Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Bát - Âm thầm ái mộ


Tại Thanh Vân lâu.

Kim Thái Hanh bộ dạng ung dung thư thả, tâm tình dường như khá tốt.

Cũng không khó để suy đoán, một phần vì hắn vừa có được hồng phúc cẩm kê, lại hiếm khi được dịp cùng vị bằng hữu Cố Hi Trạch hàn huyên, luận bàn về chim chóc.

Đột nhiên, ánh mắt Kim Thái Hanh ngưng trệ, hắn thu lại nụ cười trên môi, nhíu mày nhìn về phía cửa gỗ.

Trà lâu này thiết kế tinh tế, thanh nhã, mấy vị công tử thế gia như hắn sẽ được bố trí cho những gian phòng riêng. Không ai can hệ đến ai, khách nhân muốn chuyên tâm đàm đạo, tán gẫu hay luận thơ đều vô cùng thích hợp.

Vừa vặn chỗ hắn ngồi có ban công hướng ra đường lớn, Cố Hi Trạch muốn nhìn dân chúng náo nhiệt trong thành mới cố ý vén rèm lên. Nào ai biết được hồng phúc cẩm kê cứ thế vô tình rơi vào mắt Điền Chính Quốc.

Cánh cửa gian phòng nhẹ nhàng đẩy mở. Sắc lụa đỏ hiện ra nào có gì đủ sức lưu mờ.

Điền Chính Quốc vẫn giữ nét cười nhàn nhạt vốn có. Phong thái chẳng nhuốm chút bụi trần, cao quý, xa vời, lại có phần thanh lãnh. Y hờ hững liếc Kim Thái Hanh một cái, nhẹ nhàng nâng gót.

Tiểu nhị của trà lâu – người vừa giúp y mở cửa- lúc này ánh mắt có chút thất thần nhìn theo bóng dáng y. Không biết vị thiếu gia này là quý tử nhà ai, khí chất thật sự khác xa với những vị thế gia công tử mà hắn từng trông thấy.

Cũng chẳng rõ phải dùng từ nào mới hình dung cho đúng, với vốn hiểu biết hạn hẹp của một tiểu nô bộc, chỉ có thể nói là "cao quý hơn người".

Chốc lát, thiếu niên tiểu nhị mới chợt hoàn hồn. Hắn cúi đầu chào một tiếng, liền nhanh tay lẹ chân, giúp ba vị khách quan đóng cửa.

Cố Hi Trạch ban đầu không hay biết gì, hắn khó hiểu nhìn theo ánh mắt Kim Thái Hanh. Sau khi nhận ra dung mạo người vừa đến, tay cầm tách trà của Cố thiếu gia khẽ run lên, mắt hắn mở to đến thất thần.

Kim Thái Hanh tuy ngoài mặt vẫn giữ được phong thái điềm tĩnh, trong lòng lại dâng lên tư vị không mấy rõ ràng. Dường như là kinh hỉ, bất an, lại có chút cao hứng khó nói.

Cố Hi Trạch ngay lập tức đứng phắt dậy, cung cung kính kính chắp tay hành lễ.

"Thất điện hạ vạn an."

Điền Chính Quốc thong thả phất tay, tùy tiện nói: "Miễn lễ."

Cố Hi Trạch làm người rất biết thức thời. Ta không đắc tội người, người sẽ không khó dễ ta. Hắn dùng đầu gối nghĩ cũng biết, người thất hoàng tử muốn tìm chính là Kim nhị. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, thời khắc này, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.

Cố thiếu nhanh miệng nói:

"Tiểu nhân hiện có chút việc phải làm. Tiểu nhân xin phép cáo lui. Mong thất điện hạ rộng lòng lượng thứ."

"Đi đi." – Điền Chính Quốc lạnh lùng đáp trả.

"Đa tạ điện hạ, người ở lại đây thong thả."

Cố Hi Trạch mặc dù là con nhà quan văn, thân thủ bình phàm, ấy thế mà chớp mắt một cái đã biến mất tăm.

Trước khi đi còn vội vội vàng vàng để lại một câu:

"Kim nhị, ngươi bảo trọng."

Nam nhân nhìn thấy thế, trong lòng ngũ vị tạp trần.

... ...

Điền Chính Quốc chẳng biết từ lúc nào đã ngồi xuống trước mặt hắn.

Kim Thái Hanh điềm tĩnh nhìn y, y lại thờ ơ liếc hắn, lãnh đạm nói:

"Rót trà cho bổn hoàng tử."

Kim nhị im lặng, động tác trên tay lại cực kỳ thành thục. Xem người trước mặt như một vị tổ tông, cẩn thận, tỉ mẩn rót cho y một chén trà.

Xong xuôi liền ra vẻ khách khí nói:

"Không biết ngọn gió nào mang thất điện hạ đến đây."

Điền Chính Quốc thấp thoáng cười, thanh âm nhẹ tênh tựa áng mây.

"Nhị công tử thử đoán xem!"

"Thứ lỗi cho Kim nhị ta ngu muội." – Kim Thái Hanh mặt không đổi sắc nói.

Điền Chính Quốc khẽ híp mắt, ra chiều thích thú. Y cũng không vội tiếp lời, chỉ nhàn nhã đem một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn hắn. Chậm rãi thốt ra hai chữ:

"Vì ngươi."

Trong lòng Kim Thái Hanh thấp thoáng xao động, ánh mắt hắn cũng hiện lên chút sửng sốt.

Điền Chính Quốc làm như không hay biết gì, lại nói tiếp.

"Nhị công tử trời sinh anh tuấn tiêu sái, khí độ bất phàm. Từ xa bổn hoàng tử liếc mắt đã nhận ra, khó tránh muốn nhìn lâu hơn một chút. Ngồi gần như vậy, cũng vừa khéo."

Nếu là nam tử bình thường, nghe qua mấy lời khen có vẻ thật lòng, thật dạ này, chắc chắn vừa vui mừng vừa đắc ý. Kim Thái Hanh trái lại không như thế, đối với vị tiểu yêu tinh trước mặt thập phần cảnh giác. Thất hoàng tử ấy à, suy nghĩ và hành động không giống người thường, lơ là một chút liền bị y bỡn cợt.

Hắn cười khách khí nói.

"Điện hạ quả thật biết đùa. Mấy lời này Kim nhị ta nào dám nhận."

"Vậy ư? Thế thì ai là 'đệ nhất mỹ nam' khiến biết bao thiếu nữ đêm ngày nhung nhớ? Ngay cả thoại bản cũng tâng bốc ngươi như vậy. Bổn hoàng tử thật lòng khen ngươi một câu, ngươi lại không biết tốt xấu."

Kim Thái Hanh rất nhanh nắm được điểm mấu chốt. Điền Chính Quốc vậy mà lại đọc thoại bản viết về hắn. Thật tò mò khi y xem đến chuyện tình sử linh tinh, bừa bãi của hắn do mấy văn sĩ giang hồ viết ra, trên mặt sẽ là biểu tình gì.

Điền Chính Quốc lại thong thả nói:

"Sao nào, ngay cả ngũ công chúa cũng muốn gả cho ngươi, ngươi không cần phải giả vờ khiêm tốn."

Mặt Kim Thái Hanh liền đổi sắc, vết thương lòng dường như bị khơi lên. Nữ nhân đó từ trước tới nay hắn không hề có chút cảm tình. Bất luận là nàng cố ý tiếp cận hay vô tình chạm mặt Kim nhị đều khách khí vài câu, sau đó luôn giữ thái độ lạnh lùng xa cách.

Từ khi được Trang Quý phi và người Hạ gia ngỏ ý cầu thân. Trên dưới phủ Trấn Quốc công gà bay chó sủa, lo lắng bất an. Kim Thái Hanh là người phiền não nhiều nhất. Ba phần vì hắn không thích Điền Tuyết Như, bảy phần còn lại là lo cho an nguy của đám sủng vật nuôi trong phủ.

Nếu thật lòng so thất hoàng tử với ngũ công chúa thì, thất hoàng tử mỹ mạo hơn, khí thế áp đảo hơn, lòng dạ khó lường hơn, thủ đoạn thâm hiểm hơn. Tuy y tính tình cổ quái khó chiều, nhưng chí ích chỉ cần không đắc tội đến y, y sẽ không thèm để mắt. Ngũ công chúa thì lại khác, nàng ta được nuông chiều từ nhỏ, muốn gì được đó, tính cách hung tàn, bạo ngược. Chỉ cần Điền Tuyết Như nhìn ai không vừa mắt, có thể là sai thuộc hạ hoặc tự mình động tay động chân, cũng có thể là sỉ vả, lăng mạ. Nàng ta lại càng không yêu động vật, dịu dàng với trẻ con như Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh chợt tỉnh ngộ, lại cảm thấy bản thân thật nực cười. So Điền Tuyết Như với Điền Chính Quốc làm gì chứ.

Hắn thấp giọng nói:

"Chuyện của ngũ công chúa cũng không phải chủ ý của ta hay phủ Trấn Quốc công."

"Thế thì đã sao? Ngươi đồng ý hay không có quan trọng à?"

Âm giọng y mang theo chút hững hờ, tùy ý. Ngừng một lúc, Điền Chính Quốc thong thả, ung dung nâng tách trà nhấp một ngụm, khẽ liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy ý tứ.

"Tình hình này, sớm muộn gì ta cũng gọi ngươi một tiếng hoàng tỷ phu. Thế nào? Trên cơ bổn hoàng tử, ngươi thấy có sướng không?"

Kim Thái Hanh chợt có cảm giác đầu óc đau nhức, y nâng chén trà, uống cạn. Chẳng hiểu sao ban đầu trà ngon như vậy, lúc này chỉ vương lại chút tư vị đắng chát.

Hắn đã rất nhanh bình tĩnh, thẳng thừng đáp trả.

"Dưới cơ Kim nhị ta, thất điện hạ thấy có sướng không?"

Điền Chính Quốc đưa mắt nhìn hắn, sau đó khoanh tay trên bàn, chợt cười rộ lên. Kim Thái Hanh cũng chẳng rõ người này muốn biểu đạt ý tứ gì.

"Ngươi nói xem. Điền Chính Quốc ta chưa bao giờ thích để mình chịu thiệt cả. Phải coi nhị công tử đây có bản lĩnh gì mà đòi ở trên ta."

Lời nói ra, càng ngày càng mang ý tứ ám muội. Kim Thái Hanh cảm thấy môi khô, lưỡi khô, rót liền mấy chén trà uống cho thanh tĩnh.

Hắn khàn giọng nói:

"Đùa giỡn ta đủ chưa?"

"Chưa. Được bổn hoàng tử tìm ngươi đùa giỡn, chính là phúc của ngươi rồi."

"Phần phúc này Kim nhị ta không dám nhận."

Khí sắc trên mặt Điền Chính Quốc phút chốc thay đổi. Y dường như đã dùng hết kiên nhẫn vốn có, không còn hứng thú vòng vo cùng hắn nữa.

"Gần đây bổn hoàng tử có hơi nhàm chán." Sau đó đưa mắt đến chiếc lồng được trùm vải đen đặt cạnh Kim Thái Hanh.

"Hồng phượng cẩm kê* này, trùng hợp lại rất vừa mắt ta."

*Tên đúng là hồng phúc cẩm kê, hồng phượng cẩm kê là một cái tên mỹ miều hơn để ví chim trĩ như phượng hoàng.

Nam nhân lập tức lộ ra tia cảnh giác.

"Hồng phúc cẩm kê vốn dĩ khó nuôi, thất điện hạ lại không rành chim chóc. Hà tất phải rước về phiền phức?"

"Cũng đúng, nếu nhị công tử có lòng như vậy. Chi bằng ngày ba bữa ngươi chịu khó phi ngựa vào cung, thay ta chăm nom cho nó. Có kẻ dày dặn kinh nghiệm như ngươi coi sóc, bổn hoàng tử cũng thấy an lòng."

Kim Thái Hanh trầm ngâm thật lâu... Mãi, y mới trầm giọng gọi.

"Thất điện hạ!"

"Hử?"

"Điền Chính Quốc!"

"Nổi điên rồi à? Ngay cả húy danh của ta cũng dám kêu."

Kim Thái Hanh hiếm khi thất lễ, ánh mắt hắn lạnh băng, gằn ra rõ ràng từng chữ:

"Rốt cuộc vì sao ngươi lại muốn hồng phúc cẩm kê?"

"Ngươi đoán xem. Chắc là do xinh đẹp, quý giá, màu sắc rực rỡ, rất hợp với ta."

Hắn lạnh lùng chất vấn.

"Khó dễ ta khiến thất điện hạ hả dạ lắm sao? Thống khoái lắm sao?"

Vẻ mặt thất hoàng tử chợt trầm xuống. Y cười nhạt không rõ ý tứ, thấp giọng nói.

"Phải xem là người như thế nào mới được ta để mắt đến. Ngươi không nghĩ rằng có nguyên do gì khác sao?"

"Thứ lỗi Kim nhị ta nông cạn."

Điền Chính Quốc có chút thất thần, y tự mình rót một chén trà. Uống xong, liền thở dài nhìn hắn.

"A Hanh à, ngươi không nhận ra thật ư? Vì cớ gì bổn hoàng tử phải lao tâm khổ tứ, năm lần bảy lượt trêu chọc ngươi như vậy... Còn chẳng phải là ta... Nếu ta nói từ rất lâu bổn hoàng tử đã...âm thầm ái mộ ngươi... liệu ngươi có tin không?"

Vẻ mặt y lúc này mang theo bất đắc dĩ, nét cười cũng ẩn ẩn chút khổ sở.

Kim Thái Hanh bất động thanh sắc nhìn y, nơi ngực trái dâng lên cảm giác cực kỳ mãnh liệt. Hắn thật sự không dám tin, nhưng trong tâm khảm đã bị mấy lời này làm cho xao động.

Thất hoàng tử để mắt đến hắn ư? Không đời nào! Y chỉ đang lừa hắn.

Nhưng nhớ lại những gì y đối đãi với mình, nguyên nhân y thích hắn lại có vẻ hợp tình hợp lý.

"Hồng phượng cẩm kê chỉ là cái cớ mà thôi. Thứ ta muốn chính là được nhìn người trong lòng lâu thêm một chút... A Hanh à... tâm tư ta dành cho ngươi nhiều năm như vậy, ngươi thật sự không cảm nhận được chút gì ư?"

Kim Thái Hanh vẫn đờ đẫn như tượng đá. Chỉ thấy Điền Chính Quốc khe khẽ hít sâu, cuối cùng đôi mắt xinh đẹp ấy đỏ lên, dần dần long lanh ánh nước. Y cố gắng kiềm lại, gượng cười nói:

"Ta... Tâm tư sai trái này của ta, đáng lẽ ra không nên có. Hoàng hậu, Kim gia, Thái tử, biết bao nhiêu người muốn tìm mối hôn sự tốt cho ngươi. Ngũ công chúa muốn gả cho ngươi, nếu thật sự thành đôi, dù không cam tâm tình nguyện ta cũng phải gọi ngươi một tiếng hoàng tỷ phu... Nữ nhân trong thiên hạ muốn tranh giành ngươi nhiều vô kể... Ta là nam nhân... thân phận lại càng không thích hợp. Ngoài mỗi ngày tìm ngươi gây sự thì có thể làm gì, sau này dù đau khổ cách mấy ta cũng chỉ có thể đứng một phía nhìn ngươi yên bề gia thất... Một con hồng phúc cẩm kê, vốn dĩ muốn dùng nó để thôi nhớ đến ngươi... dần dần chôn giấu tâm tư này xuống. Chút tâm nguyện nhỏ nhoi này... ngươi không thể thành toàn cho ta được ư? Từ nay về sau ta sẽ không tìm ngươi nữa..."

"Điền Chính Quốc... ngươi..." – Kim Thái Hanh tâm loạn như ma, nhất thời không biết nói gì.

Tình cảm trong ánh mắt của y quá chân thật, thật đến mức Kim Thái Hanh cảm thấy nghi ngờ chính bản thân mình. Điền Chính Quốc ái mộ hắn nhiều đến thế ư?

Chắc hắn sẽ điên mất.

"Ngươi..."

Kim Thái Hanh mấp máy môi, cuối cùng mím chặt thành một đường.

Hắn do dự một lúc, dứt khoát xách cái lồng gỗ để trước mặt y.

"Hồng phúc cẩm kê này ngươi tự mình giữ lấy đi... Ngươi... nếu những lời kia là thành thật, ta mong ngươi thu liễm tâm tư lại... Cũng như ngươi nói thân phận của chúng ta không thích hợp..."

Điền Chính Quốc nhẹ nhàng rút khăn tay từ trong ngực áo ra, cẩn thận lau lau quanh khóe mắt. Xong việc, y xách lấy chiếc lồng, cúi đầu áp mặt mình sát mặt hắn, thong thả nhả ra từng chữ.

"Ngươi xem bổn hoàng tử là ai, nếu thật lòng để ngươi vào mắt thì dù là ngũ công chúa hay tất thảy nữ nhân trong thiên hạ cũng đừng hòng cướp được người trên tay ta. Đương kim thánh thượng hay hoàng hậu muốn ngăn, cũng không ngăn được. A Hanh à, ngươi xem thường ta quá rồi... Lần này đùa giỡn ngươi đúng là rất sướng, rất thống khoái."

Y chợt tách ra, tức khắc quay lưng rời đi. Cũng không quên bỏ lại một câu.

"Hồng phúc cẩm kê này, ta sẽ mang về cung, ta vốn cũng không thích chim, nhưng đồ cướp được trên tay Kim nhị thì lại khác."

_______강효우_와트 패드_______

Thanks for reading

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top