Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

"Thiên Hinh, sao muội lại tới đây?" Thái Tông mỉm cười, xua tay với đám cung nhân và thái giám.
Chiêu Hoàng đưa xấp giấy trắng đầy chữ ra cho người. Thái Tông bật cười, nói.
"Ta nói muội chép kinh thư, muội lại viết đông viết tây gì ở đây thế, hửm?"
"Không phải viết đông viết tây, là chép đến cuối, tay muội chịu không nổi..." Nàng ủy khuất xoè bàn tay mỏi nhừ của mình ra.
Thái Tông mỉm cười nắm lấy tay nàng, Chiêu Hoàng e thẹn không dám nhìn thẳng. Nói đi nói lại, nàng vẫn còn nhỏ lắm đó...
"Muội đó, cây tường vi ta dụng tâm nuôi lớn để tặng cho muội, mới trổ được một bông thì muội đã làm gãy rồi." Hoàng thượng lấy ngón trỏ chỉ vào trán nàng.
"A?" Chiêu Hoàng ngây người.
"A cái gì? Nghịch ngợm." Thái Tông hừ một tiếng.
Chiêu Hoàng ngượng ngùng cười, nàng chống tay lên bàn nhìn vào hoàng thượng, sau đó nàng đưa một ngón tay lên chạm vào gò má của người.
"Bệ hạ, người lại gầy đi nữa rồi."
Thái Tông chỉ mỉm cười nắm lấy tay nàng. Chiêu Hoàng nhớ ra gì đó, lại nói.
"Bệ hạ, cây lệ chi người tặng cho muội đã ra quả rồi. Lát nữa về Thuý Hoa cung, muội sẽ tự tay pha trà lệ chi cho người. Trà lệ chi vừa giúp thanh lọc cơ thể, lại ấm, sẽ khắc chế hàn khí cho người."
"Được được, vậy cảm ơn muội." Thái Tông mỉm cười yêu chiều.

"Phu nhân, làm như vậy... là phạm tội khi quân đấy!" Lưu Thái y hoảng hốt nói.
Trần thị ném một túi vải vào ông, Lưu Thái y ngập ngừng, lại nghe Trần thị nói:
"Ta là nhạc mẫu của bệ hạ, Thái sư lại là thúc thúc của người. Ngươi thấy thế nào?"
Lưu Thái y im lặng, khom người, một lúc sau mới lên tiếng:
"Ta đã hiểu rồi. Thái sư và phu nhân cứ yên tâm."

"Nương nương, đã canh ba rồi, người nên đi nghỉ ngơi đi." Tố Nguyệt lo lắng nói.
Chiêu Hoàng đang tỉ mẩn thêu từng đường nét, không tiện ngẩng đầu lên, chỉ nói:
"Tố Nguyệt tỷ tỷ cứ đi nghỉ đi, ta thêu một lát nữa thôi."
"Không được đâu nương nương, người cứ như vậy sẽ bị nhiễm phong hàn đó, bệ hạ sẽ trách tội nô tì mất, nương nương..."
Chiêu Hoàng thở dài, cất bức thêu vào tủ gỗ. Nàng xoa xoa hai tay đã đau đến tê dại. Tố Nguyệt thấy vậy thì nói:
"Nô tì đã ngăn nương nương đừng lao tâm khổ tứ như vậy rồi, nương nương chỉ cần nói đại ý, trong cung thiếu gì người giúp nương nương thêu túi thơm, nương nương đâu cần khổ lao vậy chứ."
Chiêu Hoàng híp mắt.
"Tố Nguyệt tỷ à Tố Nguyệt tỷ, bây giờ ngoài Thuận Thiên tỷ tỷ ra, người ta coi trọng nhất chính là hoàng thượng đó tỷ có biết chưa? Một chút khó khăn này đã chịu không được, sau này làm sau ta trở thành một hiền hậu mà bệ hạ mong muốn chứ?"
Tố Nguyệt không nói gì thêm, xem ra thời gian qua hoàng thượng ra chủ ý cho hoàng hậu nương nương chép kinh thư đã có hiệu quả không ít. Nương nương không còn hành động tuỳ ý như trước nữa, lời nói cũng uyển chuyển, mềm mại hơn nhưng vẫn rất trau chuốt. Tố Nguyệt thở dài, muội muội của nàng ở nhà cũng bằng tuổi nương nương, ngày ngày ra đồng vui đùa cùng bạn bè, chân lấm tay bùn nhưng nụ cười vẫn hồn nhiên trong sáng. Hoàng hậu nương nương tuổi còn nhỏ mà đã trải qua quá nhiều đại sự, trên vai gánh không biết bao nhiêu trọng trách, nàng từ một thiếu nữ hồn nhiên nay đã trở nên khuôn phép đến cứng nhắc, hoàn toàn không giống với một thiếu nữ 13 tuổi.

Chiêu Hoàng buông rèm, ngồi trên giường, nàng đưa tay kéo ống quần lên, mắt rưng rưng nhìn những vết lằn xang tím ở bắp chân. Mấy ngày trước, nàng ở trước mặt bệ hạ chơi đùa, bị Trần thị nhìn thấy, mắng là không có phép tắc, liền đưa về Thuý Hoa cung mà dạy dỗ. Chiêu Hoàng vuốt nhẹ lên những vết hằn đó, nước mắt cứ thi nhau rơi xuống. Nàng muốn trở lại những năm phụ hoàng còn ở trong cung, nàng còn là Chiêu Hoàng công chúa, nàng có một người phụ hoàng độ lượng, một người mẫu hậu nhân từ, một người tỷ tỷ xinh đẹp hiền dịu. Bây giờ bên cạnh nàng ngoài Thuận Thiên và Thái Tông bệ hạ ra, nàng chẳng còn gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top