Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18 Mặc sức cưỡng cầu (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<<Thanh Xuân Năm Đó Chạy Nhanh Hơn Gió Hạ>> chỉ được chính thức đăng ở Wordpress và Wattpad của Bạch Cầm (Đàn, whitepiano, Baek Geum). Mong các bạn không mang đi nơi khác khi chưa có sự đồng ý của tác giả. Cảm ơn.

Chương 18

Trùng Khánh cuối tháng 11 trời đêm rất lạnh, Lưu Chí Hoành trở bệnh mua 6 bọc kem lớn, về nhà còn xuýt xoa, hơi thở dù buốt giá cũng không quan tâm. Nhìn đồng hồ trên tường mới thở phào nhẹ nhõm. Còn khoảng 1 tiếng nữa.

Thiếu niên trèo sang phòng người kia không chút khó khăn. Nói đoạn lựa hương táo đỏ để sang một bên. Mỗi bọc có 9 que kem mà chỉ có 3 que hương táo đỏ. Lưu Chí Hoành nhìn đống kem trên nền nhà mà lạnh cả người. Một lát sau khi củng cố tinh thần cũng mở que đầu tiên. Dưa hấu không tệ. Ăn hết rồi lại ăn tiếp. Táo xanh rất tệ, không hiểu sao Dịch Dương Thiên Tỉ lại thích.

Lưu Chí Hoành ăn kem đến nỗi cả khuôn miệng toàn màu xanh đỏ, đã vậy vòm họng cũng cứng ngắc, hơi thở đã đóng băng từ khi nào luôn rồi. Sau khi nhìn đồng hồ mới phát hiện chỉ còn vài phút nữa là họ Dịch về đến nhà. Thiếu niên mang cả bọc kem đã chảy nước hơn một nửa ra ban công, khí trời có hơi buốt, rất tốt, kem không bị chảy.

Dịch Dương Thiên Tỉ mở cửa phòng đã thấy Lưu Chí Hoành ngồi ngây người chờ, thấy họ Dịch liền nở nụ cười rộ. Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn thấy cái miệng bị nhuộm màu của Lưu Chí Hoành cũng khó tránh, bật cười hai tiếng khanh khách.

"Ây, Tiểu Tỉ." Lưu Chí Hoành lên tiếng, giọng nói như bị toạc cả ra.

Dịch Dương Thiên Tỉ lập tức nghiêm mặt, bước đến chỗ thiếu niên mới thấy mang tai người kia đã đỏ ửng từ khi nào. Lấy bàn tay mình ướm lên thì nhận lại chút khí lạnh, dùng tay sờ lên mặt cũng lành lạnh.

"Cậu ăn bao nhiêu kem rồi?"

"Ây, không sao, không sao. Lại gần đây, tớ bảo cái này."

Dịch Dương Thiên Tỉ dù có chút không vui nhưng cũng chiều ý người kia, đưa gương mặt mình lại gần một chút. Lưu Chí Hoành đưa mặt gần sát bên tai của Dịch Dương Thiên Tỉ. Họ Dịch một thoáng cảm thấy hơi thở thiếu niên phả nhẹ bên gò má, đến cả lồng ngực phập phồng cũng cảm nhận rõ ràng.

"Sinh nhật vui vẻ."

Phải rồi. Dịch Dương Thiên Tỉ tan ca cũng gần 1 giờ sáng.

Lưu Chí Hoành nhanh chóng chạy ra ngoài ban công, mang vào một bọc kem. 18 que kem đều là hương táo đỏ. Thiếu niên Lưu Chí Hoành thích hương táo đỏ như vậy, lại mang hương vị yêu thích nhất tặng Dịch Dương Thiên Tỉ, lòng thành ý biểu lộ không phải là nhỏ.

"Táo xanh."

"Ây. Tớ biết thế nào cậu cũng đòi mà. Vậy nên đều ăn hết vào bụng rồi."

"Còn dưa hấu."

"Cũng ăn hết luôn rồi."

Dịch Dương Thiên Tỉ không nói không rằng, nhìn bọc kem trong tay cười khổ. Họ Dịch cấp tốc đi xuống nhà dưới, pha một cốc nước ấm, mang lên đặt trước mặt Lưu Chí Hoành.

"Một hơi uống hết."

Lưu Chí Hoành biết rõ mình lại gây chuyện, không cãi lời cầm lên uống hết. Uống xong còn nhe răng cười, đồng tiền cứ như vậy lún sâu vào má.

"Lần sau không cần phải ép bản thân. Không ăn được thì bỏ đi."

"Ây, như vậy rất phí tiền, còn không đủ thành ý." Lưu Chí Hoành rướn người nằm dài ra giường.

Dịch Dương Thiên Tỉ vò túi ấm, đặt nhẹ lên bụng Lưu Chí Hoành, bản thân không nói gì. Một lát sau thấy thiếu niên đã bắt đầu lim dim mới nhìn ra ngoài cửa ban công, trầm giọng.

"Không cần thành ý. Chỉ cần cậu."

Lưu Chí Hoành bất giác đưa tay lên mắt, cả đường gân xanh trên trán cũng nổi rõ, xương hàm cắn chặt. Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn thấy, đặt mình nằm cạnh thiếu niên, vòng tay ôm siết lấy người kia, môi áp sát vào trán không ngừng thì thầm.

"Không sao. Sinh nhật rất vui vẻ. Cảm ơn cậu."

Một đêm lạnh lẽo như vậy, Lưu Chí Hoành đến bụng cũng lạnh cóng, nằm bên cạnh Dịch Dương Thiên Tỉ, ngủ ngon lành đến sáng.

.

Hôm sau thức dậy liền bị lão Tào rượt, đến mức vừa tới trường đã mặt nhăn mày nhó vào nhà vệ sinh. Lưu Chí Hoành mặt mũi bơ phờ, từng bước khó khăn đi vào lớp. Vương Nguyên nhìn thấy tất nhiên không thể bỏ qua, nói đoạn nhìn Lưu Chí Hoành, rồi lại nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ. Bộ dạng này, đừng nói là-

"Đừng nói với tớ là cậu thật sự làm rồi."

"Làm gì?"

"Lấy thân báo đáp."

"Đáp cái đầu cậu."

"Vậy sao đi đứng khó khăn thế kia?"

"Lão tử bị lão Tào rượt mà cậu còn có tâm trạng vậy sao?"

Vương Nguyên cầm tờ giấy, đọc xong liền gục mặt xuống bàn, mấy tiếng cười thầm cứ như vậy mà phát ra, cả đôi vai cũng run run. Lưu Chí Hoành muốn chống chế cũng không còn sức, để mặc không quản có khi còn dễ chịu hơn. Nói đoạn quay đi chỗ khác, tự nhủ với bản thân, chỉ là kiến bò muỗi bay. Không để tâm, không để tâm, không được phép để tâm!

.

Mới đó thôi đã gần đến Tết Nguyên Đán, Lưu Chí Hoành nhìn bộ dạng Dịch Dương Thiên Tỉ an tĩnh đọc sách, bản thân thì đang giải bài tập. Thiếu niên không ngừng nghĩ ngợi, nói đoạn lấy ra một tờ giấy, lặng lẽ viết viết. Họ Dịch đưa mắt thấy thiếu niên đang làm trò vô bổ, đến bên cạnh xem thử, lại phát hiện trên tờ giấy toàn số là số.

"..., 190, 191, 192, 193." Sau một hồi thì thầm, không quản viết vào "194" rồi đánh một dấu chéo to đùng.

"Tập trung."

"Ây, Tiểu Tỉ. Tớ đã tính toán kĩ lưỡng rồi. Nếu cả mùa hè nữa thì tớ với cậu còn ở cùng nhau được 193 ngày. Hôm nay đã gần qua rồi, vậy nên phải đánh dấu chéo. Sau này mỗi ngày ở cùng cậu đều sẽ trân trọng."

Lưu Chí Hoành giơ tờ giấy lên cho Dịch Dương Thiên Tỉ xem, trong lòng cũng có chút tự hào, cứ tưởng người kia sẽ khen mình biết nghĩ. Nào ngờ họ Dịch một cái giật lấy tờ giấy, dùng bút đỏ đánh dấu hai đường. Tất cả cả mọi công sức của thiếu niên cứ theo đó mà đổ bể.

"Ây, cậu làm gì? Cậu làm gì?"

Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ hận một nỗi chưa thể mang tờ giấy này xé làm đôi đã bị Lưu Chí Hoành giật lại.

"Ở bên cạnh tớ cũng phải tính từng ngày?"

"Không tính thì không biết làm gì nữa. Mỗi ngày đều được cậu đối xử ôn nhu như vậy, đôi khi quên mất một lúc nào đó cậu sẽ không còn ở đây nữa. Vậy nên mỗi ngày đều phải nhắc nhở bản thân, phải tự lập, cố gắng quan tâm chính mình, để lúc cậu không có ở đây vẫn có thể an tâm. Mỗi ngày trôi qua đều nghĩ nhiều như vậy đó." Lưu Chí Hoành nhìn tờ giấy bị Dịch Dương Thiên Tỉ gạch bỏ trên tay. Bất quá ngồi vào bàn, viết lại một trang.

"Cậu còn viết nữa, tớ lập tức mang đi xé." Dịch Dương Thiên Tỉ dù giọng ôn nhu cũng không tránh có chút tức giận, nhưng mà Lưu Chí Hoành không nghe ra còn cả đau lòng.

"Người cao cao tại thượng, xuất sắc như cậu không hiểu đâu. Người như tớ lúc nào cũng phải ngước nhìn, cậu có đứng trên cao cũng không thấy. Cảm giác khó chịu của tớ cậu cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nhìn thấy." Lưu Chí Hoành lại vô cớ tức giận.

Dịch Dương Thiên Tỉ đôi lúc cũng không chắc Lưu Chí Hoành này có phải là người Trái Đất không nữa. Học hành bao lâu, giải không biết bao nhiêu sách, sao đầu óc vẫn không được khai sáng theo kiểu của người bình thường vậy. Họ Dịch thở dài ngồi xuống bàn, phóng một nét bút lên tờ giấy trắng. Nói đoạn đến bên cạnh, đưa cho Lưu Chí Hoành.

"Số ngày còn lại tớ đã giúp cậu tính rồi. Mang về phòng, ngày nào cũng phải nhìn ít nhất một lần." Lưu Chí Hoành cầm tờ giấy trên tay, á khẩu không nói được gì. Họ Dịch tiếp tục lấy quyển sách đọc dở, lật sang một trang. "Còn nữa, sau này không cần phải ngước nhìn. Tớ ở ngay trước mặt cậu, sau lưng cậu, bên cạnh cậu, nhìn đâu cũng có thể thấy."

Thiếu niên phì cười. Dịch Dương Thiên Tỉ từ lúc nào đã khiến con người ta trở thành kẻ ngu ngốc, đần độn vậy chứ.

"Số ngày còn ở bên Dịch Dương Thiên Tỉ

∞"

.

Tết Nguyên Đán, Cấp 3 cũng được nghỉ ngơi một tuần, liền ngồi tàu về Trùng Khánh. Vừa về đến nơi đã cùng Vương Nguyên quậy phá khiến thiếu niên dù mệt mỏi tưởng chết cũng phải cùng đi theo. Buổi tối ra ngoài đường tấp nập người, Bánh Trôi và Cấp 3 đi trước, để mặc Lưu Chí Hoành và Dịch Dương Thiên Tỉ vất vưởng theo sau.

"Oáp." Lưu Chí Hoành ngủ không đủ giấc, cơ thể mệt mỏi, chân bước nhưng mắt vẫn nhắm chặt.

"Đưa tay ra." Dịch Dương Thiên Tỉ thấy thiếu niên bộ dáng nhết nhác trong lòng chịu không nổi đành bước lên phía trước một bước, giơ bàn tay ra phía sau. Lưu Chí Hoành mở một con mắt ra xem xét, một lát cũng hiểu ý nhanh chóng nắm lấy.

Cả 2 thiếu niên cứ như vậy hoà vào phố xá đông người. Dịch Dương Thiên Tỉ phía trước bước một bước, tay khẽ kéo theo Lưu Chí Hoành mắt nhắm chặt đi theo phía sau. Càng nhìn càng giống như dắt một người mù đi đường vậy.

"Tay rất ấm."

Đền gần khu vực bắn pháo hoa càng có nhiều người chen lấn. Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải đã mất dạng từ khi nào. Dịch Dương Thiên Tỉ càng siết chặt tay Lưu Chí Hoành khiến thiếu niên có chút chau mày. Một thoáng sau nghe thấy sau lưng có đoàn người chạy tới, vừa mở mắt đã trượt khỏi tay người kia từ lúc nào. Lưu Chí Hoành hoảng hốt bị kẹp chặt giữa đám người, thiếu niên không ngừng nhảy lên nhưng mà ngoài một rừng mũ áo thì không thấy gì nữa.

"Tiểu Tỉ!" Lưu Chí Hoành gọi lớn đều bị tiếng đám đông át đi mất. Chỉ là một màn pháo hoa thôi mà, không cần phải ồn ào như vậy. "Thiên Tỉ! Dịch Dương Thiên Tỉ!" Lưu Chí Hoành gọi một hồi không ai trả lời, bản thân từ lúc nào đã trôi dạt về phía sau, có cố sức cũng không chen qua đám người mà bước thêm một bước.

Thiếu niên vội vội vàng vàng mở điện thoại, nhấn nút gọi thật nhanh chỉ nghe mấy hồi chuông đổ rồi lại thôi. Nhanh chóng nhấn nút gọi thêm một lần nữa, không có ai nhấc máy. Lưu Chí Hoành nhấn mạnh nút gọi, lần này có người trả lời, thiếu niên mừng rơn.

"Tiểu Tỉ, cậu nói gì, tớ nghe không rõ." Thiếu niên ngoài tiếng đám đông trong điện thoại thì không nghe thấy gì nữa. Bên này cũng phải bịt chặt một tai mới nghe thấy bản thân đang hét lên luôn rồi.

"..."

"Cậu mau nói lại." Bên kia không có tiếng trầm ấm quen thuộc. Lưu Chí Hoành vận khí hét lớn, chất giọng có chút sợ hãi. "Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu mau nói lại đi. Tớ không nghe thấy gì hết!"

"..."

"Dịch Dương Thiên Tỉ! Cậu nói lớn lên một chút! Tớ không nghe thấy gì hết!"

"Lưu Chí Hoành, cùng tớ đến Bắc Kinh."

Dịch Dương Thiên Tỉ từ trong đám người, đứng trước Lưu Chí Hoành đã bị đẩy ra từ bao giờ. Thiếu niên trợn mắt, miệng mở to còn chưa kịp nhận thức đã bị người kia bước đến ôm chầm. Vòng tay rộng, bờ vai vững chãi, cứ như vậy mang Lưu Chí Hoành giấu vào trong lòng, không ngừng truyền cho thiếu niên nhiệt lượng ấm áp.

"Hoành, cùng tớ đến Bắc Kinh."

Trên bầu trời đen đặc, pháo hoa rực rỡ nở rộ.

"Được."

Hết chương 18 (thượng)

Tiếp tục mặt dày mượn sân khấu.

Thiếu Chủ, sinh thần vui vẻ. Hai chữ "vui vẻ" này chính là thật tâm thật lòng mong muốn luôn xuất hiện trong cuộc sống của em.

Được rồi, sẽ không nói là nhớ em lắm lắm đâu.

À mà, hôm nay chị có kiểm tra, Hạnh Vận Tinh em có thể chiếu cố chị một chút không vậy?

Độc giả của tớ, trung thu có vui không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top