Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11 Trời lạnh phải cười nhiều mới ấm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<<Thanh Xuân Năm Đó Chạy Nhanh Hơn Gió Hạ>> chỉ được chính thức đăng ở Wordpress và Wattpad của Bạch Cầm (Đàn, whitepiano, Baek Geum). Mong các bạn không mang đi nơi khác khi chưa có sự đồng ý của tác giả. Cảm ơn.

Chương 11

Trời tháng 8 hiếm khi được một bữa mát mẻ thế này. Thiếu niên buổi sáng cố gắng dậy sớm hơn thường ngày, thong thả mặc đồng phục, chải tóc tai một chút. Áo sơ mi diềm chỉ màu huyết dụ, quần đồng phục đã được ủi kĩ càng, caravat cùng màu hết sức trang nghiêm. Hôm nay là khai giảng cũng là ngày đầu tiên của cao trung. Bao nhiêu cố gắng đến hôm nay mới bắt đầu cảm nhận được.

"Tiểu Tỉ, chào buổi sáng." Lưu Chí Hoành như thường lệ mở cửa nhà liền thấy Dịch Dương Thiên Tỉ đứng chờ.

Họ Dịch không nói gì, nhìn vào đồng hồ đeo tay.

6:50

Thiên Nhất xa hơn trường sơ trung của bọn họ một chút nên phải đi sớm. Hôm nay lại là lễ khai giảng, tất nhiên không muốn ấn tượng xấu vào ngày đầu. Dịch Dương Thiên Tỉ vì lẽ đó đã đứng chờ trước cửa nhà người kia hơn 15 phút. Vừa lúc Lưu Chí Hoành đứng lên phía sau như thường lệ đã vận mọi sức lực đạp thật nhanh khiến thiếu niên bất giác bám chặt vào bả vai.

Lúc Dịch Dương Thiên Tỉ dừng xe đã thấy Bánh Trôi và Cấp 3 đứng trước cổng trường chờ đợi. Lưu Chí Hoành và Vương Nguyên dù mới gặp nhau cách đây 2 tuần cũng nhanh chóng gộp lại huyên thuyên như thể đã 20 năm. Dịch Dương Thiên Tỉ lặng lẽ đi khoá xe đạp rồi lãnh đạm đi cùng.

Vương Tuấn Khải cảm thấy nếu để mặc 2 thiếu niên kia nói chuyện chắc chẳng đến phần mình nói nữa. Nghĩ vậy liền không biết xấu hổ, hỏi chêm một câu.

"Lưu Chí Hoành, đã không còn là Cấp 2 sư đệ nữa rồi. Cảm giác thế nào?"

"Phải rồi, vậy từ nay có thể gọi là Cấp 3 sư đệ cũng được." Lưu Chí Hoành trả lời không hề có tâm, xong lại cùng Vương Nguyên đàm đạo về cuốn truyện tranh nào đó.

"Vương Tuấn Khải, không phải cậu còn có công chuyện sao?" Bánh Trôi sau một lúc bỏ rơi Đại Vương quay lại hỏi, còn chớp mắt 2 cái.

"Mãi mới hỏi tớ một câu đuổi khéo. Cậu còn có tâm không vậy?" Vương Tuấn Khải trong lòng uỷ khuất ngập tràn.

"Còn không mau đi, không sợ bị trễ?" Tiểu Vương nhướn mày hỏi lại.

Cấp 3 dù không đành lòng cũng chẳng thể làm gì hơn. Vương Tuấn Khải chỉ kịp để ý hàng dọc mà Bánh Trôi đang đứng rồi nhanh chóng bỏ đi mất. Còn không quên lấy từ trong túi ra một viên kẹo đường nhỏ nhỏ, đưa cho cậu ta.

"Phiền chết đi được." Vương Nguyên dù miệng la mắng nhưng cũng bóc kẹo ra bỏ vào miệng. Lưu Chí Hoành bên cạnh ném cho thiếu niên một cái nhìn hết sức khinh bỉ. Dịch Dương Thiên Tỉ chẳng buồn nói một câu.

"Mà sư huynh đi đâu vậy?"

"Chuẩn bị đọc diễn văn khai giảng."

Trước giờ cứ tưởng Vương Tuấn Khải là học bá bình thường nhưng hôm nay mới phát hiện cậu ta còn có tài khiến người khác đi vào cõi mộng một cách dễ dàng vậy. Cụ thể là ngay khi Vương Tuấn Khải bắt đầu đọc diễn văn, cả trường đều đứng thẳng, chỉ có Lưu Chí Hoành vẫn một tư thế quen thuộc, cả người thẳng, đầu ngoẹo sang một bên.

Diễn văn nào mà chẳng giống nhau, đều là chép từ sách mẫu ra cả mà thôi.

"Lưu Chí Hoành, còn không mau dậy." Vương Nguyên khẽ lắc tay Lưu Chí Hoành. Dù là cao trung hay sơ trung thì cảnh này cũng rất quen thuộc.

"Ây." Lưu Chí Hoành dụi mắt ngáp dài. Thoáng cái thấy một bóng người rất thân quen, lập tức đẩy đầu Bánh Trôi sang một bên, tầm nhìn cũng rộng hơn một chút.

"Cậu làm gì vậy?!" Vương Nguyên làm ơn mắc oán, nhất thời chưa hiểu gì.

"Lão Vương, có một vấn đề cực kì lớn đang ở phía sau cậu kìa." Thiếu niên vừa nói vừa chỉ ra đằng sau Vương Nguyên.

"Cái g-" Thiếu niên vừa quay ra sau đã lập tức quay lại. "Tớ chết chắc rồi!"

"Còn phải nói." Lưu Chí Hoành cũng nhỏ giọng.

Cái người lần trước đánh Vương Nguyên, tên Bạng Hổ ấy, chẳng phải cũng học ở Thiên Nhất sao?

.

Vương Nguyên hết sức uỷ khuất, tâm trạng lộ rõ ra cả khuôn mặt. Thiếu niên giờ ăn trưa ngồi cùng bàn với 3 người còn lại mà hồn lẫn thẩn đi đâu mất rồi. Đến cả cơm chiên ưa thích cũng không động đến. Vương Tuấn Khải cảm thấy hết sức kì lạ, nhìn Lưu Chí Hoành có ý hỏi là chuyện gì, không ngờ thiếu niên họ Lưu chỉ chú tâm nhìn... trần nhà. Nói đoạn nhìn sang Dịch Dương- à mà thôi.

Cấp 3 sau một hồi cũng ngờ ngợ đoán ra nhưng bản thân là muốn chờ xem Bánh Trôi có thành khẩn một chút, đem mọi chuyện trong lòng thổ lộ. Chẳng ngờ người kia không những không nói, còn cố gắng gồng mình tỏ vẻ thờ ơ.

Nói đoạn, Vương Tuấn Khải kéo khay cơm đến trước mặt Vương Nguyên.

"Chỉ còn 10 phút nữa, ăn được bao nhiêu thì ăn."

Bánh Trôi vẫn không phản ứng, chỉ thẩn thơ nhìn đi đâu. Lưu Chí Hoành quan sát tình hình, cảm thấy không ổn. Cái không khí này dù thế nào cũng không đúng lắm. Thiếu niên chỉ vội nuốt cái ực, chẳng ngờ vì một miệng đầy cơm mà bị nấc.

"Hức. Hức. Hức. Hức."

Bàn của 4 thiếu niên trôi vào yên lặng, chỉ còn tạp âm từ trong căn tin và tiếng nấc của Lưu Chí Hoành hết sức vô duyên bộc phát.

"Mau uống nước." Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi bên cạnh mở một chai nước cho thiếu niên.

"Cảm ơn cậu." Lưu Chí Hoành nhanh chóng nhận lấy, giọng nói cũng thì thầm.

"Nguyên. Mau. Ăn. Cơm." Vương Tuấn Khải gằn giọng. Lần đầu tiên thấy Đại Vương gọi thẳng tên Tiểu Vương như vậy, cảm thấy không quen, giọng điệu còn pha chút tức giận.

"Vương Tuấn Khải, cậu bực cái gì? Tớ ăn hay không thì liên quan đến cậu?" Vương Nguyên thấy Cấp 3 vô cớ nổi giận trong lòng có chút ngổn ngang cũng lên giọng. "Làm Lưu Chí Hoành nấc cả lên thế kia."

Lưu Chí Hoành lần đầu tiên biết cảm giác ngồi yên cũng trúng đạn là như thế nào. Thiếu niên ngơ người nhìn Vương Nguyên rồi lại nhìn Vương Tuấn Khải. Rồi lại nhìn Vương Nguyên rồi lại nhìn Vương Tuấn Khải. Cuối cùng không giải được oan ức, đành nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ hết sức đau lòng. Họ Dịch cơ hồ không quan tâm, gắp từ khay của mình cho thiếu niên thêm một viên thịt bò. Lưu Chí Hoành tâm trạng lập tức tốt lên, bỏ mặc hai người kia chẳng thèm quản.

Ngồi trong lớp mà Vương Nguyên cứ như người mất hồn, Lưu Chí Hoành bên cạnh không chịu được nữa, chỉ thở dài quay ra sau bàn họ Dịch nói chuyện phiếm. Cả 3 thiếu niên bỏ mặc cho thầy chủ nhiệm Đặng nói gì đó về nội quy của lớp.

"Vương Tuấn Khải thông minh như vậy, có khi đã biết rõ chuyện Bạng Hổ rồi. Cậu việc gì phải giấu giấu diếm diếm?" Lưu Chí Hoành tranh thủ sau giờ học ở lại nói chuyện với Bánh Trôi một chút.

"Tớ không muốn vì chuyện này mà khiến hạnh kiểm của cậu ấy không tốt." Vương Nguyên chau mày.

Nói mới nhớ, chuyện đánh nhau lần trước cũng không hỏi rốt cuộc ở trường cấp 3 giải quyết ra sao. Đánh nhau nghiêm trọng như vậy, chắc hạnh kiểm đã bị thương tổn không ít.

"Dù sao cũng đã qua rồi, cứ đường đường chính chính mà nói ra thôi."

"Chẳng nhẽ lại bảo cậu ấy 'Đừng động vào Bạng Hổ, không tốt cho hạnh kiểm của cậu. Sau này sẽ khó vào Phúc Đán.'?"

"Cuối cùng cũng chịu nói ra." Chưa chờ Lưu Chí Hoành gật đầu đã nghe thấy giọng quen thuộc thì ngoài cửa. Không quay lại nhìn cũng biết là ai. "Uỷ khuất cả một ngày, nói ra có phải cảm thấy tâm trạng tốt lên nhiều rồi không?"

Trời tháng 8 mà không khí trong lớp bỗng dưng đặc quánh. Dịch Dương Thiên Tỉ nãy giờ không nói một chữ, chỉ nắm tay Lưu Chí Hoành, một mạch ra khỏi lớp. Người kia vội vội vàng vàng đi theo.

"Lão Vương, Cấp 3 sư huynh, mai gặp."

Lưu Chí Hoành thở phào một cái. Hai tay thiếu niên rướn nhẹ, chân đứng vững trên xe đạp. Bầu trời bỗng dưng quang đãng đến lạ.

"Ây, thật là mệt."

Trong tiếng ve kêu rả rích, ngày đầu tiên của cao trung cũng khép lại. Thiếu niên, sau này phải cố gắng nhiều rồi.

.

Chuyện Bạng Hổ cũng dễ dàng giải quyết, Vương Tuấn Khải không biết lấy ở đâu ra cái bản lĩnh viết thư nặc danh đặt trên bàn của hiệu trưởng. Trong thư dõng dạc, rõ ràng trình bày vấn nạn bắt nạt học đường, tỏ rõ sự quan tâm của bản thân cũng như ám chỉ trong trường đã xảy ra trường hợp này. Nói thật là sau vụ việc học sinh trường cấp 2 bị Bạng Hổ đánh thì hiệu trưởng cũng rất cẩn thận, lập tức mang thư ra cân nhắc.

Nói về Bánh Trôi với Cấp 3 thì đã làm lành rồi nên về sau không khí rất tốt, không còn cảm giác đặc quánh khó chịu nữa. Lưu Chí Hoành chính vì vậy mà tâm tình tốt lên nhiều, Dịch Dương Thiên Tỉ dù không biểu lộ cũng có thể nói là vui vẻ đi.

Tháng 12 trời lạnh, lớp học nhàm chán khiến cả 4 thiếu niên vừa gặp nhau dưới phòng ăn đã nhanh chóng bắt chuyện.

"Nghe bảo cuối tuần này sẽ có tuyết." Bánh Trôi bỏ một mẩu kẹo dẻo vào miệng lại không ngừng xuýt xoa.

"Ây, chuyện này đâu có gì lạ." Lưu Chí Hoành phẩy tay.

"Rảnh rỗi có thể ra ngoài chơi một chút." Vương Nguyên lập tức đề bạt ý kiến.

Lưu Chí Hoành chẳng ham. Trời lạnh cũng phải làm bài tập, làm bài xong thì sẽ rất mệt, đắp chăn đi ngủ cho lành. Thiếu niên cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy tuyết, việc gì phải khoa trương vậy.

"Tớ không đi. Ở nhà ngủ cho khoẻ."

"Cũng gần giáng sinh rồi, cậu cứ ở trong nhà mãi, không tốt." Bánh Trôi chau mày. Phải rồi, cả tuần này đều là nghe cậu ta nói về việc phải đi mua quà giáng sinh.

"Xì. Cái gì mà giáng sinh, cho xin đi, Tết mới là quan trọng nhất." Lưu Chí Hoành cố gắng nhét đầy 2 muỗng cơm và 1 gắp thịt bò bỏ vào miệng.

"Cậu thật sự không muốn đi?" Bánh Trôi cũng gần hết cách.

"Ây, không đi." Lưu Chí Hoành lắc đầu.

"Vậy... quyển truyện tranh 20 trang màu bản giới hạ-"

"Ây, tớ thấy đi mua sắm đồ giáng sinh cũng vui lắm chứ." Lưu Chí Hoành nghe thấy mấy từ kia lập tức thay đổi thái độ. Nói đoạn còn nắm tay người kia hết sức khẩn thiết.

"Sư đệ, ra đường đừng có nói là có quen biết với sư huynh đây." Vương Tuấn Khải nãy giờ không nói gì, bây giờ chỉ lắc đầu. Nói xong đưa luôn phần tráng miệng của mình cho Bánh Trôi.

Dịch Dương Thiên Tỉ từ đầu đến cuối không nói một câu, chỉ tập trung vào chuyên môn ăn uống. Họ Dịch nhìn vào khay cơm toàn rau là rau cũng rất mãn nguyện đã không còn thịt bò sót lại. Cuối tuần này nếu muốn ra ngoài chơi cũng không phải là không thể. Được rồi, tuỳ tình hình mà xử trí.

.

Đúng như đài dự đoán, cuối tuần tuyết rơi khá dày. Cả 4 thiếu niên gặp nhau ở khu mua sắm ít người qua lại. Trong cái khí trời thế này dù có buôn bán cũng không được gì, chi bằng ở nhà cho khoẻ. Vậy nên đường phố gần như vắng tanh, chỉ có mấy bản nhạc giáng sinh nhàm chán và ánh đèn nhiều màu nổi bật.

Lưu Chí Hoành lạnh run người, mang tai đã đỏ ửng từ khi nào. Thiếu niên rụt cổ vào tấm khăn choàng bằng len, hai vai không ngừng run lên sau lớp áo lạnh. Dịch Dương Thiên Tỉ đưa cho thiếu niên túi giữ ấm cũng không làm tình hình tốt lên là bao. Nói đoạn lấy từ trong túi áo khoác của mình ra đôi găng tay màu đỏ, không ngần ngại đeo vào đôi tay đã lạnh cóng của người kia.

"Ây, Tiểu Tỉ, cảm ơn cậu."

"Không sao." Dịch Dương Thiên Tỉ vừa mở lời đã thấy một làn khói trắng hoà vào không khí.

"Còn không đi mau, sẽ không bắt kịp xe bus về nhà." Bánh Trôi phắt tay. Một bên là Vương Tuấn Khải ôm đầy những giỏ cồng kềnh.

"Nếu không phải vì quyển truyện chết tiệt đó, còn lâu lão tử mới ra khỏi nhà." Lưu Chí Hoành lầm bầm nhưng cũng bước lên cho nhanh.

"Lưu Chí Hoành!" Vương Nguyên đột nhiên xoay người gọi tên thiếu niên thật lớn cũng khiến Lưu Chí Hoành giật mình.

"Sao th-"

Bịch!

Lưu thiếu niên chưa nói xong đã bị một quả cầu tuyết đập vào mặt, đến cả miệng cũng bị tuyết rơi vào. Khuôn mặt Lưu Chí Hoành nhất thời mất luôn cảm giác. Chưa hiểu ra chuyện gì đã nghe thấy mấy giọng cười hết sức khả ố.

"Đứng hình luôn rồi. Ha ha." Vương Tuấn Khải không những không giúp còn nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa.

"Mấy người, đứng lại đó!" Lưu Chí Hoành lập tức ngồi xuống nắn một quả cầu tuyết thật to. Nói đoạn dí sát Bánh Trôi mà ném.

Vương Tuấn Khải cũng không vừa, bản thân mang bao nhiêu quà giáng sinh cũng không quan tâm, lập tức vào cuộc cho xôm tụ.

"2 chọi 1, không công bằng. Tiểu Tỉ, còn không mau giúp tớ." Lưu Chí Hoành chịu không nổi, lập tức cầu cứu.

Dịch Dương Thiên Tỉ bề ngoài còn băng lãnh hơn cả tuyết trắng thấy Lưu Chí Hoành trụ không vững, lập tức bỏ qua cái gọi là hình tượng, ngồi xổm nặn tuyết tiếp ứng. Cứ thế biến thành 2 chọi 2, hết sức công bằng.

Cả 4 thiếu niên rượt đuổi sau một hồi cũng thấm mệt, nhìn lại mới thấy bản thân đã ở trước một khoảng đất rộng lớn phủ đầy tuyết trắng. Lưu Chí Hoành và Bánh Trôi chưa bắt được nhịp thở, thấy khoảng không trước mắt đã muốn bày trò.

"Đừng nói là cậu cũng đang nghĩ đến những gì lão tử đang nghĩ."

"Là cậu đang nghĩ những gì tớ đang nghĩ."

Vừa dứt lời, cả 2 đều không hẹn mà lao vào khoảng đất trống, tay chân không ngừng nặn tuyết hết sức hăng say.

"Tớ muốn làm đầu!" Cả 2 cùng đồng thanh. Nói đoạn lại nhìn nhau lom lom.

"Được rồi, làm mình cũng dễ lắm mà, chỉ cầ-" Vương Tuấn Khải cảm thấy tình hình không ổn liền nhảy vào can.

"Cậu im miệng!" Cái gì mà làm mình cũng dễ. Vương Nguyên đây chính là muốn làm đầu.

"Được được! Vậy tớ đi tìm cây khô." Nói rồi để lại đống quà dưới gốc cây, lập tức rướn người bẻ mấy cành cây đã đông đá từ bao giờ.

Dịch Dương Thiên Tỉ lặng lẽ nằm trên nền tuyết, hướng ánh mắt nhìn lên bầu trời.

Đen đặc.

Họ Dịch khẽ nhắm mắt, thở ra một hơi thật nhẹ, cứ như thế để những hạt tuyết dày rơi lên khoé mắt, rơi lên gò má, rơi lên đôi bàn tay đã lạnh cóng từ khi nào. Từ đây vẫn có thể nghe thấy giọng nói của Lưu Chí Hoành văng vẳng. Khoé môi bất giác cong cong.

Dịch Dương Thiên Tỉ tận hưởng khí lạnh từ những bông tuyết đầu mùa, một lát sau lại cảm thấy trên má có chút ma sát khiến vùng da dần trở nên ấm áp. Dịch Dương Thiên Tỉ chau mày mở mắt. Cả khuôn mặt Lưu Chí Hoành sáng bừng trong tuyết trắng cứ như vậy lấp đầy thị giác.

"Ây, Tiểu Tỉ, còn tưởng cậu chết rồi chứ." Lưu Chí Hoành có chút lo lắng nhưng vẫn không quên lời trêu chọc. Thiếu niên chẳng để tâm chóp mũi đã đỏ ửng từ khi nào, cả hơi thở cũng như đóng băng mất rồi, nhưng ánh mắt lại sáng như sao đêm mùa hè.

Dịch Dương Thiên Tỉ vội ngồi bật dậy. Tuyết từ trên khuôn mặt cứ thế rơi xuống. Áo khoác và mái tóc sau gáy cũng vương đầy tuyết trắng. Họ Dịch chỉnh trang lại quần áo, đoạn bắt được hình ảnh người tuyết từ đằng xa cũng có chút khó hiểu mà liếc nhìn thêm lần nữa.

Lưu Chí Hoành thấy người kia ngẩn ngơ như vậy cũng nhìn theo.

"Chính là người tuyết 3 đầu 6 tay. Thế nào, rất đẹp đúng không?" Lưu Chí Hoành vỗ vỗ ngực.

Dịch Dương Thiên Tỉ cảm thấy bản thân vẫn chưa đủ năng lực đã lãnh hội cái loại nghệ thuật này, chỉ gật đầu cho có.

"Lưu Chí Hoành, còn không mau về nhà?" Vương Nguyên từ đằng xa chạy lại, gương mặt thanh tú ửng hồng. Có lẽ lại vừa ném tuyết với Cấp 3 đây mà. Nói đoạn, Vương Tuấn Khải cũng chạy đến bên cạnh.

Cả 4 thiếu niên trong trời đổ tuyết dày, lại cùng nhau có một màn rượt đuổi hết sức kinh điển.

Trên bãi đất trống trắng phau, người tuyết 3 đầu 6 tay hiên ngang hiện diện.

.

Lưu Chí Hoành sau một đêm chơi trong trời tuyết, vừa về nhà lập tức nằm lì trong chăn, lười biếng chẳng muốn dậy. Đến khi mặt trời đã lên cũng không cựa mình. Thiếu niên đến ngón tay cũng không động đậy, thiếu điều nếu để lộ một ngón chân cũng sẽ bị đông cứng mà chết. Mẹ Lưu ở dưới nhà gọi mãi không thấy động tĩnh lập tức lên phòng xem thử, chẳng ngờ vừa mở cửa đã thấy một đống chăn trắng dày cộm nằm trên giường.

"Lưu Chí Hoành, còn không mau dậy đi học? Dịch Dương Thiên Tỉ đang chờ con trước cửa kìa." Mẹ Lưu đanh giọng. Tiểu tử này lên cấp 3 lại học được tính mất nết này từ ai đây.

Mẹ Lưu thấy Lưu Chí Hoành không trả lời, cũng không cục cựa, trong lòng dấy lên chút lo lắng. Nói đoạn bước đến đặt tay lên trán con trai mới phát hoảng. Không những là nóng đến cực độ mà mồ hôi cũng ướt sũng khiến mái tóc bến lại từ khi nào. Mẹ Lưu lật chăn một chút, cả y phục hôm qua vẫn chưa thay ra.

"Đi chơi đến mức bị bệnh. Thật là..." Dù có chút cằn nhằn nhưng mẹ Lưu vẫn đi xuống nhà.

Dịch Dương Thiên Tỉ từ tối qua không thấy người kia sang phòng mình làm loạn, cứ nghĩ thiếu niên đơn thuần mệt quá, nằm lười trong phòng. Sáng nay lại không cảm thấy Lưu Chí Hoành có chút gì gọi là khẩn trương nên lòng liền bất an. Họ Dịch chống chân trên xe đạp, đứng trước cửa nhà Lưu Chí Hoành, đôi chân mày khẽ chau lại.

"Thiên Tỉ à, Lưu Chí Hoành nó bị sốt rồi. Cháu nhắn với thầy chủ nhiệm hôm nay cho nó nghỉ." Mẹ Lưu mở cửa báo cho Dịch Dương Thiên Tỉ một câu, cũng cáo lỗi với họ Dịch. Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ gật đầu rồi lái xe đạp đi mất.

Lưu Chí Hoành trong người lúc nóng lúc lạnh, bất giác mở miệng rên mấy tiếng "hừ, hừ" chốc chốc kéo tấm chăn dày lên cao một chút. Mẹ Lưu đã nấu sẵn cháo và để thuốc cho thiếu niên, còn có một ít táo ướp đường để tráng miệng. Ba Lưu từ sớm đã đi làm, mẹ Lưu cũng có cuộc họp quan trọng, dù trước khi ra khỏi nhà đã hứa sẽ về sớm nhưng chắc cũng khó mà toại nguyện.

Mà thôi, thiếu niên cũng đã học cấp 3, có thể tự chăm sóc cho bản thân được rồi. Lưu Chí Hoành không phải lần đầu bị cảm, có gì mà ghê gớm chứ, chỉ cần ngủ một giấc, khi dậy sẽ thấy đỡ hơn thôi.

Lưu Chí Hoành thần thái không ổn, ngủ một giấc đến chiều mới trở người. Thiếu niên nhìn xuống quần áo đã được thay ra. Mẹ Lưu dù bên ngoài lúc nào cũng so sánh vớ vẩn nhưng có bao giờ thương thiếu niên đứng thứ 2 đâu. Lưu Chí Hoành khẽ nhìn ra ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, hít thở thật sâu, khuôn miệng bất giác mỉm cười.

Mùa đông mà vẫn thật rực rỡ.

Nói đoạn lại xoay mình ngủ tiếp.

.

Lưu Chí Hoành khẽ chau mày, hơi thở cũng sâu hơn một chút, hai tai cứ ù ù, lấy tay kéo chăn lên rồi ngủ tiếp. Chẳng để ý thấy tấm chăn có phần dày hơn ban sáng. Một lát sau cảm thấy có hơi lạnh phả từ trên vầng trán, chân mày lập tức giãn ra, cơ thể cũng có phần thoải mái hơn nhiều dù mắt vẫn nhắm nghiền hết sức lười biếng.

"Hư..." Thiếu niên rướn người ngáp dài. Ngủ một giấc, thức dậy đã thấy bầu trời tối đen. Nói đoạn sờ tay lên trán, hơi lạnh chạm vào đầu ngón tay mới chau mày ngồi bật dậy.

Túi chườm đá in hình Rilakkuma.

Lưu Chí Hoành xoay người nhìn sang, thấy Dịch Dương Thiên Tỉ không đả động gì, vẫn yên tĩnh viết viết chép chép trên bàn. Thiếu niên bị đống sách vở đập vào mắt liền nằm dài ra giường.

"Ây, mới ngủ dậy đã thấy mặt cậu, thật muốn đi ngủ tiếp."

"Không đói?" Dịch Dương Thiên Tỉ âm trầm hỏi một câu.

"Đói!" Lưu Chí Hoành lúc nãy tỉnh dậy vẫn chưa ăn gì, bây giờ nhắc đến mới thấy thật đói bụng. Bị cảm rất mệt, tinh thần không có, vị giác cũng không có. Cơ thể đơn giản chỉ muốn ngủ thôi.

"Chờ một chút." Dịch Dương Thiên Tỉ ra khỏi phòng, để lại Lưu Chí Hoành vẫn còn chưa tỉnh ngủ. Thiếu niên nhìn lên đống chăn trên người mình. Từ bao giờ trong phòng có đến hai chiếc chăn màu trắng?

Dịch Dương Thiên Tỉ mở cửa phòng, mang theo một bát cháo thịt bò đã được hâm nóng, bên cạnh là thuốc và táo ướp đường mà mẹ Lưu để cho thiếu niên. Có lẽ mẹ Lưu vẫn chưa về, ba Lưu chắc lại phải tăng ca.

"Tiểu Tỉ, cực khổ cho cậu quá." Lưu Chí Hoành lắc lắc đầu. "Bao giờ hết bệnh, tớ dẫn cậu đi ăn kem."

"Được." Họ Dịch gật đầu.

Nói mới nhớ, lần trước cũng là Lưu Chí Hoành hứa sau khi thi trung khảo sẽ dẫn người kia đi ăn kem, nói mãi vẫn chẳng thấy kem đâu.

Lưu Chí Hoành nhìn thấy bát cháo lại chẳng thèm động đến, lập tức lấy táo ướp đường ăn trước. Đoạn nhăn mặt, biểu cảm hết sức khó chịu.

"Sao thế?"

"Đắng nghét." Lưu Chí Hoành cố nuốt quả táo đỏ xuống cổ họng rồi chau mày.

"Không quan trọng, mau ăn hết." Họ Dịch không quan tâm biểu hiện của người kia, chỉ đặt bát cháo nóng vào lòng bàn tay lạnh ngắt của thiếu niên.

Lưu Chí Hoành là ai cơ chứ. Còn chẳng phải là một thiếu niên hết sức lười biếng chuyện bài vở đó sao. Nghỉ học một ngày, biết bao nhiêu bài tập phải chép lại, nghĩ đến thôi cũng muốn ốm thêm trận nữa. Đầu óc thông minh chính là những lúc thế này phải biết tận dụng thời cơ.

"Muốn tớ ăn cũng không phải là không có cách."

"Có thể." Dịch Dương Thiên Tỉ không cần nghe, chỉ cần nhìn theo ánh mắt của người kia cũng biết là chuyện gì. Chuyện nhỏ như vậy, không cần câu nệ, lập tức đồng ý.

"Tiểu Tỉ, cậu đúng là sao hộ mệnh của lão tử." Nói rồi bưng bát cháo lên miệng, húp một hơi hết sạch.

Dịch Dương Thiên Tỉ khuôn mặt băng lãnh không biểu lộ thêm cảm xúc chỉ gật đầu tỏ ý hài lòng. Nói đoạn đưa thuốc hạ sốt cho người kia. Lưu Chí Hoành không phản đối, uống xuống một hơi dù cho sau đó le lưỡi vì đắng. Uống thuốc xong còn ăn táo ướp đường, vị giác đỡ hơn một chút, có thể cảm nhận được vị ngọt.

"Phải rồi, hôm nay tớ không đi học, lão Vương có đưa truyện tranh cho cậu không?"

"Không có." Họ Dịch lắc đầu, nói đoạn tiếp tục chép bài sang tập vở của Lưu Chí Hoành.

"Không có? Lão Vương chết tiệt. Nếu không phải vì cuốn truyện đó thì tớ cũng đâu bị sốt đến mức phải nằm nhà thế này. Lần sau không nghe theo cậu ta ra ngoài chơi nữa."

Thiếu niên nói rồi hậm hực nằm xuống giường, hướng mắt nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ từng chữ một chép vào tập vở của mình. Thoáng thấy chân mày người kia có chút khó chịu, lại cất giọng đặc nghẹt hỏi nhỏ.

"Tiểu Tỉ, tâm trạng không tốt?"

"Không sao."

"Có phải là học hành căng thẳng quá không?"

"Không sao."

"Hay là hôm nào cậu cũng xin nghỉ ốm một ngày, tâm tình sẽ tốt hơn một chút."

"Lưu Chí Hoành." Dịch Dương Thiên Tỉ rất hiếm khi gọi nguyên tên của thiếu niên. Thoáng cái còn ngước đôi mắt nhìn lên.

"Chuyện gì?" Lưu Chí Hoành hết sức ngạc nhiên.

Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ nhìn người đối diện chăm chăm, đến tay cũng nắm chặt lại. Lưu Chí Hoành không hiểu rốt cuộc là chuyện gì cũng ngước ánh mắt lên chờ đợi.

"Mau đi ngủ."

Nói rồi lại cúi xuống viết viết. Lưu Chí Hoành chau mày không hiểu gì.

"Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu rốt cuộc là muốn gì?"

.

Bị ốm một trận, tỉnh dậy thấy thật sáng khoái. Dù khí trời vẫn còn lạnh nhưng tâm trạng Lưu Chí Hoành rất tốt. Mặc cho mũi vẫn còn sụt sịt, thiếu niên nở nụ cười tươi như nắng mùa thu, tay bám chặt vai Dịch Dương Thiên Tỉ, vui vẻ đến trường.

"Vương! Nguyên! Còn không mau đưa cho tớ!" Lưu Chí Hoành vừa đến cửa lớp thấy Bánh Trôi, không chần chừ chạy đến đòi truyện tranh bản giới hạn 20 trang màu.

Vương Nguyên chắp hai tay, nở một nụ cười ngọt như mía lùi, đôi mắt lập tức long lanh, ánh nắng phả nhẹ xuống khuôn mặt trắng sáng như ngọc. Nói đoạn giở giọng sến súa đến sởn cả tóc gáy.

"Hoành Hoành~"

"Dừng!" Lưu Chí Hoành lập tức giơ tay lên phản ánh. "Thôi ngay cái giọng nhão nhoét đó đi. Mau đưa truyện tranh cho tớ."

"Hoành Hoành~ Cậu phải minh oan cho tớ~"

Lưu Chí Hoành dù trên người đã mặc đến 3 lớp áo, cộng với găng tay len màu đỏ và khăn choàng cổ chưa bỏ ra vẫn cảm thấy có một luồng lạnh chạy dọc xương sống. Nói đoạn còn bị Vương Nguyên cầm cánh tay giật giật.

Dịch Dương Thiên Tỉ sau khi khoá xe đạp, đến lớp thấy cảnh này cũng chẳng lấy làm lạ, nghiêm túc ngồi vào bàn học. Khoé mắt sắc lại một chút rồi hướng ra ánh nắng bên ngoài.

"Rốt cuộc là cậu có hay không?" Lưu Chí Hoành mệt mỏi hỏi một câu.

Vương Nguyên biết chắc bản thân chẳng thể thoát, chỉ buông tay rồi lắc đầu, ánh mắt hết sức vô tội. Ngay sau đó lập tức thanh minh.

"Nhưng mà cái đó là do Vương Tuấn Khải?"

"Vương Tuấn Khải thì liên quan quái gì?"

"Cấp 3 sư đệ, nghỉ học một ngày lại bất kính như thế?" Vừa nhắc đến quỷ, quỷ liền xuất hiện. Vương Tuấn Khải đứng ngoài cửa lớp, lưng dựa vào tường, tay cầm quyển truyện mới toanh, vỏ nhựa vẫn còn chưa tháo. Bên ngoài trời lạnh, mỗi hơi thở đều là làn khói mỏng, vậy mà trên trán lại lấm tấm mồ hôi.

"Còn không phải tại mấy người." Lưu Chí Hoành lườm thật sắc, ánh mắt dừng lại trên quyển truyện tranh.

"Cầm lấy." Vương Tuấn Khải không nhanh không chậm bước vào lớp, đưa quyển truyện cho Lưu Chí Hoành. Vương Nguyên ngước nhìn với ánh mắt hết sức cảm kích.

Những bạn học đến sớm chứng kiến mọi chuyện, không thể tin hội trưởng hội học sinh vì một quyển truyện lại có thể trở thành siêu nhân, cơ hồ không nhận ra Đại Vương là vì một người nào đó mới biến hình nhanh

.

Lễ Giáng Sinh nhiệt độ giảm mạnh, không khí càng vì thế mà khô cứng lành lẽo. Trường Cấp 3 nhân ngày lễ, cho học sinh nghỉ ngơi 3 hôm. Lưu Chí Hoành cứ đinh ninh sẽ dùng thời gian này ăn no ngủ kĩ, không ngờ Ba Lưu mời vài đồng nghiệp đến nhà chơi, ăn uống nhậu nhẹt khiến Lưu Chí Hoành có muốn ngủ thêm một chút nữa cũng không được.

Giáng sinh đến Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải lại về Sa Bình Bá nên chỉ có Lưu Chí Hoành và Dịch Dương Thiên Tỉ. Thiếu niên từ trên giường nhìn ra bên ngoài, ánh nắng lấp lánh trên những đụn tuyết còn sót lại. Dự báo thời tiết bảo sẽ còn một trận tuyết lớn, sau đó là mùa xuân. Sau mùa xuân thì là mùa hè. Một cái đã là học sinh cấp 3 được một năm.

"Không tồi, Lưu Chí Hoành."

Nói đoạn mới để ý, hình như Dịch Dương Thiên Tỉ không có trong phòng. Có lẽ đã là một thiếu niên hiểu chuyện, cùng mẹ Dịch đi thăm hỏi người thân.

Lưu Chí Hoành khó chịu khi nghe thấy tiếng reo hò dưới nhà, nói đoạn với tay lấy gối ép chặt vào tai, khẽ khép mắt. Lúc trở mình phát hiện trời bên ngoài đã tối, những bông tuyết bắt đầu rơi nhẹ. Nhìn sang phòng đối diện vẫn là một bóng đen, thiết nghĩ có lẽ người kia vẫn chưa về. Thiếu niên cuộn mình trong chăn dày, hít một hơi thật dài rồi thở ra.

Ây, cái mùi này rất quen thuộc. Lưu Chí Hoành chau mày, có nghĩ cũng không ra nên thôi đành kệ. Nói đoạn thiếu niên nhìn phòng đối diện vẫn chưa sáng đèn, càng lâu càng thấy không thuận mắt. Lưu Chí Hoành rướn người đứng dậy, bản thân chỉ có quần dài áo phông, mở cửa đón hơi lạnh bao trùm lấy cơ thể. Lưu Chí Hoành hít một hơi thật sâu, hơi thở vừa thoát khỏi buồng phổi đã biến thành làn khói mỏng. Thiếu niên thuận lợi trèo sang lan can, hết sức nhẹ nhàng mở cửa vào phòng người kia. Cửa ban công không bao giờ khoá, rèm cửa cũng không kéo, cả góc phòng cứ như vậy đập vào mắt.

Ánh đèn đường heo hắt bên ngoài không với được vào bên trong, Lưu Chí Hoành đành giơ tay ra một chút, sờ soạng xung quanh. Căn phòng đã rất quen thuộc, dù có nhắm mắt cũng biết là bàn học nằm bên tay phải, giường ở bên trái, còn tủ đựng quần áo thì gần cửa ra vào. Lưu Chí Hoành đã vào căn phòng này không biết bao nhiêu lần, đến bao nhiêu viên gạch dưới chân cũng biết nữa cơ.

Thiếu niên vốn định từ từ đến cạnh công tắc đèn ngay cạnh cửa, không ngờ vừa đến giữa phòng đã nghe thấy tiếng bước chân chạy lên lầu, chưa biết thế nào đã lại nghe tiếng cửa mở-

Tách!

Và tiếng bật đèn.

Lưu Chí Hoành đưa tay lên che đi ánh đèn phòng sáng trưng, đôi mắt lập tức nheo lại. Người kia thất thần một chút rồi nhanh chóng tiến về phía thiếu niên, mang bàn tay trong túi áo áp chặt vào tai.

Lưu Chí Hoành có cảm giác ngón tay người kia có chút run rẩy, cả hơi lạnh phả vào gương mặt thiếu niên cũng không đồng đều. Thiếu niên dần nhìn rõ Dịch Dương Thiên Tỉ chau mày nhìn mình, hai tay vẫn không rời.

"Ây, Tiểu Tỉ, hôm nay trời không có sấm." Lưu Chí Hoành lắc đầu cười.

Dịch Dương Thiên Tỉ sau khi cảm thấy đầu ngón tay đã không còn hơi lạnh mới rời khỏi Lưu Chí Hoành. Nói đoạn lấy một chiếc khăn tắm thật lớn phủi mấy bông tuyết trên mái tóc đen dày, cảm thấy vẫn chưa đủ liền cởi lớp áo khoác thứ 2 quấn quanh người kia. Lưu Chí Hoành từ nãy đến giờ vẫn chỉ mặc một chiếc quần dài và áo phông, hơi lạnh đã thấm vào cơ thể, một lát sau mới trở nên ấm áp.

"Chờ một chút." Dịch Dương Thiên Tỉ vừa nói đã bỏ đi. Lát sau quay lại với cốc trà gừng bốc khói nghi ngút và một ít táo ướp đường.

Lưu Chí Hoành tất nhiên không khách sáo, quấn lấy áo khoác của họ Dịch rồi lập tức vòng bàn tay quanh cốc trà, thổi thật mạnh ba, bốn hơi rồi nhấp một ngụm. Nói đoạn gò má đã sắc nét thoáng ửng hồng. Dịch Dương Thiên Tỉ sau khi thay quần áo ngồi xuống đối diện, hướng mắt ra ngoài trời đổ tuyết dày.

"Có phải tiệc Giáng Sinh rất nhàm chán?" Lưu Chí Hoành hỏi một câu lại không ngừng cho táo ướp đường vào miệng.

"Ừm." Dịch Dương Thiên Tỉ có hơi chau mày, ngữ điệu không thoát khỏi cổ họng. Họ Dịch nhìn ra bên ngoài. Ánh sáng từ những bông tuyết trắng ngập cả một bầu không gian.

Lưu Chí Hoành vốn đã quen với việc người kia yên lặng, thoáng chừng không quan tâm mọi chuyện. Thật ra Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không phải quá khó hiểu, chỉ cần cho họ Dịch một quyển sách, thiếu niên liền biết người kia sẽ đọc vài ba chương đầu, vài ba chương cuối rồi mới đọc những chương ở giữa. Còn nữa, hộp bút cũng không cần quá cầu kì, vài ba cây bút chì gỗ là đủ. Lúc trước Lưu Chí Hoành từng tự hỏi không biết Dịch Dương Thiên Tỉ có gì khiến cho bọn con gái trong lớp cứ luôn đặt câu hỏi, đến bây giờ thiếu niên vẫn không hiểu họ Dịch ngoại trừ bản tính thích yên lặng thì có thần bí quái gì đâu.

Thiếu niên nghĩ lần quẩn trong đầu, vô thức hướng ánh mắt nhìn người đối diện. Khi giật mình nhận ra mới phát hiện hình như đã lâu rồi không thấy đồng điếu gần cằm bên trái nữa, cũng không thấy khoé mắt cong cong hiếm gặp. Lưu Chí Hoành bất giác nhận ra, bản thân hình như chưa từng để ý họ Dịch đến vậy. Cũng chẳng thể trách được, từ trước đến nay đều là Dịch Dương Thiên Tỉ quan tâm thiếu niên từng li, bây giờ ngẫm lại, hình như Lưu Chí Hoành còn nợ họ Dịch 2 bữa kem.

Nghĩ quanh một hồi, Lưu Chí Hoành bất giác cầm cốc trà trên tay, nhận chút hơi ấm đã dần dịu xuống từ chiếc cốc sứ rồi mới đưa tay lên áp sát vào mặt người đối diện. Dịch Dương Thiên Tỉ đột nhiên cảm nhận một hơi ấm có chút ngạc nhiên, quay lại nhìn thiếu niên, hai hàng chân mày khẽ nhíu lại.

Họ Dịch bắt gặp Lưu Chí Hoành khoé môi cong cong, đồng tiền hai bên má thừa dịp lún sâu vào một chút.

"Tiểu Tỉ, có phải cảm thấy tốt hơn rồi không?"

Gương mặt Dịch Dương Thiên Tỉ giãn ra rất nhanh, khoé môi khẽ khàng nhếch lên, để lộ đồng điếu đã lâu không thấy.

Phía ngoài tuyết rơi dày. Qua trận tuyết này lại đến mùa xuân, sau đó sẽ đến mùa hè.

Rất ấm.

Hết chương 11

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top