Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Song Ngư, lời kế tiếp ta chỉ nói với ngươi một lần. Ngươi dụng tâm nghe cho ta, không được có dị nghị." Vẻ mặt Thiên Bình nghiêm túc nhìn Song Ngư. Làm thiếp thân tỳ nữ của nàng, Song Ngư nhất định phải biết tâm ý chân thật của nàng mới được. Nếu không, sau này sẽ rất phiền toái.
Ý thức được chuyện nghiêm trọng, Song Ngư mạnh mẽ gật đầu, cam đoan nói: "Quận chúa, ngài nói! Song Ngư nhất định chăm chú nghe."
"Song Ngư, chuyện trước kia ta không muốn nhắc lại. Về phần Thái tử điện hạ, đó là người trong lòng của Nhị tiểu thư. Từ nay về sau, hắn cùng với Quận chúa nhà ngươi một chút quan hệ cũng không có. Sau này ở Quận chúa các của ta, không cho ngươi lại nhắc tới hắn. Dĩ nhiên, ta cũng sẽ tuyệt đối không nhắc tới hắn." Thiên Bình vẻ mặt rất kiên định, kiên định đến mức Song Ngư muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.
"Song Ngư, ta biết trong lòng ngươi thấy cực kỳ không hiểu. Trước kia, quả thật ta rất hy vọng có thể cùng Thái tử điện hạ kết liền cành. Đây đã từng là tâm nguyện cả đời ta muốn cố gắng làm được." Thấy trên mặt Song Ngư tràn đầy không hiểu, Thiên Bình tiếp tục nói.
"Vậy ngài vì sao? Bởi vì Nhị tiểu thư sao? Quận chúa, Nhị tiểu thư thua kém ngài, thật..." Không nghĩ tới Quận chúa lại sẽ cùng nàng giải thích, Song Ngư cũng không tiếp tục chú ý tới chủ tớ phân chia, mở miệng an ủi Quận chúa. Quận chúa nhà mình xinh đẹp là chuyện Nhị tiểu thư không cách nào sánh bằng, thân phận càng là chuyện mà Nhị Tiểu thư mong mỏi cũng không được.....
"Không phải vậy, cùng Nhị tiểu thư không liên quan. Song Ngư, ngươi thật sự không phát hiện được, thái độ của Thái tử điện hạ đối với Quận chúa nhà ngươi cùng thái độ đối với Nhị tiểu thư sao?" Thiên Bình cười nhạt nhìn về phía Song Ngư. Hôm nay, nàng quyết định đem ý định của nàng nói rõ ràng với nha đầu này. Không chỉ bởi vì ngày sau Song Ngư có thể giúp nàng, càng thêm bởi vì Song Ngư là thật tâm suy nghĩ cho nàng.
"Thái tử điện hạ và ngài từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đối với ngài rất ôn hòa. Nhị tiểu thư tính tình nhu nhược, Thái tử điện hạ đối với nàng có vẻ..." Nghiêm túc nhớ lại thái độ của Thái tử điện hạ đối với Quận chúa nhà mình và Nhị tiểu thư, Song Ngư mở miệng nói ra cảm giác của mình. Nhưng mà khi nói xong lời cuối cùng, nàng phát hiện nàng lại nói không ra hai chữ kia.
"Dịu dàng. Thái tử điện hạ đối với Nhị tiểu thư nhà chúng ta có vẻ dịu dàng, có đúng hay không? Ngươi nên biết, Thái tử điện hạ dịu dàng với nàng cũng không phải bởi vì Nhị tiểu thư tính tình nhu nhược. Đối với ta ôn hòa, cũng không phải bởi vì cùng Quận chúa ta tương đối quen biết. Truy cứu nguyên nhân kia, cũng chỉ là trái tim của Thái tử rốt cuộc là ở trên người nào mà thôi. Trước kia ta vẫn không chịu đối mặt với sự thật này. Nhưng mà bây giờ, ta không muốn tiếp tục lừa mình dối người nữa. Song Ngư, ngươi hiểu ý của ta chứ?" Nhìn vẻ mặt càng ngày càng hiểu rõ trên mặt Song Ngư, Thiên Bình biết Song Ngư nhất định sẽ lựa chọn đứng về bên phía nàng.
"Quận chúa, ngài chịu ủy khuất!" Hiểu ra tất cả Song Ngư vừa nói vừa khóc.
"Ngươi nha đầu này, khóc cái gì? Đây là phúc khí của Quận chúa nhà ngươi. Ngươi nghĩ xem, nếu như tương lai ta thật sự gả vào trong cung, chờ chúng ta còn không biết là ngày gì đây! Hiện tại rất tốt a! Quận chúa ta có thể gả cho một người bình thường, còn có thể tìm cho nha đầu ngươi một người có thể tin được. Cớ sao mà không làm?" Thiên Bình đưa khăn tay cho Song Ngư, cười mắng. Kiếp trước nàng đã sớm khóc đủ rồi. Đời này, nàng tuyệt đối sẽ không vì người kia mà rơi một chút nước mắt nào nữa.
"Quận chúa..." Song Ngư thế nào cũng không nhịn được, khóc nức nở.
Không ngờ tới sự an ủi của nàng chẳng những không đổi lấy được nụ cười của Song Ngư, ngược lại làm nàng khóc thương tâm hơn. Thiên Bình bất đắc dĩ đứng dậy, đi tới bên người Song Ngư. Nhẹ nhàng ôm lấy nàng, không ngừng trấn an nói: "Đừng khóc a! Ngươi tiếp tục khóc nữa, biến xấu sẽ không ai thèm lấy."
"Song Ngư không lấy chồng, Song Ngư đi theo Quận chúa cả đời!" Ngẩng lên lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn khóc như mưa, Song Ngư kiên định nói.
"Như vậy Quận chúa nhà ngươi sẽ rất có lỗi. Song Ngư nhà chúng ta là một cô nương tốt, tương lai nhất định phải tìm một người tốt. Sau đó sẽ sinh mấy tiểu oa nhi, bình yên sống qua ngày mới đúng." Thiên Bình cười giỡn giống như nói ra tính toán trong lòng nàng. Đời này, nàng nhất định sẽ an bài cho Song Ngư một cuộc sống tốt đẹp.
"Quận chúa, Song Ngư không nói chuyện với ngài nữa!" Nghe thấy Quận chúa nhà mình ngay cả oa nhi cũng đều nói ra, Song Ngư xấu hổ quên mất thân phận của mình, bất mãn la ầm lên.
"Được, không nói. Vậy ngươi cũng đừng khóc. Nếu để cho người khác nhìn thấy, Quận chúa điêu ngoa tùy hứng nhà ngươi lại thành đề tài nói chuyện của mọi người trong phủ. Ngay cả thiếp thân nha đầu đều bị làm khóc..." Cầm lấy khăn tay trong tay Song Ngư, Thiên Bình giúp Song Ngư lau khô nước mắt.
"Ngài mới không điêu ngoa, là các nàng nói bậy!" Vừa nói đến chuyện này, Song Ngư liền tức giận bất bình. Quận chúa nhà nàng chính là tính khí của tiểu hài tử, tới nhanh đi cũng nhanh. Quận chúa chưa bao giờ có ý định hại người, cũng chưa bao giờ đánh chửi nàng. Quận chúa thật sự là một chủ tử rất tốt rất tốt, chẳng qua là những người trong phủ thích nói huyên thuyên.
"Người khác nói thế nào là chuyện của họ, Chúng ta không cần thiết phải theo chân bọn họ chấp nhặt. Sau này nếu như nghe thấy bọn họ nói, ngươi liền đi xa một chút. Nếu như không cẩn thận bị người khi dễ, quay về nói với Quận chúa nhà ngươi. Người của Quận chúa các của chúng ta cũng không phải là để cho người khác khi dễ, biết không?" Nhớ tới thời gian Song Ngư ở Sở gia im hơi lặng tiếng, Thiên Bình không yên dặn dò. Mặc dù Tiết Vương phủ này còn chưa có người nào dám khi dễ người của nàng, nhưng cũng phải phòng ngừa ngộ nhỡ.
"Dạ, Song Ngư biết. Song Ngư sẽ không rước lấy phiền toái cho Quận chúa." Biết Quận chúa nhà mình sợ phiền toái, Song Ngư gật đầu một cái.
"Không phải là phiền toái, mà ngươi phải bảo vệ chính mình." Thiên Bình nghiêm mặt sửa lại lời nói.
"Dạ, Quận chúa đối với Song Ngư thật tốt!" Song Nguyệt cảm động không biết phải nói cái gì cho phải.
"Thật là nha đầu ngốc! Ngươi là tỳ nữ của Quận chúa ta, không đối với ngươi tốt thì đối với ai tốt?" Thiên Bình điểm trán Song Ngư một cái, cười mắng.
"Dù sao Quận chúa vẫn tốt nhất!" Song Ngư mới không quản nhiều như vậy, kiên trì cảm thụ trong lòng nàng.
"Nếu Quận chúa ta đây tốt nhất, có phải là Song Ngư nên bồi Quận chúa ta đi ra ngoài một chút hay không?" Thiên Bình nhân cơ hội nói.
"Này..." Nói tới đi ra ngoài, Song Ngư vẫn còn có chút do dự. Quận chúa thân phận cao quý, sao có thể tùy ý đi ra ngoài?
"Được rồi! Song Ngư tốt của ta, không phải là còn có Bạch Dương ở đây sao! Chúng ta mang theo Bạch Dương len lén chạy ra ngoài, không bị người phát hiện không được sao?" Thiên Bình vui vẻ chỉ ra điểm mấu chốt.
Thấy Quận chúa nhà mình thật sự rất muốn đi ra ngoài, Song Ngư không do dự nữa. Chỉ cần Quận chúa vui vẻ, đi ra ngoài thì đi ra ngoài. Cùng lắm thì sau khi trở lại, nàng sẽ đi tìm Vương phi nhận tội.
"Được! Nếu như vậy, thay quần áo đi!" Rốt cuộc cũng thuyết phục được Song Ngư, Thiên Bình hưng phấn xoay người đi đổi quần áo thường.
Nghe bên trong nhà một chúa một bộc một hồi khóc một hồi cười, đứng ở cửa Bạch Dương yên lặng không nói. Vẻ mặt lạnh lùng bất tri bất giác thoáng nhu hòa một chút, thân thể lúc nào cũng giữ vững căng thẳng cũng theo đó buông lỏng một chút. Thiên Bình, thật ra là một chủ tử rất tốt không phải sao? Đi theo bên người nàng, giống như cũng là một lựa chọn tốt.
"Bạch Dương, Quận chúa ta cùng Song Ngư muốn đi ra ngoài. Ngươi có muốn đi cùng hay không? Không muốn đi cũng không sao, ngươi tự đi sắp xếp chuyện tiếp theo." Thiên Bình mang theo Song Ngư đi ra, cùng Bạch Dương thương lượng nói.
"Thuộc hạ phải bảo vệ Quận chúa." Bạch Dương khôi phục vẻ mặt lạnh như băng, kiên định nói. Hắn đã đáp ứng tiểu Vương gia tới Quận chúa các này, tất nhiên phải bảo vệ Quận chúa chu toàn.
"A, được rồi! Vậy thì cùng đi ra ngoài. Vừa đúng, ngươi còn có thể giúp Song Ngư cầm đồ." Nếu Bạch Dương nguyện ý đi cùng, vậy thì để hắn đi theo đi! Dù sao hôm nay nàng muốn đi một nơi, không có gì phải che giấu.
Nghe thấy câu nói sau cùng của Thiên Bình, Bạch Dương đè xuống bất mãn trong lòng, thật vất vả mới giữ vững được tâm tình kích động. Nếu như đám huynh đệ kia của hắn biết hắn phụng bồi tiểu Quận chúa đi dạo phố, thậm chí bị Quận chúa biến thành gã sai vặt cầm đồ. Hắn nhất định là không có mặt mũi gặp người!
"Song Ngư, ngươi biết Khách Duyệt lâu sao?" Ở trên đường tùy ý mua một chút đồ, Thiên Bình giống như vô ý mở miệng hỏi.
"Quận... Tiểu thư nói chính là Khách Duyệt lâu của Sở gia ư? Song Ngư biết. Khách Duyệt lâu là tửu lâu số một ở Tuyên thành, buôn bán khá tốt. Nghe nói món ăn ở đó rất tinh xảo, dẫn tới không ít hoàng thân quốc thích đến thưởng thức mỹ vị. Tiểu thư muốn đi xem à?" Nhắc đến những tin đồn này, Song Ngư nói say sưa ngon lành.
"Ừ. Biết nó ở đâu không? Dẫn đường!" Thiên Bình gật đầu một cái, phân phó nói.
"Biết, biết. Đi bên này!" Song Ngư trong tay ôm đồ, vui vẻ đi trước dẫn đường. Tuyên thành Đệ nhất lâu, nàng chính là không thể chờ đợi muốn đi tìm hiểu một chút.
Thiên Bình nhàn nhạt liếc mắt nhìn về phía Bạch Dương đang xách đầy đồ, ý bảo đuổi theo. Không nói thêm gì nữa, một nhóm ba người rất nhanh đã đi đến Khách Duyệt Lâu.
Khách Duyệt Lâu, thực xứng danh là tửu lâu số một ở Tuyên thành, từ bên ngoài đến bên trong đều làm cho người ta có một cảm giác: khí phái. Khách ra vào ăn mặc hoa lệ, không phú cũng quý. Nhìn khách nối liền không dứt, Thiên Bình cảm khái vô cùng: đây chính là Khách Duyệt lâu của phu quân sao?
Phu quân đã từng nói Khách Duyệt lâu là sản nghiệp mà hắn tự hào nhất. Nơi này là đất mà người phú quý tụ tập ở Tuyên thành. Khách Duyệt lâu là nơi biểu tượng cho thân phận của khách, cũng là biểu tượng cho địa vị của Sở gia. Hắn vẫn muốn mang Thiên Bình đến nhìn một chút. Nhưng khi đó nàng thủy chung làm mặt lạnh với Ma Kết, chưa bao giờ đem hắn đặt ở trong lòng. Đối với lời của hắn, càng thêm mắt điếc tai ngơ, sao có thể cùng hắn đi Khách Duyệt Lâu được?
Gả đến Sở gia năm năm chưa từng nhìn qua Khách Duyệt lâu, sau khi sống lại lần đầu tiên Thiên Bình tới Khách Duyệt Lâu, trong bụng ngàn chuyển trăm chuyển, trên mặt lại không hiện ra nửa phần. Theo tiểu nhị của Khách Duyệt lâu đi lên lầu hai, Thiên Bình tùy ý chọn một chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ ngồi xuống.
Đến bên cửa sổ ngồi xuống, nàng không có tỉ mỉ quan sát bộ dáng của Khách Duyệt lâu, chỉ lặng yên cảm thụ không khí của Khách Duyệt lâu. Khách Duyệt lâu nằm trên con đường phồn hoa nhất Tuyên thành, ngoài cửa sổ là dòng người huyên náo. Lòng Thiên Bình tràn đầy không mục đích nhìn người đến người đi ở trên đường, chỉ để nhìn cái thế giới xa lạ mà kiếp trước nàng chưa bao giờ dụng tâm chú ý.
"A? Đó không phải là Thanh Lạc sao? Sao Thanh Lạc lại ở chỗ này?" Song Ngư ở một bên nhìn xung quanh bỗng nhiên sợ hãi kêu lên.
Thanh Lạc? Thanh Lạc xuất hiện ở đây, vậy ca ca nhất định cũng ở đây. Thiên Bình quay đầu, theo tầm mắt Song Ngư nhìn sang.
"Tiểu thư, còn có, còn có..." Song Ngư chỉ vào nam tử áo đen bên cạnh Thanh Lạc, muốn kêu rồi lại không dám lên tiếng. Quận chúa nói qua, sau này không được nói đến người kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top