Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

THIÊN ĐƯỜNG NƠI NÀO?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn có biết thiên đường là gì không? Một người bạn tôi từng nói : “Thiên đường và địa ngục không phải ở xa tắp trên trời hay tận sâu trong lòng đất. Nó ở đây, hiện hữu ngay trên mặt đất này. Lúc vui, hạnh phúc thì đó thiên đường, còn những lúc buồn khổ lại là địa ngục.”. Câu nói đó ám ảnh mãi và giờ đây tôi đang đứng bơ vơ trong một không gian trắng muốt, từng mảng mây xốp mịn cứ là là dưới chân. Rồi không biết từ đâu, một luồng sáng phát ra làm tôi hoa cả mắt. Từ từ, có một người đang đi về phía tôi.. Khi nhìn rõ mặt, đó là chú Nam, rụng rời hơn nữa là chú đã mất cách đây nhiều năm. Tôi đang ở đâu?

          Bệnh viện 10 giờ đêm, đèn phòng mổ bật sáng. Các bác sĩ bước ra  - “Chúng tôi đã cố hết sức, giờ tất cả trông đợi vào sự hồi phục của cậu ấy trong vòng 48 giờ tới ”. Nói xong, ông bác sĩ đi thẳng để lại bà Lan đang gục xuống khóc ngất trong vòng tay của ông Sang – người chồng bà đã ly hôn.

          Tại phòng hồi sức, bàn tay lạnh ngắt của Đức đuợc bà Lan nắm chặt như muốn tiếp thêm hơi ấm. Nhìn đứa con khỏe mạnh của mình đang phải vật lộn dành lấy sự sống mà tim bà như muốn vỡ tan ra nhiều mảnh. Tất cả lỗi là tại bà, chỉ vì một phút không kiềm chế được bản thân mà bà đã đẩy con mình vào tình huống éo le như thế này. Nuớc mắt cứ thế trào ra khỏi mắt bà không dứt.

Nhìn hai mẹ con, ông Sang ngồi ở góc phòng cũng thấy mình thật là một nguời cha không ra gì. Bỏ con khi nó mới 5 tuổi, rồi những lần gặp gỡ thưa thớt, vài lời hỏi thăm khô khan. Tấm vách xa cách đã đuợc dựng nên giữa hai người. Giờ thằng con như vậy, ông chỉ có thể gào thét trong lòng vì là nguời đàn ông – một nguời bố. Ông phải mạnh mẽ để cùng bà Lan vựot qua chuyện này. Ông lấy hai tay vuốt mặt một cách ngao ngán.

          “Má nó, nghỉ ngơi đi để còn có sức chăm lo nó. Để tôi thay cho.”

          “Ba nó tối giờ cũng chạy đôn chạy đáo rồi, tôi còn lo đuợc cho con mà. Dù gì cũng là lỗi ở tôi nên có hề chi đâu”

          “Nếu vậy, để tôi thức canh nó cùng bà”

          Nghe vậy, bà Lan nở nụ cuời đầy mệt mỏi cho nguời từng là chồng mình. Bà thấy vui vì có ông ấy bên cạnh. Chỉ vì những nỗi đau trong quá khứ đã đẩy hai vợ chồng đến kí vào đơn li hôn. Kí xong, bà ôm con khóc mấy ngày. Trơ trọi, lạc lối là những gì mà bà cảm nhận đuợc vào thời điểm đó. Khi nỗi đau qua đi, hai ông bà đã trở thành bạn cùng chia sẻ cuộc sống. Sức mạnh thời gian thật kì diệu, có thể không đi chung con đường nữa nhưng vẫn là bạn tâm giao khi tuổi già. Chợt, nhìn thằng con rồi quay sang chồng cũ, bà nói :

          “Nó không giống anh, mà giống em đấy.” – Bà cuời nhẹ

          “Ờ, vậy mà hồi xưa anh từng bảo nó giống ông hàng xóm cơ đấy.” – Ông  vui vẻ trả lời.

          “Hồi xưa, anh bạo lực với con lắm, mới 5 tháng mà em đi làm, hai cha con anh vật lộn. Con khóc thé cả lên. Cứ ré em về mãi.” – bà hồi tuởng.

“Anh nhớ có lần, em đang tắm cho con, anh thì đang cầm máy ảnh chụp.Con nó vui quá mà bắt nước ướt hết cả áo em, còn anh thì cười bò ra.” – Bà nói dỗi hờn.

          “Sao anh quên được chứ.”

          “Chắc anh không biết, ngày đầu tiên nó đến trường, nó háo hức lắm. Người thì có một chút ét mà cứ rộn cả lên. Tan trường về, thấy em, nó lao tới rồi em nhấc bổng nó trên vai mà hãnh diện. Thiệt là không bao giờ có thể quên. Mà giờ này, thằng bé – đứa con trai khỏe mạnh của em lại đang không biết sống chết ra sao, người làm mẹ chỉ muốn nằm đó chịu mọi đau đớn thay cho con mình thôi” – Bà Lan sụt sùi.

          Ông Sang tiến đến dìu vợ cũ lại ghế ngồi, rồi choàng tay ôm như tiếp thêm sức mạnh và hơi ấm trong cái bệnh viện lạnh lẽo này. Bà tiếp tục nghẹn ngào :

          “Nếu lúc chiều, em không nặng lời với nó thì đâu ra nỗi này. Chỉ vì những suy nghĩ ích kỉ của một bà mẹ mà làm tổn hại đến con mình. Em thật đáng trách”

          Hình ảnh từ căn phòng bệnh của mình, tôi lặng lẽ ngồi xuống trên những đám mây bồng bềnh. Nước mắt từ trong khóe mắt bắt đầu ứa ra. Nỗi ân hận như ngập tràn trong tôi.  Nếu lúc chiều tôi không vì sự bốc đồng của bản thân mà to tiếng với mẹ, thì tôi đã không lao mình ra khỏi nhà, phóng xe lao đi quá tốc độ. Tai nạn. Để rồi,  cuối cùng thì bố mẹ tôi lại phải chịu đựng những nỗi đau mà tôi gây ra. Tôi gục xuống khóc ngon lành, khóc cho đã, khóc cho thỏa. Thấy vậy, chú tôi ngồi xuống kế bên, nhỏ nhẹ :

          “Đã xảy ra chuyện gì thế con?”

          Câu hỏi của chú đã tác động đến các nơ rôn thần kinh kích thích cổ họng tôi, rồi nó  bắt đầu hoạt động trơn tru, từng con chữ tuôn ra với bao chất chứa muộn phiền :

          “Càng lớn, hai mẹ con càng không hợp, nên xảy ra mâu thuẫn nhiều lắm. Không hiểu sao mà mẹ biết được cháu không thể thích…con gái và rồi nói nặng nói to. Kêu cháu là đồ khác người, sao mẹ lại sinh ra cháu làm gì. Lúc đó cháu không nghĩ được gì chỉ nói : Mẹ thật ích ki. Rồi chạy ra cửa, phóng xe đi”

          Lúc đó, tôi giận mẹ lắm, hai mẹ con đã từng rất thân quen nhưng những bất đồng đã kéo hai mẹ con xa nhau ra. Nhưng bây giờ tôi vẫn biết bà luôn yêu mình dẫu tôi có là gì đi chăng nữa.  Tôi nhìn qua, quan sát thái độ của chú, nhưng chú chỉ mỉm cười và nhìn xa xăm về không gian trắng vô tận. Rồi chú nói :

          “Từ khi lên đây, chú đã đi và biết thêm nhiều về thế giới này. Bản thân mình, Chú ủng hộ cháu  vì đã sống đúng với bản ngã của mình.”.

          Một cơn gió nhẹ, mát rượi và trong lành bay qua. Cuốn những tảng mây xốp giòn trôi lơ đãng về một hướng nào đó.

          Phòng bệnh. Bà Lan ngẫm nghĩ. Bản năng làm mẹ đã làm mình bị mù quáng. Chiều nay khi tình cờ đọc nhật kí của con , bà hiểu ngay đứa con mình đứt ruột sinh ra không được hoàn thiện như bao thằng con trai khác. Nó không có cảm giác với con gái. Một cảm giác ghê sợ chạy dọc sống lưng bà. Lúc đó bà đau khổ lắm, bà suy nghĩ tìm mọi cách để tẩy trôi hết mọi ý nghĩa mà bà cho là nhem nhuốc trong đầu con, thậm chí bà đã từng nghĩ cách làm sao thay bộ não mới để con mình sẽ thành thằng đàn ông đích thực. Bà thật ích kỉ.

          “Anh biết không? Con mình nó…nó…nó không như bao đứa con trai khác”

          “Ý em là ….”

          “Nó không thế thích con gái”

          Một cơn chấn động mạnh đập thẳng vào ngực ông Sang. Cơ mặt giãn ra, miệng mở rộng, mặt đỏ bừng, tim nhói một nhịp và nước mắt trào ra. Ông nghĩ thầm : “Sao lại có thể như vậy, không thể nào!!!”. Bà Lan nhìn sang, một cơn đau nhói nhẹ trong tâm, rồi nhẹ nhàng nói :

          “Nhìn anh, em hiểu cái cảm giác nhoi nhói đó. Vì lúc biết tin, em không hơn gì anh đâu”

          “Chuyện là thế nào?” – Ông Sang lấy tay gạt bay những giọt nước mắt của một người cha.

          “À, thằng con mình thích một cậu bạn nào đó, hình như tên là Trí nhưng đã có bạn gái nên con nó buồn lắm. Em hiểu tình đơn phương dù đau nhưng không hiểu sao có khối người vẫn nhảy vào”

          “Thì ra vậy. Anh đã không dành thời gian quan tâm cho hai mẹ con”

          “Lẽ ra là một người mẹ, em phải động viên và quan tâm con nhiều hơn. Dù nó có là gì đi nữa thì cũng là con mình sinh ra. Đằng này, em lại đứng lên chống lại đứa con trai duy nhất của mình”. Bà Lan lại mếu máo

          “Đừng khóc nữa. Anh cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Nếu năm đó không vì quá ham mê danh vọng hão huyền mà bỏ mẹ con em thì anh đã có cơ hội được gần con hơn, hiểu nó hơn và không phá tan đi ngôi nhà hạnh phúc mình đang có.”

                                                …………

          Ngoài cửa phòng bệnh, Trí bắt đầu trượt dài theo bức tường mà khụy xuống. Khi nghe tin Đức bị tai nạn, nó như ngồi trên đống lửa, chạy như bay đến thăm thằng bạn thân nhất của nó – cũng là người mà nó thương yêu nhất. Nước mắt chảy dài, mặt chát trên đầu môi, vết thương trong tim nó đang mưng mủ thì bây giờ như thể ai đó khoét sâu hơn vào chảy máu nhiều hơn. Nắm chặt lấy trái tim đang đau. Nó gục ngã xuống sàn.

          Trong cơn đau, nó nhận ra rằng tại sao mình lại ngu ngốc không nhận ra tình cảm của Đức loáng thoáng dành cho mình. Nó thích Đức. Nhưng nó không thể nói ra vì sợ sẽ mất đi tình bạn mà bao năm gầy dựng này. Nó hồi tưởng lại vào tháng trước.

          “Ê, Trí bò, đi cua gái với tao không?”

          “Hả, cái gì vậy ông nội”

          “Thiệt mà, đi không? Nghe nói mấy bé bên Đại Học Hoa Sen dễ thương lắm. Bạn tao nó giới thiệu đó. Đi đi. Chiều tao qua rước mày. Đúng hai giờ không tao hội đồng đó”

          Đức chạy ra khỏi lớp, mặt lộ rõ niềm vui. Trái ngược lại, Trí ngồi bất động, nỗi buồn xâm chiếm làm tê liệt mọi bộ phận trong cơ thể. Đã có lúc nó mong một ngày nào đó, thằng Đức sẽ nói lời yêu thương với nó. Giờ thì cậu đã hiểu, Đức cũng mê “gái” như bao thằng con trai khác thôi, sao mà có một chỗ dù là bụi bẩn nhất cho thằng bạn này chứ.

          Chiều đó, hai thằng bạn đèo nhau qua quán trà sữa Hoa Hướng Dương để gặp “gấu”. Cuộc nói chuyện diễn ra trong vui vẻ và Trí được một cô bạn để mắt tới. Sau đó nhắn tin chuyện trò, trong một phút bốc đồng. Nó có bạn gái. Khi nó kể cho Đức nghe, thấy thằng bạn im lặng rồi xoay sang nhìn nó hồi lâu rồi mỉm cười chúc mừng mà đâu biết rằng trái tim thằng Trí nãy giờ như đang được nhảy hiphop, nhưng đang chống tay thì “rắc”, trái tim gãy vụn đau đớn.

          Bật tỉnh sau cơn đau chấn động, thằng Trí đứng dậy, mặt mũi bơ phờ, ngồi lên băng ghế, miệng lắp bắp :  “Tao thương mày nhiều lắm, đừng bỏ tao.”. Một dòng nước ấm, mặn mòi lăn nhẹ từ khóe mắt, từ từ rơi xuống, đậu trên hai bàn tay đang áp vào mặt của Trí

          Hình ảnh thằng bạn thân gục ngã trước của phòng bệnh không bao giờ có thể phai nhòa trong tâm trí nó. Đức không thể ngờ rằng thằng Trí cũng thích mình, vậy mà hai đứa cứ dùng dằng mãi để rồi cả hai cùng đau. Tình yêu đâu phải ai cũng may mắn gặp nhau mà đặc biệt như hai đứa nó, để rồi cả hai đã để phí hoài bao nhiêu thời gian, nước mắt chỉ để đứa này thử coi đứa kia có phải giống mình không.Giờ nó cũng sắp đi xa rồi, để lại thằng bạn thân phải vật vã  với nỗi đau quá lớn, thật  Đức thở dài mệt mỏi, tiếc rẻ: “Tình yêu đâu phải là món đồ vật để đem ra kiểm tra, đo lường. Thật ngốc nghếch”

          “Sao vậy con?” – chú Nam lên tiếng.

          “Tại sao đến lúc mất đi tất cả thì mình mới nhận ra những thứ tốt đẹp luôn ở bên mình vậy chú?”

          Chú trìu mến nhìn tôi :

          “Chú nghĩ là vì chúng ta sống quá nhanh, luôn chú tâm vào thứ trước mắt mà bỏ rơi những chi tiết nhỏ xung quanh. Đến khi không đạt được cái lớn lao mà xa tầm tay, chúng ta lại tiếc rẻ những điều đã đi qua và không thể quay lại. Gỉa sử, mỗi ngày dù bận cách mấy, chúng ta nên dành thời gian ít ỏi cho một bữa cơm chiều khi mọi người đang quay quần, chỉ cần 10 phút thôi nhưng đó là thời gian hạnh phúc, thời gian trò chuyện chia sẻ và là thời gian không thể mua bằng vật chất. Hay tình yêu, chỉ cần dành ra vài phút quan sát là con sẽ biết ngay thôi”

          Nhìn thằng cháu nhỏ ngồi suy tư mà làm ông chú đây cũng muộn phiền theo. Trải qua bao nhiêu đắng cay ngọt bùi trong cuộc sống. Rồi khi mới lên đây với nhiều thứ lạ lẫm. Ông Nam ngẫm ra được rằng, cuộc sống là một địa ngục trần gian, với người đã khuất thì đó là sự giải thoát, còn với người ở lại. Họ khóc. Không vì đau buồn mà là vì họ cảm thấy bơ vơ trong cuộc sống cô quạnh này. Quay sang thằng cháu của mình, ông nói :

          “Đến lúc cháu phải đi rồi”

Phòng bệnh, chợt có tiếng “È” to từ máy đo nhịp tim, ông Sang chết lặng khi thấy một đường ngang nghiệt ngã. Ông đỡ bà Lan dậy rồi chạy ào ra cửa hô hào bác sĩ. Lúc này, tim bà Lan nhưng bị ai thắt lại, bụng cồn cào, linh cảm không may, bà thấy bảng điện tử tuyệt vọng lao đến ôm chầm lấy thằng con nức nở. Cơ thể con lạnh quá, bà phải ôm nó, ôm sao cho thật chặt để hơi ấm người mẹ sẽ giúp thằng bé ấm lên, bà phải bảo vệ con khỏi tay thần chết.

          “Hãy ở lại với mẹ, còn nhiều điều hai mẹ con ta chưa làm mà. Ông trời đừng bắt mất nó. Con còn chưa làm tròn nghĩa vụ của một người mẹ mà” – Bà Lan điên cuồng gào thét như một con thú hoang lạc lối, đôi mắt bà ngập tràn trong biển nước mắt, bà dùng mọi sức lực để lay Đức dậy.

          Nghe thấy tiếng ồn ào, Trí đang ngồi trên băng ghế bên ngoài chạy vào phòng. Thấy ngay cảnh tượng mẹ Đức đang kêu gào. Tim cậu như thắt lại, không muốn hoạt động nữa, người mà cậu yêu thương nhất đã đi thì trái tim sao còn cần máu bơm vào để nuôi sống nữa. Trí đi tới bên giường bệnh giữ chặt bà Lan để bà không kích động nữa. Các bác sĩ và ông Sang tới, ba con người bần thần bị đuổi ra phòng. Ông Sang và Trí dìu bà Lan đang giãy dụa quyết liệt ra băng ghế. Bà Lan vùi đầu vào ông Sang tiếp tục nức nở, ông động viên bà vợ nhưng nước mắt cứ tuôn trào/

          “Con mình số lớn mạng lớn không đi được đâu” – ông nghẹn ngào

          Trí thì cầu nguyện trong nước mắt : “Mày phải tỉnh lại cho tao, mày chưa nghe tao nói câu thích mày mà”

          Đến lúc này, hai vợ chồng mới nhận ra có người thứ ba, hai người nhìn nhau rồi hỏi cậu bé bên cạnh :

          “Cháu là….”

          Trí trả lời từ tốn : “Cháu là Trí, bạn thân của Đức ạ”

          Hai vợ chồng nhìn nhau rồi gật đầu, tiếp tục quan sát thằng bé. Họ nghĩ thầm con trai mình cũng thật tinh mắt và tốt đức khi gặp gỡ Trí. Nếu thằng Đức tỉnh lại, hai ông bà sẽ chẳng ngại gì mà không cho hai đứa tiến tới. Dù gì cũng là con mình, nó sống thật với bản thân là mừng rồi.

          Cánh cửa bị bật tung ra bới các bác sĩ, ba con người hốt hoảng đồng loạt chạy tới. Bác sĩ đi khỏi. Bên trong, tiếng khóc vẫn còn vang mãi từng hồi thê lương.

1 tuần sau.

          Những tia nắng luồn qua khung cửa sổ, len lỏi vào bên trong. Những cơn gió nhẹ cứ thổi mát đều đều vào căn phòng bệnh ngay trên tầng 2 bệnh viện. Chú Nam đang ngồi hưởng thụ gió trời man mát một buổi chiều Thu trên một cái cây xanh mát mọc ngay giữa sân bệnh viện. Chú theo làn gió nhẹ, thoang thoảng bay vào căn phòng trên lầu 2. Lướt nhẹ trên mặt sàn và ngồi từ tốn quan sát bốn con người đang cười nói vui vẻ bên trong, chú cảm thấy lòng thoải mái đến lạ. Dù cuộc sống có là địa ngục trần gian đi chăng nữa, thì ta vẫn khao khát được sống bởi nơi đây luôn ngập tràn những yêu thương đến nhói lòng mà đâu phải ai cũng có cơ hội có nó. Chú Nam đặt chân lên cửa sổ đầy nắng và gió, bay lên, trôi lơ đãng cùng với đám mây xốp giòn tan đến tận chân trời ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top