Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

XOAY CHUYỂN CÀN KHÔN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Ông là ai?

Đứng trên đầu một chiếc đồng hồ lớn Ngụy Châu nhíu mày khó chịu khi phải có mặt tại nơi này, Cảnh Du lơ lửng trên không trung cùng cậu thoáng nhìn qua anh đã thấy ở đây chẳng bình thường tí nào.

Ông già khó chịu kia nhìn thấy sắc diện của Ngụy Châu rõ ràng hơn lúc vươn tay đánh vào người cậu, nhếch môi cười lớn ông rũ áo xoay lưng bỏ đi.

_ngươi là Hồ Ly vừa mới trưởng thành sao lại có thể mang trong người một sức mạnh ghê gớm đến thế hả?

Cảnh Du thoáng nghĩ trong đầu "vị này là ai nhìn sao có vẻ quen quá, hình như mình đã thấy ở đâu đó rồi thì phải. Nhưng ở đâu ta....." đang còn phân tâm với câu hỏi tự đặc ra trong đầu mình chợt giọng nói đó lại vang lên.

_thằng nhóc đang đứng phía sau kia, ngươi có muốn bị biến mất không vậy hả. Vào tới nơi này của ta rồi thì việc nhất tâm của ngươi phải mạnh hơn đó, nếu không phần xác và hồn ở ngoài kia sẽ bị trọng thương rất nặng.

Còn chưa hết bàng hoàng vì tại sao ông ta có thể nhìn thấy mình chợt Cảnh Du nhớ lại ngay "Thời gian....đúng rồi ông ta là 1 trong 3 người canh giữ cửa vào tam giới, nếu đoán không lầm thì nơi đây là "CÀN KHÔN" nắm giữ quy trình sống của toàn thể nhân loại. Nếu nói một ngôi sao trên trời rơi xuống báo hiệu vận mệnh của một con người vừa dứt thì có nghĩa thời gian của họ tại dương gian đã tận. Những chiếc đồng hồ ở đây không thể đụng vào được". Ý của anh vừa hết lập tức Ngụy Châu bay khỏi nơi mình đang đứng ngay, xoay người nhìn về phía ông già kia cậu nhẹ giọng.

_tôi là Hứa Ngụy Châu nguyên thần của tôi vừa hợp nhất liền bị hút vào không gian này, vì không biết nên đã mạo phạm mong ông bỏ qua cho.

Đang còn đứng ở phía xa xa thoáng cái ông đã xuất hiện trước mặt Ngụy Châu rồi, đưa tay vẽ gì đó vào giữa không khí chợt khung cảnh dương gian đau thương hiện rõ ra ngay.

_ngươi muốn ta làm gì? Nói nhanh và biến khỏi đây đi. Nơi này là CÀN KHÔN một phút các người ở đây bằng 1 giờ ở ngoài kia, ngươi thì ta không lo có lo là lo cho thằng nhóc đó. Điều cấm kỵ của tộc yêu Hồ mà nó cũng dám làm phải nói là si tình hay nên gọi là ngu ngốc đây?

Ngụy Châu nghe qua hiểu ý ngay, cậu xoay người nhìn về phía sau mình.

_anh làm gì bên ngoài vậy Cảnh Du..?

"Không.....chỉ là hơi khó chịu một xíu thôi".

_khó chịu..?

Vừa nói dứt câu bổng Cảnh Du nhíu mày đau đớn, ông già liền vụt đến vung tay chỉ vào trán anh mà niệm một câu thần chú. Sau đó rút mạnh toàn bộ cơ thể sống bên ngoài của anh xác nhập với phần hồn phách đang bị tách rời này ngay. Cảnh Du xuất hiện trong tình trạng nguyên khí tổn thương khá nặng, máu cứ như không cầm được mà phụt ra liên hồi. Ngụy Châu mặt mày tái mét đỡ nhanh lấy anh mà nói lớn.

_CHUYỆN GÌ VẬY CẢNH DU..?

_không sao...là anh muốn gặp em nên tự tách hồn phách đi tìm, nơi này quá mạnh nên anh có dồn một ít sức vào nào ngờ lại vô tình để bản thân bị trọng thương thôi.

Cậu không nói thêm gì nữa liền cuối đến hôn nhanh lấy đôi môi đang còn dính đầy máu kia, đưa lưỡi nào bên trong nút lấy thứ mùi vị tuyệt hảo đó Ngụy Châu trực tiếp cắn lưỡi mình để Cảnh Du có thể hấp thụ nguyên khí nhanh hơn nhờ uống máu của cậu. Nguyên thần không còn khiến cơ thể anh trở nên yếu đi rất nhiều nhờ máu mà Ngụy Châu tiếp cho nên Cảnh Du mới có thể vực dậy, chỉ có điều anh không thể làm chủ được cơn khát máu trong lòng mình mà thôi. Bản năng hồ ly trong Cảnh Du lúc này lại nổi trội hơn so với dòng máu pháp sư cổ xưa của mình, việc uống máu hấp thụ nguyên khí giúp anh mạnh hơn đồng thời khiến anh mất lý trí mà không muốn dừng lại. Càng hôn lại càng sâu và mãnh liệt, Cảnh Du không để sót bất cứ một giọt máu nào khi nó chảy nhanh ra. Ngụy Châu thấy được sự khác lạ đó nhưng cậu không nghĩ tới việc Anh không còn nguyên thần nữa, cứ hòa quyện vào nhau như ý Cảnh Du muốn Ngụy Châu đưa tay giữ chặt lấy đầu anh lại. Đột nhiên cậu hất mạnh anh ra xa khỏi người mình....

_cái gì thế này....Cảnh Du anh sao lại hoàn toàn biến thành hồ ly thế hả?

Nuốt trôi dòng máu đỏ tươi ấm nóng vào cổ họng Cảnh Du mở to đôi mắt hồ ly mà nhìn cậu, nhận ra sự khác biệt đang trào dân trong cơ thể anh xiết chặt tay cố nén nguồn khí tà niệm đang muốn trào dân thêm lần nữa xuống. Chỉ sau 1 giây thôi anh hoàn toàn trở về là con người. Ông già khó chịu đứng đó chứng kiến cả, thở ra một hơi dài ông đi đến vỗ nhẹ vào vai Cảnh Du ngay.

_số kiếp khó tránh....

_là tôi tự nguyện.

Ngụy Châu lúc nãy còn đang lo sợ giờ thấy anh trở về bình thường liền vui vẻ chạy nhanh đến, nắm chặt tay nhau cả hai quấn quýt không rời. Cảnh Du hôn nhẹ lên má cậu một cái rồi nhẹ giọng nhắc nhở.

_mau đưa ra điều ước đi em, vẫn còn nhiều người đang chịu khổ ngoài kia lắm, chúng ta không thể vì hạnh phúc riêng mà dồn chúng sanh vào đường cùng được. Anh nghĩ trải qua chuyện này mẹ cũng sẽ nhận thức được đâu là tốt đâu là xấu thôi.

Gật đầu đồng ý Ngụy Châu không rời mắt khỏi Cảnh Du được, đưa tay vuốt nhẹ gương mặt hiền đang nở nụ cười thật tươi cậu nói trong nghẹn ngào.

_tôi muốn chúng sanh bình yên.

_"cậu chắc chứ?" Ông lão vừa bước đến trục xoay chính ở giữa vừa nói vào.

_vâng.....tôi muốn chúng sanh có thể bình yên.

Giọt nước mắt ấm nóng lăn dài trên đôi gò má rồi rơi nhẹ xuống mặt đất, Ngụy Châu thở ra đầy tuyệt vọng mà ôm chặt Cảnh Du vào lòng.

_em yêu anh...

_anh cũng yêu em...ngốc à.

Ông già râu tóc bạc phơ với gương mặt hung hăng đó nhìn thấy Cảnh tượng trước mắt mà không khỏi hoang mang. Lúc ông vừa nói câu " số kiếp khó tránh" đã cùng lúc đọc tâm với Cảnh Du rằng.

"sao ngươi không nói thật cho nhóc Hồ Ly biết là nguyên thần đã dâng tặng mất rồi hả. Ngươi biết lần này thoát ra bên ngoài ngươi sẽ chết không? Sao ngươi lại bình tĩnh đến thế chứ?"

Khác với suy nghĩ của ông là anh sẽ van xin, cầu mong ông có thể giúp mình.....nhưng không. "Là tôi tự nguyện" một câu nói nhẹ tựa long hồng lại khiến ông phải nặng lòng. Cả hai cậu nhóc này đều quá tốt và vì quá tốt nên mới chịu cảnh xa lìa để cứu lấy chúng sanh, xoay mặt về hướng khác ông gằn giọng ngay.

_trở về với nơi mà các ngươi đã đến đi Càn khôn sẽ được thay đổi.

Nói rồi ông phất tay đưa cả hai ra khỏi lãnh địa vô thường của mình, văng vẳng bên tai ông là hai từ cảm ơn chân thành của Cảnh Du. Thở ra một hơi ông đưa tay điểm thẳng đến giờ khắc bên dưới, dùng sức mạnh kéo ngược trục chính xoay trở lại đúng với thời gian chưa diễn ra việc gì ông đóng nhanh nó xuống. Trục lại bắt đầu quay đều đều và diễn cảnh đau thương lần nữa sẽ xảy ra, nhưng lần này đến mức nào thì không ai có thể đoán trước cả. Ngẩng đầu nhìn vô cực ông nhẹ giọng hỏi thăm...

_xin ngài chỉ rõ cho tôi hiểu..tại sao một người hiền lành tốt bụng như thế lại dính vào trận chiến đẫm máu này, tại sao một cặp vợ chồng yêu nhau như thế lại đành đoạn chịu cảnh xa lìa.

Từ khoảng không vô cực chiếu xuống một tia sáng ấm áp màu vàng nhạt ĐỒNG SANH TỬ KIẾP đã trở lại là cậu nhóc nhỏ khi nào đang trấn giữ cửa vào Ma Giới. Mắt nhắm nghiền nhưng nhìn thấy tất cả, tai không nghe nhưng thấu hiểu tất cả, miệng không nói nhưng giải đáp tất cả. Bắt ấn ngược ĐỒNG SANH TỬ KIẾP thoát tục xuất hiện trong hình dạng vị Bồ Tát khi nãy.

_kiếp thì không thể tránh khỏi, lần sau gặp lại ta sẽ trả Nguyên thần trong sáng này lại cho người có TÂM thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top