Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3 Một ngày của sao hộ mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



<<Thanh Xuân Năm Đó Chạy Nhanh Hơn Gió Hạ>> chỉ được chính thức đăng ở Wordpress và Wattpad của Bạch Cầm (Đàn, whitepiano, Baek Geum). Mong các bạn không mang đi nơi khác khi chưa có sự đồng ý của tác giả. Cảm ơn.


Chương 3

Trải qua ba ngày thức trắng đêm, Lưu Chí Hoành nhìn vào gương còn không nhận ra nổi rốt cuộc mình là người hay biến thành gấu trúc rồi. Đoạn nhớ lại hình như gấu trúc chỉ có ở Tứ Xuyên, đây là Trùng Khánh, không có gấu trúc.

Nhưng mà chắc có gấu mèo đó.

Chuyện Lưu Chí Hoành dậy trễ, ra khỏi nhà trễ hơn người ta nhưng vẫn có thể nhờ Dịch Dương Thiên Tỉ lái xe đạp như xe đua mà đến trường đúng giờ đã không còn gì lạ. Đúng vậy, chỉ cần thiếu niên mở cửa ra sẽ thấy xe đạp đậu ở đó, người lái ở đó chỉnh chu chờ cậu. Đúng, nhất định là như vậy. Nhất định là như vậy!

"Dịch Dương Thiên Tỉ, sao cậu bỏ lão tử lại vậy chứ?"

Trên con đường đầy ổ gà, Lưu Chí Hoành vắt chân lên cổ mà chạy, miệng thở hồng hộc, đầu không ngừng trách móc họ Dịch kia nhẫn tâm bỏ rơi mình. Lưu Chí Hoành sáng sớm mở cửa không thấy Dịch Dương Thiên Tỉ, cứ nghĩ người kia vì ôn thi trung khảo mà bị bệnh, tốt bụng ghé qua nhà hỏi thăm, không ngờ mẹ Dịch nói là Dịch Dương Thiên Tỉ đã đi từ sớm rồi.

Đi từ sớm rồi. Bỏ thiếu niên lại rồi. Khiến thiếu niên sáng sớm đã hoạt động vất vả rồi.

.

Bằng một phép nhiệm màu Lưu Chí Hoành đã vào được cổng trường ngay trước khi tiếng chuông cuối cùng cất lên. Thở còn chưa kịp thở, thiếu niên vội vã đưa tay chỉnh chu lại áo sơ mi trắng dìm chỉ xám tro, mang vạt áo bỏ vào trong quần phục, chốc chốc đưa tay lên thái dương lau đi hạt mồ hôi tưởng chừng to hơn cả trứng gà.

Thiếu niên vẫn chưa được nghỉ ngơi, mau chóng đến phòng giáo viên trước khi thầy chủ nhiệm lên lớp, nếu nộp bản chép phạt trễ thì phải ở lại trường trực nhật đến cuối năm. Lưu Chí Hoành dự là sẽ bị trực nhật đến cuối năm đó, vì dù đã cố gắng hết sức, hết cả thể xác lẫn tâm hồn thì thiếu niên chỉ mới chép được 150 trang thôi. 100 trang còn lại sẽ cố hết sức để đàm phán vậy.

Lưu Chí Hoành mở cửa, cúi chào những giáo viên chuẩn bị lên lớp, tiến thẳng đến bàn của thầy Vu, hai tay đưa ra một sấp giấy dày cộm.

"Lưu Chí Hoành, đã chép xong bản nội quy rồi đấy à?" Thầy hỏi, tiện tay chỉnh lại gọng kính.

"Thật ra thì..." Thiếu niên rốt cuộc là không biết phải bắt đầu đàm phán như thế nào. Dịch Dương Thiên Tỉ từng bảo nếu muốn quy phục người khác thì phải nhìn vào mắt họ. Nói đoạn thiếu niên nhìn thẳng vào hai mắt thầy giáo khiến cặp kính gần như muốn nứt ra luôn rồi.

"Được rồi, được rồi. Cộng thêm mấy bản ban sáng bạn học Dịch giúp em đưa cho thầy thì bao nhiêu đây là đủ rồi chứ gì?"

Thầy chỉ vào tập giấy dày không kém nằm ngăn ngắn trên bàn, phía trên là nét chữ chỉnh chu gấp 1 vạn lần của thiếu niên vậy mà ba chữ Lưu Chí Hoành nằm ở góc trên mỗi tờ giấy lại ngang nhiên nằm đó.

"Lần sau không tái phạm nữa là được." Thầy Vu nhìn đồng hồ, vội vã lấy mấy tập hồ sơ mà thấy thiếu niên vẫn nấn ná thì nhẹ thúc "Còn không mau vào lớp, muốn trực nhật đến cuối năm?"

Lưu Chí Hoành nhanh chóng đặt tập giấy ngay ngắn bên cạnh tập giấy dày kia rồi lanh lẹ chạy khỏi phòng giáo viên, nhảy chân sáo về lớp.

"Tiểu Tỉ, cậu thật tốt với lão tử mà."

.

Lưu Chí Hoành mặt mày ngoài hai hốc mắt đen ngòm thì miệng nở rộ nụ cười như hoa đầu xuân mà trong mấy tác phẩm văn học dở hơi vẫn hay miêu tả. Lưu Chí Hoành không phải trực nhật đến cuối năm, không trực nhật đến cuối năm, không trực nhật!

Thiếu niên chạy vào lớp liền hướng về phía Dịch Dương Thiên Tỉ, chào Vương Nguyên cho có lệ rồi lập tức ngồi xuống trước người đang hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ.

"Ây, Tiểu Tỉ, cậu thật tốt với lão tử."

"Chuyện gì?" Họ Dịch băng lãnh hỏi lại, không nhìn Lưu Chí Hoành một cái.

"Ôn thi trung khảo bận rộn như vậy còn giúp tớ chép phạt. Tiểu Tỉ, từ nay về sau tớ sẽ tôn cậu thành thánh."

"Tớ còn tưởng cậu có thể trong ba ngày chép phạt hết 250 trang giấy, hoá ra là có tay trong cơ à?" Vương Nguyên nói đùa.

"Nói cho cậu biết, Dịch thần thánh rất lợi hại, có thể trong vòng 3 ngày chép giúp tớ hơn 100 trang, đã vậy còn ôn thi trung khảo, còn nữa chắc kì thi tốt nghiệp cũng bắt đầu ôn rồi, còn nữa thi đại học cũng bắt đầu ôn rồi, còn nữa luận văn tốt nghiệp cũng bắt đầu soạn rồi, đơn xin việc đã bắt đầu điền vào rồi-"

"Ngừng!" Vương Nguyên đưa tay lên chặn cái giọng huyên thuyên của Lưu Chí Hoành.

"Còn nữa-" Thiếu niên chỉ gạt phắt tay người kia đi, tiếp tục nói không ngừng. Vương Nguyên ngồi đối diện thật không thể chịu nổi nữa. Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi phía sau không quan tâm nữa.

Cuối cùng, thể theo nguyện vọng của Bánh Trôi, thầy Vu vào lớp, kết thúc màn võ mồm của Lưu Chí Hoành.

"Trung khảo rất khó, không muốn cậu dành thời gian cho những chuyện vô bổ."

.

Cả một ngày dài đằng đẵng, cái nóng như muốn lột da người ta ra luôn, đã thế những bài giảng ngày càng vô nghĩa đến vô lí. Lưu Chí Hoành là không thể tiếp thu nổi dù chỉ một chữ, một ngày đi học, ngoại trừ bữa trưa là có chút tỉnh táo thì chỉ nằm dài trên bàn, mắt như muốn díp lại đến nơi. Vương Nguyên cố gắng lắm mới khiến cho thiếu niên không ngáy lên vài tiếng "khò khò." Bạn học Dịch ngồi phía sau cũng là chịu chung một cái nóng, ngồi cùng một cái lớp, hai hốc mắt cũng thâm quầng mà lại tỉnh táo hơn nhiều, tay viết mắt nhìn tai nghe. Bạn học Vương thật sự đã nghĩ Dịch Dương Thiên Tỉ là quan âm ngàn mắt ngàn tay đó.

Cái sự tra tấn kinh dị nhất trong cuộc đời Lưu Chí Hoành cuối cùng cũng kết thúc bằng tiếng chuông réo inh ỏi. Thiếu niên lập tức tỉnh giấc, vươn vai ngáp một cái thật dài không cần che miệng. Sau khi cúi đầu chào thầy giáo thì nhanh nhẹn ôm cặp nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ, chờ người kia từ tốn dọn dẹp sách vở.

"Lão Vương ngày mai gặp lại." Thiếu niên vẫy tay, thoát cái đã chạy đến cửa lớp.

"Tạm biệt." Vương Nguyên nhã nhặn, bóng nắng đổ dài trên gương mặt nở rộ nụ cười.

Dịch Dương Thiên Tỉ lái xe đạp băng băng trên con đường gập ghềnh, chốc chốc lại bẻ lái sang một bên để tránh những hố rỗng. Tán cây theo bóng nắng đổ dài trên lề đường, có mấy cơn gió mang đầy hơi nóng của mùa hè thổi qua khiến tán lá cũng rung rinh theo điệu.

Trong một ngày nắng nóng tháng 8, gấu mèo Dịch lái xe đạp chở gấu mèo Lưu về nhà. Cái cảnh tượng này thật khiến người ta chảy nước mắt.

Bạn học Dịch tuy lái rất mượt nhưng sau những ngày thức đêm, lên trường cũng là học sinh ngoan không ngủ bù nên trong người có chút mệt mỏi. Từng cái chớp mắt cái sau dài hơn cái trước. Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, Dịch Dương Thiên Tỉ mơ màng thấy trước mặt là một ổ gà to hơn cái chảo, liền theo quán tính bóp thắng thật nhanh khiến người phía sau đang gục đầu ngủ cũng trật tay qua khỏi vai, theo đà đập cả ngực vào đầu họ Dịch.

"Ây!" Lưu Chí Hoành một phát liền tỉnh ngủ, lập tức đưa tay lên vỗ vỗ ngực. "Suýt là chết lão tử rồi."

Đoạn Dịch Dương Thiên Tỉ mới trầm ổn lên tiếng,

"Không sao chứ?"

Thiếu niên thấy họ Dịch giọng điệu có lẽ đang tự trách lắm, liền đưa tay xoa xoa đầu người phía trước, lời lẽ tỏ ý an ủi,

"Tiểu Tỉ, tớ thì không lo nhưng nhỡ đầu cậu bị chấn thương thì tiếc lắm."

"Không sao." Dịch Dương Thiên Tỉ vội trả lời, mồ hôi hai bên thái dương càng rơi bạo. "Mau về nhà."

Thiếu niên cũng không phản đối gì, bám chặt vai họ Dịch rồi gục đầu ngủ tiếp không để tâm đến người phía trước có chút lúng túng trong đôi mắt thâm quầng và lồng ngực đập cực kì nhanh.

.

"Tiểu Tỉ, hôm nay lão tử ăn cơm tối xong sẽ sang nhà cậu!" Lưu Chí Hoành nói một câu chắc nịch. Mấy hôm trước họ Dich không cho thiếu niên sang vì bí mật giúp cậu chép phạt. Hôm nay mọi chuyện đã xong, nhất định sẽ sang đáp lễ.

"Được." Thiếu niên họ Dịch ngắn gọn một chữ rồi lái xe đạp đi mất, một cái nhìn lại cũng không có.

Nói là làm, đúng hẹn lại sang, Lưu Chí Hoành trèo qua lan can không chút cực nhọc đã kéo cửa vào phòng họ Dịch. Lúc sang còn không quên mang 2 que kem, một táo xanh và một táo đỏ, làm quà hậu tạ.

"Xanh hay đỏ." Thiếu niên giơ 2 que kem trước mặt người kia, thẳng thắn hỏi một câu.

"Xanh." Dịch Dương Thiên Tỉ không chút đắn đo, mắt rời khỏi tập giấy dày, bước đến ngồi trước máy quạt với Lưu Chí Hoành.

"Xanh rất chua, đỏ ngọt hơn. Cho cậu màu đỏ." Thiếu niên có thể hi sinh kem táo đỏ mình ưa thích thật hiếm hoi đó nha.

"Màu xanh." Lặp lại thêm một lần nữa, mặt vẫn không biến sắc.

"Chắc chắn?"

"Chắc chắn."

Lưu Chí Hoành hi sinh thất bại, thể theo nguyện vọng của ân nhân đưa cho Dịch Dương Thiên Tỉ que kem màu xanh.

Sau khi ăn kem chán chê thiếu niên họ Lưu lết người về ngay trước máy quạt, mở miệng nói dõng dạc.

"Tiểu Tỉ, cảm ơn cậu!" Tiếng của thiếu niên phát ra mấy âm thanh "o, o" rất vui tai.

"Không sao."

"Cậu nói gì, máy quạt to quá, tớ nghe không rõ."

"Mau ôn thi." Lần này nói to hơn một chút. Vừa dứt lời lập tức đứng dậy tiến về bàn học.

"Được, cậu ôn thi, lão tử sẽ đọc cho xong cuốn manga này." Nói rồi vơ lấy cuốn truyện tranh ở gác sách đầu giường, cực kì tập trung đọc không sót một chữ.

Đi thế nào thì về thế đó, Lưu Chí Hoành thoan thoát nhấc chân chuẩn bị trèo sang ban công nhà mình liền bị Dịch Dương Thiên Tỉ gọi lại. Lúc hướng mắt nhìn thì thấy trong tay thiếu niên là một chiếc caravat màu xám nhẹ đã được gấp lại gọn gàng.

"Lễ tan trường năm ngoái cậu bỏ quên trong hộc bàn."

"Ây." Thiếu niên ngẩn người, hèn gì tìm hoài mà không thấy. "Dịch thần thánh, cậu đúng là sao hộ mệnh của lão tử mà."

Nói rồi cầm lấy chiếc caravat, nhanh nhẹn leo sang ban công, trước khi kéo cửa đi vào phòng còn không quên xoay người chúc họ Dịch ngủ ngon.

Dịch Dương Thiên Tỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, hôm nay chắc cũng không có sấm. Rất tốt. Khi nhìn thấy phòng đối diện tắt đèn mới vào phòng, đóng cửa ban công nhưng không khoá chốt.

"Ngủ ngon."

Hết chương 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top