Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5.

Tôi... Không thấy thật mà... Cậu hoảng loạn đưa tay múa loạn xạ, hắn thấy điều không ổn liền nắm tay cậu, ủ ấm 1 lúc rồi cậu bình tĩnh lại.

_Em... Không thấy thật sao? Hắn lo sợ nhìn cậu.

_Tôi... Hic... Anh biết tôi bị gì không... Hic... Anh đã nói chuyện với bác sĩ rồi mà... Hic....

Dần dần cậu khóc to hơn, cứ ôm hắn mà khóc như vậy, không biết là trải qua bao lâu, cậu mới dừng lại.

_Em đã bình tĩnh chưa. Nghe tôi nói,... Không được kích động.

_Ừm, anh... Nói đi...

_Em bị cườm mắt rồi, bác sĩ nói chưa có mắt thay cho em, ông ta nói còn chưa tới 1 tuần nữa thì em sẽ mù vĩnh viễn. Vì vậy...

_Vì vậy tôi không được kích động sao?

_Để tôi gọi lại cho ông ta hỏi xem, tại sao cậu lại bị vậy. Được chưa.

Rồi hắn gọi điện đến cho bác sĩ, mở cả loa ngoài để cả hai cùng nghe.

_Bác sĩ, cậu ấy vừa mới ngủ dậy liền không thấy nữa rồi, ông nói xem vì sao?

_Lúc trước có thể cậu ấy khóc quá nhiều, sau đó là hôm nay cậu ấy có khóc hay không? Nếu có là thủy tinh thể của cậu ấy đã có triệu chứng sớm hơn dự đoán. Bây giờ... Anh cho cậu ấy bình tĩnh lại, đừng khiến cậu ấy khóc nữa, nếu không sẽ mãi mãi mù luôn nếu không có mắt thay đổi.

_Được, tôi hiểu rồi. Cảm ơn bác sĩ.

_Vậy... Anh để tôi đi đi, tìm người khác giúp anh, tôi bây giờ thành phế rồi. Xin lỗi.

_Em ở đây, không phải đi đâu cả. Tôi sẽ kể em nghe 1 chuyện, sau đó tùy em. Hắn nghiêm giọng nói.

_Còn gì nữa chứ, tôi.... Um.....

Lại 1 lần nữa hắn cưỡng hôn cậu. Nụ hôn này là trg ký ức kia đã được cảm nhận.

_Anh... Thiếu gia....

_Em còn nhớ... Anh chàng hội trưởng năm cấp 3 chứ. Người có những kỉ niệm đẹp với em. Nhớ không?

Hắn hôn cậu xong liền nhẹ giọng kể.

_Sao anh biết... Nhưng anh ta đi Anh học rồi, đã lâu rồi chúng tôi không liên lạc.

_Người đó đã về Bắc Kinh được 3 năm rồi, nhưng vì sự nghiệp mà anh ta phải cật lực làm việc. Tháng trước, anh ta đăng gin tìm người làm, nhưng thật ra là tìm lại cậu nhóc năm nào cùng anh ta. Và đã tìm thấy, nhưng bây giờ người đó bị mù rồi, anh ta mặc dù thế nào vẫn muốn nói ra sự thật này để cậu nhóc kia nhớ lại mà tiếp nhận anh ta. Chỉ có điều...

_Anh đang sạo. Cậu nghe được liền thấy hoàn cảnh sao giống mk vậy chứ.

_Chỉ có điều, tình yêu mà anh ta dành cho cậu mãi vẫn không phai, nhưng cậu ta hiện tại vừa mù, vừa không nhớ ra anh ta, anh ta cảm thấy cậu tại sao lại không có được hạnh phúc như anh ta đã có, tại sao lại phải 1 mk chịu khổ mà chẳng bao giờ cho anh ta biết. Con người ai cũng biết đau mà, anh ta cũng vậy, nhưng bây giờ dù thế nào cũng sẽ dành ra cả đời này để bù đắp cho cậu, để cậu được hạnh phúc.

_Anh... Anh là... Người đó sao? Là hội trưởng Dịch năm đó sao?

Cậu liền nhớ ra được tất cả mà ôm lấy hắn, đã lâu rồi cậu nghĩ sẽ không nhớ ra được, nhưng hôm nay đã có hắn, hắn còn nhớ hết nữa.

_Đúng, là anh đây, là tiểu Thiên của em đây. Hoành nhi, em chịu khổ nhiều rồi, xin lỗi vì không tìm em sớm hơn.

_Không sao... Em... Em..

_Còn chuyện nhà em, anh đều biết hết rồi. Đừng lo nữa, anh đã ở đây với em rồi, từ nay không được khóc nữa, anh sẽ luôn ở đây.

_Nhưng... Hiện tại... Anh không sợ em sẽ làm gánh nặng cho anh sao, bây giờ anh đã là chủ tịch của Dịch Thị rồi mà, em...

_Không, em mãi mãi không là gánh nặng của anh. Nhớ từ giờ trở đi, em là vợ anh, là phu nhân của Dịch Gia.

_Em... Em... Nhưng cô dâu không có ai bị mù cả.

_Không thì bây giờ có, anh sẽ là người ở bên em đọc lời thề ước.

_Sau này nếu không thay được mắt thì anh dần cũng sẽ ghét em thôi, anh... Sự nghiệp của anh thì sao?

_Đã nói là không được lo, mọi chuyện anh sẽ cho em biết dần. Ngoan, đừng bao giờ nghĩ mình là gánh nặng, được không. Đúng rồi, bắt đầu từ tuần sau, anh dâu của em sẽ sang đây mỗi ngày để giúp anh chăm sóc em, còn anh và anh rể sẽ đi lo chuyện đám cưới.

_Được, em tự lo vẫn hơn mà, kêu họ sang làm gì.

_Nghe anh.













Mọi chuyện đều do cha cậu mà ra cả, ông ta luôn khiến cậu tổn thương mà đêm nào cũng nằm khóc. Đến giờ cậu lại mắc bệnh, nhưng bây giờ có hắn rồi, có chắc hắn sẽ bên cậu mãi không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top