Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19 Mặt Trời không thể nhìn thẳng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



<<Thanh Xuân Năm Đó Chạy Nhanh Hơn Gió Hạ>> chỉ được chính thức đăng ở Wordpress và Wattpad của Bạch Cầm (Đàn, whitepiano, Baek Geum). Mong các bạn không mang đi nơi khác khi chưa có sự đồng ý của tác giả. Cảm ơn.

Chương 19

Lưu Chí Hoành ngẩn người nhìn xuống phiếu nguyện vọng vẫn trống trơn. Thiếu niên nhìn đối diện thấy Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn chú tâm ôn thi, nhìn đến mức người kia chau mày biểu hiện mới thu ánh mắt về. Ngày mai đã đến hạn nộp nguyện vọng mà có vẻ như Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn không chút bận tâm, bất quá, họ Dịch cứ để phiếu trống cũng không có vấn đề.

"Chuyện gì?" Dịch Dương Thiên Tỉ lãnh đạm.

Lưu Chí Hoành thở dài lắc đầu. Chuyện mẹ Dịch sang nhà thiếu niên không nên cho người kia biết. Hơn nữa Dịch Dương Thiên Tỉ nhất định sẽ đi theo Lưu Chí Hoành, vậy nên tốt nhất cứ giữ kín cho đến khi mọi việc giải quyết xong xuôi.

"Ây, Tiểu Tỉ, tớ hỏi cậu một câu được không?"

"Ừm."

"Nếu, tớ nói là nếu, nếu tớ không thể cùng cậu đến Bắc Kinh thì sao?" Mấy chữ cuối cùng, Lưu Chí Hoành thiếu điều không muốn thốt ra.

Dịch Dương Thiên Tỉ tay ngừng viết, cũng không ngẩng đầu, biểu hiện càng khiến Lưu Chí Hoành khó đoán. Thiếu niên cắn môi, tay khẽ nắm chặt.

"Mà tớ chỉ nói đùa thôi, cậu đừng quan tâm. Bắc Kinh thì có gì mà ghê gớm, cậu đến được, tớ nhất định sẽ đến được thôi."

Dịch Dương Thiên Tỉ một hồi vẫn không trả lời, thoáng sau mới tiếp tục lật sách, biểu cảm trở lại âm trầm. Lưu Chí Hoành cất phiếu nguyện vọng sang một bên, cố gắng ép buộc bản thân đọc sách, tâm trí lại để ở đâu.

.

"Sư huynh, nếu Vương Nguyên không đến Thượng Hải thì sao?"

"Lưu Chí Hoành, không được nói chuyện xui xẻo."

"Trả lời thật tâm sẽ không bị xui xẻo đè chết."

"Sư đệ, thật có tâm."

Lưu Chí Hoành nhìn thứ ánh sáng mập mờ từ màn hình điện thoại, chiếu rọi cả gương mặt thiếu niên trong căn phòng đã tắt đèn. Một lát sau cũng chưa thấy Vương Tuấn Khải trả lời, thiếu niên gác tay lên trán, nhìn lên trần phòng. Nếu có chút ánh sáng từ sơn dạ quang thì tốt biết mấy, như quãng thời gian trước kia. Tất cả đều vui vui vẻ vẻ ở bên nhau.

Điện thoại rung nhẹ, Lưu Chí Hoành mở nắp ra xem.

"Lưu Chí Hoành, đừng mang mình ra đặt vào tình huống của Vương Nguyên, rõ ràng là không giống nhau. Mặc kệ người khác thích hay không, đã là nam tử hán thì phải biết bản thân mình muốn gì trước."

Lưu Chí Hoành gập máy, hít một hơi thật dài rồi thở ra trong cái không gian lặng lẽ. Thì ra cái loại dũng cảm theo đuổi điều mà bản thân mong muốn lại khó khăn hơn tưởng tượng.

"Coi như là lần cuối cùng mẹ ép buộc con. Chuyện Dịch Dương Thiên Tỉ tạm gác lại đi."

Thiếu niên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

.

Lưu Chí Hoành không nghe thầy giáo nói gì, thiếu niên hướng ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy cây ngân hạnh từ đằng xa đã trổ lá xum xuê, cảm nhận không khí ấm áp của trời tháng 3 cứ như vậy phả nhẹ vào gương mặt.

"Các em lấy phiếu nguyện vọng nộp cho tôi."

Lưu Chí Hoành vẫn nhìn vào tờ giấy trống trơn trên bàn, cứ coi như nộp lên trễ một chút cũng được. Nói đoạn quay người lấy phiếu nguyện vọng của Dịch Dương Thiên Tỉ, đập vào mắt cũng chỉ là giấy trắng. Lưu Chí Hoành không để bạn bàn trên trông chờ, mang hai tờ giấy đều kẹp vào vở Toán, thuận tay đưa cho cậu ta 2 tờ đề cương.

Bữa trưa Vương Nguyên chạy đôn chạy đáo đến phòng hội học sinh, trong lớp như thường lệ chỉ còn Lưu Chí Hoành và Dịch Dương Thiên Tỉ. Họ Dịch lấy từ trong ba lô ra hai hộp cơm, cứ như vậy vừa nhìn ra cửa sổ, vừa tĩnh lặng ăn trưa. Lưu Chí Hoành nhìn cơm hộp là thịt bò 3 món còn có cả táo ướp đường tráng miệng, trong lòng có chút áy náy. Thiếu niên nhai cơm cũng không có vị.

"Không ngon?" Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn ra được người kia mấy hôm nay đều không có khẩu vị, bản thân làm một lúc 3 món thịt bò hy vọng Lưu Chí Hoành có thể vui vẻ một chút. Coi bộ đều là tốn công vô ích.

"Rất ngon." Lưu Chí Hoành vội vàng gật đầu, lấy đũa gắp một viên thịt bò nướng cho luôn vào miệng. Bàn tay dưới ngăn bàn của thiếu niên từ lúc nào đã nắm chặt. Một lát sau mới như sực nhớ ra điều gì. "Trời nóng thế này nếu được uống nước táo ép lạnh thì tuyệt!"

Dịch Dương Thiên Tỉ trầm ngâm một lúc mới đứng dậy, bình thản ra khỏi lớp, chỉ để lại một câu.

"Chờ tớ."

Lưu Chí Hoành thấy người kia đã khuất bóng trong hành lang đầy nắng mới thở dài một tiếng. Thiếu niên mang hai phiếu nguyện vọng, một của mình, một của Dịch Dương Thiên Tỉ đặt bên cạnh nhau. Đều là 2 tờ giấy trắng tinh, chỉ vì cái tên khác biệt một chút lại không thể cùng nhau bước tiếp.

Thật không công bằng.

Thiếu niên lấy bút, từng nét viết lên phiếu nguyện vọng của Dịch Dương Thiên Tỉ, cẩn trọng, ngay ngắn.

"1. Đại Học Bắc Kinh

..."

Nói đoạn nhìn lại tờ giấy thêm một lần nữa, Lưu Chí Hoành tự cười một tiếng. Có cố cũng không giống. Hoá ra Dịch Dương Thiên Tỉ xuất sắc đến mức chữ của họ Dịch, dù Lưu Chí Hoành có phấn đấu đến mấy cũng không thể bắt chước được. Cũng giống như tương lai của người kia, dù Lưu Chí Hoành có thành tâm thành ý cũng không thể mang tương lai của bản thân đặt bên cạnh.

Lưu Chí Hoành nhanh chóng viết xuống tờ phiếu nguyện vọng của mình, nhanh chóng, dứt khoát. Còn nhớ hôm đó vô tình nhìn thấy tập hồ sơ liệt kê mấy trường đại học, Dịch Dương Thiên Tỉ chính là đánh dấu ngôi trường này.

"1. Đại Học Hạ Môn

..."

"Lưu Chí Hoành, chuyện bản thân muốn lại không có đủ dũng khí để làm. Hoá ra là một kẻ hèn nhát."

Đến chiều Dịch Dương Thiên Tỉ luyện tập cùng đội bóng rổ, Lưu Chí Hoành cũng một mình đến phòng giáo vụ. Thiếu niên gõ cửa vào đã thấy mặt thầy Trần chau mày nhăn nhó. Lưu Chí Hoành tay nắm chặt hai phiếu nguyện vọng, tiến đến bên cạnh. Thầy ngẩng mặt lên thấy thiếu niên thì đặt hồ sơ xuống bàn, tay day day thái dương.

"Thưa thầy, ban sáng em đưa nhầm đề cương. Đây là phiếu nguyện vọng."

"Lưu Chí Hoành, có chút việc nhỏ mà em cũng không làm cho ra hồn. Lên đại học rồi phải cố gắng chỉnh đốn lại."

Thiếu niên gật đầu, đưa hai tờ giấy nguyện vọng cho thầy Trần. Lúc thầy nhận lấy, Lưu Chí Hoành vẫn không nỡ buông tay. Mãi một lúc sau mới kéo nụ cười gượng gạo nhìn thầy mang nguyện vọng kẹp vào hồ sơ.

Lưu Chí Hoành thẫn thờ bước đi dọc theo hành lang, mùa xuân hoàng hôn đổ muộn, áng chiều vẫn rực rỡ. Thiếu niên nhìn về hướng nắng đổ, mang cả tâm tình đặt vào trong trí óc. Dịch Dương Thiên Tỉ cũng giống như ánh nắng sáng chói, nếu hướng mắt nhìn thẳng nhất định sẽ rất đau.

Buổi chiều nhân lúc Dịch Dương Thiên Tỉ tập bóng rổ, Lưu Chí Hoành vội vội vàng vàng bỏ về nhà trước. Đến khi người kia nhắn tin mới ậm ự bảo rằng mình đang ở trong phòng học bài rồi. Dịch Dương Thiên Tỉ sau đó không làm phiền nữa thì Lưu Chí Hoành mới thở phào. Họ Dịch rất thông minh mà Lưu Chí Hoành thì không biết mồm miệng, vậy nên ở cạnh người kia thì càng dễ lộ chuyện. Trong thời gian này tránh mặt một chút mới tốt.

Lưu Chí Hoành gác tay thở dài. Lời mẹ Dịch, lời mẹ Lưu, lời của thầy Trần cứ như vậy tua đi tua lại trong đầu. Vương Tuấn Khải từng nói bản thân muốn gì thì phải nắm bắt. Chỉ đáng tiếc nếu điều mình muốn lại không mang đến cho Dịch Dương Thiên Tỉ tốt đẹp thì Lưu Chí Hoành sẵn sàng từ bỏ.

.

Cả một tuần ngoại trừ trên lớp và giờ ăn trưa, Lưu Chí Hoành đều cố gắng tránh mặt Dịch Dương Thiên Tỉ. Buổi chiều thiếu niên sẽ về sớm, tối đến không sang phòng người kia, không đến tiệm ăn của chị Tôn Kỳ, càng không ngước mắt nhìn qua ban công, thiếu niên sợ trong vô thức sẽ nhìn thấy ánh mắt cương nghị đó mà không kiềm lòng nổi nói hết mọi thứ. Đến buổi tối cũng kéo rèm cơ bản là không thấy gì. Dịch Dương Thiên Tỉ lờ mờ đoán ra có chuyện không ổn, nhưng mà người kia không tự nguyện nói thì họ Dịch không ép uổng. Cả hai cứ như vậy, tự nhiên tạo nên khoảng cách.

Buổi chiều chuông reo, Lưu Chí Hoành nhanh chóng thu dọn đồ đạc, không chờ Vương Nguyên gọi thêm một tiếng đã chạy ra khỏi lớp. Bánh Trôi ngạc nhiên nhìn sang Dịch Dương Thiên Tỉ, chớp mắt.

"Cậu với cậu ấy có chuyện nữa à?"

Dịch Dương Thiên Tỉ không trả lời, chỉ mang ba lô đến phòng thể dục. Bánh Trôi rụt vai, tay cầm sấp giấy tờ di chuyển đến phòng hội học sinh. Nhớ lúc Vương Tuấn Khải làm hội trưởng quả thật không bận rộn như bây giờ.

Lưu Chí Hoành sải bước lớn trên con đường, hai bên đều là học sinh vừa tan trường. Thời tiết lạ lùng mới đó còn nắng chang chang bây giờ đã kéo từng đợt mây mù. Lưu Chí Hoành cảm nhận ngọn gió mát lạnh thổi lên gương mặt, lôi theo mấy chiếc lá ngân hạnh trên vỉa hè.

Thiếu niên mở cửa vào nhà đã thấy mẹ Dịch ngồi đó cùng mẹ Lưu uống trà, không khí giống như lần trước, căng thẳng u ám. Lưu Chí Hoành lễ phép cúi chào, muốn bước lên phòng đã bị mẹ Lưu gọi lại.

"Đến đây ngồi đi."

Thiếu niên ngoan ngoãn nghe theo, ngồi đối diện mẹ Dịch. Lưu Chí Hoành từ lúc quen biết Dịch Dương Thiên Tỉ cũng coi như là con của mẹ Dịch đi. Lưu Chí Hoành muốn ăn thịt, sang nhà họ Dịch có thể thoải mái ăn thịt. Lưu Chí Hoành muốn táo ướp đường, nhà họ Dịch lúc nào cũng có trong tủ lạnh hộp táo đỏ au. Lưu Chí Hoành bị mẹ Lưu đánh cho đến khóc oa oa, nhà họ Dịch không quản chạy sang nói mấy lời. Rõ ràng là từng rất quan tâm thiếu niên.

"Chí Hoành, chuyện trước đây dì nói với con-" Mẹ Dịch mở lời, giọng thăm dò.

"Dì, con sẽ đến Hạ Môn." Lưu Chí Hoành không biểu lộ cảm xúc nào. Thiếu niên không thể cười xoà, cũng không thể khóc sướt mướt, cơ bản đã không còn coi trọng cảm xúc của bản thân nữa. Chỉ có đôi bàn tay từ bao giờ đã chặt chẽ thành một nắm.

"Như vậy rất tốt. Chí Hoành điểm sàn ở đó không cao, với sức lực của con có thể vào được." Mẹ Dịch có chút ngạc nhiên, cuối cùng thở phào, uống thêm một ngụm trà. Mẹ Lưu cũng nhanh chóng giãn chân mày. Nói đoạn, như sực nhớ ra điều gì, mẹ Dịch lại lo lắng. "Vậy còn chuyện Thiên Tỉ-"

"Dì, con sẽ đến Hạ Môn." Lưu Chí Hoành lặp lại. Nếu đã không cùng Dịch Dương Thiên Tỉ ở một thành phố thì khoảng cách cứ như vậy mà lớn lên thôi, giống như một tuần vừa rồi vậy.

"Phải. Nếu con đã không đến Bắc Kinh thì tự nhiên sẽ không gặp Thiên Tỉ thôi. Không sao, không sao." Mẹ Dịch đến bên cạnh thiếu niên, đặt bàn tay đã có những nếp nhăn lên vai Lưu Chí Hoành. "Chí Hoành, dì biết dì không tốt. Cảm ơn con."

"Dì, có thể làm một chút táo ướp đường cho con được không?" Lưu Chí Hoành chỉ có một yêu cầu. Sau này sẽ tránh mặt Dịch Dương Thiên Tỉ, có lẽ sẽ không còn cơ hội để ăn được món ngon như vậy nữa.

"Được, tất nhiên là được. Ngày mai dì liền mua một ít mang đến."

"Mua?"

Lưu Chí Hoành gật đầu, sau đó không còn để ý đến điều gì. Thiếu niên đóng cửa phòng, nằm sà xuống giường, ngước mắt nhìn tà dương nhợt nhạt đổ dài trên ban công dần dần bị bóng mây che đi mất. Một thoáng sau đã chìm vào giấc ngủ.

ẦM!

Lưu Chí Hoành trên giường khẽ cựa mình. Thiếu niên từ trong chăn có thể nghe thấy tiếng mưa rơi rả rích trên mái nhà, hạt mưa đập vào cửa kính ban công cũng tạo nên tiếng động râm ran.

ẦM!

Lưu Chí Hoành giật thót mình với tay lấy gối dày đè lên tai. Đến khi một tiếng động cũng không nghe thấy mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Cộc! Cộc! Cộc!

"Lưu Chí Hoành!"

Thiếu niên thiếu điều không dám xoay người nhìn ra ngoài, chỉ sợ nhìn thấy một tia sáng đánh mạnh xuống có lẽ sẽ hồn bay phách tán thật.

"Lưu Chí Hoành!"

Người gọi tên không vì vậy mà dừng lại, cả tiếng gõ cửa cũng nhanh hơn một chút. Lưu Chí Hoành biết rõ bên ngoài là ai, vậy nên càng muốn né tránh. Thiếu niên càng đè chặt chiếc gối. Rõ ràng bản thân rất quan tâm, lại một mực che giấu.

Lưu Chí Hoành biết rõ Dịch Dương Thiên Tỉ rất cứng đầu, nếu không mở cửa có lẽ người kia sẽ ở ngoài dầm mưa cả đêm. Cuối cùng vẫn phải đến bên cửa ban công, đứng đối diện Dịch Dương Thiên Tỉ. Người kia từ đầu đến cuối đã ướt sũng từ bao giờ, miệng vẫn không ngừng gọi tên thiếu niên, tay gõ trên cửa kính tạo nên mấy tiếng "cộc, cộc."

"Mở cửa cho tớ."

Lưu Chí Hoành đứng như trời trồng. Rõ ràng là cách nhau có một cánh cửa, tại sao lại không có đủ can đảm một phát kéo qua.

"Cậu về nhà đi!" Lưu Chí Hoành hét lớn, người kia có lẽ đã nghe được.

ẦM!

"Lưu Chí Hoành, mau mở cửa!"

Lưu Chí Hoành tận mắt chứng kiến trời sấm đánh xuống một cái, thần trí cơ hồ đều không còn, ngón tay ngón chân đều co quắp.

"Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu mau về nhà đi!"

RẦM!

Dịch Dương Thiên Tỉ cuộn tay thành nắm đấm, đánh mạnh vào lớp kiếng dày. Lưu Chí Hoành giật mình.

"Hoành. Mở. Cửa." Dịch Dương Thiên Tỉ gằn giọng, nhấn mạnh từng chữ. Trong làn mưa, Lưu Chí Hoành vẫn nghe thấy từng chút giận dữ len lỏi trong âm vực của người kia. Thiếu niên đặt tay lên then chốt lại nhớ đến gương mặt của mẹ Dịch, lời nói của mẹ Lưu. Lưu Chí Hoành không đủ can đảm nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ, chỉ trách bản thân vô tình kéo rèm cửa thật mạnh.

"Lưu Chí Hoành! Cậu mau mở cửa cho tớ!"

Lưu Chí Hoành ngồi gập người, tựa cằm lên đầu gối, hai tay ép sát lỗ tai. Thiếu niên bây giờ mới biết, hoá ra trên đời này còn có âm thanh đáng sợ hơn cả tiếng sấm.

.

Buổi sáng mở cửa chào đón một làn hơi đất ngai ngái khó chịu. Lưu Chí Hoành có chút ủ đột đi bộ đến trạm xe bus. Giờ cao điểm nên xe đông người, thiếu niên lên cũng phải chen chúc, lúc đến trường cứ tưởng đã bị đè chết. Lưu Chí Hoành cuối cùng cũng hiểu cảm giác của Vương Nguyên. Thiếu niên vào lớp lập tức nằm dài ra bàn, Vương Nguyên ờ bên cạnh không liếc mắt lấy một cái, bàn phía sau vẫn trống không.

"Cậu với Dịch Dương Thiên Tỉ lại có chuyện gì rồi?"

"Không có." Lưu Chí Hoành chán nản xoay đầu về phía cửa sổ, một làn gió nhẹ thổi vào mùi đất khó chịu.

"Lưu Chí Hoành, cậu còn không mau nói. Thật là khiến cho người ta lo lắng."

Vương Nguyên buông một lời trách móc cho có. Lưu Chí Hoành xem như không nghe thấy, mang tất cả bỏ ngoài tai. Nói một hồi nghe được tiếng ghế bàn sau đẩy ra, còn cả thân người đổ xuống bàn học thì Lưu Chí Hoành mới nhắm mắt ngủ. Cứ như vậy, một học sinh gương mẫu, một học sinh trung bình đồng loạt nằm dài ra bàn, không để ý đến ánh nhìn của chúng sinh.

"Dịch Dương Thiên Tỉ! Lưu Chí Hoành! Còn không mau dậy!" Thầy Trần vào lớp giảng bài nhìn thấy hình ảnh này rất không thuận mắt. "Gần đến ngày thi còn không tỉnh táo lại! Ra sân chạy mỗi người 20 vòng cho tôi. Nếu còn chưa tỉnh thì tiếp tục chạy!"

Sân trường vắng người, chốc chốc lại có thầy giám thị đi tới đi lui. Dưới ánh nắng đổ dài có hai bóng người đứng cạnh nhau, bộ dạng đều cùng mệt mỏi. Lưu Chí Hoành khẽ ngước mắt nhìn người kia, phía sau mái tóc đã bết lại chỉ thấy sống mũi cao cao, còn lại tuyệt nhiên không thấy gì. Trong tâm thiếu niên muốn bật lên hỏi một câu, cuối cùng lại không thể cất lời. Dịch Dương Thiên Tỉ đứng bên cạnh Lưu Chí Hoành, một chút động tĩnh cũng không có, chỉ là lồng ngực phập phồng.

Toét!

Thầy giám thị huýt sáo một cái, Lưu Chí Hoành cất bước chạy đều. Dịch Dương Thiên Tỉ xoay người chạy hướng ngược lại. Giữa khoảng sân rộng, hai thiếu niên cứ như vậy, càng lúc càng xa.

"Lưu Chí Hoành, chạy đủ 20 vòng rồi thì chú tâm mà học đi." Thầy giám thị ngáp dài.

Lưu Chí Hoành dù sao cũng là người có thể lực, chạy một lúc 20 vòng không làm khó được thiếu niên, lúc dừng ở vạch xuất phát đã thấy mấy học sinh ở lớp trên nhìn xuống bàn tán. Thầy giám thị phải dùng sức hét lớn để bọn họ quay lại học hành. Lưu Chí Hoành cười nhạt một cái, cũng không để tâm. Nói đoạn thấy bóng dáng người kia từ hướng đối diện chạy đến, trong lòng bất giác nhẹ nhõm hơn hẳn.

"Dịch Dương Thiên Tỉ, 20 vòng em cũng chạy xong rồi. Học hành để tâm một chút!"

"Tiểu-" Lưu Chí Hoành bật chợt thốt lên đã vội ngăn bản thân lại. Dịch Dương Thiên Tỉ cơ hồ không nghe thấy, mái tóc bết bẩn, gương mặt đầy mồ hôi mà lại tái nhợt, cứ như vậy chạy ngang qua Lưu Chí Hoành như một cơn gió mùa hạ.

"Nóng quá."

"Dịch Dương Thiên Tỉ, em đã chạy xong rồi!" Thầy giám thị gọi í ới cũng không thấy họ Dịch quay đầu, cuối cùng bỏ cuộc vào phòng nghỉ ngơi hưởng máy lạnh. Chỉ còn Lưu Chí Hoành đứng tần ngần giữa sân trường đầy nắng.

"22... 23... 30... 35..." Dịch Dương Thiên Tỉ chạy bao nhiêu vòng, Lưu Chí Hoành đều đếm bấy nhiêu vòng. Đến khi họ Dịch cả cơ thể chỉ chực đổ trên nền đất, từng bước chân đầy nặng nhọc thiếu niên mới nắm lấy cánh tay người kia, nói giọng đầy quan tâm. "Dịch Dương Thiên Tỉ, chạy được 40 vòn-"

Đáng tiếc, Lưu Chí Hoành chưa nói xong đã bị người kia hất tay ra rồi tiếp tục chạy. Lưu Chí Hoành cuối cùng cũng hiểu cảm giác lúc đó của Dịch Dương Thiên Tỉ là như thế nào. Chỉ có thể nhìn, không thể chạm vào vậy nên càng nhìn mới càng đau.

"Chuyện Dịch Dương Thiên Tỉ tạm gác lại đi."

Lưu Chí Hoành thất thểu bước vào lớp đã là giờ cơm trưa, trong lớp chỉ còn Vương Nguyên ngồi trên ghế của thiếu niên, chau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Lưu Chí Hoành không ngừng hình sự, lập tức hỏi dồn.

"Cậu với Dịch Dương Thiên Tỉ rốt cuộc là có chuyện gì? Dạo này cảm thấy lạ lùng tớ đã hỏi, Dịch Dương Thiên Tỉ lại không trả lời. Tớ hỏi cậu cũng không trả lời."

Lưu Chí Hoành ngồi phịch xuống bàn Bánh Trôi. Từ đây tầm nhìn lập tức khác hẳn, dù vẫn thấy một bầu trời xanh ngắt và mấy cây ngân hạnh xa xa nhưng sân trường đã bị bức tường che khuất. Thiếu niên đăm chiêu một hồi, ánh mắt nhìn về phía bảng đen đầy công thức, lơ đễnh nói một câu.

"Lão Vương , tớ với cậu đổi chỗ đi."

"Đổi chỗ? Lưu Chí Hoành bây giờ là lúc nói chuyện đó sao? Cậu mau nói, dù cậu và cậu ta cãi nhau thì cũng mau chóng làm lành đi. Nhìn hai người như vậy thật không thuận mắt."

"Cũng không phải chuyện của cậu, có gì mà thuận mắt không thuận mắt."

"Lưu Chí Hoành, cậu-"

"Tớ làm sao? Chuyện của tớ cần cậu quản à? Cậu lo cho hội học sinh của cậu đi! Đi lo cho Vương Tuấn Khải đi! Đội bóng bàn của cậu nữa! Ai mượn cậu ở đây quản chuyện của tớ?!"

"Lưu Chí Hoành! Còn không phải muốn tốt cho cậu! Cậu to tiếng cái gì!"

"CÁC NGƯỜI CÓ AI MÀ KHÔNG MUỐN TỐT CHO TÔI? CHỈ TRÁCH TÔI MẮT MÙ NÊN KHÔNG NHÌN THẤY!"

"CẬU ĐIÊN À? TỰ DƯNG NỔI NÓNG VỚI TÔI?! UỔNG CÔNG TÔI COI CẬU LÀ BẠN TỐT! HOÁ RA CÒN KHÔNG BẰNG ĐÔ ĐÔ!"

"VẬY CHỈ CÓ THỂ TRÁCH CẬU NGU NGỐC! KHÔNG ĐI LÀM BẠN VỚI MỘT CON CHÓ LẠI VÁC XÁC ĐẾN NÓI CHUYỆN VỚI TÔI!"

"CẬU VỪA NÓI GÌ?!"

"TÔI NÓI CẬU ĐẾN NGƯỜI VÀ CHÓ CŨNG KHÔNG BIẾT PHÂN LOẠI!"

"LƯU CHÍ HOÀNH!"

"SAO THẾ? CÒN KHÔNG KÈM THEO HAI TIẾNG 'GÂU GÂU' CHO DỄ NHẬN BIẾT!"

BỐP!

Vương Nguyên dù là thanh tú mảnh khảnh lại tung một cú đấm khiến má trái của Lưu Chí Hoành cũng muốn lệch sang một bên. Lưu Chí Hoành bản thân ngã ra sau, thuận tiện đẩy mấy cái bàn cùng lúc tạo nên một chỗ trống nhỏ.

BỐP!

Lưu Chí Hoành cũng không vừa, sau khi lồm cồm bò dậy lập tức trả đòn. Giờ ăn trưa vốn dĩ đầy tĩnh lặng lại vì hai thiếu niên vật lộn thừa sống thiếu chết mà náo nhiệt hơn hẳn.

"LƯU CHÍ HOÀNH! KHÔNG CÓ DỊCH DƯƠNG THIÊN TỈ CẬU CHẲNG LÀM ĐƯỢC CÁI TÍCH SỰ GÌ!"

"VƯƠNG NGUYÊN CẬU DÙ CÓ VƯƠNG TUẤN KHẢI CŨNG CHẲNG LÀM ĐƯỢC CÁI TÍCH SỰ GÌ!"

RẦM!

"CẢ HAI NGỪNG TAY!" Thầy Trần vào lớp thấy một viễn cảnh không thể nào loạn hơn. Lưu Chí Hoành ngồi trên người Vương Nguyên không ngừng đánh đấm. Vương Nguyên lưng nằm dài trên sàn mà tay lại cầm sách, vở, hộp bút đồng loạt đánh tới. "NHANH LÊN PHÒNG GIÁO VIÊN GẶP TÔI!"

.

Trước mặt thầy Trần là 3 học sinh, 2 người mặt mũi đầy thương tích, máu chảy đỏ cả một bên má, 1 người mồ hôi đầm đìa nhễ nhại. Thầy Trần nhìn một loạt tổ hợp 3 người, lấy tay day day thái dương.

"Cứng đầu cứng cổ, không coi ai ra gì. Ba em nói! Có còn muốn tốt nghiệp nữa không?" Đáp lại chỉ là 3 thiếu niên mỗi người một suy nghĩ đều không liên quan đến câu hỏi của thầy. "Còn không mau trả lời!" Thầy Trần giận đến phát run, dây thần kinh nổi rõ trên trán.

"Dạ có, thưa thầy." Vương Nguyên dù có chút cưỡng ép vẫn trả lời trước.

"Vậy sao lại đi làm mấy cái chuyện vô ích như thế này? Có biết hạnh kiểm của các em đã bết bát đến thế nào rồi không?" Nói đoạn nhìn thẳng vào Lưu Chí Hoành. "Lưu Chí Hoành, em thành tích đã không tốt, trong mấy năm đi học đều gây chuyện. Em thế này còn dám nói là tốt nghiệp Thiên Nhất sao? Chỉ cần nhắc đền em có ai mà không biết là phần tử cá biệt không chứ? Là chủ nhiệm của em, đến tôi còn thấy mất mặt!"

Cả căn phòng lại là một khoảng đầy yên lặng. Thầy Trần đập tay xuống bàn nói thêm mấy điều gì đó mà cả 3 thiếu niên đều không tập trung lắng nghe. Vẫn là mỗi người một suy nghĩ. Lúc về đền lớp học cũng không ai buồn nói với ai câu nào, cả 3 cứ như vậy chiến tranh lạnh đến lúc ra về.

Trên xe bus đông nghẹt người, Lưu Chí Hoành tay nắm chặt thanh sắt, mắt đăm chiêu, không bận tâm mấy dì đang nhìn bộ dạng nhếch nhác của mình. Lưu Chí Hoành nhớ lại cái cách Dịch Dương Thiên Tỉ lạnh lùng hất tay mình ra, cái đấm của Vương Nguyên và mấy lời nói vô nghĩa. Thiếu niên bất giác thở dài mệt mỏi.

Từ bao giờ đã không muốn tốt nghiệp nữa.

.

"Lưu Chí Hoành, lại gây chuyện rồi phải không?" Giọng Vương Tuấn Khải đầu dây bên kia có chút trách móc mà cũng đầy quan tâm.

"Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên đánh tớ một cái, cậu nói xem tớ có nên đánh lại hay không?" Lưu Chí Hoành lật sách Vật Lý, tay viết viết, một bên vai kẹp chặt chiếc điện thoại trên tai. "Mà cậu không gọi cho cậu ấy lại đi gọi cho tớ?"

"Còn chẳng phải nhờ phúc của cậu mà cậu ấy giận lẫy không chịu nhấc máy. Hai đứa con trai phát tiết đánh nhau là chuyện bình thường. Sư huynh đây nằm yên bên ngoài lại dính đạn." Lưu Chí Hoành thoáng nghe được tiếng cửa phòng kẽo kẹt mở ở bên Vương Tuấn Khải. Cuộc sống đại học chính là phải ở kí túc xá, với những người không quen không biết ở cùng một chỗ. "Sư đệ, có nghe không đó?"

"Thấy Vương Nguyên ngọc thụ lâm phong như vậy nên sư đệ đây không chịu được muốn huỷ dung cậu ấy một chút thôi." Lưu Chí Hoành bật ra một tiếng cười, mấy năm trước còn chưa từng cho rằng bản thân thua kém Vương Nguyên.

"Lần sau xảy ra chuyện nhớ gọi sư huynh đây một tiếng."

"Để làm gì? Muốn về Trùng Khánh ứng cứu sao?" Lưu Chí Hoành cười khẩy.

"Đánh cho cậu thêm mấy cái để tỉnh người ra."

Cả hai bên điện thoại đều bật ra tiếng cười sang sảng. Một lát sau, Lưu Chí Hoành lấy tay chùi nước mắt khẽ đọng ở khoé.

"Lưu Chí Hoành, đã quyết định rồi thì đừng hối hận. Có những thứ giống như thời gian vậy, một khi đã trôi qua sẽ không thể lấy lại được."

"Sư huynh, 4 người chúng ta có phải hay không chính là quãng thời gian không thể lấy lại được?" Lưu Chí Hoành trầm giọng, đầu dây bên kia yên tĩnh một chút khiến thiếu niên có thể nghe được tiếng cười đùa ở đằng sau. Có lẽ bạn cùng phòng của Vương Tuấn Khải rất có nhã hứng nói những chuyện không nên nói.

"Lưu Chí Hoành, có những chuyện khi lớn lên rồi cũng dần nhận ra. Bằng hữu chỉ là bằng hữu, một lúc nào đó sẽ rẽ hướng, không ai có thể cùng nhau đi đến cùng. Chỉ là đối với những người quan trọng hơn thì bản thân nhất định sẽ cực kì cố gắng để có thể ở bên người đó."

Giống như Vương Nguyên vì muốn ở bên cạnh Vương Tuấn Khải cứng đầu cứng cổ điền vào 5 mục nguyện vọng đều là Đại Học Phúc Đán. Cũng giống như sư huynh vì muốn bảo vệ Bánh Trôi thêm một chút mỗi ngày học cấp 3 đều không ngại khó đi đến 3 chuyến xe để về nhà. Cũng giống như lần đó Dịch Dương Thiên Tỉ bài thi thử lần thứ nhất để giấy trắng. Cũng từ bỏ ước muốn vào đội bóng rổ của bản thân cùng thiếu niên đến phòng xếp sách. Cũng bỏ đi mất hạnh kiểm cực kì tốt đẹp, đánh Bạng Hổ thừa sống thiếu chết. Bỏ qua thời gian nghỉ ngơi quý báu để đến tiệm ăn làm thêm. Còn rất nhiều chuyện mà nếu Lưu Chí Hoành đem ra nhớ lại có thể viết thành quyển sách.

"Cũng giống như mặt trời hôm nay so với mặt trời hôm qua đều không giống nhau, bất quá chỉ là chúng ta không để ý đến mà thôi. Lưu Chí Hoành, còn chưa nhận ra sao? Chúng ta mỗi ngày trôi qua đều đang dùng sinh mạng ngắn ngủi của mình, cùng mặt trời cố gắng đi hết 5 tỉ năm. Sư đệ, so với một vật xa xôi như vậy còn có thể cùng bước đi thì đối với những thứ bản thân trân trọng như sinh mạng càng không nên từ bỏ."

Hoá ra từ trước đến giờ đạo lý đơn giản như vậy đều được Dịch Dương Thiên Tỉ tỉ mỉ ân cần thực hiện. Chỉ đáng tiếc dù là mặt trời nào thì Lưu Chí Hoành cũng không thể bước theo đến cùng.

Lưu Chí Hoành chìm vào suy nghĩ, một lát sau nhìn lại đã thấy cả trang vở đều là vết mực đã bị loang một mảng rộng. Thiếu niên thở dài một hơi xé trang giấy bỏ vào sọt rác. Một lát sau lại bắt đầu viết xuống những điều vô nghĩa.

.

Những ngày sau đó đều là sự yên lặng khó chịu, góc bàn của 3 thiếu niên chỉ là những cứ chỉ lãnh đạm không có thiện ý. Thầy Trần đứng trên bảng giảng bài, Lưu Chí Hoành vẫn giữ chỗ ngồi cũ, lắng tai nghe giảng, tay lại không ngừng ghi chép. Vương Nguyên ngồi bên cạnh lật sách sột soạt. Dịch Dương Thiên Tỉ một chút cũng không khác chỉ nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ.

Giờ ăn trưa Lưu Chí Hoành nhanh chóng lấy thức ăn rồi ngồi đại vào một bàn nào đó, không buồn đảo mắt nhìn xem 2 người kia ngồi ở đâu. Thiếu niên nhìn xuống món thịt bò trộn rau cải xanh trước mặt, lấy đũa gắp từng cọng cải bỏ sang một bên, một lát sau chỉ còn lại ít ỏi thịt bò mới bắt đầu ăn cơm.

"Cậu nói xem, chẳng phải cậu ta hôm trước còn đánh nhau với Vương Nguyên học trưởng đó sao?" Đám con gái bắt đầu buôn chuyện vô nghĩa.

"Cái loại lưu manh đó. Đã học lớp mấy rồi chứ, xuống tay mạnh đến vậy. Dùng ngón chân nghĩ cũng biết lỗi là do cậu ta gây ra. Cậu nói xem Vương Nguyên học trưởng hiền lành như vậy, sao có thể xuống tay đánh người trước chứ."

"Đã vậy rồi còn gây sự với Dịch Dương Thiên Tỉ."

"Phải." Mấy cô gái xung quanh gật đầu tán thành. Thật ra Lưu Chí Hoành mấy lời nói đó đều có thể nghe rất rõ chỉ có điều muốn bản thân ăn một bữa ngon lành nên không đứng lên đập bàn nói mấy câu thôi. Làm ơn đi, Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải, Dịch Dương Thiên Tỉ, bọn họ đều là người chứ không phải thánh, tức lên thì cũng sủa như tiểu gâu gâu thôi. Chỉ có điều xếp hạng càng cao thì tiếng sủa càng nhỏ, đạo lí như vậy đó.

Lưu Chí Hoành một miệng đầy cơm suýt một hơi nuốt xuống suýt thì nghẹn chết, nhanh chóng với tay lấy hộp nước mới phát hiện hoá ra đây là sữa. Thiếu niên từ trước đến giờ đều không thích sữa nhưng mà trong cơn hoạn nạn cũng nhanh chóng uống hết một hơi. Từ trước đến giờ đều không để ý, thì ra muốn uống nước táo ép phải trả thêm tiền. Từ nay chỉ có thể tập uống sữa, ăn rau cải xanh thôi.

"Mà nói đến Dịch Dương Thiên Tỉ, không phải thứ 6 tuần này có trận đấu bóng rổ cuối cùng của năm đó sao? Trận này quan trọng lắm, các cậu phải cùng tớ đi cổ vũ cho đội Thiên Nhất."

"Phải! Nhất định sẽ đi! Cậu nói xem mấy năm nay Dịch Dương Thiên Tỉ dẫn dắt đội bóng thật là tuyệt! Còn nữa, thành viên mặc áp số 7 không phải là chưa có bạn gái sao?"

Lưu Chí Hoành không hứng thú với điệu cười của mấy đứa con gái. Thiếu niên đứng bật dậy, mang theo khay cơm mới vơi có một nửa đổ thùng rác rồi về lớp. Nghe chuyện khiếm nhã, ăn không ngon miệng.

Thiếu niên đảo mắt nhìn quyển lịch để bàn, hôm nay là thứ tư. Nói đoạn ngơ ngẩn nhớ lại lần đầu tiên đến cổ vũ Dịch Dương Thiên Tỉ quả thật đã làm loạn một trận. Lưu Chí Hoành bỗng dưng bật cười, đến nỗi cả nước mắt cũng rơi xuống. Một lát sau ngửa cổ nhìn trần nhà một mảng màu trắng, cứ để mặc thứ chất lỏng mằn mặn chảy ngược vào trong tai, khiến bản thân bỗng chốc cứ như đang ở dưới nước, mọi thứ đều trở thành tạp âm.

Lưu Chí Hoành vén rèm cửa nhìn sang phòng tối đen đối diện, Dịch Dương Thiên Tỉ có lẽ vẫn chưa đi làm về, thiếu niên cũng chẳng thể tự do tự tiện vào phòng người kia như trước nữa. Lưu Chí Hoành nhìn tờ giấy dán chặt trên tường.

"Số ngày còn ở bên Dịch Dương Thiên Tỉ

∞"

Thật muốn một cái giơ tay xé đi lại chẳng có đủ cam đảm.

"Số ngày còn ở bên Dịch Dương Thiên Tỉ-" Lưu Chí Hoành rốt cuộc vẫn thì thầm lặp lại. Nếu có thể ở trên lớp biết rõ họ Dịch ngồi đằng sau, từng hơi thở của người kia đều cùng mình ở trong một không gian. Như vậy cũng đủ tốt rồi.

.

Hôm sau đi học về mới biết Dì Ngô lên nhà thiếu niên chơi vài hôm, lần trước đến lại không khéo gặp đúng lúc ba Lưu đi công tác nên vẫn chưa chào hỏi được tiếng nào. Lần này dì lên còn không quên mang theo vài món ngon ngon cho Lưu Chí Hoành. Thiếu niên lần trước gặp dì không mấy lễ độ, lần này đã biết điều hơn nhiều rồi.

Buổi tối cùng ngồi ăn cơm mẹ Lưu mang một hộp táo ướp đường ra mời. Hoá ra mẹ Dịch vài hôm trước đã mang đến. Lưu Chí Hoành từ tốn mang một trái táo đỏ au bỏ vào miệng, trong phút chốc đã bị vị ngọt lịm lấn át khiến thiếu niên nhanh chóng mang tách trà trước mặt uống một ngụm thật lớn.

"Ngọt quá."

"Tiểu Chí, từ bao giờ đã thành người lớn rồi." Dì Ngô cười tươi, gật đầu trìu mến. "Buổi tối uống trà ít thôi nếu không sẽ không ngủ được."

Lưu Chí Hoành gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi. Một lát sau cũng lễ phép xin đi lên phòng học bài, dì Ngô nán lại bàn ăn trò chuyện cùng ba mẹ Lưu. Thiếu niên nằm sà xuống giường, ngẫm lại mới thấy hoá ra những thứ lúc còn nhỏ tưởng là tốt đẹp lớn lên mới biết đều là gạt người. Nói đoạn với tay lấy môt quyển truyện tranh ra đọc.

Quả thật uống trà làm con người ta rất khó ngủ, Lưu Chí Hoành trằn trọc trong chăn không chợp mắt được, rốt cuộc bụng kêu mấy tiếng khó nghe. Chỉ trách buổi chiều giữ phép nên ăn uống không thoải mái. Thiếu niên xuống phòng bếp thấy đèn còn mở, bước vào mới biết dì Ngô vẫn còn bận rộn nấu nấu nướng nướng. Dì thấy thiếu niên nhanh chóng vẫn tay bảo Lưu Chí Hoành ngồi xuống bàn.

"Tiểu Chí, đói rồi phải không? Ban chiều ăn ít như thế. Con xem, dì đã làm mấy món. Học thi rất cực khổ, tẩm bổ một chút." Dì đưa đến trước mặt Lưu Chí Hoành một bát nước canh đen ngòm, trong còn lỏng bỏng mấy quả táo tàu đỏ tươi, nhìn thôi cũng mất khẩu vị.

"Dì à, cái này là gì vậy?" Thiếu niên ngửi mùi gừng bốc lên thì đỡ nhăn mặt hơn một chút. Nói đoạn lấy thìa đảo một cái, ở dưới đáy còn có hạt sen.

"Canh gà ác tiềm thuốc bắc. Rất bổ người, ăn vào lập tức thoải mái cơ thể. Con đừng thấy gà đen thì sợ, ở chỗ của dì thai phụ ăn thứ này đều không còn nhăn mày nhăn mặt nữa."

"Phụt!" Lưu Chí Hoành đang húp một thìa canh cũng phun ra ngoài. "Dì à, con có chỗ nào giống thai phụ?"

"Con mà mập mạp như thai phụ thì tốt rồi, chẳng khiến dì ngày nào cũng phải gọi bảo mẹ Lưu nấu cho con mấy món ngon." Dì Ngô vừa vuốt lưng cho thiếu niên vừa giở giọng trách móc. "Mà cái cậu Thiên Tỉ đó chẳng phải cũng học thi hay sao? Ngày mai mang cho cậu ta một ít."

Lưu Chí Hoành miệng đang nhai gà cũng ngừng lại, một chốc cảm thấy các thứ đen đen này cứ như nghẹn ở cổ họng, có nuốt cũng không trôi. Dì Ngô một thoáng nhận ra thiếu niên thất thần cứ tưởng canh gà không ngon, nhanh chóng dỗ dành.

"Được rồi, nếu con không thích dì liền nấu món khác cho con. Làm một ít thịt bò có được không?"

"Không đâu dì. Canh gà rất ngon." Lưu Chí Hoành vội vàng can ngăn. Canh gà quả thật rất ngon, hương táo đỏ và gừng tươi hoà vào vừa ấm người vừa thoải mái. Thịt gà mềm vừa phải, gặm một cái lập tức cảm thấy chút nước ngọt, hạt sen mềm mà không bã, ăn rất vừa miệng. Lưu Chí Hoành tất nhiên rất thích.

"Dì nói con nghe, món này mẹ con có cố cũng không học được đâu." Dì Ngô vừa kể chuyện đông tây vừa mang một hộp canh gà đặt trước mặt thiếu niên. "Cái này ngày mai mang cho Thiên Tỉ, nói cậu ta ăn hết."

"Dì, Tiểu Tỉ rất bận rộn, sẽ không ăn được đâu." Lưu Chí Hoành chống chế.

"Ây da, như vậy không tốt. Thanh niên trai tráng phải bảo vệ cơ thể. Ngày mai con mang cho cậu ta, bảo dì Ngô của Lưu gia làm, nhất định phải ăn cho hết."

"Dì-"

"Bảo cậu ta đừng cứng đầu cãi bướng. Dì bảo đảm ăn canh gà rồi cậu ta nhất định sẽ không còn cự tuyệt vậy đâu."

"Dì-" Lưu Chí Hoành gục đầu xuống bàn, trước mặt vẫn là canh gà toả hương thơm ngát.

"Sao thế? Tiểu Chí có chuyện gì? Mau nói cho dì nghe." Dì Ngô nhanh chóng vuốt lưng thiếu niên. Lưu Chí Hoành chỉ thở dài một tiếng, miễn cưỡng lắc đầu. "Tiểu Chí, ép buộc bản thân là chuyện không tốt. Con nói xem dì đã từng tuổi này còn không biết là con có chuyện?"

Lưu Chí Hoành ngước mắt nhìn người phụ nữa đẫy đà trước mặt, ánh mắt hiền hậu như vậy, ôn nhu như vậy. Khoé môi dì Ngô cong cong như chờ đợi, lúc nào cũng lắng nghe. Thiếu niên bỗng nhớ ngày xưa mình đi học gây chuyện, đánh nhau với người ta về nhà liền bị ăn đòn. Dì Ngô lúc đó vẫn chưa lấy chồng, lập tức chạy vào ngăn đòn roi của mẹ Lưu, một mực ôm chặt thiếu niên khóc sướt mướt. Lúc đó Lưu Chí Hoành khóc vì sợ, bây giờ mới hiểu ngày đó dì Ngô khóc có lẽ là gì đau lòng cho bản thân không thể có một đứa con để che chở bảo bọc. Chẳng trách dì đối xử với thiếu niên chẳng khác gì con ruột.

"Dì à, con không muốn tốt nghiệp nữa rồi." Lưu Chí Hoành ánh mắt đăm chiêu nói mấy lời vô nghĩa. Dì Ngô mới đầu không hiểu gì nhưng vẫn nhẫn nại nghe thiếu niên nói nhảm.

"Điểm số của con tệ đến vậy sao?" Dì Ngô chờ thiếu niên nói xong mới trầm giọng hỏi một câu. "Tiểu Chí, con có phải có chuyện gì không nói ra?"

"Không có." Lưu Chí Hoành lắc đầu. "Chỉ là cố gắng lâu rồi nên hơi mệt mỏi... giống như mãi nhìn vào mặt trời mà chói mắt."

"Tiểu Chí, con không thể nhìn thẳng vào mặt trời được đâu. Con xem, ánh nắng chói chang như vậy, chỉ bị đau mắt là may lắm rồi." Dì Ngô dừng lại một chút, nở một nụ cười, hướng ngón tay về phía ngực trái thiếu niên. "Có đôi khi phải dùng tâm cảm nhận, xem xem mặt trời kia rốt cuộc ấm áp thế nào."

"Đến cả việc này cũng cảm thấy không đủ can đảm."

"Tiểu Chí, sao lại chùn bước rồi? Mặt trời của con ấm áp bao dung con như vậy, hàng ngày hàng giờ đều không ngừng phát ra tinh quang, con vì sao lại thấy mệt mỏi rồi? Tiểu Chí, dù là có chuyện gì, dì đều ủng hộ con."

Lưu Chí Hoành nhìn biểu cảm của dì Ngô mới nhận ra người dì này của mình hoá ra mấy năm nay đều đã sống không dễ dàng gì.

"Ngày mai nhớ mang canh cho Thiên Tỉ đấy."

Lưu Chí Hoành kéo khoé môi cong cong thành nụ cười, khẽ khàng gật đầu.

Hết Chương 19

Tớ chuẩn bị bận rộn rồi 😓😓😓

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top