Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<<Day Dứt Không Buông>> CHỈ ĐƯỢC CHÍNH THỨC ĐĂNG Ở WORDPRESS VÀ WATTPAD CỦA BẠCH CẦM (ĐÀN, WHITEPIANO, BAEK GEUM). MONG CÁC BẠN KHÔNG MANG ĐI NƠI KHÁC KHI CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ. CẢM ƠN!

Chương 4

Lần đầu tiên xuống phòng ăn trưa là vì cuối tuần vừa rồi ba Lưu lại đi công tác mà Lưu Chí Hoành buổi tối ngủ quên không ăn uống gì nên mới phải vác xác ra khỏi lớp vào giờ nghỉ.

Thẻ cơm trong túi quần còn chưa sử dụng lần nào, nhìn hình chụp ở trên còn không biết kẻ này là ai. Cậu thở dài đứng xếp hàng, không để ý lắm hàng cơm bên cạnh là bọn người Cao Diệp.

Còn có Dịch Dương Thiên Tỉ tay đút túi quần, mắt đầy kiêu hãnh.

"Cho cháu một phần cơm thịt sườn và nước táo ép." Lưu Chí Hoành tay quẹt thẻ, miệng nhả chữ đều đều.

Ngồi xuống bàn cơm còn trống, lấy đũa tre xới từng hạt cơm khô cứng. Lưu Chí Hoành nhai đều, bỏ qua cái khô khan trong vòm họng.

"Tiểu cẩu cẩu, ăn cơm cũng phải dùng đũa sao?"

Cao Diệp một giọng châm biếm ngồi xuống bên cạnh. Dịch Dương Thiên Tỉ đặt khay phía đối diện, yên tĩnh ăn cơm.

Lưu Chí Hoành cảm thấy cơm ở trường rất tệ, nhưng mà thịt thì rất ngon. Chỉ tiếc gọi món khô như vậy, ăn nhanh một chút lại mắc nghẹn ở cổ. Cậu với tay tính lấy hộp nước ép đã bị Cao Diệp giật lấy thật nhanh.

Cậu ta mở hộp đổ nước ra sàn nhà, nói giọng khinh khỉnh.

"Rõ ràng là tiểu cẩu, lại muốn ăn uống giống con người. Thức uống ở dưới sàn, có muốn thì uống đi."

Phòng ăn vốn dĩ ồn ào, không ngờ Hói Đầu Nhân dùng chút mánh khoé đã khiến không khí yên lặng như vậy, tất cả đều hướng mắt về phía này. Lưu Chí Hoành chợt nghĩ có nên mời cậu ta dẹp loạn mỗi lần xuống căn tin.

"Sao thế tiểu cẩu? Không nói không rằng, chẳng nhẽ cậu sủa thật sao?" Cao Diệp bật một tràng cười.

Dịch Dương Thiên Tỉ phía đối diện Lưu Chí Hoành từ lúc nào đã ngừng nhai cơm, một bộ lạnh băng.

Cao Diệp tự thân huyên thuyên một hồi cũng chán, sau cùng không thấy Lưu Chí Hoành phản ứng nên bỏ cuộc ngồi xuống ăn cơm.

Lưu Chí Hoành mang phần cơm mới vơi có một nửa bỏ vào thùng rác rồi đi về phòng học. Phí cả 10 đồng.

Buổi chiều như thường lệ, Lưu Chí Hoành lên sân thượng đọc sách. Một lúc sau lại nghe thấy tiếng cửa sổ mở toang. Cậu cơ hồ không để tâm Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi xuống bên cạnh.

Khoảng cách vẫn là hai cánh tay.

Nói đoạn Dịch Dương Thiên Tỉ mang hộp nước táo ép đưa về phía Lưu Chí Hoành, ánh mắt vẫn không nhìn người bên cạnh. Một thoáng thấy cậu không nhận lấy, còn nghĩ là Lưu Chí Hoành quá tập trung, không ngại lắc lắc vài cái ra hiệu.

Lưu Chí Hoành vốn không quản sự xuất hiện của tiểu thiếu gia, vậy nên những việc hắn làm cũng sẽ không để tâm.

Nước táo ép cứ như vậy được đặt ở giữa, không có người nhận.

Chuyện học sinh mới bị bắt nạt nhìn từ ngoài vào thì đã bị chìm xuống, nhưng nội bộ bên trong chính là đang lên đến đỉnh điểm. Lúc trước là những trò bôi bẩn bàn ghế, xé sách vở không gây hại cho lắm. Nhưng mà hiện tại Lưu Chí Hoành đang bị nhốt trong nhà vệ sinh, từ đầu đến chân ướt như chuột lội. Dù cậu đã cố gắng đẩy cửa lại không thể mở khoá. Mặc cho chuông báo vào học đã reo từ 10 phút trước, có lẽ không ai để tâm đến việc học sinh trong lớp biến mất. Cơ bản cũng không có chống lưng gì, nói cho cùng là không cần quan tâm.

Ngồi trên bồn cầu một hồi, cả người dần lạnh đến phát run. Lưu Chí Hoành thiết nghĩ chẳng nhẽ bây giờ một cước đá cửa? Như vậy phải gọi phụ huynh lên văn phòng đền tiền. Thật là phiền phức. Mà Lưu Chí Hoành không thích phiền phức nên chỉ đành thở dài ngồi co ro, khẽ khép mắt dần chìm vào giấc ngủ.

Mãi đến khi nghe thấy tiếng chuông báo hiệu hết ngày mới ngáp dài một cái mà tỉnh lại. Lưu Chí Hoành nhìn cánh cửa vẫn đóng kín, thở ra một hơi. Lát sau bên ngoài có tiếng chìa khoá lanh canh, cửa mở ra thì là cô lao công đến dọn dẹp. Lưu Chí Hoành nhìn biểu cảm ngạc nhiên mức gần như té ngửa ra sàn của người đối diện, chỉ nhàn nhạt gật đầu tỏ ý cảm ơn.

Lưu Chí Hoành nhìn bộ dạng của mình trong gương, mặt mày tái nhợt khô tím lại khó coi. Nếu không phải cậu vẫn còn thở thì không khác gì cái xác vừa vớt từ hồ nước lên. Còn không phải là hù chết con nít nhà người ta rồi. Cậu thở dài cất bước về phòng học, mở cửa ra thấy Dịch Dương Thiên Tỉ mặt nhăn mày nhó ngồi gần cuối lớp. Đảo mắt bỏ mặc hắn, Lưu Chí Hoành dọn hết một loạt sách vở bị xé rách trên nền phòng bỏ vào cặp sách rồi đi về nhà.

Hôm sau đến lớp bị giáo viên gọi lên văn phòng giáo huấn một trận tội cúp tiết. Lưu Chí Hoành mắt còn hơi mờ, vừa về lớp đã nằm ngay ra bàn ngủ không biết trời trăng.

Chỉ biết sau giờ ăn trưa tỉnh dậy thấy trước mặt là nước táo ép, còn có thuốc hạ sốt bên cạnh.

Không quan tâm lắm. Đi ngủ tiếp.

"Dịch thiếu, mày nghĩ xem ai mà có gan mang thuốc cho tên tiểu cẩu kia?" Cao Diệp quay sang hỏi.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn lan man bên ngoài, cơ bản không để tâm. Hói Đầu Nhân thấy người kia không trả lời cũng không lấy làm lạ. Dịch thị từ xưa đến giờ đều có tiếng khinh người, thật ra trong hội cổ đông cũng góp phần nhiều nhất, nếu không phải bỏ nhiều tiền ra như vậy, xem thử quý tử của họ lên lớp không học một chữ, bài kiểm tra để giấy trắng còn có khả năng lên lớp sao. Vậy nên người biết điều đều nhất mực muốn giữ hoà khí là chuyện đương nhiên.

"Ai trong lớp này mà dại đi quan tâm đến nó vậy chứ?"

Dịch Dương Thiên Tỉ hướng mắt lạnh băng nhìn Cao Diệp, cái bộ dạng vừa điềm tĩnh mà đầy khiêu khích đặc trưng của Dịch gia ai mà không biết. Hói Đầu Nhân bị nhìn lại cảm thấy hơi lạnh chạy dọc sống lưng.

Nói đoạn quét mắt sang chỗ ngồi đầu bàn, rồi lại hướng ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài vẫn một mảng nắng gay gắt chiếu trên sân thượng, từ xa xa cây bằng lăng màu tím dần chìm vào nền trời xanh trong vắt.

Sau đó như thế nào?

Sau đó xảy ra rất nhiều chuyện mà Lưu Chí Hoành không muốn nhắc đến. Thật ra một đoạn quá khứ có liên quan đến Dịch Dương Thiên Tỉ cậu đều không muốn nhớ. Vậy nên khi Dịch Dương Thiên Tỉ xuất hiện sau bảy năm ròng, Lưu Chí Hoành mới cảm thấy cuộc đời đúng là chẳng khác gì bãi nước bọt.

"Ba ơi?" Lưu Hiểu Tinh bên cạnh ngước mắt nhìn ba mình, tay không ngừng lắc lắc.

Dịch Dương Thiên Tỉ hiện tại không biết bản thân có biểu hiện khó coi đến thế nào. Đến khi Cố Nhược Lam đến cạnh huýt tay một chút mới hoàn hồn.

"Thiên Thiên, hai người là bạn sao?"

"Phải."/ "Không phải."

Không chỉ Cố Nhược Lam ngẩn người, đến Lưu Hiểu Tinh cũng méo mặt. Rốt cuộc hai người đứng ở quán chân gà, không gọi một chai bia mà lại nhìn nhau thâm tình như vậy là ý gì đây?

"Nếu đã là người quen thì cùng ngồi xuống nói chuyện chút đi."

Cố Nhược Lam thường ngày đóng vai con gái ngoan của Cố thị cũng mệt. Hơn nữa góc chợ này khá tối, nhìn từ xa mà phân biệt được người với thú là tốt lắm rồi. Nghĩ vậy liền nhanh chóng ngồi xuống bàn, lớn tiếng gọi món.

"Ông chủ, cho 3 khay chân gà."

Cố tiểu thư đài các đoan trang, trong xe cùng "vị hôn phu" bàn chuyện chia chác cổ phiếu, đến chợ mở mặc cả giá hàng với lão bá, hiện tại ngồi ăn chân gà trên bàn lót giấy nhựa. Được rồi, dù có lấy ví dụ cho việc cuộc đời là lên voi xuống chó thì cũng không cần phải rõ ràng như vậy.

Lưu Chí Hoành máy móc xoay người mang chân gà đặt trước mặt Cố Nhược Lam. Dịch Dương Thiên Tỉ lại ngồi ngay đối diện, cả hai chỉ cách nhau có một cái nồi hầm.

"Tôi không biết Thiên Thiên còn có bạn hữu. Tôi là Cố Nhược Lam."

"Chúng tôi không phải là bạn-"

"Lưu Chí Hoành." Dịch Dương Thiên Tỉ trầm giọng, ánh mắt nhìn đăm đăm trên người cậu. Nói đoạn mới quay sang Cố tiểu thư nhả từng chữ. "Tên cậu ta là Lưu Chí Hoành."

Lưu Chí Hoành thở hắt ra, mang con gái đang bám chặt tay vào gấu áo vỗ nhẹ an ủi.

"Tiểu Hạnh Vận Tinh hôm nay ở trường học hành thế nào?"

"Rất tốt!" Lưu Hiểu Tinh nghịch ngợm cười một cái, mắt híp lại để lộ đồng tiền lún sâu vào má.

"Trông cậu trạc tuổi Thiên Thiên mà đã có con gái lớn như vậy rồi sao?"

"Tôi kết hôn sớm."

Dịch Dương Thiên Tỉ từ nãy giờ đã có biểu hiện không tốt, hiện tại trong lòng chẳng khác gì bị lửa đốt, từng tế bào cứ nóng dần đến mức thở cũng khó khăn. Hắn rốt cuộc là đang mong chờ điều gì, còn không phải mong Lưu Chí Hoành bảo đứa trẻ đó không phải con của cậu, nói rằng tiểu cô nương kia với cậu hoàn toàn không có quan hệ máu mủ. Vậy mà Lưu Chí Hoành mở miệng nói là đã kết hôn. Quả thật mang tâm tình của hắn thảy vào đống lửa.

"Thiên Thiên và tôi cũng gần kết hôn. Lúc đó mời cậu đến uống rượu hỉ cùng chúng tôi có được không?"

"Nếu đến được thì sẽ đến." Lưu Chí Hoành gật đầu cười khổ. Đến cận ngày thì nghĩ đại một lý do, dù sao cũng không phải nơi nói đến liền có thể đến.

"Đến?" Dịch Dương Thiên Tỉ giọng không cao không thấp lại mang vẻ khinh miệt rõ ràng. "Ai cho cậu đến?"

"Thiên Thiên?" Cố Nhược Lam ngước mắt nhìn hắn.

"Lưu Chí Hoành, tôi đây trả cậu 50 vạn yêu cầu cậu không đến."

"Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu trở bệnh gì đấy?" Cố Nhược Lam chịu không nổi nữa, gằn trong cuống họng. Rõ ràng là gả vào nhà họ Dịch để thừa hưởng cổ phần, bây giờ Dịch thiếu bọn họ lại vung tiền bừa bãi như vậy, Cố Nhược Lam này rốt cuộc còn bao nhiêu phần trăm? Không tính tới chuyện đó, sao họ Dịch này không đề nghị trả cho cô 50 vạn, yêu cầu cô không bước chân vào Dịch gia. Con mẹ nó! Đám người Dịch thị này rốt cuộc là có vấn đề gì?

Lưu Chí Hoành đăm chiêu một hồi, gật gù tỏ vẻ đồng tình. Dù sao năm xưa cũng đã hứa sẽ không làm phiền người ta, bây giờ không giữ lời hứa sẽ cảm thấy lương tâm bị tổn hại sâu sắc.

"Cố tiểu thư, rượu hỉ của hai người tôi không uống được rồi." Nói đoạn mang mấy khay chân gà sắp vào trong hộp. "Coi như dùng chân gà này làm quà cưới đi. Tôi thật tâm chúc hai người hạnh phúc."

Câu cuối cùng Lưu Chí Hoành nhìn thẳng vào Dịch Dương Thiên Tỉ, mắt lộ nét cười mãn nguyện. Cơ hồ là một chút đau thương cũng không có.

Đại thiếu gia rõ ràng là lạnh lùng xua đuổi người ta, cuối cùng tự mình gánh khổ. Hắn biết Lưu Chí Hoành quật cường đến mức nào, năm xưa bị bắt nạt đến chết đi sống lại cũng không phản kháng. Huống chi sau bảy năm, chút khích tướng của hắn có thể khiến Lưu Chí Hoành lay động được sao?

Chỉ là hắn vẫn muốn thử.

Đáng tiếc lại thua thảm hại.

Hết chương 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top