Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22 Hoàng Hà là dòng sông đầy oan ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<<Thanh Xuân Năm Đó Chạy Nhanh Hơn Gió Hạ>> chỉ được chính thức đăng ở Wordpress và Wattpad của Bạch Cầm (Đàn, whitepiano, Baek Geum). Mong các bạn không mang đi nơi khác khi chưa có sự đồng ý của tác giả. Cảm ơn.

Chương 22

Màn đêm nhẹ nhàng buông xuống trên thành phố, Lưu Chí Hoành vẫn như thường lệ, sau khi ăn mì xong thong thả đi bộ đến hiệu sách. Thiếu niên nhìn dòng người xô bồ trên đường, bản thân có chút trái ngược bỗng chốc bị nhấn chìm. Lưu Chí Hoành ngẩng đầu nhìn trời, mãi một lúc sau khi đã chán chê mới tiếp tục bước đi.

"Ông ơi, tối nay có mưa, đóng cửa sớm một chút được không?" Lưu Chí Hoành đang xếp sách lên kệ, lễ phép hỏi lão Trang đọc báo ở quầy.

"Tiểu Chí, hôm nay là Tết Âm Lịch à?"

"Không phải."

"Vậy là Tết Nguyên Tiêu?"

"Cũng không phải."

"Ngày giỗ thân nhân?"

Lưu Chí Hoành đến lúc này mới nhận ra lão Trang rốt cuộc có ý gì. Thiếu niên chỉ đành yên lặng xếp sách, miệng không ngừng lèm bèm. Lão Trang lật từng trang báo, nếp nhăn nơi khoé mắt có chút cong cong.

"Tiểu Chí, tối nay trời mưa. Dọn dẹp nghỉ sớm một chút đi."

Lưu Chí Hoành vừa dọn sạp sách ra ngoài lại phải dọn vào. Quả thật 5 tệ một tiếng là quá rẻ đi thôi. Cảm thấy không phải chỉ là nhân viên hiệu sách mà còn là sản phẩm giải trí cho lão già này. Lưu Chí Hoành mặc dù nghĩ là vậy nhưng cũng chỉ có thể yên lặng thu dọn bàn kê sách. Một làn gió thoảng qua khiến thiếu niên có chút rùng mình vì lạnh.

"Tiểu Chí, ra về nhớ khoá cửa." Lão Trang ngửi được mùi hơi đất ngai ngái lập tức lấy mũ áo rồi đi mất hút.

Lưu Chí Hoành còn chưa kịp nói chữ nào, chỉ thở dài lắc đầu. Thiếu niên lau dọn thêm một chút, mang mấy thùng sách xếp vào góc gọn gàng. Lúc đang chuẩn bị ra về thì cửa tiệm lại rung lên một hồi chuông.

"Cháu mang tiền đến rồi. Có thể bán quyển sách đó cho cháu không?" Lưu Chí Hoành đảo mắt nhìn bé con. Gương mặt trắng sáng như ngọc, bên má điểm mấy vệt ửng hồng vì trời gió, thậm chí lúc đưa tiền còn không nhìn rõ đốt tay.

"Bé con, chờ một chút." Lưu Chí Hoành từ trên kệ lấy xuống một quyển truyện tranh bản giới hạn 20 trang màu, bọc nhựa còn chưa tháo ra. Ánh mắt bé con nhìn theo quyển sách, một giây cũng không rời. "Thầy Kakashi có phải rất tuyệt không?" Lưu Chí Hoành nhanh nhẹn hỏi một câu khi đang tính tiền.

"Cháu không biết."

"Cháu không biết? Bé con, cháu rốt cuộc thích nhân vật nào?"

"Cháu không đọc." Bé con vẫn dán mắt vào quyển truyện chăm chăm, thoạt nhìn thấy Lưu Chí Hoành không hiểu ý mình, bèn thì thầm. "Cháu mua tặng một người."

"Cháu tặng sinh nhật sao?"

"Không phải. Chỉ là vì cậu ấy thích nên cháu mua tặng cậu ấy."

"Cậu ấy không tự mua được sao?" Lưu Chí Hoành thoáng thấy nét ngượng ngùng trên gương mặt bé con liền muốn hỏi đùa thêm một chút. "Nhỡ sau này cậu ấy thích nữa thì làm thế nào?"

"Cậu ấy rất thích đọc truyện này, mỗi lần đọc đều cười rất vui vẻ. Bất quá sau này cháu để dành tiền mua cho cậu ấy là được rồi."

Lưu Chí Hoành khẽ phụt cười. Con nít suy nghĩ thật đơn giản, có suy nghĩ gì đều không thể giấu được. Thiếu niên đưa quyển truyện đã được gói gém kĩ càng bằng giấy báo cũ cho bé con.

"Cháu thích cậu ấy à?" Lưu Chí Hoành lém lỉnh hỏi một câu.

"Phải. Rất thích." Nhanh chóng gật đầu khẳng định.

Lưu Chí Hoành bỗng dưng đăm chiêu, trong tay vừa đưa ra đồng 1 tệ tiền còn thừa, bất giác hỏi một câu.

"Vậy... nếu mọi người không muốn cháu thích cậu ấy thì sao?"

Bé con chống ngón tay nhỏ lên cái má bầu bĩnh đến tưởng như có thể bắn ra sữa, chau mày một lúc mới cất giọng chắc chắn.

"Cháu cứ thích cậu ấy thôi."

Lưu Chí Hoành phì cười, trẻ con vẫn thật đơn giản. Bé con tưởng thiếu niên cười mình, ngượng ngùng nhanh chóng chạy ra ngoài cửa tiệm. Người phụ nữ trung niên đã đứng ở đó chờ từ khi nào. Bé con quay lại vẫy tay rồi chạy đi mất.

Lưu Chí Hoành bất giác giơ bàn tay lên vẫy nhẹ. Yêu thương sao không thể đơn giản như vậy. Cứ bình lặng thích rồi yêu rồi gắn kết cả đời. Tự nhiên lại bật cười, rốt cuộc bản thân là đang nghĩ đến chuyện gì đây, Lưu Chí Hoành rõ ràng biết là không thể mà vẫn không ngăn nổi có chút canh cánh trong lòng.

Lúc về đến phòng thì nghe thấy La Đình Tín đang nói chuyện điện thoại, không cần đoán cũng biết đầu bên kia là ai. Lưu Chí Hoành nhìn ra màn mưa đang dần nặng hạt bên ngoài, nhanh chóng lấy ví tiền chạy đến chỗ quản lí.

Sau một hồi nghe quản lí nói chuyện dong dài, Lưu Chí Hoành cũng thuận lợi nhấn số. Một hồi chuông đổ, lại thêm một hồi nữa. Lưu Chí Hoành cũng không quá hồi hộp nhưng khi nghe thấy giọng bên kia thì trong lòng liền có chút thoải mái.

"Đây là Vương Nguyên."

"Là tớ."

"Lưu Chí Hoành!" Đầu dây bên kia có lẽ đang cố gắng ngăn một tiếng hét. "Vương Tuấn Khải, còn không mau dẹp cái thứ đó đi. Lưu Chí Hoành! Tớ hỏi cậu, lúc ở sân ga đã dặn cậu thế nào? Cậu đã hứa gì còn nhớ không hả? Kẻ không giữ lời hứa chính là đồ con rùa!"

"Được được, là tớ sai rồi. Sau này sẽ không chờ lâu như vậy để gọi điện cho cậu nữa." Lưu Chí Hoành bên này cũng có chút khổ sở.

Thật ra từ ngày đầu đến Thượng Hải, Vương Nguyên đã gọi cho Lưu Chí Hoành báo tin. Còn Lưu Chí Hoành, ngoại trừ mỗi cuối tuần dùng điện thoại ở phòng quản lí gọi về nhà thì di động cơ bản không có dùng, cũng chỉ có thể đổ tội cho tiền thuê bao quá đắt mà thôi. Vậy nên khi Vương Nguyên gọi vào số cầm tay thì Lưu Chí Hoành đều rất nhanh chóng kết thúc.

"Hạ Môn thế nào?"

"Đối xử với tớ rất nhân từ. Còn cậu?"

"Thượng Hải rất tốt, cái gì cũng tốt, chỉ có Vương Tuấn Khải là không tốt. Tớ hỏi cậu cái gì mà luận văn? Cái gì mà dự án? Cái gì mà làm việc theo nhóm? Tất cả đều đè chết sức khoẻ của cậu ấy rồi."

"Ây, cái đó đâu có là gì. Làm cho sư huynh một ít cơm dinh dưỡng. Loại không thịt toàn rau ấy."

"Lưu Chí Hoành! Lập tức ngậm miệng!" Giọng này là của Vương Tuấn Khải.

Lưu Chí Hoành, Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải đã lâu không nói chuyện, hôm nay được dịp liền ngồi nói từ đông sang tây, cười ha ha đến hơn nửa ngày. Lưu Chí Hoành nước mắt đã rơi từ lúc nào cũng không ngừng cười, quản lí từ lâu đã bỏ cuộc ra ngoài hút thuốc. Trong phòng quan sát chỉ còn lại thiếu niên.

"Lưu Chí Hoành."

"Sao thế?"

Bên đầu dây kia là một khoảng lặng, Lưu Chí Hoành dù không thấy cũng biết chắc Bánh Trôi kia đang cắn môi do dự điều gì.

"Nếu trời có sấm thì lấy gối đè chặt lên hai tai, kéo rèm cửa sổ, không được nhìn ra ngoài."

Lưu Chí Hoành ưu tư một hồi, nghe người kia căn dặn mấy thứ. Thật ra Vương Nguyên ở Thượng Hải, làm sao có thể biết thời tiết ở Hạ Môn được chứ. Hơn nữa Bánh Trôi cũng không phải người lo xa đến như vậy, Vương Tuấn Khải thì càng không quan tâm chuyện mưa gió. Lưu Chí Hoành chỉ buông một tiếng thở dài.

Đầu dây bên kia Vương Nguyên có chút ấp úng.

"Dịch Dương-"

"Được rồi, mau đi ngủ đi. Tớ phải nhường điện thoại cho người khác đây. Đừng nói vì sao Hạ Môn tớ thua Phúc Đán các cậu, đến điện thoại cũng phải dùng chung."

"Ngủ ngon." Lưu Chí Hoành nghe được một tiếng thở dài.

"Ngủ ngon."

.

Buổi tối trời đổ mưa lớn, cả căn phòng yên lặng dễ dàng nghe tiếng mưa rơi trên nóc nhà, quật lộn với mấy ngọn cây ngoài cửa sổ. Lưu Chí Hoành nằm trong chăn, dù đã cố nhắm mắt cũng không thể chìm vào giấc ngủ, thiếu niên sau một hồi trở mình như cá mắc cạn cũng bỏ cuộc, cuối cùng mở mắt nhìn trần nhà. Lưu Chí Hoành thở dài, cả đêm cứ mất ngủ, ngày mai lên lớp nhất định không học hành gì được rồi. Nói đoạn nhìn sang giường bên cạnh, lại thấy tấm lưng La Đình Tín phập phồng đều đặn.

ẦM!

Lưu Chí Hoành giật thót mình, dù đã dặn lòng không mở rèm cửa sổ nhưng mà cuối cùng cũng kéo sang một chút.

ẦM!

Thêm một ánh chớp đánh mạnh xuống nền đất. Lưu Chí Hoành từ ánh sáng đến âm thanh đều nghe thấy rõ rệt. Một lát sau không chịu nổi chỉ đành nhìn cái lưng của La Đình Tín hết sức thành khẩn.

"La Đình Tín, cậu ngủ chưa?" Thấy người bên kia không trả lời, hơi thở cũng không chệt nhịp. Lưu Chí Hoành mới lấy thêm chút can đảm nói tiếp. "La Đình Tín, trước kia nói nặng nói nhẹ không phải vì không thích cậu. Mà cậu nói xem, tôi với cậu cơ bản cũng là không thù không oán. Người lạ hỏi đường cậu thuận miệng cũng có thể giúp, tôi với cậu sống chung một phòng, thứ gì có thể thấy cũng thấy hết rồi, cơ bản là thân hơn người lạ. Tôi sang đó nằm với cậu có được không?"

Lại không có tiếng trả lời. Lưu Chí Hoành nhanh chóng một tay cầm gối, một tay cầm chăn, chạy sang giường đơn của La Đình Tín. Thiếu niên nép mình nằm bên ngoài, tay ép chặt vào lồng ngực đang đập như trống dạo đầu.

"La Đình Tín, coi như chuyện trước kia tôi không tính toán với cậu."

Lưu Chí Hoành cả buổi tối cũng coi như là ngủ được đi.

.

Buổi sáng trời còn chút se lạnh, bên ngoài rải nhẹ những tia nắng ấm, len lỏi theo tấm rèm buông bên cửa sổ mà rơi vào căn phòng nhỏ. La Đình Tín rùng mình vì lạnh, quay qua quay lại, bên cạnh có luồng hơi ấm, cứ như vậy mà ra sức dựa vào, ngủ thêm một lát. Lúc sau mới lấy tay dụi dụi mắt, không hiểu vì sao hơi ấm này lại nặng như vậy, vừa định hình đã phát hiện bên cạnh là một cây bánh tét dán mặt Lưu Chí Hoành.

"LƯU CHÍ HOÀNH! CẬU! CẬU! CẬU!" La Đình Tín ấp úng nửa ngày, tay che trước ngực còn không xong.

Lưu Chí Hoành nửa đêm mới chợp mắt, nghe động liền tỉnh dậy, thấy La Đình Tín hai tay che ngực, khoé mắt cũng từ khi nào đỏ hồng. Thiếu niên nhìn lại bản thân, rồi nhìn người kia, rồi nhìn bản thân, rồi nhìn người kia.

"Cậu la cái gì? Quần áo vẫn còn, thậm chí đến cái chăn cũng không đắp chung, tôi không làm gì cậu. La cái gì mà la."

"Lưu Chí Hoành! Cậu nói người họ Lưu đều là anh em thất lạc. Cậu không biết lễ độ, không có phép tắc! Loạn luân!" La Đình Tín nhất mực cáo buộc,

"Loạn cái đầu heo nhà cậu. Tôi họ Lưu, cậu họ La. Loạn luân cái quỷ gì?" Lưu Chí Hoành méo mặt, vừa dọn dẹp chăn gối, vừa lấy đồ dùng vệ sinh.

"Tôi sau này sẽ gả cho Lưu Nhất Lân, còn không phải đối với cậu là người trong nhà hay sao? Lần này Nhất Lân sẽ ghét tôi. Cái sự sỉ nhục này, nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết." La Đình Tín vẫn còn chìm trong cái bi kịch của bản thân, diễn đến mức ngẩng cổ lên than thân trách phận với trời đất.

Thiếu niên lắc đầu chán nản bước ra khỏi phòng. Lưu Chí Hoành đối với cái tính thất thường hay bị phim nhập này của La Đình Tín cũng đang tập làm quen. Mấy tháng rồi sống cùng phòng với cậu ta, thiếu niên rất hạn chế va chạm. Hai thằng con trai, sống trong một phòng thế nào mà không có ma sát. Nhưng mà đối với Lưu Chí Hoành thì La Đình Tín chính là sâu lười hay huyễn hoặc. Ví dụ như buổi sáng Lưu Chí Hoành đến giảng đường sẽ thấy Lưu Nhất Lân giúp cậu ta chép bài, trưa về sẽ thấy Lưu Nhất Lân mang thức ăn trưa đến cho cậu ta. Buổi chiều Lưu Nhất Lân có tiết sẽ thấy cậu ta đến giảng đường điểm danh rồi ngủ. Tối đến nhàn nhã ngồi chờ Lưu Nhất Lân vượt qua hàng trăm cái miệng đang đói cồn cào mang thức ăn đến. Người như La Đình Tín, đúng là chỉ có kẻ mù như Lưu Nhất Lân mới chịu được.

Từ nhà vệ sinh vào lại phòng vẫn thấy La Đình Tín oán hận trên giường, bản thân bỏ mặc đến cạnh bàn chuẩn bị sách vở. Bên ngoài có tiếng gõ cửa. Lưu Chí Hoành nhìn La Đình Tín vẫn chưa thoát vai Thị Kính, mệt mỏi ra mở.

"Chào buổi sáng." Lưu Nhất Lân tay cầm thức ăn sáng, đứng ở cửa cười thân thiện. Mà La Đình Tín nghe giọng cậu ta càng khóc bạo. "Sao thế? Xảy ra chuyện gì?" Lưu Nhất Lân vội vội vàng vàng đẩy cửa vào.

"Cậu ta sắp nhảy sông Hoàng Hà. Nhanh chóng cứu người đi."

"Tất cả là do Lưu Chí Hoành! Nhất Lân, cậu phải tin tớ. Tớ đối với cậu là một lòng một dạ, một đời một kiếp." La Đình Tín đầu đuôi không rõ ràng. Lưu Nhất Lân nhìn bộ dạng khóc lóc đến chảy cả nước mũi của La Đình Tín rồi nhìn sang Lưu Chí Hoành. Cuối cùng chẳng hiểu là chuyện gì, nghệt mặt có chút ngây ngốc.

"Buổi tối trời mưa, giường của tôi bị dột, sang nằm đỡ một chút. Hai chúng tôi đến chăn cũng không đắp chung, sáng thức dậy quần áo còn đầy đủ thì xảy ra chuyện gì được chứ?" Lưu Chí Hoành thở dài.

La Đình Tín nghe đến đây quả thật không thể nguỵ biện, chỉ chực hướng ánh mắt nhìn Lưu Nhất Lân đầy thương cảm. Lưu Chí Hoành nhún vai. Lưu Nhất Lân nhìn gương mặt lấm lem của La Đình Tín, mang tay chân cậu ta ngó qua một lượt, đến khi chắc chắn không có điều kì lạ mới thở dài cười khanh khách.

"Được rồi đừng khóc nữa. Tớ có mua mễ huyết cao cho cậu. Nhanh đi rửa mặt đi." Họ La nghe đến mấy chữ mễ huyết cao lập tức đem chuyện tối qua ném ra ngoài cửa sổ, nhảy phốc xuống giường đi vào nhà vệ sinh. Lưu Nhất Lân lấy tập của La Đình Tín trên kệ sách, ra hiệu cho Lưu Chí Hoành cùng đến giảng đường.

Ban đầu cứ nghĩ chuyện này rốt cuộc đã ổn thoả, La Đình Tín không biết điều nhưng mà Lưu Nhất Lân lại có lí lẽ nên sẽ không sao. Hoá ra trên đường đến lớp mới phát hiện hai người này đều là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

"Lưu Chí Hoành, tôi biết La Đình Tín rất tuỳ hứng, còn thích làm to chuyện nhưng mà cũng xin cậu làm ơn giữ khoảng cách một chút. Phòng không bị dột, đệm của cậu cũng không ướt. Tôi không biết cậu rốt cuộc là có ý định gì nhưng nếu cậu mạo phạm La Đình Tín, tôi liền đem cậu một phát đẩy xuống sông Hoàng Hà."

Lưu Chí Hoành quả thật không hiểu nổi hai người này còn làm gì ở cái đại học Hạ Môn mà không đến Bắc Ảnh luôn đi cho rồi. Không nhìn lại mình đi. Rõ ràng là tự biên tự diễn, Lưu Chí Hoành cùng lắm chỉ là diễn viên quần chúng thôi. Mà đã như vậy, không đưa tiền thì cũng nên cho thiếu niên cơm hộp chứ.

.

Một buổi chiều trời mát, Lưu Chí Hoành mở cửa phòng nhìn La Đình Tín đang chơi game kịch liệt không ngừng nghỉ, thấy thiếu niên cũng chỉ ném cho cái nhìn rồi lại dúi đầu vào máy nuôi gà cầm tay. Cái quỷ gì vậy? Rõ ràng là đã qua tuổi trưởng thành còn mang thứ này ra chơi được sao? Đầu óc rốt cuộc là có vấn đề gì?

"Có bưu kiện gửi cho cậu kìa." La Đình Tín hất hất đầu.

"Cảm ơn." Lưu Chí Hoành quy tắc đáp lại. Thiếu niên đặt ánh mắt xuống bìa thư, dòng chữ nắn nót được viết bằng tay thanh tao ưu nhã. Cẩn thận xé bìa, bên trong là một tấm ảnh vuông vức, còn có một tờ giấy.

"Điều may mắn nhất chính là có thể cùng nhau trải qua một đoạn thanh xuân.

Lưu Chí Hoành, hôm nay mới nhớ tấm ảnh chụp chung này cậu vẫn chưa xem. Nhớ thường xuyên gọi điện cho tớ.

Vương Nguyên."

Lưu Chí Hoành cầm tấm ảnh trong tay, một thoáng cả căn phòng đều trở nên tĩnh lặng. Tấm ảnh được chụp vào một đêm mùa hạ, lúc cả 4 thiếu niên đều còn vẻ ngông cuồng, ngây dại ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy trăng sao. Lưu Chí Hoành sờ nhẹ lên gương mặt người kia, mắt khẽ khép, khoé môi cong, đồng điếu thoắt ẩn thoắt hiện. Lưu Chí Hoành cứ tưởng một chút nữa thôi sẽ chạm được, lúc nhận ra thì đã đi thật xa mất rồi.

"Chỉ là bức ảnh thôi, làm gì mà phản ứng ghê vậy chứ." La Đình Tín ném cho một câu đầy khinh bỉ rồi lại dán mắt vào máy nuôi gà.

Lưu Chí Hoành cười nhạt. Chỉ là bức ảnh thôi mà. Chỉ là một bức ảnh của thời thanh xuân thôi mà. Chỉ là một bức ảnh có Dịch Dương Thiên Tỉ thôi mà.

"Phải rồi, chỉ là một bức ảnh thôi." Lưu Chí Hoành gật đầu, câu vừa rồi có vẻ như là đang nói với bản thân.

La Đình Tín trước giờ đều bên cạnh Lưu Nhất Lân, từ mẫu giáo đến cấp 2 cấp 3 rồi lên đại học cũng chung một trường. Quả thật chưa từng trải nghiệm chia ly hoài niệm nên đối với biểu cảm trầm mặc của Lưu Chí Hoành lấy làm khó hiểu. La Đình Tín dù có chút đanh đá nhưng chung quy cũng là người tốt, trong lòng tất nhiên không có ý xấu. Mà Lưu Chí Hoành lại là bạn cùng phòng, nghĩ thế nào cũng nên chiếu cố một chút.

"Sao thế?" La Đình Tín lén nhìn Lưu Chí Hoành vẫn còn đăm chiêu nhìn tấm ảnh, hất hàm hỏi một câu.

"Cẩn thận, không khéo lại nảy sinh ý loạn luân, lúc đó Lưu Nhất Lân sẽ mang tôi ném xuống sông." Lưu Chí Hoành biết chắc người kia lo lắng cho mình, chỉ nói một câu bông đùa.

"Xì." La Đình Tín nhết miệng tỏ vẻ không quan tâm. Một đoạn không kiềm nổi tò mò mà liếc nhìn tấm ảnh trên tay Lưu Chí Hoành. "Sao thế, nhớ người ta à?"

Lưu Chí Hoành kéo khoé môi cong cong thành nụ cười nhạt, ánh nắng buổi hoàng hôn phả nhẹ lên gương mặt từ lúc nào đã sắc nét.

"Muốn xem không?"

La Đình Tín ném máy nuôi gà, nhanh chóng đến bên cạnh Lưu Chí Hoành. Dán mắt nhìn vào bức ảnh, 4 con người đều đồng loạt ngẩng đầu hướng phía bầu trời xa xôi, nét cười mãn nguyện được vẽ đều trên gương mặt. Nói đoạn chỉ vào một người trong ảnh, xương cằm sắc nét, gương mặt thoáng vẻ ôn nhu điềm đạm.

"Là cậu ta à?" Mắt còn chớp chớp.

"Ừ." Lưu Chí Hoành gật đầu, âm tiết gần như không thoát ra khỏi cổ họng. Một hồi có chút ngạc nhiên vì sao La Đình Tín có thể dễ dàng nhận ra đến vậy.

"Không cần phải bất ngờ. Tôi thấy cậu ta đeo ba lô của cậu liền đoán vậy thôi. Không ngờ đoán đúng."

Trong phòng bất chợt có một khoảng lặng. La Đình Tín cố gắng phác hoạ người trong ảnh, còn Lưu Chí Hoành chỉ cười xa xăm. Đúng là mấy năm rồi vẫn dùng nguyên một cái ba lô.

"Lưu Chí Hoành, cậu có nhớ cậu ta không?"

Lưu Chí Hoành ưu tư một hồi mới khẽ gật đầu.

"Có."

.

Trùng Khánh tháng 2 trời vẫn lạnh như những năm trước. Lưu Chí Hoành sau khi ngồi hơn nửa ngày trên tàu và xe bus cũng về đến nhà. Vừa mở cửa đã được ba mẹ Lưu với dì Ngô ôm chầm lấy. Thiếu niên nhanh chóng kéo va li vào nhà, đi tắm rồi lên phòng. Lưu Chí Hoành nằm dài ra giường, mệt mỏi đến mức chân cũng không muốn nhúc nhích. Thiếu niên hít một hơi sâu, đảo mắt nhìn trần nhà một lượt. Nói đoạn gọi điện cho Vương Nguyên.

"Tớ về nhà rồi."

"Ngày mai tớ với Vương Tuấn Khải sẽ về. Có lẽ không gặp nhau được, tớ về thẳng Sa Bình Bá."

"Vậy à? Ây, tớ có gửi cho cậu một bưu kiện, đã nhận được chưa?"

"Truyện tranh bản giới hạn 20 trang màu đã nhận được."

Lưu Chí Hoành nói cười với Vương Nguyên đến gần nửa đêm mới miễn cưỡng tạm biệt.

"Lưu Chí Hoành."

"Sao thế?"

"Cậu vẫn chưa gọi cho cậu ấy?" Đầu dây bên kia nhẹ nhàng trầm giọng sau một hồi yên lặng.

Lưu Chí Hoành không trả lời, thiếu niên đến bên cạnh cửa ban công, khẽ kéo rèm. Căn phòng đối diện vẫn yên lặng tĩnh mịch. Lưu Chí Hoành mở cửa ra ngoài, nhướn người trong phút chốc muốn trèo qua. Đến cuối cùng chỉ bỏ cuộc đi vào phòng đóng sập cửa.

"Vẫn chưa."

"Lưu Chí Hoành-"

"Được rồi, khuya rồi, mau đi ngủ đi."

Lưu Chí Hoành ném điện thoại sang một bên, mắt bắt gặp móc điện thoại Kumamon yên vị trong lớp chăn đệm. Một lát sau vò đầu bứt tóc rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Về nhà có thể thoải mái ăn ngủ chơi, còn được một mình làm loạn trong phòng. Lưu Chí Hoành nhìn ra những đụn tuyết bên ngoài, nhoài người mệt mỏi. Thiếu niên nằm dài trên giường đến trưa mới lọ mọ xuống bếp tìm chút đồ bỏ bụng. Ba mẹ Lưu có lẽ đã đi thăm họ hàng, dì Ngô cũng không có ở nhà. Lưu Chí Hoành mở tủ lạnh tự tìm chút đồ ăn, đập vào mắt là hộp táo ướp đường đỏ au. Thiếu niên bụng đói thấy đồ ngọt càng nổi hứng muốn ăn. Cuối cùng quyết định pha một tách trà, mang hộp táo đỏ ra bàn. Thiếu niên bỏ vào miệng một quả táo, mùi vị chua ngọt vừa phải dần lấp đầy khoang miệng. So với loại táo đỏ kia quả là khác biệt.

Lưu Chí Hoành một chốc đã ăn hết táo đỏ ướp đường, đến trà cũng uống sạch sẽ. Thiếu niên bẻ người, lên phòng lấy mũ áo, ra ngoài dạo chơi một chút.

Con đường tấp nập đầy người, một màn hồng sắc lấp đầy đôi mắt. Hơi thở của Lưu Chí Hoành chuyển thành làn khói mỏng rồi hoà vào không khí. Còn nhớ có năm cùng Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỉ quậy phá hội chợ, năm nay chỉ có mình thiếu niên. Cuối cùng cũng hiểu cảnh còn người mất là thế nào. Lưu Chí Hoành khẽ kéo khoé môi, tiện tay mua thịt bò nướng, hương vị rất ngon, không khô không ngấy rất vừa miệng.

Lưu Chí Hoành bật cười, cười đến bờ vai cũng run lên trong đêm lạnh.

.

Về lại Hạ Môn chỉ có điên cuồng học tập. Lưu Chí Hoành nhận thức được, có nhiều chuyện đối với bản thân ở thời điểm hiện tại quan trọng hơn nhiều. Thiếu niên ban ngày lên giảng đường, buổi chiều tập trung làm bài tập, tối đến tiệm lão Trang làm thêm. La Đình Tín nhìn Lưu Chí Hoành không lúc nào trên tay không cầm cuốn sách đến mức cứ tưởng thiếu niên tư duy có vấn đề, không ngừng lo lắng, lúc nào cũng nhìn thiếu niên ánh mắt xem chừng, đến cả máy nuôi gà cũng ném sang một bên.

"La Đình Tín, cậu có chuyện gì? Nhìn tôi mãi như vậy không thấy chán sao?"

"Cậu trổ bệnh như vậy, rất có nguy cơ gây thiệt hại đến tính mạng của tôi. Lưu Chí Hoành, cậu mà dám động vào tôi, Lưu Nhất Lân lập tức-"

"'Mang cậu quang xuống sông.' Làm ơn đi, nói đến bao nhiêu lần mới thôi đây. Tôi không phải cậu cả ngày chỉ biết chăn bò nuôi gà. La Đình Tín, từ lúc đến Hạ Môn đến giờ cậu một ngày lên giảng đường nghiêm túc nghe giảng cũng không có. Bài vở hôm nào cũng là Lưu Nhất Lân chép cho cậu."

"Thế nào? Cậu không vừa lòng thì tìm một người nguyện ý vì cậu mà chép bài đi." La Đình Tín vòng tay, nhếch miệng thách thức.

Lưu Chí Hoành đối với cái tính trẻ con này đã quá quen rồi nên chỉ thở dài quay đi, chẳng muốn phiền lòng bận tâm đến người này cho mệt. Thiếu niên với tay lấy quyển sách trên kệ, cặm cụi ghi ghi chép chép.

"La Đình Tín, cậu có bao giờ nghĩ Lưu Nhất Lân có thể chép bài cho cậu năm nay, năm tới, năm tới nữa nhưng nếu cậu ta tốt nghiệp, năm cuối cùng của cậu không có cậu ta, chẳng nhẽ cậu ta đi làm cũng phải lên giảng đường chép bài cho cậu?"

Lần này đến lượt La Đình Tín không nói gì. Thật ra lúc còn đi học La Đình Tín cũng không phấn đấu lắm, vậy nên kết quả thi học kì thường rất bết bát, đến lúc Lưu Nhất Lân thi vào Hạ Môn thì bản thân mới gấp rút ôn luyện. Chỉ có điều giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. La Đình Tín động vào sách vở thì lập tức thấy mệt mỏi áp lực, vậy nên từ lúc vào được Hạ Môn, mọi chuyện chữ nghĩa đều là Lưu Nhất Lân lo liệu.

"Lưu Chí Hoành, cậu ghen tị cậu không có người chép bài cho!" La Đình Tín chống chế.

"Tôi không phải con nít, không cần chờ người ta bữa sáng mang đến tận phòng, sách vở chép tận tay, thức ăn dâng tận miệng."

"Lưu Nhất Lân sẵn sàng làm, sao tôi không được phép nhận?"

"Tình cảm của cậu đều chỉ có nhận lại, còn không biết cho đi. Cứ nghĩ Lưu Nhất Lân tốt với cậu là tất nhiên, sao cậu không nghĩ bản thân cũng phải lo cho cậu ta?"

La Đình Tín uất ức một hồi, cuối cùng lên giường trùm chăn kín mít. Lưu Chí Hoành thở dài, những lời vừa rồi nói với bản thân là đủ, sao còn phải đi gây áp lực lên La Đình Tín. Thiếu niên lặng người nhìn trang sách đang mở, ở giữa là chiếc lá ngân hạnh đã úa tàn.

"Không sao đâu."

"Lưu Chí Hoành, không sao đâu."

Học hành không vào, thiếu niên mệt mỏi lên giường nghĩ ngợi đến chuyện ngày mai thế nào cũng bị Lưu Nhất Lân ném xuống sông, không cam tâm ngồi dậy viết di thư. La Đình Tín nằm giường bên lại ngủ ngon lành, chốc chốc còn chép miệng đòi ăn mễ huyết cao.

Buổi sáng Lưu Chí Hoành nghiêm chỉnh đến giảng đường, La Đình Tín chán nản đến giảng đường, Lưu Nhất Lân ngạc nhiên đến mắt mũi miệng cũng không đóng lại được ở giảng đường.

Miễn cưỡng cũng có thể chịu đựng được.

Hết Chương 22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top