Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nhất - Quốc

Hàm Ninh năm thứ hai mươi mốt. 

Hoàng Hạc lâu là tửu lâu lớn nhất Hoàng thành, nằm trên con phố Phong Hoa địa thế vô cùng sầm uất. Đây là nơi họp mặt yêu thích của các vị công tử thế gia, thư sinh, thi sĩ, quan viên trong triều cùng nhiều vương công quý tộc.

Bởi vì khách nhân đông đúc, kẻ ra người vào đủ loại tầng lớp nên Hoàng Hạc lâu là nơi nắm giữ nguồn tin tức lớn nhất kinh thành. Từ chuyện ở tiền triều, hậu cung cho đến những lời đồn ly kỳ được lưu truyền trong thiên hạ.

....

Kim Thái Hanh là con trai thứ hai của Trấn Quốc công - Kim Kiệt Huân, ba đời nhà hắn đều là võ tướng, chiến công hiển hách, được nhà vua trọng dụng.

Trong số các công tử thế gia có tiếng ở kinh thành, Kim Thái Hanh lại có phong thái hoàn toàn khác biệt. Trong mắt các lão nhân gia hắn là một tiểu bối hữu lễ, cư xử đoan chính, đúng mực. Diện mạo kiệt ngạo tuấn tiếu, bản tính điềm đạm phóng khoáng, rất được nữ nhân trong kinh thành yêu thích.

Có người từng ca ngợi rằng: hễ là tiểu thư khuê các ở Hoàng thành, không ai là không muốn gả cho Kim nhị nhà Trấn Quốc.

....

Trong gian phòng tọa trên tầng ba của Hoàng Hạc lâu, năm vị công tử thế gia y phục trang nhã thanh tao, tụ họp lại một chỗ cùng nhau thưởng rượu, hàn huyên.

Bên trên chiếc bàn gỗ hoa lê bày đầy những danh tửu quý hiếm, khó tìm, giá cả đắt đỏ nhất Hoàng thành. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến bá tánh bình thường làm lụng nhiều năm cũng không sao mua nổi.

Cố Hi Trạch - trưởng nam thuộc dòng chính của Cố thị - nội tổ phụ là Lại bộ thị lang quyền cao chức trọng - đang đứng lên nâng cao chén rượu:

"Huynh đệ chúng ta hiếm khi có dịp hội ngộ đông đủ, nào cạn chén"

Cao Thắng thấy thế cũng nâng chén phụ họa:

"Hi Trạch huynh nói đúng, cũng lâu rồi mới thấy Kim nhị hội ngộ cùng huynh đệ chúng ta."

Nam nhân được nhắc tới không chút chậm trễ đứng dậy, lộ ra nụ cười điềm đạm: "Là Kim nhị ta thất lễ, xin phép kính các huynh đệ một chén tạ tội."

Nói xong liền kề môi uống cạn một hơi, cử chỉ mang đầy thành ý.

"Kim nhị rất có nghĩa khí, chúng ta còn không mau cạn."

"Được."

Cứ thế qua ba tuần rượu, kẻ nào kẻ nấy đều thả lỏng chính mình, nói cười đầy sảng khoái, không chút câu nệ đến lễ nghi cứng nhắc.

Cao Thắng là người tiên phong khơi chuyện.

"Nghe nói Bạch Hoa lâu chỉ mới đón khách hai năm đã lên đến hàng đệ nhất thanh lâu của kinh thành. Nữ nhân ở đó không kinh tài tuyệt diễm thì cũng tiên tư ngọc sắc, hiếm có khó tìm. Nhiều nàng còn tinh thông cả cầm kỳ thi họa, nam nhân muốn gặp phải vượt qua ải thi thư của các nàng mới được các nàng nghênh tiếp. Mấy vị ở đây có ai đã từng đến Bạch Hoa lâu chưa, cầu chỉ giáo."

*Kinh tài tuyệt diễm (驚才絕艷) : dùng để miêu tả một người không chỉ có tài năng vượt trội mà còn có vẻ đẹp xuất chúng.

*Tiên tư ngọc sắc: dung mạo như tiên, khí chất như ngọc.

"Ta đã từng nghe qua những lời đồn như thế, tiếc là chưa có dịp tận mắt sở thị." Kim Thái Hanh nhìn sang Cố Hi Trạch, Thẩm Gia Hòa và Diêu Thâm.

Cố Hi Trạch nghe thấy thế liền cười cợt hắn: "Ở đây ai chẳng biết Kim nhị ngươi suốt ngày chỉ quây quần cùng mấy con chim, không thì luyện võ bắn cung, làm gì có hứng thú với những nơi như thanh lâu nhạc viện. Nói ngươi đi Bạch Hoa Lâu thà rằng nói ngươi cùng thất hoàng tử uống trà đàm đạo ta còn tin."

Trong mắt đám người ở đây Kim Thái Hanh và thất hoàng tử là kẻ thù không đội trời chung, gặp nhau như nước với lửa. Không châm chọc đối phương thì may ra huống hồ có thể hòa hoãn ngồi cùng một chỗ. Đúng là chuyện cười thiên hạ.

Kim Thái Hanh vẫn một dạng điềm nhiên, thanh âm lại có hơi trầm xuống: "Chuyện của ta và y các ngươi không hiểu. Những lời này nếu để y nghe được sẽ không hay đâu."

Bầu không khí đột nhiên lắng xuống, Cố công tử biết mình lỡ lời liền đứng dậy kính rượu: "Là lỗi do ta, để ta tự mình lãnh phạt một chén."

"Không sao, chuyện nhỏ thôi, ta chỉ tiện miệng nhắc ngươi một chút." Kim Thái Hanh nói.

Diêu Thâm thấy thế liền chen lời.

"Cuộc vui đừng để những việc thế này ảnh hưởng, nào huynh đệ chúng ta cùng nhau cạn."

"Được." - Cao Thắng nói.

Thẩm Gia Hòa, Cố Hi Trạch, Kim Thái Hanh cũng đồng loạt hưởng ứng, năm người cứ thế một hơi uống cạn.

Uống xong, Diêu Thâm cảm thấy tình thế vẫn chưa thôi căng thẳng liền nghĩ cách hòa giải.

"Nói các ngươi biết, Kim nhị đây không hổ danh là biểu đệ của thái tử điện hạ, phong thái nhã nhặn, đoan chính, tài nghệ lại càng nổi trội. Uầy... ngay cả muội muội ta chỉ mới trông thấy hắn một lần đã nằng nặc đòi ta đưa đi gặp hắn... Kẻ làm đại ca như ta thật không dễ dàng gì."

Chỉ bấy nhiêu câu đã khiến cả bọn đồng loạt bật cười, không khí phút chốc trở lại hòa hợp như trước.

Cao Thắng là tên cười lớn nhất, còn luôn miệng đùa cợt: "Duyên phận cả đấy, nhỡ đâu hai ngươi từ huynh đệ trở thành người một nhà, lão Diêu phải gọi Kim nhị là muội phu đấy. Còn chúng ta thì được dịp uống rượu mừng."

Kim Thái Hanh chỉ cười nhẹ, lắc đầu. "Các ngươi quá lời rồi, Diêu tiểu thư tuổi còn nhỏ, có thích cũng chỉ là hứng thú nhất thời. Từ từ muội ấy sẽ thấy ta không xứng."

Diêu Thâm nhìn bình rượu thở dài: "Dù muội muội ta có thích thật đi nữa, ngươi xem Kim nhị như vậy nếu thật sự cùng muội muội ta thành đôi há chẳng phải suốt ngày nó sẽ thay hắn trông coi đám chim ồn ào trong phủ hay sao. Ngộ nhỡ hắn bỏ đi ngủ cùng đám chim đó thì muội muội ta còn trẻ như vậy phải chịu cảnh giường đơn gối chiếc."

"Muội muội ngươi đáng thương quá, thế thì khác nào goá phụ đâu chứ. Ngươi về nhớ bảo muội muội mình tránh xa Kim nhị ra." Cố Hi Trạch ôm bụng cười không ngớt.

Thẩm Gia Hòa hiếm lắm mới nói vào một câu.

"Kim nhị cần chim, không cần thê tử."

"Ha ha ha ha."

Đợi bọn họ cười đủ rồi, Kim Thái Hanh mới từ từ biện bạch: "Các ngươi đã quá lời, chút sở thích nhỏ thôi, không đến mức bỏ bê thê tử. Nói đi cũng phải nói lại tự do tự tại như giờ vẫn tốt hơn, chuyện thành gia lập thất sau lễ cập quan thì hẵng tính."

Cố Hi Trạch đồng tình: "Nam nhân chí tại bốn phương, chúng ta đều còn trẻ tội gì phải vội bó buộc sớm. Cùng nhau thưởng rượu, tán dóc thế này không tốt sao? Nào cạn chén."

Nhấp xong ngụm rượu Cao Thắng chợt nhận ra điều quan trọng: "Này các huynh đệ, vòng vo một hồi cũng chẳng có ai trả lời ta chuyện về Bạch Hoa lâu."

Thẩm Gia Hòa là người lãnh đạm nhất ở đây, hắn hiếm khi mở miệng, chủ yếu là nghe mấy vị còn lại pha trò. Lần này bỗng nhiên tiên phong lên tiếng trước: "Chưa từng đến, không biết."

Bởi vì Thẩm thiếu gia có một vị thanh mai trúc mã, hai nhà đã đính ước từ trước. Hắn tự sợ phiền phức nên chủ động tránh xa những nơi ăn chơi hỗn tạp như thanh lâu, kỹ viện.

Diêu Thâm ăn một ít đồ nhắm, được dịp liền than thở: "Nhà ta có bao nhiêu cửa hiệu, tất cả số sách quản lý phụ thân đều giao hết cho ta. Ngay cả hôm nay đến gặp các ngươi cũng phải kỳ công sắp xếp, làm gì có thì giờ đến thanh lâu. Cao Thắng à, bốn người chúng ta ai cũng bận rộn, việc này ngươi hỏi Hạ Kình thử xem."

Vừa nghe đến quý danh người kia vẻ mặt ai nấy cũng trầm đi một ít. Riêng Cao Thắng lộ rõ sự căm ghét: "Ngươi đừng có nhắc đến cái tên hống hách đó. Mấy lần vô tình chạm mặt gã đều không ngớt lời khoe khoang về vinh quang hiển hách của Hạ gia. Nghĩ đến liền thấy tức, các ngươi xem, Kim nhị là biểu đệ của thái tử, di mẫu* là chính cung hoàng hậu, phụ thân là Trấn Quốc công, nội tổ phụ là Cửu Thiên vương bách chiến bách thắng được tiên đế trọng dụng, ngoại tổ phụ còn là Chính nhất phẩm Lễ bộ Thượng thư hầu ở tiền triều. Hai bên văn võ song toàn, hắn như vậy còn chưa thèm hống hách đâu."

*di mẫu: dì

Cao Thắng xuất thân gia đình hào phú, ba đời nhà y đều làm thương nhân, chuyên buôn các loại vàng bạc đá quý. Trong kinh thành có khoảng mười cửa hiệu trang sức, dưới trướng còn có gần trăm thợ kim hoàn tay nghề tỉ mỉ. Gia nghiệp trải dài khắp Vĩnh Xuân. Người cũng như tên, bản chất có chút háo thắng, hiếm khi chịu nổi kẻ khác đứng trước mặt mình tác oai tác oái.

Kim Thái Hanh một dạng bình đạm điềm nhiên, có lòng khuyên nhủ: "Dù gì Hạ thị cũng đang đắc thế, càng phô trương quá mức không khỏi đắc tội nhiều người. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Trang Quý phi sắc nước hương trời được Bệ hạ sủng ái nhất nhì hậu cung, ngoài thánh thượng và thái hậu cũng chẳng để ai vào mắt, có cô mẫu như vậy Hạ Kình phách lối cũng phải lẽ. Còn hoàng hậu nương nương là bậc mẫu nghi thiên hạ, quản lý lục cung càng phải tuyệt đối thận trọng. Cả Kim thị và Tống thị đều kín kẽ, khiêm nhường, một tiểu bối như ta làm sao dám kiêu ngạo như gã."

Nói đến thế rồi Cao Thắng vẫn chưa ngơi cơn tức, một lòng muốn mắng chết Hạ Kình.

"Đúng là một trời một vực, Hạ thị của gã làm sao có thể so với Kim thị của ngươi và Tống thị của hoàng hậu. Chỉ là ta vẫn hận chết cái tên Hạ Kình đó. Suốt ngày không biết tiết chế, thu nạp biết bao nữ nhân mang về phủ nuôi. Ta nguyền rủa gã sớm muộn gì cũng mắc bệnh giang mai mà chết."

Không chỉ Cao Thắng, ngay cả Diêu Thâm cũng có chút mâu thuẫn với Hạ Kình. Nghe đến đây hắn không khỏi cười cợt: "Tướng mạo như thế trông rất giống một con heo háo sắc."

Cố Hi Trạch trầm tư đã lâu, lúc này lại cẩn trọng nhìn trước nhìn sau, chắc chắn là không tai vách mạch dừng mới nhỏ giọng nói: "Gần đây ta nghe ngóng được một chuyện, là tin mật báo, các ngươi có muốn biết không?"

"Cầu chỉ giáo."

Cố Hi Trạch ánh mắt đầy cảnh giác, vẫy tay ra hiệu cho bốn tên kia nhích lại gần. Thấy tình hình ổn thỏa rồi mới nói: "Tên Hạ Kình đó vừa đến thôn Thảo Điền ngoài thành gây chuyện. Nghe nói là gã có hứng thú với một cô nương nhà nông phu nào đó. Nàng ta nhất quyết không chịu theo gã, gã liền ngang ngược đem thuộc hạ đến bắt người. Trong lúc giằng co qua lại, đám thuộc hạ đã ra tay đánh chết phụ thân nàng, thành công bắt nàng đi. Bá tánh lực bất tòng tâm chỉ có thể nhất chí đồng lòng cùng đến nha môn báo án. Hạ gia đã cho người bịt kín chuyện này, nhưng vải thưa không thể che mắt thánh. Việc này một truyền mười, mười truyền trăm sớm đã trở thành một vụ bê bối. Mặc dù trên triều sóng yên biển lặng nhưng những lời đồn đãi phía sau đã lan rộng khắp kinh thành."

Cao Thắng vội cảm thán: "Có chuyện như vậy thật sao? Lần này ta xem Hạ gia chống đỡ thế nào."

Diêu Thâm nói: "Ngươi đừng vội mừng, việc ác Hạ Kình làm đâu phải là ít, Hạ thị vẫn bịt kín đấy thôi. Ta nghĩ chuyện này sớm sẽ êm xuôi."

Thẩm Gia Hòa lại không nghĩ thế: "Cẩm y vệ ẩn nấp trong thành tai mắt lanh lẹ, tin tức lan ra thế rồi sẽ tới tai thánh thượng sớm thôi."

Kim Thái Hanh từ đầu chí cuối cứ luôn lẳng lặng suy tư, bỗng dưng lúc này đột nhiên đứng phắt dậy hô to.

"AI?"

Trong phút chốc hắn đã đạp cửa phòng xông ra. Bốn vị còn lại không khỏi giật mình sửng sốt, đồng loạt nối gót theo sau.

Hành lang lúc này vắng lặng như tờ, ngoài tiểu nhị đang bê khay thức ăn cũng chẳng còn ai khác.

Tiểu nhị nhỏ tuổi thất kinh hồn vía, nhìn cánh cửa bị Kim nhị công tử đạp hư, trong lòng dường như nhỏ máu.

"Khách... khách quan... chuyện này là sao?"

Cố Hi Trạch bình tĩnh nói: "Đừng sợ, thiệt hại cứ tính ở chỗ ta. Cánh cửa này bao nhiêu bổn công tử đền gấp đôi."

Tiểu nhị không khỏi vui mừng hớn hở: "Được vậy thì tốt quá... đa tạ khách quan."

"Được rồi... ngươi đi đi."

...

"Có chuyện gì vậy?" Diêu Thâm cau mày hỏi.

Kim Thái Hanh nắm chặt một thứ trong tay, ra vẻ bình thản nói: "Không có gì, do ta đa nghi quá thôi. Bữa hôm nay ta mời, giờ ta có việc phải đi rồi, xin phép cáo từ."

"Này... Kim nhị."

Dứt lời Kim Thái Hanh liền đi mất. Bọn họ không khỏi cảm thán hắn thân thủ đúng là nhanh nhẹn.

_____

Rời khỏi tửu lâu, bước xuống đường lớn, nam nhân chợt thả lỏng bàn tay. Một mảnh khăn lụa trắng tinh lộ ra, bên trên được điểm tô thêm một nhành mai đang nở rộ, sắc đỏ rực rỡ xinh đẹp. Góc dưới bên trái có thêu một chữ "- Quốc".

________강효우_와트 패드_______
Thanks for reading.

Lưu ý:

Tên tiếng Trung của Jeon Jungkook là Điền Chính Quốc được viết theo kiểu giản thể thế này 田柾国, chữ Quốc vào truyện Woo sẽ sửa thành phồn thể (國) cho phù hợp với bối cảnh cổ trang.

Tóm tắt chap truyện bởi chat gpt cho những ai đọc rồi chưa nắm rõ nội dung.

Lâu lâu woo rảnh không biết làm gì ngồi nói chuyện với chat gpt cảm thấy não mình bay đi đâu mất.

Lời nói cuối cùng là: Mong mọi người ủng hộ fic này nhé. Nói thật thì 1 chap cổ trang beta lâu gấp đôi một chap hiện đại á. Fic này Woo chuẩn bị từ tháng 3 tới nay mới có thể lên sóng ý. Woo cũng chăm chút cho nó lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top