Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

BẤT CHẤP TẤT CẢ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

một tiếng động lớn vang lên nhanh chóng, con rồng quấn quanh miệng lò bất ngờ thành hình lao đến cắn chặt vào tay Ngụy Châu ngăn không cho cậu mở nắp, nhìn thấy vật thể nhỏ nhắn kia Ngụy Châu đưa mắt liếc ngang vào nó rồi nhẹ giọng.

_đóng băng.....

Chỉ một câu nói tưởng chừng như không có uy lực nào cả lại khiến toàn bộ lò luyện thần khí hóa thành một cái lò chứa đầy băng lạnh, đưa chân đá bay nắp đậy vướng víu qua một bên Ngụy Châu cuối đầu nhìn Cảnh Du mà nhíu mày lo lắng.

_em quay về rồi đây, anh không sao chứ? Có bị thương ở đâu không? Em vừa đi một lúc thôi mà sao anh lại để bản thân ra nông nỗi này vậy? Lần sau cấm anh xa em dù là một bước anh hiểu chưa? Nếu làm sai em sẽ giận anh thật đó.....nhất định sẽ giận.

Thở ra một hơi đầy khó nhọc Cảnh Du cố sức tỏ ra không sao đứng nhanh dậy, cơ thể trần trụi của anh làm Ngụy Châu dao động một nhịp. Xiết chặt trái tim mình lại chợt Cảnh Du nhíu mày ngã hẳn vào vai Ngụy Châu ngay, hơn ai hết anh là người hiểu rõ bản thân đã đến giới hạn mất rồi. Là một hồ ly mà không có nguyên thần cũng giống như làm con người mà không có trái tim vậy, con người sẽ chết rất nhanh nhưng còn loài hồ ly thì khác chúng vẫn sống dựa vào máu và nguyên khí trên cơ thể kẻ khác nhưng càng lúc càng tăng dần. Thời gian cũng chỉ đến một giai đoạn nào đó thôi, con hồ ly ấy cũng sẽ phải chết vì mảnh nguyên thần bị thiếu đó. ôm chặt cơ thể Ngụy Châu vào lòng Cảnh Du cố gắng ghi nhớ mùi hương thoang thoảng trên làn da mềm mại của cậu, nhịp đập rộn ràng của một trái tim yêu khiến anh không muốn xa cậu chút nào.

_bảo bối anh xin lỗi....

_"không Cảnh Du...em mới phải là người nói lên câu đó, là em khiến anh mất đi tất cả...là em hại anh, em hại anh rồi. Em xin lỗi......." xiết lấy cái ôm đang thắt chặt trên người Ngụy Châu dựa đầu vào vai anh khóc nghẹn, cậu không thể dối lòng được chính cậu mới là người hiểu rõ giới hạn cuối cùng của anh nằm ở đâu.

Vòng tay đó đã chẳng có mạnh mẽ thần sắc đó cũng mất dần sự tinh anh, phất tay để trang phục tự ý khoác lên người Cảnh Du, Ngụy Châu đỡ anh về lại chỗ ba Phong gấp gáp hét lớn.

_ba ơi....giúp con cứu anh ấy đi, mau giúp con.... con xin ba.

Thiên Ẩn thấy cảnh tượng trước mặt bắt ấn đấm mạnh xuống dưới đất, lập tức từ nơi Ngụy Châu đứng bao quanh một kết giới mạnh mẽ vô cùng lấy "Sát" là điểm nhấn bảo vệ hết mọi người bên trong. Hứa Tâm rất nhanh xuất hiện về phía sau ngay lúc em mình vừa phá vỡ "càn khôn thuật" mà quay trở lại, tất cả mọi người đã có thể nhớ về phần ký ức bị lãng quên một cuộc chiến vô nghĩa từ vài giờ trước. Đạm Tuyết biến hóa không ngừng ra sức cản phá đại quân dũng mãnh của Hoàng Liên đang được lệnh tiến tới, Thiên Ẩn ngước mắt nhìn Hứa Tâm với vẻ lưu luyến rồi gật đầu ra hiệu ý nói "cố gắng lên em, đi thôi" cả hai bay vụt lên không trung nhảy vào giữa dòng người công phá liên tục.

Ở đây Ngụy Châu lo sợ chẳng an không ngừng nắm chặt tay Cảnh Du lay động tới tấp.

_anh đừng ngủ...đừng ngủ mà, mau mở mắt ra nhìn em đi Cảnh Du...Cảnh Du ơi.....huhuhu

Hoàng Phong và Hứa Đình hợp lực trợ sức đưa phần nguyên khí dồi dào trực tiếp thúc đẩy vào cơ thể đang chết dần của con trai, cậu ngồi bên cạnh hết nhìn người này lại ngó người kia. Đến khi cả hai đều bị đánh bật ra ngoài vì Cảnh Du không chịu tiếp nhận, lúc này Hoàng Phong mới thở gấp nói vào.

_Ngụy Châu...mau dùng Nguyên thần của con, sưởi ấm trái tim thằng bé ngay nó..nó không đón nhận Nguyên khí của ta...thằng bé đang chết dần một cách nhanh chóng, mau lên con. Sao lại ra nông nỗi này chứ?

Vừa nghe ba Hoàng nói xong lập tức cậu đưa móng vuốt tới cắt lấy dòng máu ấm nóng từ cổ tay mình không ngừng nhỏ xuống miệng Cảnh Du tiếp thêm sinh lực cho anh, sau đó lại chạm nhẹ vào trái tim đưa ra mảnh nguyên thần ngàn năm đã hợp nhất thúc đẩy nó tiến về phía lòng ngực trái của Cảnh Du mà chiếu rọi hào quang. Từ mãnh nguyên thần đó truyền vào cơ thể anh một nguồn khí bất tận nó giúp sinh mạng đang chết dần kia vụt dậy nhanh chóng, tiếng thở ra nặng nề từ phía Cảnh Du tạo thêm động lực cho Ngụy Châu tách hẳn Nguyên thần. Từ nơi ánh sáng chói loá đẹp lung linh đang xoay chuyển không ngừng bất ngờ nức toạt ra, một nữa nguyên thần rất mau tìm về với chủ nhân của mình nữa còn lại cũng muốn bay theo liền bị Ngụy Châu mạnh mẽ trấn giữ lại.

_mau xác nhập vào cơ thể Cảnh Du ngay, ta ra lệnh cho ngươi...nhất định phải cứu anh ấy....

Mãnh nguyên thần rung lắc trước ngực trái Cảnh Du liên tục, bàn tay rỉ máu của cậu dồn sức đè nén nó đi ngược vào trong tim anh ngay. Cảnh Du vì việc này mà đau đớn ra mặt ba Hoàng và Ba Hứa cả hai phải trực tiếp đi đến giữ lấy cơ thể con trai mình tránh việc anh sẽ chịu không nổi mà làm tổn thương Ngụy Châu trong vô thức, việc xác nhập nguyên thần nếu như bị gián đoạn sẽ ảnh hưởng đến tính mạng hai đứa chứ không phải chơi.

Hoàng Liên từ xa trong thấy nhếch môi cười tà "trời cũng giúp ta mà, Hứa Ngụy Châu mày nhất định phải chết. Vì mày mà con trai ta dám cãi lời còn không muốn nhận người mẹ này nữa, giết mày rồi ta sẽ giúp Cảnh Du mãi mãi là đứa con ngoan mãi mãi ở bên cạnh ta" dứt ngay ý nghĩ đó bà đạp trên đầu những con hồ ly tuyết dơ bẩn nơi chiến trường bay vụt đến trước mặt Hoàng Phong hé môi cười lớn.

_sai lầm của mày là dám bước vào nhà họ Hoàng, đời trước ta không thể chính tay giết chết Hứa Tịnh thì đời này ta sẽ xuống tay với mày. Coi như hòa nhau đi....Hahaha...

Vung vạt áo lên cao Hoàng Liên chỉ tay trên không trung mà bắt ấn bà kêu gọi "Lôi" đánh mạnh xuống phần kết giới bao bọc mọi người, từng đòn sét xé tan vệt trời giáng vào mạng lưới bảo vệ.

Ngụy Châu chẳng quan tâm đến bất cứ thứ gì, nhìn thấy Cảnh Du im lìm nằm dưới mặt đất cậu đau đến phát điên. Mặc cho bên ngoài Hoàng Liên làm loạn Ngụy Châu vẫn một lòng cố gắng xác nhập phân nữa nguyên thần của mình vào người anh, từng giọt nước mắt trong suốt xinh đẹp tựa như pha lê xanh rơi nhẹ xuống gương mặt tái nhợt kia. Cậu lắc đầu lia lịa liên tục nhắc nhở bên tai Cảnh Du không ngừng.

_Đừng bỏ em....em xin anh. Cảnh Du à, đừng như vậy...em vẫn rất cần anh, ma...u....mau chấp nhận mãnh nguyên thần này đi. Em rất muốn cùng anh tạo ra những đứa trẻ ngoan hiền vì vậy xin anh hãy vì em, vì em mà cố gắng sống....em xin anh...ngàn lần xin anh...xin anh đừng chết...Cảnh Du ơi.

Hoàng Phong vội quẹt nhanh nước mắt với tay đến ngăn việc làm của Ngụy Châu lại.

_không được rồi con dừng lại đi...thằng bé không qua khỏi rồi..

_KHÔNGGGGGG....AI NÓI ANH ẤY CHẾT CHỨ? BA KHÔNG THẤY CẢNH DU CỦA CON VẪN ĐANG THỞ ĐÓ SAO? BA ĐỪNG NHƯ VẬY ĐỪNG BẮT CON PHẢI TỪ BỎ...ĐỪNG......ĐỐI XỬ VỚI CON NHƯ VẬY....

Ngụy Châu tức giận đến không thể kìm chế nổi, máu của cậu liên tục nhỏ vào mãnh nguyên thần khiến nó càng lúc càng rung lắc nhiều hơn. Dồn hết sức vào bàn tay phải cậu vung lên vận khí đấm mạnh vào mu bàn tay trái giúp nó nhân đôi lực đạo, ngay thời khắc tưởng chừng như không thể đó nguyên thần đã tự động xác nhập. Cảnh Du cũng không còn đau đớn như trước nữa, máu và tế bào bên trong cơ thể anh trẻ hóa theo từng giây, gương mặt cũng hồng hào lên hẳn.

Nụ cười còn chưa kịp nở trên môi Ngụy Châu thì từ phía sau Hoàng Liên phá được kết giới vung Sinh Tử Kiếm chém mạnh xuống người cậu ngay.

VỤT....VUÙU.

Ngụy Châu xuất quỷ nhập thần biến mất rồi lại xuất hiện nắm lấy bàn tay bà.

_nếu không phải bà là mẹ Cảnh Du tôi đã giết chết bà rồi, bà đã nhớ lại chuyện trước đó rồi đúng không? Vì hiểu lầm của đời trước mà bà đỗ lên đầu tôi với anh ấy chẳng phải quá bất công sao? Cảnh Du là con của bà kia mà.....?

_mày im đi...mạng mày hôm nay ta nhất định phải lấy.

_để xem bà có đủ bản lĩnh không đã.

Đá mạnh vào đầu mũi kiếm Ngụy Châu bay vụt lên không đấu sức tay đôi với Hoàng Liên trước mặt mọi người, Cảnh Du ở nơi này đang từ từ bình phục lại. Những vết thương sâu xa từ trong tâm hồn đều vì nguyên thần ấm áp của Ngụy Châu mà lành lặng nhanh chóng, đoạn dây thần kinh tại trái tim được nối lại với nhau tuần hoàn mạnh mẽ. Giữa cái sống và cái chết anh đã vụt dậy nắm lấy sợi dây sinh tử chỉ để mong được một lần ôm trọn lấy con người bé nhỏ kia, được một lần nhìn thấy nụ cười tinh khôi cùng nụ hôn ngọt ngào đó. Cơ thể Cảnh Du đột ngột lơ lửng trên không trung phần nguyên thần bao bọc lấy toàn bộ con người anh, vừa mở mắt ra một chùm ánh sáng lập tức tụ họp lại rồi trong tích tắc phóng ra tứ phương cùng nguồn sức mạnh ghê gớm.

Hoàng Liên đang vung kiếm chém ngay về phía Ngụy Châu thì một lực đạo bay vụt lên không trung cản ngay mũi kiếm đó lại, Cảnh Du xuất hiện hệt như một vị thần quyền năng cả người đều đang tỏa sáng.

_mẹ...xin người hãy dừng tay lại, đừng sai lại càng sai. Con và Ngụy Châu là thật lòng yêu nhau, xin mẹ đừng làm khó chúng con.

_con sao lại mê muội như thế hả Cảnh Du, không có tình yêu nào là chân thật cả. Nó chỉ đang lợi dụng con thôi nó cũng chỉ giống như ông Nội nó, mọi thứ chỉ là giả dối mà thôi. Mẹ phải cứu con thoát khỏi con hồ ly này, con nhất định phải nghe lời mẹ.

Bắt ấn phản công một đòn khá mạnh về phía Ngụy Châu, Hoàng Liên quyết tâm giết bằng được cậu ngày hôm nay. Cảnh Du vung tay hóa giải ấn thuật đó anh gạt nó bay về hướng khác kéo Ngụy Châu về lại sau lưng mình, lại tiếp tục cuối đầu lên tiếng.

_mẹ...Ngụy Châu không như vậy đâu, em ấy là sinh mạng của con. Con xin mẹ đừng để chuyện đời trước làm khó dễ đời này, xin mẹ mau mau thức tỉnh.

_nếu con đã nói vậy thì mẹ không còn cách nào khác đành lấy mạng con thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top