Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nhị - Hữu Sở Tư

Nam nhân khẽ khàng đưa chiếc khăn đến trước mũi mình, đâu đó phảng phất một mùi hương hoa anh đào nhàn nhạt. Hương thơm này tinh tế nhanh phai, nếu không phải là người có khứu giác nhạy bén sẽ khó lòng ngửi thấy. Ít ỏi đến mức làm người ta lầm tưởng nó chưa từng tồn tại.

Kim Thái Hanh đột nhiên cười nhạt, có vẻ như chỉ một chút thoáng qua cũng đủ để hắn đoán ra được chủ nhân của chiếc khăn này. Hương thơm ấy trước nay đều thuộc về người nọ, kẻ mà hắn mâu thuẫn giữa kiêng kỵ và hứng thú.

Nam nhân hơi nắm chặt lấy chiếc khăn, vô thức cảm thán:

"Thật đẹp."

"Là khăn đẹp hay người đẹp?" – Nam tử kia mang trên mình hồng y rực rỡ, mái tóc dài chấm eo, gương mặt hiện một nét cười trào phúng. Sau lưng y là phố lớn Phong Hoa ngựa xe xuôi ngược, xung quanh đó không thiếu những nam thanh nữ tú y phục đủ loại sắc màu thế mà chẳng ai có thể lưu mờ được dáng vẻ y trên nền lụa đỏ.

Kim Thái Hanh hơi siết lòng bàn tay bình đạm nói: "Nhành mai điểm tô sắc đỏ, ta là đang khen khăn đẹp."

"Tương tư nhất dạ mai hoa phát – Hốt đáo song tiền nghi thị quân.*" Điền Chính Quốc nhướng mày nói.

(Dịch nghĩa: Một đêm tương tư hoa mai nở rộ - Đến bên song cửa thấy hoa cứ ngỡ người. Ý bé đang trêu Kim nhị nhìn hoa nhớ người nhưng lại dối lòng khen khăn thêu hoa đẹp. Ở đây bé trêu cũng không sai tại ẻm mặc áo đỏ mà hoa mai cũng màu đỏ.)

Hai câu này đã đủ khiến nam nhân cảm thấy thật nực cười. Không hổ là thất hoàng tử cũng rất biết cách trêu ngươi.

"Mỹ nhân hề mỹ nhân! - Bất tri vi mộ vũ hề vi triêu vân?*" Kim Thái Hanh đáp trả.

(Dịch nghĩa: Mỹ nhân ơi, mỹ nhân! Chẳng hay người làm mưa chiều hay mây sớm? Hiểu theo kiểu cà khịa của ngữ cảnh thì ảnh lấy hai câu thơ phía trước hai câu của bé nói, ý bảo ẻm sáng nắng chiều mưa.)

Ánh mắt Điền Chính Quốc bỗng hóa thâm sâu, y thu lại nụ cười lúc nãy, trào phúng nói: "Mây sớm hay mưa chiều thì có nghĩa lý gì. Chớp mắt một cái là tan biến. Ta chỉ muốn hỏi nhị công tử một câu, đối với mỹ nhân là không có chút động lòng?"

"Không phải người tâm nghi há có thể động lòng."

Điền Chính Quốc chợt cười nhạt, y nhàn nhã hướng về phía hắn, từng bước từng bước mỗi lúc khoảng cách càng gần. Cứ như vậy, đến khi Kim Thái Hanh kịp ngộ ra thì gương mặt xinh đẹp đầy mị hoặc kia đã áp sát vào cằm hắn. Gần đến mức hương hoa anh đào những tưởng mờ nhạt bỗng hiện hữu rõ ràng, đối với hắn chính là nồng đượm, dịu dàng hơn cả làn hương ít ỏi lưu lại trên khăn.

Trong khoảnh khắc, tâm trí Kim Thái Hanh trở nên mơ hồ trì trệ.

Đột nhiên Điền Chính Quốc nhón chân, kề đôi môi hồng phấn hững hờ vào tai hắn, khe khẽ nói:

"Ngươi thấy bổn hoàng tử thế nào? Có giống người tâm nghi của ngươi không?"

Từng chữ từng chữ tựa như những mảnh lông vũ đang không ngừng cào vào trái tim hắn. Nam nhân chợt thấy cổ họng hơi khô, trong lòng nóng ran khó chịu. Hắn vô thức liếm môi, phát ra một tiếng trầm khàn: "Ngươi..."

Điền Chính Quốc nhân lúc Kim Thái Hanh còn ngơ ngẩn liền cướp lấy chiếc khăn của mình trên tay hắn. Y thong thả lùi về sau vài bước, môi câu lên một nụ cười thỏa mãn, ánh mắt còn có chút trêu ngươi.

"Kim nhị công tử đây chẳng phải là vị đại quân tử coi thường sắc dục hay sao? Bổn hoàng tử chỉ đùa một chút ngươi liền lắp ba lắp bắp nói chẳng thành lời. Trước mặt người khác ngươi thế nào cũng được nhưng trước mặt ta thì đừng tỏ vẻ làm gì."

Đôi mắt của Kim Thái Hanh liền tối lại nhưng không thể phản bác.

Điền Chính Quốc nhét chiếc khăn vào trong ngực áo, biểu tình đầy ghét bỏ.

"Người hay khăn đều không tới lượt kẻ như ngươi. Bổn hoàng tử cũng chẳng rảnh rỗi dư hơi đến đây cùng ngươi nhiều lời, đại hoàng huynh triệu ngươi vào cung. Ta đến để truyền tin."

Dứt câu liền trực tiếp quay lưng, chẳng thèm để Kim Thái Hanh vào mắt.

Ngoại bào đỏ rực lay động dưới ánh chiều tà khiến cho lòng người bồi hồi khó tả.

Kim Thái Hanh nhìn bàn tay trống rỗng, hương anh đào ấy cũng đã sớm tan đi, hắn bỗng cười tự mỉa: "Oan gia ngõ hẹp."

_________________

Về cung, Điền Chính Quốc đưa khăn tay của mình cho tỳ nữ thân cận.

"Giặt sạch cho ta." Trong miệng còn lẩm bẩm: "Khăn của bổn hoàng tử mà cái tên Kim nhị đáng ghét đó cũng dám ngửi."

Cung nữ tên Tiêu Vân ngoan ngoãn nhận lấy, sau đó không nhịn được ngó nghiêng theo bóng lưng chủ tử. Đợi Điền Chính Quốc đi rồi nàng liền thở dài nói với thư đồng bên cạnh.

"Ngô An ngươi xem, lần nào có việc liên quan đến người đó chủ tử của chúng ta cũng tức giận như vậy."

Tiểu đồng được nhắc đến gật gù: "Đúng thật, chỉ là chủ tử của chúng ta với Kim nhị công tử từ trước tới nay quan hệ không tốt, chuyện này có gì lạ đâu."

Tiêu Vân ra vẻ trầm ngâm, vẫn cố chấp diễn giải cho hắn hiểu: "A An ơi A An, ngươi nghĩ kỹ một chút. Chủ tử của chúng ta với ngũ công chúa và bát hoàng tử quan hệ cũng không tốt nhưng chủ tử đối xử với bọn họ thế nào? Đến nửa cái liếc mắt còn không thèm cho bọn họ. Đằng này lại khác, người chủ động trêu chọc, năm lần bảy lượt tìm hắn gây chuyện trước, chỉ có Kim nhị công tử mới được đãi ngộ này thôi."

Ngô An cau mày khẽ xoa xoa cằm.

"Ngươi nói cũng có lý... nhưng mà theo ta thấy thì ngươi suy nghĩ nhiều rồi, đơn thuần là Kim nhị gây thù chuốc oán sâu đậm nhất mới bị chủ tử chúng ta làm khó mãi không tha."

"Chuyện xảy ra ngày đó cách nay đã năm sáu năm rồi, ta vào cung sau ngươi, thật sự có chút tò mò Kim nhị đã làm gì chọc giận chủ tử." Tiêu Vân nói.

"Ta cũng đâu được tận mắt chứng kiến, chủ tử thì không muốn nhắc lại, ta không tiện nhiều lời." – Ngô An.

"Các ngươi thật lớn gan, ban ngày ban mặt dám lười biếng đứng đây bàn tán về chủ tử."

Cận vệ được phân phó theo sau bảo vệ Điền Chính Quốc tên Lôi Thạch. Người có chút giống với tên, gương mặt lạnh nhạt cứng nhắc, bình thường chỉ đứng yên một chỗ trông chẳng khác gì tảng đá.

Ngô An và Tiêu Vân bị hắn dọa cho hoảng sợ, khó khăn lắm mới nói: "Lôi ca ca, huynh làm bọn ta giật cả mình. Oan uổng quá, bọn ta nào dám lười biếng đâu."

"Còn không mau cút đi làm việc."

"Biết rồi, biết rồi, bọn ta đi đây."

________

Kim Thái Hanh từ nhỏ đã theo thái tử luyện võ bắn cung, tuy đứng cùng thái tử có phần bị lấn áp nhưng so với các vị hoàng tử khác lại ưu tú hơn người. Điền Ảnh Quân tức là đương kim thánh thượng cũng vì vậy mà khá coi trọng hắn, ban cho đặt ân có thể tự do ra vào hoàng cung.

Đương lúc canh ba, Kim nhị một thân một mình phi ngựa vào thành. Lính canh trước cổng dường như quá quen thuộc với dáng vẻ này, chẳng dám chậm trễ mở rộng cổng thành đón đại quý nhân.

Đường đến Đông Cung thập phần thuận lợi, thoáng chốc, Kim Thái Hanh đã cùng thái tử ngồi trong đình viện ở hoa viên ngắm trăng, thưởng trà. Gió đêm nhè nhẹ thổi mang theo hương thơm của những đóa hoa anh thảo đang chớm nở trong đêm, vơi đi nhiều cái oi bức của mùa hạ.

Đợi cung nữ dâng trà lui xuống, Điền Minh Viễn nói: "Đây là hồng trà Kỳ Môn, do quan địa phương tiến cống, phụ hoàng ban cho cung ta một ít. Đệ thử xem thế nào."

Kim Thái Hanh là khách quen của Đông cung, giao tình với thái tử chẳng khác huynh đệ ruột là bao. Thế nên hắn không cần khách khí, tự mình nâng chén, chậm rãi nhâm nhi.

"Trà quý do Bệ hạ ban cho có khác, mùi hương thanh nhã hiếm có."

Điền Minh Viễn là con của đương kim hoàng hậu, vừa sinh ra đã tài mạo hơn người, mang kỳ vọng của một vị trữ quân. Y học rộng tài cao, ôn nhu, đức độ, lại khiêm tốn hữu lễ. Mẫu hậu từ lúc hoàng đế đăng cơ đã nổi tiếng hiền lương, thanh danh trong dân chúng vô cùng tốt.

Ngoại tộc Tống thị nhiều đời cho ra những trung thần đắc lực, tuy là quan văn không nắm binh quyền nhưng hết lòng phò trợ đế vương, giữ những chức vị cao trong triều. Năm mười tuổi Điền Minh Viễn đã được hoàng đế chọn làm trữ quân, chính thức hạ chiếu sắc phong thái tử.

Kim Thái Hanh đứng cùng Điền Minh Viễn tuy là phong thái có vài điểm tương đồng nhưng chung quy vẫn dễ dàng phân biệt. Diện mạo Kim Thái Hanh tuấn tú, đường nét sắc bén, thi thoảng còn toát ra dáng vẻ thanh lãnh xa vời. Nhìn kỹ một chút sẽ cảm thấy hắn là kẻ yêu thích tự do, phóng khoáng nhưng lại không thất lễ.

Điền Minh Viễn có một cặp mày rồng và đôi mắt toát lên sự nghiêm nghị. Nhưng tổng thể lại không quá cứng nhắc, ai nhìn một lần cũng phải cảm thán rằng y là người liêm chính, ôn nhu, luôn tuân theo lễ nghi phép tắc.

Biểu huynh biểu đệ bọn họ mỗi lần đi cùng nhau đều khiến các nữ tử thét gào, âm thầm ước ao một đấng lang quân có vài phần giống họ...

Điền Minh Viễn nhìn vài cận vệ đứng cách đó không xa, nói: "Lui xuống hết đi."

Kim Thái Hanh thuận thế thả lỏng, trong ngữ điệu cũng thoải mái hơn:

"Huynh gọi đệ vào cung là có chuyện muốn nói?"

Trái với dáng vẻ tùy ý của Kim Thái Hanh, Điền Minh Viễn vẫn nghiêm nghị đoan chính như cũ. Nam nhân này luôn có gánh nặng trên vai, dù trong hoàn cảnh nào cũng không thể quên đi thân phận.

"Bây giờ Hạ gia và Lục gia đang chiếm thế thượng phong, gây ra nhiều việc khiến lòng dân ai oán. Tuy sổ sách của hộ bộ vẫn chưa tìm ra sai sót nhưng không giấu được một vài điểm đáng ngờ. Hạ gia có Trang Quý phi, Lục gia có Thái hậu, ở tiền triều có Lục Thần và Hạ Bá Kha giữ chức vị cao hậu thuẫn, không tiện đánh rắn động cỏ. Trước mắt cũng chỉ là suy đoán, ta muốn đệ góp ít sức lực."

"Thái tử biểu ca cứ việc phân phó."

Điền Minh Viễn nhìn đêm đen đầy sao, ánh mắt trầm ngâm: "Nghe nói Hạ Kình không biết tiết chế, lời lẽ lúc say thường lộ ra sơ hở. Ta cần đệ nghe ngóng một số chuyện từ chỗ gã."

"Việc này không khó, đệ và gã chưa từng xung đột trực diện, có thể kết giao." Kim Thái Hanh nói.

"Theo ta biết Hạ Kình là khách quen của Bạch Hoa lâu, e rằng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của đệ." – Điền Minh Viễn sợ hắn vì giúp mình mà bị tiếng xấu của Hạ Kình kéo xuống, khó tìm được mối lương duyên.

"Biểu ca đừng lo, đệ chưa định thành gia lập thất, cũng chưa có cô nương nào vừa ý. Thanh danh xấu một chút cũng tốt, có thể lấy nó làm cái cớ thoái thác chuyện chung thân đại sự."

Thái tử thở dài nhấp một ngụm trà, có ý khuyên bảo: "Sắp đến lễ cập quan rồi, việc này cũng không còn sớm. Đệ đừng nên dành hết tâm trí của mình vào mấy con chim, nghiêm túc tìm một nữ nhân thích hợp thành thân để di mẫu thấy an lòng."

Hắn vô cùng chán ghét khi phải nghe nhiều người nhắc đi nhắc lại việc thành thân, ngay lập tức chuyển trọng tâm sang chuyện khác.

"Sau này đệ có cần phối hợp với thất hoàng tử không?"

Điền Minh Viễn biết ý đồ của hắn nhưng lười vạch trần.

"Ta là thái tử không thể tùy tiện xuất cung, thất đệ lại không giống ta, chẳng ai dám quản hành tung của đệ ấy. Nếu cần thiết đệ ấy sẽ thay ta ra ngoài truyền tin cho đệ. Ta biết đệ và y có khúc mắc, tuy rằng người trong cung nói y tính tình cổ quái nhưng cốt lõi tâm y không xấu, đệ đừng chủ động chọc giận y là được."

Kim Thái Hanh cười cười gật đầu. Trong lòng lại có chút bất mãn.

Dù sao đi nữa Điền Minh Viễn cũng là vị hoàng huynh Điền Chính Quốc xem trọng nhất, trước mặt người, y đặc biệt ngoan ngoãn nghe lời là chuyện hiển nhiên. Thái tử nào biết sau lưng mình Điền Chính Quốc đã làm gì. Hết lần này đến lần khác trêu đùa trên giới hạn của hắn, khiến hắn đau đầu không thôi.

Điền Minh Viễn càng nghĩ càng sầu não: "Một người là biểu đệ của ta, một người là hoàng đệ của ta, ta chỉ muốn hai đệ có thể hòa hoãn. Chuyện cũ đã qua, ta không tiện khuyên can, mong y sớm ngày thông suốt, bỏ qua cho đệ."

____________강효우_와트 패드____________

Thanks for reading

*Đoạn trích trong bài thơ Hữu Sở tư của tác giả Lưu Đồng (bài thơ thuộc thời kỳ Trung Đường)

"...

Mỹ nhân hề mỹ nhân!

Bất tri vi mộ vũ hề vi triêu vân?

Tương tư nhất dạ mai hoa phát,

Hốt đáo song tiền nghi thị quân."


Dịch nghĩa:


Người đẹp ơi, người đẹp!

Chẳng hay người làm mưa chiều hay mây sớm?

Một đêm nhớ nhau mai nở hoa,

Trước cửa sổ trông thấy lại ngỡ là người.


Dịch thơ của Trần Tuấn Khải


"Mỹ nhân ơi hỡi mỹ nhân,

Biết là mộ vũ, triêu vân đâu giờ?

Một đêm trằn trọc tương tư,

Thấy hoa mai nở vội ngờ bóng ai."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top