Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29 Ban ngày hành sự vụng trộm, tối về nghe chuyện cổ tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<<Thanh Xuân Năm Đó Chạy Nhanh Hơn Gió Hạ>> chỉ được chính thức đăng ở Wordpress và Wattpad của Bạch Cầm (Đàn, whitepiano, Baek Geum). Mong các bạn không mang đi nơi khác khi chưa có sự đồng ý của tác giả. Cảm ơn.

Chương 29

Hôn lễ của hai kẻ họ Vương sẽ tổ chức ở Sa Bình Bá. Cả tháng trời không ngừng chạy đôn chạy đáo lo liệu mọi việc cho ổn thoả, Lưu Chí Hoành thiếu điều muốn say nắng. Ban chiều chạy đi tìm một thợ chụp ảnh giá cả phải chăng, lại còn có kĩ thuật quả thật rất khó, lúc về nhận được tin phải đến Sa Bình Bá trước 1 tuần để chuẩn bị.

Vương Nguyên ở Thượng Hải lâu như vậy, người nhà của cậu ta cơ bản là nhớ đến phát điên, mỗi ngày đều không ngừng nhắn tin gọi điện đến mức tiền điện thoại vừa nạp đã hết sạch. Lưu Chí Hoành cảm thấy mấy người này cũng thật khoa trương, từ lúc thiếu niên về Trùng Khánh cũng chỉ có dì Ngô lên chơi vài ngày, có dùng bao nhiêu óc suy nghĩ liệt kê cũng không nhiều họ hàng đến vậy.

"Được rồi đừng cằn nhằn nữa, còn không mau lên tàu đi." Vương Tuấn Khải mang nước cho hai thiếu niên đang rệu rã ngồi trên băng ghế.

"Cho cậu." Dịch Dương Thiên Tỉ tay mang kem mát lạnh áp nhẹ lên mặt Lưu Chí Hoành.

Đường đến Sa Bình Bá không xa nhưng vì mấy tuần qua đều chạy ngược chạy xuôi, đã vậy hành lí còn nhiều khiến mấy người thiếu điều muốn mất mạng. Mùa hè nóng bức còn phải ngồi tàu cùng một đống hành lí, đây rốt cuộc là chương trình thử thách sức chịu đựng của con người sao?

Lúc đến nơi đã thấy một nhóm người không ngừng nhấp nhổm lên xuống. Vương Nguyên bước ra khỏi cửa đã hùa lại ôm lấy ôm để khiến Lưu Chí Hoành cùng Dịch Dương Thiên Tỉ phải lựa đường khác mà đi.

Bữa trưa nhanh chóng trôi qua, lần này thái độ của người nhà Vương Nguyên cũng không khắt khe như trước. Nói gì thì nói, phù rể của cháu cưng vẫn không nên thất lễ. Buổi chiều cùng nhau đi hội chợ, chạy dọc con đường mấy năm trước, dù không có mưa, trời lại hanh khô nhưng gợi nhớ lại rất nhiều chuyện. Quãng thời gian lúc đó so với lúc này quả thật có nhiều cách biệt.

Buổi tối cùng nhau ngắm nhìn sao trời nên trần phòng của Vương Nguyên, dù là màu mực dạ đã bị phai hết, chỉ thấp thoáng vài dấu chấm nhỏ cũng khiến 4 thiếu niên vui vẻ tận hưởng một chút bình yên.

"Lưu Chí Hoành, cảm ơn cậu."

"Cảm ơn chuyện gì?"

"Đã đồng ý làm phù rể cho tớ. Sau này Vương Nguyên tớ nhất định sẽ làm phù rể cho cậu được không?"

Dù Lưu Chí Hoành không nhìn thấy nhưng họ Dịch nằm bên cạnh rõ ràng là tim đang đập nhanh, hơn nữa cả chân mày chắc cũng chau lại rồi.

"Chuyện này tớ còn chưa tính tới."

Lưu Chí Hoành tỏ ý cười, còn Dịch Dương Thiên Tỉ chân mày lại nhăn thêm một chút.

.

Một tuần chuẩn bị cuối cùng cũng xong xuôi. Thật ra dù là lễ kết hôn tại gia nhưng tiểu tiết là rất quan trọng, quan gia hai họ về điểm này đều đồng ý nên bất kì một điểm nhỏ nào cũng lấy làm để tâm. Hôm nọ ba của Vương Tuấn Khải còn mời về một vị đạo sĩ trừ tà, chỉnh lại phong thuỷ, suýt chút nữa mang hoa cưới trắng đổi thành màu tím, khiến Vương Nguyên một phen nhảy đứng nhảy ngồi. Cũng may Vương Tuấn Khải nhanh chóng giải quyết hậu quả, không thì đã biến thành một mớ hổ lốn đầy bùa.

Lưu Chí Hoành chỉnh trang lại âu phục, tóc vuốt ngược về phía sau để lộ gương mặt thanh tú mang đầy nét cười. Thiếu niên chỉnh tay áo, mang nơ trên cổ ngay ngắn đặt chính giữa. Cuối cùng cười với bản thân một cái, rất được.

"Thấy sao?" Vương Nguyên từ phòng thay quần áo bên cạnh bước ra, gương mặt ôn nhu sáng như ánh ngọc, thậm chí nụ cười cũng mang dư vị ngọt ngào.

Lưu Chí Hoành chỉnh lại tóc tai cho Vương Nguyên một chút, lấy hoa kết vào ngực trái của thiếu niên, thanh tao ưu nhã.

"Tẩu tẩu, từ hôm nay cậu mang họ Vương rồi."

"Phí lời."

Hai thiếu niên không hẹn mà gặp cùng cười ha ha. Đến lúc ngưng lại mới thấy thời gian của bọn họ đã trôi qua rất nhanh.

Hôn lễ gần bắt đầu, Lưu Chí Hoành ra ngoài lễ đường trước, không ngờ vừa bước ra khỏi cửa đã bị Dịch Dương Thiên Tỉ nắm chặt tay kéo đi một lượt. Lúc nhận ra đã đứng ở vườn sau rồi. Họ Dịch kia đúng là quá xuất sắc đi, tây trang mặc lên không chỗ nào là không đẹp, hơn nữa bộ dạng lãnh đạm, tóc chải ngay ngắn càng khiến người kia như trang bìa hoạ báo. Chỉ có điều gương mặt khẩn trương lại không hề đồng bộ.

"Tiểu Tỉ là chuyện gì?"

"Cho cậu." Nhanh chóng lấy ra một hộp nhỏ ở vạt trong của tây trang.

Lưu Chí Hoành nhìn xuống hộp trong tay, mở ra mới thấy toàn là táo ướp đường quả thật bị làm cho cảm động. Thiếu niên mấy hôm nay đều mệt mỏi thiếu năng lượng, đã vậy rồi ban sáng còn chưa kịp ăn gì, mấy quả táo này tuy không nhiều nhưng có lượng đường cao sẽ khiến tinh thần tỉnh táo một chút.

Vội ăn đến nỗi Lưu Chí Hoành một miệng đầy táo, từng hồi nhai xuống. Dịch Dương Thiên Tỉ bên cạnh cật lực ngó ngang dọc, đến cả nơ trên cổ cũng bị thả lỏng. Tình cảnh này không khác gì đang làm việc vụng trộm là mấy.

Lưu Chí Hoành không chần chừ chỉnh sửa lại cổ áo cho Dịch Dương Thiên Tỉ, mang dây nơ thít chặt một chút. Ánh mắt đầy chăm chú, hàng chân mày khẽ chau lại, tay thoăn thoắt chỉnh cho vải thẳng ra trông rất chuyên nghiệp. Đến lúc xong xuôi mới phát hiện Dịch Dương Thiên Tỉ đăm chiêu nhìn mình từ khi nào.

"Thế này ổn rồi." Thiếu niên phủi nhẹ lên tây trang của họ Dịch.

"Hoành."

"Sao thế?"

"Tớ hôn cậu được không?"

Cái này cũng cần phải hỏi sao?

Lưu Chí Hoành còn chưa kịp mở miệng trả lời đã nhanh chóng cảm nhận được hơi ấm trên môi. Dịch Dương Thiên Tỉ đưa lưỡi liếm nhẹ môi dưới của thiếu niên, không nhanh không chậm cắn một cái càng khiến lồng ngực Lưu Chí Hoành đập liên hồi.

Tăng huyết áp, tăng huyết áp rồi! Mau cứu người đi!

Đến cuối cùng vẫn phải buông nhau ra. Đúng là làm việc vụng trộm mà.

Lúc Lưu Chí Hoành và Dịch Dương Thiên Tỉ lên lễ đường đã chính thức trễ mất 5 phút. Ba của Vương Tuấn Khải đứng ngồi không yên, lo sợ trễ giờ lành tháng tốt. Được rồi, chuyện này không thể đổ hết trách nhiệm lên đầu thiếu niên, vụng trộm cũng là từ 2 phía.

Vương Tuấn Khải tây trang chỉnh tề tiến vào lễ đường, còn không ngừng ném cho cả 2 cái nhìn hết sức khả nghi. Lưu Chí Hoành coi như không thấy, Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn như xưa nay, làm lơ một lượt.

Một bản nhạc nhẹ nhanh chóng cất lên, từ trong nhà Vương Nguyên khoác tay ba Vương bên cạnh, từng bước từng bước tiến lại gần Lưu Chí Hoành, đối diện chính là Vương Tuấn Khải. Bánh Trôi còn không ngại cười đến mắt cũng cong cong. Chủ lễ từ tốn lên tiếng, chứng giám cho tình cảm của hai người, phía bên dưới mẹ Vương mắt đã nhoè lệ.

"Vương Tuấn Khải, con có đồng ý lấy Vương Nguyên làm chồng, dù là trong hoàn cảnh khó khăn, bệnh tật giàu sang hay nghèo đói cũng sẽ luôn yêu thương, bảo vệ cậu ấy, chia sẻ mọi gánh nặng, ưu tư. Sẽ không rời xa cậu ấy cho đến khi cái chết chia lìa?"

"Con không đồng ý!"

Vương Nguyên sạm đen cả mặt, quan gia hai họ há hốc miệng. Lưu Chí Hoành cảm thấy bản thân có lẽ đã nghe nhầm, hoặc là Vương Tuấn Khải quýnh quá nói nhầm. Đừng nói chuyện tình cảm của hai người này đều là một trang giả tạo.

"Con không đồng ý để cho cậu ấy cùng chịu khổ cực, bệnh tật. Vậy nên những điều đó không thể chia sẻ, con sẽ nhận lấy."

Ngược cẩu! Rõ ràng là muốn trả thù chuyện Lưu Chí Hoành và Dịch Dương Thiên Tỉ vụng trộm. Không nói đạo lý!

"Tớ tình nguyện chịu khổ cùng cậu. Cậu có đồng ý hay không?" Bán mè đen lên tiếng đòi công đạo. Đâu ra cái chuyện có thể dễ dàng thay đổi lời thề ước như vậy.

"Không thể."

"Vương Tuấn Khải! Cậu đã hứa sẽ không nói mấy lời như vậy!"

"Không hứa cậu còn chịu cưới sao?"

"Vậy bây giờ có cưới nữa hay không?"

Loạn rồi, loạn hết rồi. Lưu Chí Hoành cảm thấy cái đám cưới này rốt cuộc cũng có chút điểm nhấn.

"Cưới!"

"Hừ!"

"Vương Nguyên, trước khi ta đọc lời thề, con có yêu cầu gì đặc biệt thì nói luôn đi." Chủ lễ chảy mồ hôi hột.

"Vương Tuấn Khải có chuyện gì đều không được giấu, con là nam nhân có thể cùng cậu ấy gánh trời đạp đất, cũng có thể cùng cậu ấy chịu khổ. Còn nữa chuyện giàu sang phú quý đều không quan trọng, có thể cùng nhau ở một chỗ đến khi xuống lỗ là con mãn nguyện rồi."

"Con lấy cậu ta chỉ là để cậu ta cùng con xuống lỗ à?"

"Cậu dám cùng người khác xuống lỗ không?" Bánh Trôi lườm thật sắc.

"Vạn lần không dám." Vương Tuấn Khải phân bua.

Mấy lời này... nói ra có thể khiến người ta phun máu chết đó. Hai người cẩu huyết quá đi, đây là đám cưới, không phải đám ma, có thể đừng tính toán xa đến như vậy không? Lưu Chí Hoành cảm thấy màn thề ước này so với mấy bài diễn văn tựu trường thật khó có thể tranh cao thấp.

"Vương Nguyên, con có đồng ý lấy Vương Tuấn Khải làm chồng, dù là trong hoàn cảnh khó khăn, bệnh tật giàu sang hay nghèo đói cũng sẽ luôn cùng cậu ấy gánh trời đạp đất, cùng cậu ấy trải qua mọi khổ đau, vui vẻ cho đến khi hai con xuống lỗ?"

"Con đồng ý."

Màn trao nhẫn cũng nhanh chóng kết thúc, Lưu Chí Hoành cảm thấy cái này quá là khoa trương đi. Vì sao à? Nhìn xem, trên ngón áp út của Bánh Trôi còn hằn dấu nhẫn kia kìa.

"Ta tuyên bố hai con từ nay là chồng và chồng. Cảnh tiếp theo rất đẹp, để ta lấy máy quay đã." Nói rồi từ dưới bục phát biểu mang ra một cái máy quay phim, bấm nút sẵn sàng. "Hai con có thể hôn nhau được rồi."

Không nói nhiều, Vương Tuấn Khải trước bàn dân thiên hạ không ngần ngại mang môi của Vương Nguyên ra ăn sạch. Lưu Chí Hoành phẫn uất, vì sao thiếu niên và Dịch Dương Thiên Tỉ vụng trộm ở nơi vắng người lại bị lườm nguýt đe doạ, còn hai kẻ kia giữa chốn đông người làm chuyện này lại không có tội gì. Công lý ở đâu? Ở đâu?!

Thức ăn rất ngon.

Tàn tiệc ai cũng mệt mỏi, những người ở gần thì nhanh chóng về nhà, người ở xa thì ở lại ngủ. Cũng may là tổ chức ở quê nên người ra về rất nhiều, dư ra một phòng cho Lưu Chí Hoành và Dịch Dương Thiên Tỉ. Dù sao cũng là tân hôn của người ta, riêng tư mới tốt!

Thiếu niên sau khi tắm rửa nhanh chóng ngồi lên giường, không ngừng lấy khăn lau tóc. Lúc toan nằm xuống lại bị Dich Dương Thiên Tỉ bắt ngồi dậy sấy tóc, từng ngón tay cứ như vậy áp vào da đầu. Đến một lúc cũng xong xuôi. Lưu Chí Hoành nhanh chóng tắt đèn, nằm xuống cạnh Dịch Dương Thiên Tỉ.

"Mệt không?"

"Mệt." Lưu Chí Hoành gật đầu.

Cái không gian này không kéo dài được bao lâu đã nghe vách tường bên kia phát ra mấy tiếng hết sức ái muội. Lưu Chí Hoành tưởng chừng lồng ngực cũng muốn rơi cả ra ngoài, mắt lại không ngừng liếc nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ.

"Cậu nói xem, bọn họ là đang là-"

"Không được nghe."

Chưa chờ Lưu Chí Hoành dứt lời họ Dịch đã lấy tay áp chặt vào hai tai thiếu niên khiến âm thanh thiếu ý tứ kia nhanh chóng biến mất. Thật ra Dịch Dương Thiên Tỉ cũng đang hồi hộp, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Lưu Chí Hoành cũng bắt chước, áp lòng bàn tay vào tai họ Dịch, một phát dụi cả gương mặt vào lồng ngực người kia, còn không ngại bật lên tiếng cười khanh khách.

"Tiểu Tỉ, tim cậu đập rất nhanh."

"Đó là bởi vì tớ sắp hôn cậu."

"Cậu nói gì, tớ nghe không rõ."

Dịch Dương Thiên Tỉ tay vẫn áp chặt hai bên tai Lưu Chí Hoành, cúi đầu hôn nhẹ lên môi thiếu niên, không nhạt không sâu, lại khiến Lưu Chí Hoành nhanh chóng yên lặng.

"Mau ngủ đi."

Lần này đọc khẩu hình có thể dễ dàng nhận ra, thiếu niên gật đầu, vui vẻ nhắm mắt. Dịch Dương Thiên Tỉ cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

.

Lúc đi rất mệt lúc về lại rất háo hức. Hai kẻ họ Vương kia từ lúc nào đã lên máy bay đi hưởng tuần trăng mật cái gì đó. Dịch Dương Thiên Tỉ đưa Lưu Chí Hoành tới cửa nhà, còn chần chừ chưa muốn rời đi đã thấy xe của ba Dịch trước cửa. Cả hai nhìn nhau không nói gì, không khí bỗng dưng căng thẳng. Cuối cùng cũng là Dịch Dương Thiên Tỉ với tay vặn nắm cửa, vừa mở đã thấy ba mẹ Dịch ngồi đối diện ba mẹ Lưu, bộ dạng hết sức nghiêm trọng.

"Chúng con về rồi." Cả hai nhanh chóng lễ phép cúi đầu chào.

"Sang đây ngồi nói chuyện đi." Ba Lưu lên tiếng. Lưu Chí Hoành ngoan ngoãn ngồi vào ghế, Dịch Dương Thiên Tỉ đi theo không rời. Ghế sô pha cũng không quá rộng, hiện tại hai thiếu niên đã trưởng thành ngồi vào có chút chật chội, khoảng cách cũng như vậy mà sát lại, vai cả hai chạm cả vào nhau. Có điều loại không khí như thế này, muốn cảm khái hoàn toàn không phải lúc.

"Chuyện giữa Chí Hoành và Thiên Tỉ chúng ta đã suy nghĩ rất nhiều rồi." Ba Dịch từ sau lần ăn cơm hôm nọ mới lên tiếng. Lưu Chí Hoành dỏng tai lắng nghe cơ hồ không sót một chữ. "Hai đứa- phải lo cho tương lai của mình đi rồi tính tiếp."

"Chuyện chúng ta đang nói đến, chính là chuyện tương lai." Mẹ Lưu lên tiếng, mấy lời này nghe ra liền biết có ý ủng hộ. Lưu Chí Hoành không khỏi nhấn môi cười. "Ba Thiên Tỉ, có lẽ anh vẫn còn nhiều thành kiến, nhưng chuyện này vẫn là nên nói."

Bên dưới bàn trà, Dịch Dương Thiên Tỉ khẽ khàng động chạm mấy đầu ngón tay Lưu Chí Hoành, mang mười ngón tay chặt chẽ liên kết, không mạnh không nhẹ cũng không có ý buông ra.

Mẹ Lưu dừng một chút, cảm nhận không khí vẫn dịu dàng hoà nhã mới tiếp tục.

"Tôi đồng ý chuyện này đối với anh có lẽ khó chấp nhận, nhưng anh đâu phải không biết chúng nó đã có tình cảm với nhau từ trước rồi. Tôi biết anh hy vọng Thiên Tỉ chỉ là ngộ nhận. Thật ra Thiên Tỉ là đứa thông minh, nó không thể nào ngộ nhận tình cảm của mình ngần ấy năm được.

Anh thà mất một đứa con trai cũng không chịu dung nạp thêm một đứa?

Bản thân tôi là một người mẹ, lúc trước tôi cũng không chấp nhận thứ tình cảm như vậy, nhưng bây giờ tôi nhận ra rất nhiều thứ. Tình cảm của bọn chúng có gì không đơn thuần, có gì không giống với chúng ta?"

"Cái chúng nó không giống với chúng ta chính là giới tính!"

Mấy ngón tay của Dịch Dương Thiên Tỉ gằn lên rõ ràng. Dù gương mặt không có nhiều biểu cảm, mồ hôi lạnh ở tay lại chân thật hơn nhiều. Thiếu niên gõ nhẹ bàn tay đầy vẻ trấn an, cảm nhận hơi thở của người kia nặng hơn một chút.

"Vậy nếu một trong hai đứa là nữ thì anh sẽ chấp nhận?"

"Đúng vậy!"

"Tôi không hối hận sinh ra con mình là nam! Ý anh là anh đã hối hận sinh ra Thiên Tỉ là một đứa con trai? Vì đứa con trai ấy yêu thích một đứa con trai nên sự tồn tại của nó không có giá trị?"

Mấy lời này của mẹ Lưu khiến thiếu niên cảm động muốn khóc. Từ trước đến giờ đều là mẹ mắng, mẹ đánh, chưa bao giờ cảm thấy bản thân được thương yêu bảo bọc như vậy. Bàn tay dưới bàn trà bất giác nới lỏng, Dịch Dương Thiên Tỉ lại nghĩ thiếu niên muốn buông tay, không ngần ngại dùng chút sức lực ghì lại thật chặt.

Mẹ Dịch từ đầu đến giờ đều rất trầm tĩnh quan sát biểu hiện của con trai, đan tay siết chặt không lộ liễu nhưng không giấu được. Ánh mắt mẹ Dịch sáng lên một chút, khoé mắt cong cong, lại nhìn thấy toàn bộ hành động giữ chặt không buông của Dịch Dương Thiên Tỉ khó tránh khỏi bỗng dưng mềm lòng.

Nhớ lúc Dịch gia vừa chuyển nhà đến đây, Dịch Dương Thiên Tỉ không giỏi làm quen với những đứa trẻ khác, không biết thế nào ngày đầu gặp Lưu Chí Hoành lại đánh người ta chảy máu, còn gây sự với tiểu tử mập tròn kia. Ngày đó từ nhà trẻ về nhà không ngừng nắm tay mẹ thật chặt, một mực trốn sau lưng không dám đối diện ba Dịch. Bàn tay đứa trẻ nhỏ xíu, vừa vặn v trong lòng bàn tay mẹ Dịch, khiến cho mẹ càng muốn yêu thương bảo bọc.

Mà bàn tay đó hiện tại đã đủ lớn để nắm chặt tình cảm của bản thân, bảo hộ chu đáo, chăm sóc cẩn thận.

Sẽ không buông.

Mãi không buông.

"Chuyện đã đến nước này rồi, chúng ta không cản được nữa đâu." Mẹ Dịch vỗ nhẹ lên vai ba Dịch, ra sức trấn an.

Dịch Dương Thiên Tỉ mắt nhìn mông lung từ nãy đến giờ lại hướng mẹ Dịch. Mấy năm trước cũng là muốn tốt cho con trai mà hành sử như vậy, họ Dịch cơ bản không hề giận, ngược lại luôn muốn cảm ơn ông trời đã ban cho mình gia đình tốt như vậy. Ở thời điểm hiện tại, dù ba mẹ Dịch Lưu có phản đối cũng nhất định không oán hận, cũng không buông tay. Coi như đây là phần ích kỉ của riêng bản thân, chỉ có thể làm một đứa con bất hiếu.

Vậy mà hiện tại mẹ Dịch lại có ý tứ ủng hộ, còn không phải đã ban cho cả hai phúc phận lớn nhất hay sao.

Ba Dịch thở dài một cái, cuối cùng đứng dậy tiến ra phía cửa. Ba mẹ Lưu cũng nhanh chóng đứng dậy tiễn khách. Mẹ Dịch ra đến cửa còn quay đầu lại gật nhẹ trấn an, trên môi nở một nụ cười.

"Thiên Tỉ, không định về sao?"

Dịch Dương Thiên Tỉ nhanh chóng đứng dậy, có chút tiếc nuối buông tay Lưu Chí Hoành, cúi đầu lễ phép chào ba mẹ Lưu. Cửa vừa dập lại Lưu Chí Hoành liền trượt dài từ ghế xuống nền nhà, thở phào một cái nhẹ cả người. Quả thật hù người ta chết một phen.

Chuyện này coi như là vấn đề thời gian.

.

Lưu Chí Hoành sau khi ăn no ngủ kĩ thêm mấy tuần nữa thì bắt tay đi kiếm việc làm, bằng đại học có trong tay, thành tích không tồi. Vì sao không có việc làm thiếu niên cũng không biết. Tỉ dụ như hôm nay vào phỏng vấn, bao nhiêu thứ đều chuẩn bị kĩ lưỡng, buổi sáng còn được Dịch Dương Thiên Tỉ đưa đến công ty phỏng vấn, tận tình cổ vũ bằng một nụ cười tươi như ánh nắng tháng 6. Cớ vì sao lại không nhận được việc?

"Tớ cảm thấy lúc đầu học quảng cáo là sai lầm. Đáng ra nên học ngành viễn thông." Lưu Chí Hoành mệt nhoài nằm lên bụng họ Dịch.

"Sao lại nói vậy?"

"Suốt ngày cứ phải chờ điện thoại."

Dịch Dương Thiên Tỉ xoa nhẹ mái tóc thiếu niên, không ngại bật lên một tiếng cười.

"Ây, Tiểu Tỉ, hình như nhà cậu có người chuyển vào rồi."

"Cũng lâu vậy rồi."

"Tớ phát hiện trong phòng cũ của cậu chính là một đại học bá. Hôm trước mở rèm ra xem, thấy cậu bé đang đọc bài hết sức chăm chú, hơn nữa còn không ngừng viết viết. Cậu nói xem, mới từng tuổi đó đâu cần phải học nhiều như vậy."

"Vậy sao? Có lẽ là đang học bù?"

"Không đúng. Hồi tớ bằng tuổi đó rõ ràng là đang nằm la liệt đọc truyện tranh."

Càng nghĩ càng đau lòng. Người ta là bằng tuổi Lưu Chí Hoành... 8 năm trước, đâu cần phải suốt ngày đọc sách làm bài tập. Còn trẻ thì phải biết tìm hiểu thế giới, như vậy lúc lớn rồi mới cảm thấy thanh xuân không bị áp lực.

"Thảo nào bây giờ không tìm được việc."

Lưu Chí Hoành nghe câu này không khỏi ngóc đầu dậy lườm Dịch Dương Thiên Tỉ một cái. Nói đoạn bị cánh tay của họ Dịch kéo xuống nằm yên vị trên bụng. Coi như bỏ qua đi. Thiếu niên yên tĩnh một chút rồi kéo khoé môi cười lớn.

"Ây, Tiểu Tỉ cậu có em bé. Bụng kêu lớn như vậy."

"Bụng không có em bé mới có thể kêu lớn như vậy. Có em bé rồi không gian bị lấp, sẽ không kêu được đâu." Dịch Dương Thiên Tỉ vuốt nhẹ má Lưu Chí Hoành. "Như của cậu vậy."

"Ý gì đây?"

Lưu Chí Hoành giả vờ giận dỗi một hồi cũng nản, cuối cùng lắng nghe cái âm thanh phát ra từ cơ bụng của người kia, hai mắt lim dim gần sụp cả xuống.

"Hoành."

"Ây, tớ buồn ngủ rồi. Không cần nghe chuyện cổ tích, rất phí thời gian."

"Có muốn cùng tớ đến Bắc Kinh không?"

Lưu Chí Hoành hai mắt phát quang, lập tức ngồi bật dậy. Dịch Dương Thiên Tỉ cũng theo động tác của thiếu niên mà từ tốn lặp lại. Câu này mấy năm trước đã từng nghe qua, cuối cùng lại không thực hiện được. Bây giờ hỏi lại chẳng khác nào đang chơi bài. Mà ván này Dịch Dương Thiên Tỉ thắng chắc.

"Muốn."

Chuyện cổ tích này vẫn là nên nghe.

.

Đến Bắc Kinh cũng phải dành thời gian thuyết phục ba mẹ hai bên, suy cho cùng cũng coi như đồng ý. Lưu Chí Hoành và Dịch Dương Thiên Tỉ vừa dọn đến Bắc Kinh đã thuê ngay một căn phòng nhỏ đầy đủ tiện nghi. Vừa dọn vào nhà mới Lưu Chí Hoành đã lăn ra ngủ không biết ngày đêm, quả thật rất mệt. Được rồi, sống chung bắt đầu.

"Cái gì?! Chuyện hệ trọng như vậy cậu lại không nói với tớ sớm hơn?"

"Tẩu tẩu, cậu không hỏi han tình hình của tớ thì thôi, lại còn mắng tớ."

Đầu bên kia hắng giọng."Chuyển đồ mệt lắm không?"

"Mệt muốn chết, ăn hết 2 gói mì."

"Vậy cậu và Dịch Dương Thiên Tỉ chính thức sống chung?"

"Tiền nhà ở Bắc Kinh rất đắt, mỗi người một phòng không có kinh phí."

"Tớ không nói vấn đề đó."

"Vấn đề cậu đang muốn nói tớ không muốn nghe." Lưu Chí Hoành nhìn đồng hồ. Lúc ngủ dậy phát hiện Dịch Dương Thiên Tỉ không có trong phòng, điện thoại cũng gọi không được chỉ đành nấu hai gói mì ăn cho đỡ đói. "Được rồi, tớ phải gọi cho Tiểu Tỉ. Hôm khác nói chuyện đi."

Ngắt điện thoại lại tiếp tục húp mì. Ăn sướng quen rồi, lâu lâu trải nghiệm cảm giác ăn khổ quả thật rất kích thích.

Cạch!

Dịch Dương Thiên Tỉ bước vào phòng, tây trang chỉnh tể còn cầm thêm 3 phần thức ăn. Bộ dạng lo lắng có chút không quen mắt.

"Đừng ăn mì nữa. Tớ có mua thịt bò hầm cho cậu."

Thiếu niên nghe đến 2 chữ "thịt bò" tâm trạng ăn khổ lập tức cho qua. Nói gì thế, còn sống thì phải biết tận hưởng, bỏ tiền ra rồi thì sao có thể ăn đồ dở. Hơn nữa đây là tâm ý của người ta, vẫn là nên nhận. Lưu Chí Hoành lập tức mang thịt bò hầm ra uống, còn không ngừng xuýt xoa, gương mặt thoáng cái đã ửng hồng. Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi đối diện không ngừng nhấn nhá đồng điếu.

"Tiểu Tỉ, cậu thật biết nghĩ, còn mua cho dì chủ nhà một phần. Lấy lòng như vậy rất tốt, sau này có thể được giảm tiền thuê trọ."

Họ Dịch gật gù.

"Nói cũng đúng. Lần sau sẽ mua thêm một phần cho dì ấy." Vừa dứt lời đã mang phần thịt bò hầm kia đặt trước mặt Lưu Chí Hoành. Thiếu niên đến lúc này mới ngây người, hoá ra là được hậu đãi, vui vẻ đến phát run.

Lưu Chí Hoành ăn no rửng mỡ nằm vật ra giường, đến khi Dịch Dương Thiên Tỉ từ phòng tắm bước ra mới chịu nhích sang một bên. Thiếu niên nghĩ đến viễn cảnh ngày mai phải dậy sớm đi xin việc lại đau lòng.

"Ây Tiểu Tỉ, tớ thấy người thành phố thật rườm rà."

"Như thế nào?" Dịch Dương Thiên Tỉ chống tay lên thái dương, ánh mắt có phần hứng thú.

"Cậu đi mua thức ăn thôi cũng phải mặc tây trang."

"Tớ đi nộp tài liệu."

Lưu Chí Hoành nghệt mặt không hiểu gì. Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn biểu cảm này không khỏi bật cười, vuốt mặt thiếu niên thật nhẹ.

"Năm cuối cấp có đi thực tập, sau đó công ty thấy được việc nên giữ lại. Dạo gần đây cùng cậu bận việc, chỉ tìm kiếm tài liệu. Hôm nay đến hạn nộp nên buổi chiều có chạy đến công ty một chút."

Coi bộ Lưu Chí Hoành không thể lười biếng nữa rồi. Vì sao ông trời có thể sinh ra một người không biết mệt là gì. Chuyển nhà rồi còn có thể đến công ty, trên đường về mua 3 suất bò hầm, ngồi xem thiếu niên ăn hết. Thậm chí đến bây giờ vẫn chưa nằm vật ra. Được rồi, thể chất rất tốt.

"Ngủ sớm một chút, ngày mai tớ đưa cậu đi phỏng vấn."

Lưu Chí Hoành gật đầu, lúc nhìn lại phát hiện đèn ngủ sau đầu họ Dịch vẫn đang sáng khiến người kia nhìn chẳng khác gì thiên sứ. Phát hào quang đến đau cả mắt chó.

"Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

.

Buổi sáng tạm biệt Dịch Dương Thiên Tỉ ở cổng công ty, thần thái tự tin vào trong phỏng vấn xin việc. Cuối buổi ở lại chờ đến khi giám đốc ra khỏi phòng, đứng dậy chào hết sức trang nghiêm rồi mới quay đầu ra về. Dù có tốn thời gian một chút, nhưng mẹo nhỏ này rất hữu ích, hy vọng sẽ có kết quả.

Lúc Lưu Chí Hoành vào nhà họ Dịch vẫn chưa về, nhắn một tin cho người kia rồi nhanh chóng mang phần hành lí còn chưa sắp xếp ra xử lý. Một hồi xoay quần cũng tạm xong việc, thiếu niên liếc xuống chiếc hộp nhỏ cuối cùng ở trong thùng. Đã lâu lắm rồi không nhìn thấy.

Mang hộp gỗ ra ngoài, tỉ mỉ vuốt nhẹ lên nước sơn đã dần phai màu, Lưu Chí Hoành cong khoé môi mở nắm hộp. Đây là quẻ Đại Cát lúc trước đi thi trung khảo, đây là áo đồng phục Vương Nguyên kí lên, nét mực vẫn còn in đậm rõ ràng. "Tên tôi ở bảng A, không phải bảng B." Còn có cả băng keo cá nhân Rilakkuma huyền thoại.

Lưu Chí Hoành bật cười. Nói đoạn tay chạm phải một thân bút chì lành lạnh, những hình vẽ trên bút đã mờ nhạt, chỉ còn đầu Rilakkuma không ngừng đối mặt thiếu niên cười tươi. Lưu Chí Hoành lật thêm một lớp áo, là của Dịch Dương Thiên Tỉ, từng dòng chữ "Đại Cát" của thiếu niên không hề phai màu.

Dưới cùng của hộp là 2 tấm ảnh chụp 4 thiếu niên. Một tấm tất cả đều nhìn lên trời, một tấm tất cả đều nhìn về phía trước. Đều rất trẻ con, đầy nhiệt huyết, ngốc nhếch ngây dại.

Sẩm chiều không hề lười biếng, ra siêu thị mua sắm bữa tối. Phòng rất nhỏ, chỉ đủ chỗ dựng một cái bếp bằng bình gas ngoài ban công, Lưu Chí Hoành trước kia từng chuẩn bị cơm, chế biến một hồi ra hai món khô. Tự nhủ bản thân rất xuất sắc.

"Tớ về rồi."

"Ây."

Lưu Chí Hoành xoay người nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ một thân tây trang đĩnh đạc chỉnh tề.

"Mau đi tắm, tớ dọn dẹp một chút liền có thể ăn cơm."

"Được."

Bản thân Dịch Dương Thiên Tỉ khi nghe Lưu Chí Hoành ba hoa về chuyện 2 món khô, 1 món canh cũng thấy hết sức bất ngờ. Đều là cùng nhau lớn lên làm sao không biết điểm tốt xấu của thiếu niên cơ chứ.

"Thế nào?" Lưu Chí Hoành dọn bàn cơm rồi còn không quên nhìn người kia một cái, tỏ ý muốn được khen. "Này là rau cải luộc có muối, này là trứng luộc, này là nước rau cải."

Dịch Dương Thiên Tỉ hiện tại chỉ muốn yên tĩnh.

"Này là cơm trắng." Thiếu niên còn không ngại bồi thêm 1 câu.

Dù sao cũng là công sức cả buổi chiều, vẫn là nên ăn thử một chút. Dịch Dương Thiên Tỉ động đũa, Lưu Chí Hoành không ngừng hướng ánh mắt tỏ vẻ trông chờ. Người kia vừa nuốt xuống một cái đã nhanh chóng hỏi dồn.

"Thế nào? Thế nào?"

Họ Dịch gật gù. "Rau cắt rất đẹp."

"..."

Coi bộ còn phải cố gắng nhiều.

Dọn dẹp xong xuôi Lưu Chí Hoành nằm dài ra giường, thuận tay lấy quyển truyện tranh, vừa đọc vừa rung chân. Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi vào bàn làm việc, vừa vặn để Lưu Chí Hoành gác đầu lên vai. Sinh viên mới tốt nghiệp, hơn nữa còn không đi cửa sau, tất nhiên khó có cơ hội vừa vào công ty đã làm chức lớn. Họ Dịch cơ bản chính là như vậy, từ từ đi lên, vững chãi, chắc chắn.

"Tài liệu nhiều như vậy, ngày mai làm sao nộp kịp chứ?" Lưu Chí Hoành liếc mắt nhìn sang.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn thiếu niên cười, đồng điếu nhấn nhá trên gương mặt.

"Đừng lo, tớ nuôi nổi cậu."

Thật ra Lưu Chí Hoành đối với việc hằng ngày phải ở nhà làm nội trợ đều không có hứng thú. Thiếu niên dù sao cũng là nam nhân, có tay có chân, đầu óc lành lặn phải ra đời bươn chải, không thể lúc nào cũng cầu người nuôi. Nhưng mà họ Dịch đã có nhã hứng như vậy, đùa thêm một chút cũng không sao.

"Câu nói miệng này, tớ đơn thuần không tin."

Dịch Dương Thiên Tỉ gật gù, nói đoạn lấy từ trong túi quần ra một đồng bạc nhỏ, kéo tay thiếu niên đặt vào trong.

"Đồng 1 tệ này sản xuất cùng năm sinh với cậu, coi như là tiền ứng trước. Thế nào?"

Lưu Chí Hoành phát ngốc một giây, sau lập tức ôm chầm lấy cổ họ Dịch, còn không ngừng dùng tóc bến bẩn cọ cọ vào vai người kia. Thiên địa ơi, thiếu niên thỉnh kinh, thỉnh luôn được một Phật Tổ Như Lai rồi.

"Tiểu Tỉ, cậu là tốt nhất."

Nếu hôm nay Dịch Dương Thiên Tỉ không xử xong tài liệu thì đã phụ công sức cổ vũ của Lưu Chí Hoành rồi.

Buổi sáng thức giấc nhận được tin tốt, Lưu Chí Hoành vừa nghe điện thoại ở công ty xin thử việc vừa hâm lại thức ăn. Thiếu niên vừa dập máy đã nhảy cẫng lên, suýt chút nữa mang điện thoại biến thành gia vị cho canh rau cải.

"Tiểu Tỉ, Tiểu Tỉ, tớ có việc làm rồi!" Lưu Chí Hoành bá cổ người kia, không ngừng hét lớn. "Ngày mai bắt đầu! Ngày mai bắt đầu!"

Dịch Dương Thiên Tỉ cười phì, mang con người trước mặt nhìn đi nhìn lại hết sức ưu ái.

"Vậy được! Để chúc mừng cậu có công việc, buổi tối tớ về sẽ đưa cậu đi ăn. Thế nào?"

"Được được!"

Nói đoạn cũng phải tạm biệt họ Dịch, Lưu Chí Hoành ngoan ngoãn hôn người kia một cái. Chờ Dịch Dương Thiên Tỉ đi rồi còn nhắn tin báo cho Vương Nguyên. Thêm một ngày ở nhà nghỉ ngơi, ngày mai sẽ ra đời bươn chải.

Có nghĩ cũng không thể chờ.

Hết Chương 29

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top