Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

9. Bút phong nồng chuyển đạm / 笔锋浓转淡

Tiếng oán linh kêu gào trên đầu không quá ba thước, phía dưới lại là tiếng của đàn quỷ đói đang liên tục vồ vập chén một bữa đầy, khung cảnh bày ra càng không khác gì cuộc thảm sát lần hai. Đêm xuống, không khí cũng trở nên lạnh lẽo hơn, khắp phủ Vô Nghiêm đâu đâu cũng là những âm thanh phi thường quỷ dị.

Ba người đứng ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt cũng mất một lúc lâu, bất chợt tiếng nói của nữ quỷ Tương Kiến lẫn trong tiếng hò hét từ xa vọng lại: "Các ngươi không phải đều là mới tu thành sao, lần đầu được chứng kiến cảnh này cũng mở mang lắm đúng không."

Ả đưa tay lên cao cuộn tròn lại, chẳng mấy chốc đã vốc đầy một nắm oán linh trong lòng bàn tay, đoạn lại đưa về phía Xuân Thành đang đứng, ánh nhìn cũng có chút xuân phong, nói: "Nào, tiểu ca ca, lại đây."

Côn Minh sượng cười, nhìn sang Xuân Thành cùng Giai Ất thì hai người lại mặt vô biểu tình, tự thấy trong lòng cũng có chút bẽn lẽn. Xuân Thành lạnh lùng đáp: "Không dám phiền các vị đây, chúng ta đang muốn đi dạo một chút."

Tương Kiến lời nói có chút tư vị lẫn trong một tràng cười dài: "Không sao, ta đợi được, đêm nay không phải còn rất dài sao. Ha ha ha ha ha ..."

Không ai mở miệng đáp thêm tiếng nào, ba người liền quay đầu bỏ đi, sau lưng lại tiếp tục vang lên những tràng cười quỷ dị. Giai Ất nén một hơi cười, thấp giọng nói: "Tiểu Hành à Tiểu Hành, bộ dạng phong tình của ngươi quả thật rất thu hút nha, ta thấy nữ quỷ kia chính là đã bị dáng vẻ này giết chết thêm lần nữa rồi, ngươi nói có đúng không Côn Minh?"

Côn Minh gượng gạo đáp: "À ừ, ta cũng không biết nha, ta đâu có kinh nghiệm trong mấy chuyện này."

Xuân Thành nhàn nhạt nói: "Không có nhã hứng, chúng ta nên hành động nhanh chóng thì hơn."

Côn Minh tiếp lời: "Xuân Thành chẳng phải ngươi nói là cần tìm một không gian vừa kín vừa rộng sao, chúng ta đi đâu tìm bây giờ?"

Giai Ất nói: "Vừa kín vừa rộng, lại không muốn bị đàn dạ quỷ phát hiện, bản thân ta cũng vừa khéo nghĩ đến một nơi."

Côn Minh: "Ngươi nói xem."

Giai Ất: "Trù phòng*."

*nhà bếp

Côn Minh: "Đúng không?"

Giai Ất nói tiếp: "Càng nên là trù phòng. Một người vừa chết, oán linh sẽ không ở xa nơi người đó nằm xuống, ngươi nhìn oán linh bay đầy chính điện như thế kia, nếu ta đoán không lầm thì người của Trường An đã triệu tất cả mọi người trong phủ tập trung tại đại điện, sau đó chính là thảm cảnh mưa máu gió tanh. Vậy nên nếu chúng ta chọn trù phòng để vẽ trận, nơi này oán linh không nồng không đậm, đàn dạ quỷ chắc chắn sẽ không bị thu hút mà đến đây. Bất quá về trận pháp Phệ Hồn, ta thấy Tiểu Hành ngươi cũng còn có lý do khác."

Xuân Thành đáp: "Lâm tiểu thư quả thật rất có mắt nhìn. Trận pháp Phệ Hồn chính là dùng một vật chứa để triệu hồn người đã chết, bất quá hồn người vừa chết lại bị ám ảnh bởi chính cái chết của mình, ăn nói cũng có chút không rõ ràng, nếu chọn trù phòng thì may mắn chúng ta có thể triệu được một hồn không bị ám ảnh bởi cái chết, nói chuyện cũng sẽ mạch lạc hơn."

Côn Minh lên tiếng: "Ta hiểu rồi, ngươi chính là muốn triệu được hồn của gia nô tự vẫn theo chủ, như vậy sẽ không bị ám ảnh vì người khác giết mình. Chọn trù phòng thì chính là muốn tìm hồn của gia nô mà lúc còn sống đã từng hầu hạ chủ tử dùng thiện, hồn này chắc chắn sẽ biết được rất nhiều cơ mật gia môn, trên bàn ăn đúng là không gì không thể nói a."

Xuân Thành nhìn Côn Minh gật đầu mỉm cười không đáp. Đoạn, Côn Minh lại nói tiếp: "Nhưng tiên phủ này lại lớn như vậy, chúng ta phải đi đâu mới tìm được trù phòng?"

Xuân Thành lúc này mới nói: "Việc này không khó, thành Lăng Quang xây ở phía Tây, chỉ cần tìm theo hướng xuôi với hướng gió là được."

Ba người lúc này tiếp tục thận trọng mà đi. Đường trong nội phủ Vô Nghiêm đâu đâu cũng là vết máu đặc quánh lại, bước không cẩn thận liền có thể dẫm chân lên một vũng máu khô, ánh mặt trời mấy ngày qua vừa khéo cũng đã xua đi phần lớn mùi tanh tưởi, trong mũi lúc này có thể ngửi thoang thoảng thấy mùi dạ lan hoa.

Nội điện phủ Vô Nghiêm càng vào sâu càng thấy lạnh, hai bên đường lại tối đen như mực, chỉ có thể men theo ánh trăng mà di bước, bầu trời lúc này lại vắt ngang vài đám mây lớn, ánh sáng cũng trở nên vừa bàng bạc vừa mờ ảo. Giai Ất đi đằng trước, nàng vừa đi vừa đưa tay dò đường trong bóng tối, nối đuôi là Côn Minh và Xuân Thành đi cuối cùng, ba người kín kẽ không rời, bước chân cũng cố nén lực không để phát ra âm thanh.

Côn Minh như chợt nhớ ra điều gì, nhỏ giọng hỏi: "Hai người không thấy điều gì bất thường sao?"

Giai Ất đầu không quay lại, tay vẫn đưa về phía trước dò đường, nói: "Ngươi nói tiếp đi Côn Minh."

Côn Minh: "Vô Nghiêm thế gia chẳng phải là rất giỏi dùng hương, có điều chúng ta cũng đã đi một quãng xa như vậy lại không thấy sân phơi nào, chí ít cũng nên có mùi hương liệu đi, ta cố ngửi cũng chỉ có thể ngửi thấy mùi hoa, điều này không phải rất lạ sao?"

Giai Ất: "Lời ngươi nói không phải là không có căn cứ" liền thở hắt một hơi rồi dừng bước, bàn tay phía trước như vừa chạm phải vật gì quỷ dị nên cũng đã thu lại, Côn Minh cùng Xuân Thành gần kề cũng cảm thấy có điều không ổn.

Giai Ất thu liễm một hơi lạnh, ý nói: "Dời lại một chút, ta vừa chạm phải vật gì vừa cứng lại vừa lạnh."

Côn Minh có chút sốt sắng: "Không phải chứ?"

Giai Ất lạnh giọng nói tiếp:  "So về kích cỡ của vật này càng giống kích cỡ của một con người."

"..."

Xuân Thành không nói gì thêm, ngay lập tức lấy từ trong ống tay áo ra chiếc hộp thếp mẫu đơn vàng. Trong bóng tối, hoa văn mẫu đơn khắc trên nắp hộp lại có thể phát sáng, cố mắt nhìn thì cũng có thể thấy được tới mấy bước chân. Y đưa chiếc hộp cho Giai Ất, nàng liền dùng ánh sáng từ hoa văn mẫu đơn soi phía trước cùng hai bên xung quanh một lượt, cuối cùng lại lạnh lẽo nói: "Ra là vậy."

Giai Ất nói tiếp: "Không chỉ trước mặt, hai bên đường cũng đặt rất nhiều tượng đá hình người."

Vừa khéo trên cao gió cũng xua mây đi, ánh trăng liền rọi sáng khắp sân phủ. Xung quanh ba người tự lúc nào đã là cơ man những tượng đá hình người có lớn có nhỏ đặt chi chít trong sân. Cả ba dừng lại quan sát một lúc, Côn Minh liền liên tiếng: "Không đúng, tại sao tất cả các bức tượng ở đây đều lại nhắm nghiền mắt?"

Giai Ất: "Hay nói đúng hơn là không thấy hốc mắt đi."

Xuân Thành không nói không rằng, nhanh chóng đi vào trong khu vực những bức tượng đá hình người kia như đang tìm một vật gì đó, lúc đi ra lại cầm trên tay một bức tượng nhỏ hình người.

Côn Minh nhíu mày hỏi: "Vật này là?"

Xuân Thành đáp: "Lúc vẽ trận sẽ cần dùng đến."

Giai Ất nói tiếp: "Trước mặt đã là trù phòng, những bức tượng này vừa khéo có thể giúp chúng ta lánh đi một chút." Nói đoạn, nàng liền dùng lực kéo những bức tượng xếp ngẫu nhiên thành một lớp dày tựa hồ như một đoàn thạch quân lạnh lẽo. Ba người không nói gì thêm, thẳng hướng trù phòng mà đi tiếp.

Cửa trù phòng mở ra, mùi ẩm ướt ngay lập tức bay xộc lên làm cả ba vô thức đưa tay bịt mũi lại. Xuân Thành tay vẫn ôm bức tượng, lúc này bước lên phía trước, đưa bàn tay còn lại huơ huơ một hồi, đại ý đoán trước mặt cũng đang có vài vật cản. Côn Minh cùng Giai Ất không nói gì thêm liền bắt tay vào dọn dẹp, mất một lúc là đã có một không gian đủ rộng đủ kín.

Xuân Thành đưa bức tượng đang ôm trên tay cho Côn Minh giữ rồi từ bên trong hộp thiếc thếp mẫu đơn quệt lấy một lớp sáp dày, sau đó lại đặt hộp thiếc mẫu đơn ngay giữa trù phòng, lấy hộp thiếc làm tâm liền vẽ một nửa vòng tròn tương đối lớn. Một nửa vòng tròn vừa vẽ xong, y lại dùng lực rạch sâu vào hai đầu ngón tay bên bàn tay còn lại, từng giọt máu nóng hổi bắt đầu trào ra. Xuân Thành mặt vô biểu tình, tiếp tục dùng máu từ hai đầu ngón tay vẽ tiếp một nửa vòng tròn, được một lúc cũng vẽ xong một vòng tròn hoàn chỉnh, lúc này mới nói: "Côn Minh, ngươi hãy đặt bức tượng đá hình người vào ngay vị trí chiếc hộp thiếc."

Côn Minh ôm bức tượng đặt xuống, bức tượng liền trở thành tâm của vòng tròn. Xuân Thành nói tiếp: "Hai người hãy bước vào bên trong, Lâm tiểu thư giúp ta hộ trận."

Côn Minh tròn xoe mắt hỏi: "Còn ta thì sao?"

Xuân Thành cười đáp: "Ngươi thì không sao, chỉ cần quan sát là được."

Giai Ất đáp một tiếng "Được" liền từ trong thắt lưng lấy ra một thanh chủy thủ màu đen, ngay ngắn vung tay tạo thành một đạo linh quang sáng rực, nói tiếp: "Bắt đầu đi."

Xuân Thành hít một hơi sâu liền đan tay thủ thế trước mặt, mi mắt nhắm nghiền mi tâm nhíu sâu, miệng lại lẩm bẩm đọc chú pháp, chẳng bao lâu từ phía đầu ngón tay đã bốc lên một đạo lửa nhỏ màu vàng. Xuân Thành hướng tâm vòng tròn mà điểm, ánh lửa vàng ngay lập tức bay về bức tượng đá. Ánh lửa vừa chạm đến, cả bức tượng liền bốc cháy ngùn ngụt.

Giai Ất tư thế vững vàng không đổi, khuôn mặt vẽ một kiểu kiên nhẫn chờ đợi, chỉ có Côn Minh là bày ra biểu tình ngạc nhiên tột độ. Lửa cháy trên bức tượng thêm được một lúc liền tắt hẳn, khắp bức tượng lúc này đều ửng hồng như gốm vừa nung, bất quá lại không hề có cái cảm giác ấm áp của hơi lửa, xung quanh vẫn chỉ là những tàn hơi lạnh lẽo.

Bức tượng càng lúc càng ửng hồng lên, Xuân Thành ngay lập tức vung tay bát mặc một đường triện phù dài bằng máu tươi lên mặt đất, sau đó lại ngay ngắn đề một chưởng lên đường triện văn vừa vẽ. Chưởng lực vừa hạ xuống, đường tròn được vẽ ban nãy liền phát ra lớp ánh sáng trắng mờ ảo, từ bức tượng cũng bắt đầu phát ra tiếng động, đúng hơn là tiếng cười, mà tiếng cười này nghe ra lại vô cùng quỷ dị. Côn Minh thần trí có chút nóng ran, cả người như căng cứng lên giữ lấy sự trấn tĩnh.

Xuân Thành trầm giọng nói: "Đã mạo phạm cố nhân."

Tiếng cười từ trong bức tượng đá lại nhạt dần đi, thay vào đó là một tiếng nói lanh lảnh cao: "Gọi ta là cố nhân sao, không dám nhận, không dám nhận."

Xuân Thành nói tiếp: "Tuổi trẻ có chút ngông cuồng, hôm nay làm phiền đến cố nhân đây cũng là vì gia sự."

Bức tượng đá giọng nói có chút gắt gỏng hơn: "Lại gọi ta cố nhân, ta đã bảo là không dám nhận, người như ngươi thật quá cố chấp. Ở đây ai cũng có thể gọi ta như vậy, riêng các ngươi thì không."

Xuân Thành đáp lời: "Trước đây chúng ta đã từng quen biết qua chăng?"

Bức tượng đá nói tiếp: "Không quen ngươi, đương nhiên là không quen ngươi, bất quá ta không thích xưng hô thân mật với người ngoài, ngươi hãy giữ chút tự trọng đi."

Tiếng nói từ bức tượng dừng lại một lúc như có vẻ thăm dò, đoạn lại nói tiếp: "Nhìn các ngươi cũng không phải trung niên lão thành, tuổi đời không quá hai mươi chứ?"

Xuân Thành đáp: "Chính là như vậy."

Lời Xuân Thành vừa dứt, một tràng cười hi hi ha ha liền nối đuôi phát ra: "Ha ha ha, đại thiếu gia nhà này còn phải gọi ta một tiếng cô cô."

Côn Minh lúc này mới nói: "Dám hỏi cao danh quý tánh của tiền bối đây?"

Bức tượng đáp: "Danh tính chính là thứ mà người chết đi đều không cần dùng đến nữa, bất quá ta có thể nói cho các ngươi biết họ của ta."

Xuân Thành nói tiếp: "Xin được thỉnh giáo."

Bức tượng đá gọn ghẽ nói: "Tống."

Côn Minh giọng nói có chút cung kính: "Tiểu bối đã mạo phạm. Tiền bối họ Tống, chắc hẳn là người của Lăng Quang Tống gia?"

Lời nói từ trong bức tượng đá lại trở nên nhạt dần: "Nếu chỉ là quan hệ thân sơ bình thường thì đâu còn gì để nói, mà thôi, chuyện xưa, đều là chuyện xưa rồi, các ngươi cũng không cần biết làm gì. Các ngươi trả lời ta, từ đâu mà các ngươi biết bí thuật triệu hồn này?"

Xuân Thành trầm giọng đáp: "Không dám giấu gì tiền bối, mẫu thân ta là người của Uông thị."

Lời nói vừa dứt, không gian lập tức trở nên im lặng, cả bức tượng kia cũng không phát ra tiếng động nào. Nửa ngày, một tràng cười hi hi ha ha lại bật đến: "Ha ha ha ta còn tưởng là quý nhân phương nào, vừa khéo lại là hậu duệ của Uông thị. Nhìn điệu bộ các ngươi cũng không phải là người thường, lại còn biết dùng quỷ tủy che giấu thân phận như vậy, nói, các ngươi muốn gì?"

Côn Minh trộm nghĩ, người này khi còn sống nhất định không phải là một người bình thường, có thể chỉ cần nhìn qua liền lập tức đoán biết được những bí phương giang hồ họ đang sử dụng, e rằng lai lịch cũng không hề nhỏ. Điểm Hồn thuật của Xuân Thành lại triệu được một hồn như vậy, quả thật không biết là phúc hay là họa.

Xuân Thành nói tiếp: "Tiền bối có thể nhìn ra vết quỷ tủy trên người chúng ta, hẳn cũng rất am hiểu tu tiên thế đạo, vừa khéo chúng ta hôm nay đến đây là vì cái chết của trên dưới hơn trăm người của Vô Nghiêm thế gia."

Bức tượng đá lại phát ra một tràng cười lớn, lại dùng giọng lanh lảnh cao mà nói: "Ha ha ha ta phỉ, cái nơi rẻ rách tồi tàn này mà cũng xứng với hai chữ thế gia sao, phẩm vị của hậu sinh các ngươi bây giờ chính là thấp kém như vậy sao? Ta còn tưởng là vì điều gì, nếu như các ngươi muốn biết thì ta cũng sẽ mở miệng ban cho các ngươi bốn chữ, không hề oan ức, chính là không hề oan ức nha. Bản thân ta đối với chuyện này lại cực kỳ hưởng thụ, đúng là nên giết, nên giết hết không chừa lại một ai ha ha ha ha."

Côn Minh có chút bất bình: "Tiền bối nói có phải là nặng lời rồi không, ông trời có đức hiếu sinh, không tính con cháu Vô Nghiêm, riêng nô bộc gia nhân họ đều đâu làm gì nên tội, vốn dĩ cũng không nhất định phải nhận thảm cục này."

Bức tượng lại phát ra tiếng nói như gằn giọng: "Hay, tiểu tử nhà ngươi nói rất hay, bất quá nếu như ngươi thật sự biết toàn thể trên dưới Vô Nghiêm phủ đã làm ra những chuyện gì, ta nghĩ đến mấy lời chính đạo như vậy ngươi cũng không còn dũng khí để nói."

Côn Minh đáp: "Xin tiền bối chỉ giáo thêm."

Tiếng cười hi hi ha ha lại vang lên không ngớt: "Chỉ giáo thì ta không dám, tất cả những chuyện này cũng là do con súc sinh đó mà ra a ha ha ha."

Côn Minh nhíu mày hỏi: "Thứ tiền bối nhắc đến là người hay vật?"

Trong tràng cười lớn lẫn tiếng trả lời: "Không phải người, càng không phải vật, nó chính là một con súc sinh a ha ha ha ha."

Côn Minh nhẫn nại nói tiếp: "Lời người nói ta càng nghe càng mơ hồ."

Bức tượng gằn giọng nói: "Hừm, tiên môn thế gia lại đẻ ra một lũ hậu bối vô dụng như các ngươi sao? Các ngươi đi vào được nơi này, hẳn đã đi ngang qua khu rừng tượng đá trong nội phủ?"

Côn Minh đáp: "Đúng là đã đi ngang qua, bất quá chúng ta không biết những bức tượng đá này được dùng với lý do gì, nếu dùng cho phong thủy thì lại quá phô trương."

Bức tượng đá nhàn nhạt cười: "Được rồi, ngươi lại gần đây, chỉ một mình ngươi thôi, ta sẽ cho ngươi được biết Vô Nghiêm phủ đã làm ra những chuyện tốt gì."

Xuân Thành nghiêm giọng nói: "Côn Minh ngươi không được tiến lên. Lời người này nói còn rất nhiều nghi hoặc."

Côn Minh có chút khó hiểu, nhíu mày hỏi: "Vì sao ta lại không được tiến lên?"

Giai Ất lúc này mới lạnh giọng nói thêm vào: "Hồn này gọi ngươi lại gần là muốn thực hiện bước cuối cùng của Trích Tinh Điểm Hồn thuật, gọi đơn giản là tráo hồn. Hồn của ngươi sẽ nhập vào bức tượng đá, hồn trong bức tượng đá nhập vào người ngươi, tự khắc thể xác của ngươi sẽ thấy được những gì mà hồn này muốn ngươi thấy."

Côn Minh biểu tình thắc mắc: "Có kẽ hở gì trong chuyện này sao?"

Giai Ất cười nhạt một tiếng nói tiếp: "Có, đương nhiên là có. Đầu tiên là hai bên đồng thuận tráo hồn, một khi hồn đã tráo xong, nếu cả hai có bất cứ bên nào không đồng thuận tráo ngược trở lại thì chính là việc đã thành, không thể thay đổi, hồn của ngươi mãi mãi sẽ bị nhốt trong bức tượng đá này."

Bức tượng đá lớn giọng quát: "Các ngươi biết cũng nhiều quá rồi, ta không phải kiểu người có thể kiên nhẫn đâu, tốt nhất hãy quyết định nhanh một chút, chuyện về con súc sinh kia và khu rừng tượng đá còn rất nhiều huyền bí nha."

Xuân Thành giọng nói có chút dùng lực: "Côn Minh ngươi nghe ta, ngươi không được đi. Chúng ta tìm cách khác."

Côn Minh ngơ ngác mất một lúc liền bắt đầu trấn tĩnh đánh giá tình hình. Xuân Thành lúc này đang điểm trận, chắc chắn không thể di chuyển về phía bức tượng để tráo hồn, Giai Ất vẫn thủ thế hộ trận, vị trí hoàn toàn không thể thay đổi. Nếu có thực hiện tráo hồn, bản thân y chính là lựa chọn duy nhất. Tình huống hiện tại nếu chỉ vì bản thân y sợ hãi mà không dám đối diện, há chẳng phải công sức của tất cả mọi người đều đem bỏ bể.

Xuân Thành nói tiếp: "Côn Minh ngươi đã hứa với ta, phàm bất cứ việc gì xảy ra đêm nay cũng đều nghe ta an bài. Ta bây giờ chính là không muốn ngươi thực hiện tráo hồn với người này."

Côn Minh thở một hơi dài, mỉm cười đáp: "Ta biết ngươi tin ta, tin lời hứa của ta, bất quá ta cũng tin Tống tiền bối sẽ không làm hại ta, càng không muốn chúng ta tay không ra về, chúng ta đều không còn lựa chọn nào khác." Lời nói vừa dứt, Côn Minh cũng từ từ tiến lại nơi bức tượng đá đang ửng hồng.

Bức tượng cười lớn: "Ha ha ha rất có khí phách, nào, nhanh chóng lại đây."

Côn Minh bước chân càng lúc càng gần về phía bức tượng, bỏ lại gương mặt hốt hoảng của Giai Ất cùng Xuân Thành phía sau. Tiếng bước chân nhàn nhạt đạp lên đất mà đi, y lúc này dường như không còn nghe lọt tai điều gì nữa.

Giai Ất lớn giọng quát: "Lý Côn Minh ngươi dừng lại cho ta."

Bỗng từ phía sau lưng "phụt" một tiếng dài, Côn Minh quay đầu lại nhìn thì đã thấy Xuân Thành từ khoang miệng tự lúc nào đã phun ra một búng máu tươi. Máu tươi phun một đường vừa khéo ập xuống triện văn trên đất, ngay lập tức lớp ánh sáng trắng từ vòng tròn trở nên nhạt dần, được một lúc thì tắt hẳn.

Phía bức tượng đá cũng bắt đầu có dị tượng. Bức tượng ban đầu còn ửng hồng như gốm đang nung, sau khi lớp máu tươi kia phá tan triện văn thì liền trở nên đen sì, tiếng nói cuối cùng phát ra lại là tiếng chửi bới vang dội trời cao "dám làm hỏng chuyện tốt của ta" rồi lịm hẳn. Vòng sáng vừa tắt đi cũng là lúc Xuân Thành ngã quỵ xuống đất cứng, hơi thở cực kỳ nặng nề, được một lúc sau liền bất tỉnh.

Côn Minh nhanh chóng chạy lại đỡ lấy người y, theo thói quen liền cầm lấy cổ tay y lên chẩn mạch một lúc, mi tâm nhíu càng lúc càng sâu. Giai Ất lúc này đã thu thế lại, đưa mắt quan sát tình hình xung quanh rồi mới chạy về phía hai người, lời nói có chút trách móc: "Còn làm ra được kiểu chuyện này, ta thật đánh giá ngươi quá thấp rồi Tiểu Hành."

Côn Minh giọng nói có chút run rẩy: "Giai Ất ngươi nói cho ta biết chuyện hắn vừa làm là gì?"

Giai Ất gắt gỏng đáp: "Hỏi ta sao, ngươi đi mà hỏi người biểu ca cao cao tại thượng vì ngươi mà không tiếc hi sinh bản thân thì hơn."

Côn Minh lớn giọng nói: "Lâm Giai Ất ngươi đã là lúc nào rồi?"

Giai Ất lời nói có chút bỉ bôi: "Được rồi, hắn vừa nãy chính là tự cắt đi mạch nguồn linh lực của mình, như vậy mới có thể dứt trận để ngăn không cho ngươi tiếp tục làm điều ngu ngốc. Búng máu vừa rồi bay cũng bay hay lắm, một phát liền có thể phá đi trận văn, nếu không thì trận pháp này làm sao lại dễ dàng bị phá như thế."

Côn Minh hỗn loạn nói: "Không phải hắn có giáp Dương Tê hộ thân sao, tại sao lại thành ra như thế này?"

Giai Ất nhạt giọng quát: "Nói ngươi ngốc đúng là đánh giá ngươi quá cao, giáp Dương Tê có là kỳ trân dị bảo đến đâu cũng chỉ có thể ngăn cản ngoại kích, đằng này hắn chính là tự mình đả thương mình, mười chiếc giáp Dương Tê cũng cứu không nổi hắn đâu."

Côn Minh cả người nóng ran, nơi thái dương cũng bắt đầu giật mạnh. Y cố sức trấn tĩnh, nghiêm giọng nói với Giai Ất: "Ngươi giúp ta đỡ hắn ngồi dậy."

Giai Ất lập tức làm theo, miệng lại không quên hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

Côn Minh giọng nói cực kỳ chắc chắn: "Tịnh châm."

Giai Ất đỡ Xuân Thành ngay ngắn ngồi dậy, Côn Minh liền từ trong ống tay áo mở ra chiếc hộp vuông khảm xà cừ, bên trong toàn bộ đều là kim châm đầy đủ kích cỡ. Y dồn lực sâu vào ánh mắt, ngón tay nhanh chóng đưa vào trong hộp rút ra ba cây châm nhỏ. Côn Minh một vẻ ngưng trọng, động tác uyển chuyển vén ống tay áo đưa cổ tay lên cao nhằm ngay ba huyệt trên đầu Xuân Thành mà điểm, ngón tay cũng xoay nhẹ nhàng từng chút một. Kim vừa điểm lên đỉnh đầu, cơ mặt Xuân Thành cũng có chút giãn ra.

Đoạn, y lại luồn tay vào trong hộp rút thêm vài cây kim nhỏ, nói với Giai Ất: "Ngươi giúp ta cởi ngoại y của hắn ra, cởi cả giáp Dương Tê."

Giai Ất biểu tình ngờ nghệch: "Ngươi nói sao? Ta? Cởi ngoại y của hắn?"

Côn Minh nhíu mày xòe hai bàn tay ra, lòng bàn tay tự lúc nào đã ghim đầy kim châm. Giai Ất thở hắt một hơi, bất lực lên tiếng: "Không ngờ Lâm Giai Ất ta cũng có ngày này."

"..."

Giai Ất còn đang ngồi than thở cho bốn chữ trinh tiết nữ nhi, Côn Minh vẫn một tư thế nhẹ nhàng điểm kim dọc sóng lưng Xuân Thành, kim điểm đến đâu thì toàn thân Xuân Thành đều run lên đến đấy, mặc cho không gian có phần lạnh lẽo, cả người y vẫn vã mồ hôi như suối chảy.

Côn Minh điểm xong chiếc kim châm cuối cùng tại huyệt vị Mệnh Môn thì cũng thở ra một hơi dài, âm trầm nói: "Trước mắt cứ như vậy đã." Y lẳng lặng một lúc, bây giờ mới nhận ra bản thân mình đang nhìn chăm chăm vào Xuân Thành bán thân bất khỏa, tự nhiên gò má cũng dâng lên một chút xấu hổ. Côn Minh nhanh chóng mặc áo vào cho Xuân Thành, sau lại quay sang Giai Ất, nhẹ giọng nói: "Khó cho ngươi rồi."

Giai Ất giọng nói có chút lớn tiếng: "Đúng không, ngươi bây giờ mới nhận ra điều này sao?". Lời chưa nói xong, nàng liền quay ngoắt sang hướng cửa phòng, nghiêm giọng nói: "Có người."

Một tiếng động nhỏ bên ngoài vang lên trước tiếng nói của Giai Ất, Côn Minh nghe thấy liền giật mình trấn tĩnh, hai người cũng ngưng trọng nhìn nhau. Giai Ất nhỏ giọng nói: "Bên ngoài có tiếng động lạ, rất giống tiếng kim loại va vào tượng đá."

Côn Minh định thần một lúc, bàn tay cũng lập tức nhặt chiếc hộp vuông xà cừ lấy ra vài chiếc kim châm. Y lắng tai quan sát đợi tiếng động tiếp theo vang lên.

Tiếng kim loại va vào tượng đá lần nữa vang lên, Côn Minh không đợi chờ thêm liền xoay người vung mấy chiếc kim châm trong lòng bàn tay bay ra ngoài cửa lớn. Cú vung tay vừa rồi y dùng cũng phần lớn lực, kim vừa chạm đến thì cửa liền bị đánh cho vỡ toang tạo thành một đường trống để kim bay thẳng ra bên ngoài tìm dị động. Tiếng kim lướt qua tiếng gió chỉ nghe rít một hồi dài, sau cùng lại là tiếng kim loại ghim sâu vào tượng đá.

Người bên ngoài đã né được mấy thanh kim châm của y.

Cửa trù phòng bị đánh vỡ toang, hai bên được dịp nhìn nhau cũng sửng sốt một lượt. Dưới ánh trăng bàng bạc cư nhiên lại là hai dáng người một nam một nữ đạo bào trắng muốt cực kỳ phô trương, bất quá lại phảng phất khí phách thế gia. Hai người này tay cầm bội kiếm, từ đầu đến chân đều toát lên phong phạm huyền môn không sai một li nào.

Một giọng nam vang lên, là một trong hai người áo trắng kia: "Vẫn còn hai con tiểu quỷ các ngươi trốn ở đây sao?"

Côn Minh lúc này chỉ còn có thể đặt niềm tin vào phán đoán của mình, y nhanh chóng vén râu tóc hai bên thái dương qua để lộ vết quỷ tủy tím đen trên gương mặt, ngưng trọng nói: "Không phải, chúng ta là người."

Người nam nhân áo trắng khịt khịt mũi một lúc, nói tiếp: "Là quỷ tủy, các ngươi đang cải trang thành quỷ? Bên trong còn có người khác sao?"

Thấy ánh mắt hắn nhìn về phía Xuân Thành đang ngồi nhắm mắt bất động, Côn Minh giọng nói liền có chút bất nhẫn: "Không phải chuyện của ngươi."

Người nam nhân thở hắt một hơi, khóe môi liền cong lên đầy khiêu khích: "Ha, loại bàng môn tả đạo này ta thấy cũng quen rồi", nói rồi liền rút kiếm phi thân lên phía trước, thân thủ vô cùng chuẩn xác. Ánh kiếm hắn vừa rút ra đã sáng lóa cả một vùng, toàn thân kiếm lại được rót vào một luồng linh lực cực thịnh, uy lực này chỉ e chính là chém sắt như chém bùn.

Giai Ất biểu tình có chút thích thú, nàng nhíu đôi hàng chân mày đưa lên cao, cong môi cười nói: "Chuyện hay tới rồi." Lời nói vừa dứt, thanh chủy thủ màu đen trong tay nàng ngay lập tức rời khỏi vỏ, toàn thân nàng cũng phi thẳng về phía người nam nhân áo trắng kia để tiếp chiêu.

Côn Minh đầu ngón tay vẫn còn đang giữ mấy thanh kim châm, thấy người nữ nhân áo trắng đứng bên kia không có ý định động thủ nên mục tiêu của y liền chuyển sang tên nam nhân. Y đưa mắt quan sát Giai Ất và hắn so chiêu một lượt, cuối cùng lại chọn đúng điểm sơ hở trên người tên nam nhân mà phi châm. Kim châm vừa bay đến, ngay lập tức đã nằm gọn trong lòng bàn tay của bạch y nữ nhân, nàng ta đã phi thân lên tự lúc nào để đón lấy đường bay của tất cả thanh kim châm mà Côn Minh dùng lực phóng ra.

Một giọng nói nữ nhân nhẹ như tiếng gió cất lên: "Hoa Châm Bạch Vĩ? Ngươi có quan hệ gì với Bạch Khải Phượng?"

Ba chữ Bạch Khải Phượng vừa cất lên, hai người Lâm Giai Ất cùng nam nhân áo trắng liền thu chiêu không đánh tiếp nữa, mà Côn Minh lúc này biểu tình lại cực kỳ hoang mang.

Côn Minh nói: "Ngươi nhận ra Bạch Vĩ Hoa Châm, chẳng lẽ có quen biết với Quốc sư?"

Nghe đến đấy, người nam nhân áo trắng liền tra kiếm vào vỏ, miệng cũng nở ra một nụ cười gượng gạo: "Hóa ra đều là người đồng sàn* sao."

*chung một giường, ý nói người có cùng quan hệ, cùng chí hướng

Giai Ất bỉ bôi đáp: "Ai chung giường với các ngươi?"

Nam nhân áo trắng cười gạt, nói: "Không giấu gì cô nương, hai người chúng ta cũng đều là họ Bạch, là người của Ỷ Vân thành ..."

Lời hắn nói chưa dứt, bạch y nữ nhân giọng nói cực kỳ ngưng trọng lập tức chen ngang: "Người bên trong không ổn rồi."

Côn Minh hốt hoảng quay người lại nhìn cũng là lúc Xuân Thành gục người ngã xuống đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top