gò má y.

Tiếng chúng quỷ lại xôn xao: "Mấy trò phong tình này, thật hỏng mắt ta."

"Ngươi đừng lo, ngươi hỏng đôi mắt này ta liền tìm một đôi mắt chó gắn vào cho ngươi, mang mắt chó thì cả đời này có ăn bao nhiêu cơm chó cũng không còn thấy đau lòng nữa."

Một tên dạ quỷ có hai cái đầu đang tranh cãi nhau: "Không được nhìn, không được nhìn, a ta đã bảo là ngươi không được nhìn mà."

Nữ quỷ Tương Kiến quay đầu ném một ánh lườm về phía bọn dạ quỷ đang xôn xao, tiếng động lập tức im bặt. Tên quỷ vác đại đao giọng ồ ồ nói: "Sao rồi Tương Kiến, máu đó có phải là máu gà không?"

Nữ quỷ Tương Kiến nhàn nhạt đáp: "Phải, chính là máu gà, bất quá cũng không thể chứng minh ba tên này không có tư tàng*, chúng ta đã rõ rõ rành rành nghe thấy tiếng nói con người mà."

*tư tàng: cất giấu riêng cho mình

Giai Ất như phát hiện ra điều gì, vội vàng lên tiếng: "A phải rồi, có thể là mùi của vị tiểu ca này đây". Đoạn, nàng đẩy Côn Minh lên phía trước, nhanh nhảu nói: "Các ngươi ngửi xem có phải không, vị tiểu ca này mới chết được vài ngày, là ôm hận một mối tình không thành mà chết, nhân khí đương nhiên còn chưa tan hẳn."

Côn Minh mặt vô biểu tình, hai vai có chút rụt lại, nói: "Phải, phải, có thể là mùi của ta."

Tên quỷ đại đao cùng nữ quỷ Tương Kiến lườm y một lượt, chốc lại kê mặt lại gần ngửi lấy ngửi để, cuối cùng lại nói: "Đúng thật là mùi của ngươi, thật là làm bản đại gia đây mất hứng."

Nữ quỷ Tương Kiến lời nói có chút bỉ bôi: "Ha ha ha thật sự là nhìn không ra nha, vị tiểu ca này đây lúc sống đã là một kẻ si tình, đến chết cũng một mực muốn làm một tiểu quỷ lụy tình sao."

Côn Minh có chút xấu hổ, cười xòa: "Đều tốt đều tốt, chí ít bản thân ta còn tìm được một lý do để đọa quỷ."

Nữ quỷ Tương Kiến như bắt được vàng liền quay ngoắt sang Giai Ất cùng Xuân Thành, gằn giọng hỏi: "Vậy hai người các ngươi vì sao mà chết?"

Giai Ất mỉm cười, nhanh chóng đáp: "Ta sao, ta cảm thấy tình cảm chính là một thứ rất phiền phức, vậy mà thứ phiền phức này lại cứ liên tục tìm đến ta, ta liền tự tìm cái chết, như vậy có thể làm một con quỷ tự do không bị ràng buộc."

Nữ quỷ Tương Kiến nghe lời Giai Ất nói, trong lòng không để tâm lắm. Ả nhìn sang Xuân Thành, khuôn miệng nở một nụ cười ý nhị.

Xuân Thành mi mắt thả lỏng, nhàn nhạt nói: "Ta trong lòng có một người nhưng bản thân lại không có cách nào để thổ lộ, cuối cùng cũng chỉ có thể tâm nguyện được vì người đó mà chết."

"Thật không, vị tiểu ca này quả thật phi thường phong tình a."

"Cha mẹ ơi ngọt chết ta."

"Ta phỉ, ngươi không phải là đã chết rồi sao."

Không khí tự dưng lại trở nên nghẹn ngào khó tả, một bầy dạ quỷ ở đằng sau chỉ hận không còn nước mắt để khóc cho đã đời một trận.

Tên quỷ đại đao bực mình quát lớn: "Vô vị, hết sức vô vị. Tuổi trẻ các ngươi, vậy mà chỉ nghĩ được mấy chuyện tình cảm vô vị, thật là không có tiền đồ."

Nữ quỷ Tương Kiến nhoẻn miệng cười, ý nhị nói: "Đúng không, ta lại cảm thấy vị tiểu ca này đây rất thú vị cũng rất có tiền đồ."

Quỷ đại đao gầm gừ: "Nói chuyện với các ngươi thật phí thời gian". Đoạn, hắn quay sang Giai Ất, lớn giọng hỏi: "Ngươi, Vô Nghiêm phủ đi đường nào?"

Giai Ất đáp: "Quỷ đại ca à, ta cũng chính là lần đầu đến nơi này, ngươi hỏi vậy là làm khó ta rồi."

Nữ quỷ Tương Kiến cười lớn: "Ha ha ha Lão Đại à, ngươi có phải là giận quá mất khôn rồi không, Vô Nghiêm phủ đi đường này." Ngón tay ả đỏng đảnh chỉ về một nơi, cả bầy quỷ ngay lập tức đưa mắt nhìn theo. Khuất sau vài lầu cao, một luồng tử khí đang bốc lên ngày một đậm.

Cả bầy quỷ bắt đầu nhao nhao lên: "Ôi cha mẹ ơi, là oán khí sao, ta chết bao nhiêu lâu rồi lần đầu tiên mới được nhìn thấy nhiều oán khí như vậy."

"Đúng không đúng không, hôm nay ông đây phải đánh chén một bữa thật no say."

"Già đi trước trẻ đi sau, ai cũng có phần."

Tiếng gào rú đinh tai của bầy dạ quỷ làm Côn Minh có chút bực mình. Y tranh thủ bọn quỷ đang lơ là liền quay sang hai người Giai Ất cùng Xuân Thành, thấp giọng hỏi: "Chúng ta thì sao?"

Giai Ất ngắn gọn đáp: "Đi."

Xuân Thành khe khẽ gật đầu. Bầy dạ quỷ lúc này đã không còn giữ được bình tĩnh, ngay lập tức như bổ nhào về phía trước mà đâm đầu chạy. Quỷ đại đao cùng nữ quỷ Tương Kiến dẫn đường, trong tiếng bước chạy xồng xộc lại có thêm tiếng cười quỷ dị hi hi ha ha. Ba người từ từ đi lại phía sau, lúc này mới gọi là có chút không gian riêng để làm rõ vài chuyện.

Côn Minh nói: "Giai Ất, tất cả chuyện này là sao?"

Giai Ất khuôn mặt cực kỳ bất bình quay sang Côn Minh, giọng trách móc: "Ngươi hỏi ta? Ta mới là người phải hỏi ngươi câu này Lý Côn Minh. Ngươi không nói không rằng lại bỏ đi với cái tên Lý Xuân Thành đến nơi quỷ quái này là tìm kiếm cái gì? Bộ ngươi tưởng ném cho ta một bức hoành liền êm xuôi mọi chuyện sao?"

Côn Minh vội vàng phân bua: "Ta cùng Xuân Thành đến đây là có chuyện cơ mật, không tiện nói ra bên ngoài."

Giai Ất giọng càng gắt gỏng hơn: "Bên ngoài, ngươi từ lúc nào đã xem ta là người ngoài rồi Lý Côn Minh?"

Côn Minh vội vã nói: "Ta không có ý đó, Giai Ất, chỉ là hiếm hoi lắm Tam ca mới có thể có mặt trong sinh thần của ngươi, ta cũng không thể nào ích kỷ đến mức làm hỏng dịp tốt này được, ngươi nói có đúng không?"

Giai Ất gương mặt có chút cứng đờ, nói: "Ngươi nói vài ba câu bản thân liền trở thành một người quân tử trăm tơ nghìn mối, ngươi xem ta là hạng người gì?"

Côn Minh xòa cười, vui vẻ nói: "Ta nhận sai, ta xin lỗi, vốn dĩ nên nói cho ngươi nghe từ đầu. Nếu như không có ngươi, tình huống lúc nãy cũng không biết phải giải quyết như thế nào?"

Giai Ất bĩu môi nói: "Đúng không, mối nợ này ta phải tính thật đầy đủ với ngươi Lý Côn Minh."

Côn Minh ha ha cười vui vẻ, Xuân Thành nói tiếp: "Lâm tiểu thư, người lúc nãy vào Tống phủ ngay sau chúng ta có phải là cô nương?"

Giai Ất nhàn nhạt đáp: "Phải, mà cũng không phải. Ta vì bí mật hành động nên đeo mạng che mặt, Tống phủ lại vì lý do này mà một mực không cho ta vào. Ta bất đắc dĩ nên phải lang thang khắp thành mất mấy canh giờ. Bất quá Thiên Đế gia gia cũng thật biết sắp xếp,  nhờ lang thang khắp thành mà ta vô tình bắt gặp một tên tiểu quỷ, nếu không thì cũng không thể nào có được quỷ tủy mà cứu các ngươi."

Côn Minh nói: "Ngươi từ đâu mà biết được mấy phương pháp này?"

Giai Ất đáp: "Là ca ta dạy ta. Ngươi đừng tưởng người của Lâm gia chỉ biết đâm đầu đánh trận mà không biết những bí phương giang hồ. Ca ta cũng gọi là biết không ít đâu."

Côn Minh tấm tắc nói: "Quả đúng là Lâm Tuyên tướng quân kiêu dũng vô song. Nhưng mà Giai Ất ngươi tìm được đến đây thì hẳn cũng đã biết mục tiêu của chúng ta?"

Giai Ất giọng nói có chút ngưng trọng: "Thật ra ban đầu đã không phải chỉ là mục tiêu của hai người các ngươi, chính bản thân ta cũng cảm thấy trong câu chuyện này thập phần kỳ quái."

Ba người theo hướng đàn dạ quỷ vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đã đến trước cổng phủ Vô Nghiêm. Cổng phủ mở toang, trên tấm hoành lớn viết bốn chữ Vô Nghiêm biệt phủ lại chi chít vết máu khô có đậm có nhạt, nhìn thoáng qua cũng ba phần hình dung được độ tàn khốc của cuộc thảm sát. Đàn dạ quỷ đã đi vào trong bắt đầu đánh chén, tiếng cười nói hi hi ha ha ngày một quỷ dị hơn.

Ba người đứng trước cổng phủ, không hẹn mà gặp đều đem lòng cảm thán một chút cho ánh sáng thế gia. Nửa ngày, Giai Ất bất chợt mới lên tiếng: "Chúng ta tới rồi."

Côn Minh không đáp, Xuân Thành mới nối lời: "Hãy tìm một không gian đủ kín đủ rộng, ta cần vẽ một trận pháp."

Giai Ất mi tâm nhíu lại, hỏi: "Là trận pháp gì?"

Xuân Thành trầm giọng nói: "Phệ Hồn trận."

Giai Ất giọng có chút căng thẳng: "Phệ Hồn trận, chẳng lẽ ngươi biết Trích Tinh Điểm Hồn thuật?"

Xuân Thành nói tiếp: "Có biết qua một chút."

Côn Minh thắc mắc: "Trích Tinh Điểm Hồn thuật sao, thuật này ta chưa nghe qua bao giờ."

Giai Ất nói: "Ngươi chưa nghe cũng không có gì lạ, thuật này là bí thuật từ thời thượng cổ, chỉ có rất ít tiên môn thế gia còn lưu giữ cho đến ngày nay, bất quá cũng chỉ lưu giữ trong cấm thư, nói đúng hơn thì là cấm thuật. Ta cũng chỉ tiện tai được nghe qua một lần, vậy mà Tiểu Hành Thân vương đây lại có thể biết một chút, quả thật cũng giúp ta gọi là mở mang tầm mắt."

Xuân Thành nhạt giọng đáp: "Cũng không có gì đặc biệt. Chúng ta cần nhanh chóng hành động, vạn nhất không được để bầy dạ quỷ phát sinh nghi ngờ."

Ba người không nói thêm lời nào liền lập tức dạt cổng đi vào bên trong. Nội phủ lót đá bạc khắp đường đi, hai bên lại trồng đầy dạ lan hương, nhìn từ xa tưởng chừng như một biển hoa đang nhẹ nhàng đưa mình trong gió đêm. Dạ lan hương chỉ nở vào ban đêm, mùi thơm vừa nhạt vừa lạnh, bất quá dạ lan hương trong phủ Vô Nghiêm bây giờ nếu muốn ngửi thì cũng chỉ có thể ngửi thấy mùi máu.

Côn Minh khịt khịt mũi một hồi, khẩn giọng nói: "Không đúng, dạ lan hương này có vấn đề."

Giai Ất cùng Xuân Thành đột nhiên dừng bước chân, lắng tai nghe Côn Minh một lượt. Côn Minh cúi người hái một cánh hoa dạ lan đặt lên lòng bàn tay ngửi thêm một lúc, nói: "Dạ lan hương này trời sinh có tác dụng thanh tâm tịnh khí, chỉ là hoa tắm máu tươi, lại thêm sự luyện hóa trực tiếp của âm dương nhật nguyệt, màu máu bây giờ cũng đã trở thành màu hoa."

Y dừng lại đưa mắt nhìn hai mảnh đất lớn trồng dạ lan hương bên đường vào nội phủ Vô Nghiêm, đoạn trầm giọng nói: "Hết thảy những đóa hoa này, chỉ sợ là đã được đất trời luyện hóa thành tử dạ lan hương."

Giai Ất: "Tử dạ lan hương?"

Côn Minh quay đầu nhìn về phía cổng phủ, giọng nói cực kỳ nghiêm trọng: "Phải, là tử dạ lan hương. Phủ Vô Nghiêm đêm nay e rằng không chỉ có quỷ, thứ khó đối phó hơn có lẽ vẫn đang trên đường đến."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top