Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4 Bỗng dưng xuất hiện một Cấp 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




<<Thanh Xuân Năm Đó Chạy Nhanh Hơn Gió Hạ>> chỉ được chính thức đăng ở Wordpress và Wattpad của Bạch Cầm (Đàn, whitepiano, Baek Geum). Mong các bạn không mang đi nơi khác khi chưa có sự đồng ý của tác giả. Cảm ơn.



Chương 4

Vào học gần được một tháng, bài tập cuối cấp nhiều không kể xiết, Lưu Chí Hoành lúc nào cũng ở trong trạng thái nguy cấp vì không được ăn, ngủ, chơi các kiểu thành ra tâm trạng rất không vui. Bản tính tự do từ xưa đến giờ nay lại vì một kì thi mà bị xáo trộn, đã thế còn rất áp lực từ mẹ Lưu. Trước đây cứ nghĩ chỉ cần thư thả chọn một trường trung trung sau đó tự lực bản thân thi vào là được, không ngờ hôm trước nghe mẹ Lưu khoe khoang với họ hàng là năm nay Lưu Chí Hoành sẽ đỗ trường điểm, lời lẽ không khỏi có chút kênh kiệu. Càng nghe càng khó chịu, giống như là nói về người mà ai-cũng-biết ấy.

Lưu Chí Hoành chẳng biết từ lúc nào mà mẹ Lưu đổi hộ khẩu cho Dịch Dương Thiên Tỉ luôn rồi.

Dạo gần đây Dịch Dương Thiên Tỉ ngày càng bận rộn, không phải là bình thường không cố gắng mà chính là mấy ngày nay đều cực kì cố gắng. Có đêm thiếu niên cố ý chong đèn chờ họ Dịch đi ngủ nào ngờ đến gần sáng mới phát hiện bản thân mình đã chảy cả đống nước bọt lên tập Toán rồi, lúc nhìn đồng hồ đã là 3:00 sáng.

3:00 sáng!

"Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu là ma à?"

Đến cuối cùng cũng là không nỡ hành hạ bản thân mà từ bỏ kế hoạch theo dõi họ Dịch.

.

Thiếu niên họ Dịch đồng phục chỉnh tề, sau khi đã thắt caravat xong xuôi thì hướng ánh mắt nhìn vào cuốn lịch được đặt ngay ngắn trên bàn học, những ô đầu tiên đã bị gạch bằng mực đỏ.

"Còn 7 ngày."

Thiếu niên nhìn đã rất vừa lòng, ngước đôi mắt trong veo màu "táo ướp đường," cái từ mà Lưu Chí Hoành hay dùng vốn từ vựng hiếm hoi để miêu tả, nhìn về phía phòng đối diện, miệng nhẩm đếm. Vừa đếm hết cũng là lúc phòng bên kia có bóng người bật dậy khỏi giường vừa hét thất thanh.

Hảo, hôm nay tâm trạng cũng rất vui vẻ.

Mặt trời tiếp tục mọc hướng Đông.

.

Lưu Chí Hoành vừa đến lớp là nhanh nhẹn đảo mắt tìm lão Vương, muốn đưa cho cậu ta xem cuốn truyện tranh mà hôm qua thiếu niên vừa mua ở tiệm sách cũ. Cuốn này rất hiếm, không phải dễ tìm. Thiếu niên hôm qua tháp tùng mẹ Lưu đi mua đồ trong siêu thị, đi ngang qua hiệu sách mới thấy, thật mừng rơn. Tối đó đã không kiềm chế nổi khoe với Dịch Dương Thiên Tỉ, đổi lại họ Dịch chỉ nói hai chữ,

"Rất hay."

Thật khiến thiếu niên tụt cảm xúc.

Nếu Dịch Dương Thiên Tỉ là người chăm chỉ, thông minh, học bá nhất mà thiếu niên biết thì Vương Nguyên chính là người dễ thương, đáng yêu thứ nhì. Chỉ đứng sau Lưu Chí Hoành thôi.

Nhưng mà Bánh Trôi hôm nay không đi học.

Không phải là đi trễ mà là không đi học. Thật biết cách khiến cho người ta mất hứng mà.

Cả buổi học Lưu Chí Hoành chống cằm nhìn cuốn truyện một cách nhạt nhẽo. Cuối cùng không chịu nổi nên giờ nghỉ trưa, lúc cùng Dịch Dương Thiên Tỉ xuống căn tin không ngừng ba hoa về nội dung của nó, trong lòng rất rất hy vọng người kia sẽ phát biểu một chút. Đổi lại là một câu hỏi rất tỉnh của người nghe.

"Cậu hôm nay muốn ăn cá sốt chua ngọt hay thịt bò xào cải xanh?"

Thiếu niên cảm thấy bản thân mình thật không được coi trọng mà.

"Thịt bò." Đành vậy, bỏ cuộc thôi.

Lưu Chí Hoành sau khi nhận khay cơm thì vội vàng chạy theo Dịch Dương Thiên Tỉ tìm một bàn ngồi ăn. Dịch Dương Thiên Tỉ quả thật rất nổi tiếng, từ trước đã như vậy rồi, sau này có lẽ cũng như vậy đó nên Lưu Chí Hoành đã quen với việc khi ăn cơm với thiếu niên đều bị bọn con gái bàn tán. Ví dụ như việc bạn học Dịch đang gắp hết thịt bò từ trong khay cơm của mình bỏ vào khay của thiếu niên, đổi lại gắp cải xanh ăn hết. Bọn họ thật chẳng biết giữ giá gì cả, chuyện nhỏ nhặt vậy cũng soi mói.

"Đám con gái đúng là thành tinh hết rồi." Lưu Chí Hoành gắp thịt bò bỏ vào miệng, không ngần ngại nhét cơm trắng đầy mồm.

"..." Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ chúi đầu vào ăn cơm.

"Tiểu Tỉ, sau này cậu có người yêu mà không biết giữ giá thì rất mất mặt. Đến người bằng hữu như lão tử cũng mất mặt luôn đấy."

"..."

"Lúc đó đừng bảo là cậu quen lão tử nghe chưa?"

"..."

"Nè, Tiểu Tỉ. Tiểu Tỉ! Nè, Dịch Dương Thiên Tỉ!"

"Nói chuyện khi ăn không tốt cho tiêu hoá."

Kết thúc câu trả lời nhạt nhẽo lại nhai một ít cái xanh.

"Đồ đầu heo nhà cậu." Lưu Chí Hoành chỉ lầm bầm, cơ bản là không muốn trở thành kẻ thù của đám nữ sinh vẫn đang nhìn chòng chọc kia.

Chưa thấy người đẹp nhai cơm bao giờ à?

.

Lão Vương chính thức nghỉ học được 3 ngày, Lưu Chí Hoành thật sự không chịu nổi nữa, muốn nói cho cậu ta biết về cuốn sách, tiện thể mượn quyển truyện hôm trước một chút. Quen biết lão Vương chưa lâu nhưng cậu ta thuộc dạng ngồi trên lớp sẽ cố gắng viết viết, nghe nghe không sót chữ nào, một chút cũng không giống kẻ trốn học. Dạo trước cậu ta còn bảo phải vào được trường chuyên. Nếu đặt trên bàn cân thì chắc chỉ thua có Dịch Dương Thiên Tỉ một chút thôi. Có lẽ là gia sự có vấn đề.

Lưu Chí Hoành có chút ủ rũ bước vào lớp, hôm nay cũng rất sát giờ, chỉ còn 5 phút chuông sẽ đổ. Cứ tưởng hôm nay lại ngồi cạnh bàn trống, nào ngờ vừa đảo mắt nhìn là thấy Vương Nguyên ngồi đó, mặt gục xuống, nhìn chăm chăm vào mặt bàn. Thiếu niên mừng rơn, chạy đến bên cạnh, bắt đầu lôi ra cuốn truyện tranh rồi huyên thuyên, một chút cũng không quan tâm Dịch Dương Thiên Tỉ lặng lẽ ngồi xuống bàn phía sau, hướng ánh nhìn ra cửa sổ.

"... cuối cùng cũng là lão tử hân hạnh có được cơ may này. Lão Vương, cậu có biết cuốn truyện này là bản giới hạn, có đến 20 trang màu. 20 trang màu!"

"Rất tuyệt." Vương Nguyên từ đầu đến giờ đều không ngẩng mặt, chỉ nói giọng có chút run run. Lúc trả lời cũng chỉ ậm ừ cho có, đơn thuần là không hề để ý đến người kia nói gì.

"Lão Vương, cậu không khoẻ à?" Lưu Chí Hoành sau một hồi ba hoa về cuốn sách mới nhận ra Vương Nguyên có chút không bình thường, thoạt nhiên vươn tay định vuốt lưng cậu ta mấy cái. Không ngờ Vương Nguyên vừa bị động vào vai đã vội thu mình lại, giật cánh tay của Lưu Chí Hoành ra, ngẩng mặt lên một chút xíu.

Mấy vết tím bầm ngang nhiên nằm trên gương mặt sáng như ngọc, đôi mắt cũng vì vậy mà chùng xuống.

"Ây, lão Vương, mặt cậu sao thế?" Lưu Chí Hoành bây giờ mới để ý trên cánh tay bạn học Vương cũng đầy những vệt trầy xước. "Ai đánh cậu à?"

"Tớ ngã cầu thang." Vương Nguyên cố gồng mình nở một nụ cười.

"Phỉ! Có ma mới tin. Cậu bị ai đánh, mau nói cho lão tử nghe!" Lưu Chí Hoành không thông minh nhưng cũng không bị ngu, cái lí do củ chuối đó vừa nghe đã biết có chuyện.

"Là thật. Tớ hơi bất cẩn một tí." Thiếu niên cố chấp lắc đầu.

Lưu Chí Hoành định mở miệng hỏi tới thì chuông đã reo báo vào lớp. Vương Nguyên nhanh nhẹn lấy ra vở Văn, lật lật vài trang để lộ mấy vệt nhoè trên giấy. Lưu Chí Hoành cũng đành hậm hực ngồi xuống bàn của mình, trong lòng tự nhủ không biết rốt cuộc là chuyện gì.

Tiếng ve sầu đâu đó rả rích trong những tán lá xanh um. Mấy bông hoa khẽ đung đưa nhè nhẹ.

Giờ ăn trưa căn tin đầy học sinh, chỉ mới xuống trễ một chút đã phải xếp hàng gần 15 phút. Thực đơn hôm nay có sườn xào ớt và thịt bò xào nấm. Lưu Chí Hoành tất nhiên chọn thịt bò, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng chọn nấm xào còn Vương Nguyên lại ăn bánh mì kẹp xúc xích. Từ lúc Vương Nguyên chuyển trường đến đây, kết bạn với Lưu Chí Hoành thì rất thường xuyên đi ăn cùng hai thiếu niên. Vương Nguyên học vấn rất tốt lại lễ độ, ngoại hình không thua ai nên đã lọt vào mắt xanh của đám con gái. Hôm trước Lưu Chí Hoành còn nghe nói đến kì thi thử nếu cậu ta nằm trong top 10 họ sẽ lập tức tạo fanbase cho cậu ta.

Ai da, sao lại mất giá thế này?

"Lão Vương, cậu thật sự không định nói cho tớ biết rốt cuộc là chuyện gì?" Lưu Chí Hoành vừa nói vừa nhai. Thịt bò hôm nay rất mềm nga.

"Tớ ngã cầu thang."

"Phỉ! Tớ phỉ 100 lần." Nói có hai câu mà cơm bắn ra cả miệng.

Dịch Dương Thiên Tỉ ánh mắt sắc lại một chút, tay lấy khăn giấy lau đi mấy hạt cơm vụn trên bàn, đoạn lại dùng cái khăn đó đưa cho Lưu Chí Hoành lau miệng. Tay nhanh nhẹn gắp hết thịt bò bỏ vào khay cơm của Lưu Chí Hoành, lại lấy phần nấm về phía mình.

"Tiểu Tỉ, cậu nói có phải không?" Ngốn một miệng cơm nhưng vẫn liến thoắng.

Dịch Dương Thiên Tỉ không trả lời, rút thêm một tờ giấy và lặp lại quá trình vừa nãy.

"A, cậu khiến lão tử buồn quá mà."

Đến lần thứ ba thì Dịch Dương Thiên Tỉ quả thật không tránh khỏi có chút cảm xúc, rút giấy ra lau bàn rồi lại đưa cho Lưu Chí Hoành chùi, đồng thời cộng thêm mấy chữ rất ngắn gọn.

"Yên lặng, ăn cơm."

Bạn học Dịch quả là nội công thâm hậu, có thể khiến Lưu Chí Hoành ngậm miệng đến hết giờ ăn trưa thật là kì tài. Vương Nguyên nhìn bạn học Dịch với ánh mắt cảm thán.

.

Lưu Chí Hoành có thể yên lặng ăn cơm nhưng có trời mới bắt thiếu niên im miệng được. Tạo hoá đã sai lầm khi cho Lưu Chí Hoành giọng nói bởi vì thay vì cảm ơn về điều đó, thiếu niên đang lạm dụng nó hết sức nhiệt tình. Từ sau khi ăn trưa đã không ngừng tra hỏi nhưng mà trời cũng tạo ra mấy khoảng lặng rất đáng khinh và Vương Nguyên thì đang tận dụng một cách triệt để.

Đến khi chuông báo ra về thì thay vì là Lưu Chí Hoành, Vương Nguyên là người chạy nhanh nhất.

"Cái gì vậy chứ, tính đi ngược thời gian luôn sao. Lão tử đây rất quan tâm cậu đấy nhé, nếu không thì cũng không khoe truyện tranh bản giới hạn với cậu đâu."

Khi trời tối, Lưu Chí Hoành ngồi đối diện Dịch Dương Thiên Tỉ trên bàn học trong phòng họ Dịch thì thiếu niên mới không chịu nổi mà mở miệng hỏi.

"Ây, Tiểu Tỉ, cậu nghĩ là lão Vương có chuyện gì?"

Dịch Dương Thiên Tỉ lấy thước kẻ ngăn ngắn trên vở Toán, đoạn chắp bút liền giải một mạch.

"Mau làm xong bài số 11."

Thiếu niên họ Lưu bĩu môi nhưng cũng cắm đầu xuống vở. Để coi...

Cuối cùng không chịu nổi đành rướn người nhìn vào tập của bạn học Dịch.

"Hai đề khác nhau." Người kia trẩm ổn đáp lại.

Thật là đau lòng. Đành vậy, tự lực cánh sinh.

Lưu Chí Hoành xoay xoay bút trong tay, chốc chốc đưa lên miệng cắn cắn đầu bút, cắn đến nỗi cả cây bút chì gỗ toàn dấu răng. Sau một hồi cặm cụi thì ngẩng người, đưa cho Dịch Dương Thiên Tỉ một nửa của bài số 11.

"Không hiểu nữa, không muốn làm nữa."

Dịch Dương Thiên Tỉ lấy cuốn tập, nhìn vào nét chữ có chút nghệch ngoặc nhưng vẫn đọc được, chau mày một chút.

"Đoạn này chỉ cần làm theo cách đã học trên lớp sẽ ra kết quả."

Bạn học Lưu phụng phịu lật sách Toán ra xem, cứ theo đó mà làm quả thật là ra kết quả. Dịch Dương Thiên Tỉ đúng là thánh.

"Vậy, Tiểu Tỉ, cậu nghĩ sao về chuyện của Vương Nguyên."

Đời này của Lưu Chí Hoành ghét nhất là chõ mũi vào chuyện của người khác, nhưng hôm nay chính thiếu niên lại có tật xấu này. Chỉ trách người khác lại là Vương Nguyên, ngoại trừ Dịch Dương Thiên Tỉ thì chính là bằng hữu của thiếu niên, nếu đổi lại là học sinh trong trường thì từ lâu đã không quan tâm.

"Cậu ta bị ngã cầu thang." Dịch Dương Thiên Tỉ đơn thuần là mắt không rời khỏi đề, nhanh nhẹn viết viết.

"Ây, Tiểu Tỉ, cậu thật sự tin à?"

Dịch Dương Thiên Tỉ ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc sảo màu "táo ướp đường" nhìn vào đôi mắt trong veo của Lưu Chí Hoành.

Cứ nghĩ họ Dịch sẽ nói gì rất quan trọng, cuối cùng chỉ thu mắt về, cất giọng ôn nhu.

"Bài số 12 chỉ cần làm phần A thôi."

Rốt cuộc vẫn là Lưu Chí Hoành không hiểu gì.

.

Lưu Chí Hoành gà gật bước vào lớp bắt gặp Vương Nguyên hướng ánh mắt nhìn ra cửa sổ, đơn giản là không đế ý đến cuốn tập tiếng Anh đang mở ra trước mặt. Thiếu niên thấy Lưu Chí Hoành bước vào mới vội cúi gằm mặt xuống bàn, âu là không muốn chào hỏi Lưu Chí Hoành một tiếng.

"Lão Vương, cậu không nói thì lão tử đây cũng chẳng ép cậu, việc gì cứ phải cúi đầu thế?"

Lưu Chí Hoành lãnh đạm nói mấy câu, thật ra thì có hỏi người kia cũng không trả lời. Cố chấp chi cho nhọc công, cứ để cậu ta yên tĩnh tự nhiên sẽ nói thôi. Nói đoạn rút từ trong cặp ra một thanh kẹo cao su hương táo xanh.

"Không cho cậu kẹo táo đỏ được, cao su táo xanh này cậu cứ ăn tạm đi."

Vương Nguyên ngước đôi mắt to tròn nhìn thiếu niên, mỉm cười nhè nhẹ rồi đón lấy thanh kẹo cao su táo xanh. Trong lòng không nỡ ăn.

"Cảm ơn cậu."

Vương Nguyên cất giọng nói ngọt có chút lúng túng mà cũng rất cảm thán. Lưu Chí Hoành nhún vai, tỏ ý nói không có gì. Đoạn quay ra sau cố nhìn tập Toán của Dịch Dương Thiên Tỉ.

.

"Là học sinh trường cấp 3."

Giờ ăn trưa căn tin đông như kiến cỏ, đôi khi Dịch Dương Thiên Tỉ có nói chuyện thì Lưu Chí Hoành cũng không thể nghe, vậy mà vừa nghe lão Vương nói mấy chữ đã gần như muốn phun cả cơm ra ngoài.

"CẤP 3?" Một bàn ba người giữa căn tin chỉ nhờ một tiếng hét mà bị nhìn chòng chọc.

"Lưu Chí Hoành, cậu nhỏ tiếng một chút." Vương Nguyên đưa tay lên miệng ra hiệu cho thiếu niên yên lặng.

"Lão Vương, cậu rốt cuộc sao lại đắc tội với cấp 3 cơ chứ? Nếu là học sinh trường này thì lão tử đây cũng không nể nang gì, nhưng trường cấp 3 là nơi nào? Cậu mau nói, có phải bản thân đã làm chuyện gì hổ thẹn không?"

"Tớ Vương Nguyên xin thề cuộc đời này chưa làm bất kì một việc nào hổ thẹn... không tính chuyện kết giao với cậu." Suy nghĩ một chút rồi mới kết thúc câu nói của mình.

"Còn tạm chấp nhận được." Lưu Chí Hoành làu bàu.

"Chuyện là hôm trước tớ có đến trường cấp 3 Thiên Nhất một chuyến có việc. Lúc rời đi không may va phải một học sinh. Cứ tưởng xin lỗi rồi sẽ không sao, nào ngờ bọn họ nhìn thấy đồng phục trường cấp 2 liền không tha."

"Có phải là lấy hết tiền của cậu rồi không?" Lưu Chí Hoành hỏi thẳng. Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi đối diện với tay đổi bình sữa bò thành nước táo ép.

Vương Nguyên ngạc nhiên nhìn Lưu Chí Hoành, không hiểu là từ đâu mà thiếu niên biết được khi cậu còn chưa kể. Cuối cùng tự hỏi không biết người này là thật sự ngốc hay là không có chí cầu tiến.

"Hai hôm nay đều thấy cậu ăn bánh mì xúc xích, còn không lấy thêm đồ uống là biết."

"À..."

"Cậu nói xem, rốt cuộc hắn trông mặt mũi thế nào?" Lưu Chí Hoành nhìn đồng hồ, còn 5 phút nữa là hết giờ cơm trưa. Thiếu niên vẫn còn nửa khay cơm và hai viên thịt bò. Nói đoạn đẩy bát canh cải xanh về phía Vương Nguyên.

"Mấy học sinh đi theo gọi cậu ta là Hổ ca." Vương Nguyên cầm bát canh lên kề sát miệng, nhấp một ngụm, gật gù đã hiểu vì sao người háu ăn như Lưu Chí Hoành lại nhường cậu uống canh.

"BẠNG HỔ?" Lưu Chí Hoành thêm một lần nữa hét lên, phát hiện mình lỡ lời lập tức ngồi xuống, lấy tay che miệng. "Vương Nguyên, rốt cuộc là đời cậu đen đủi đến thế nào vậy chứ?"

"Tệ đến vậy à?" Vương Nguyên nheo mắt cười trừ, thoáng cái vẫn thấy khoé mắt đau đau.

"Nếu có Tiểu Tỉ đi theo, nhất định sẽ không tệ đến vậy." Lưu Chí Hoành thì thầm.

"Đi theo?" Vương Nguyên không hiểu rốt cuộc là sao.

"Không đi." Dịch Dương Thiên Tỉ nói chắc chắn như đinh đóng cột. Đoạn, đặt muỗng đũa xuống khay tạo nên một tiếng "choang" dứt khoát.

Lão Vương sau một hồi rốt cuộc không biết là chuyện gì thì cũng hiểu ra, lập tức lắc đầu nguầy nguậy, hai tay biểu tình phản đối.

"Chuyện này không được! Lưu Chí Hoành đúng là không nên nói với cậu."

"Có gì mà không được. Hồi mẫu giáo tên đó cũng từng bị Tiểu Tỉ đánh cho u đầu, sau đó không dám làm phiền bọn tớ nữa. Chỉ hơn nhau có hai lớp thôi mà." Lưu Chí Hoành banh miệng nhét hết cả hai thìa cơm đầy và nửa viên thịt bò. "Tiểu Tỉ, cậu thật sự không đi?"

"Không đi."

Vừa dứt lời thì chuông đổ kết thúc giờ ăn trưa.

.

Cả buổi học còn lại Lưu Chí Hoành đơn giản là không tập trung được gì, thêm cả thầy tiếng Anh thật sự là có thù 10 kiếp với thiếu niên đó. Cậu mặc dù không giỏi như Dịch Dương Thiên Tỉ nhưng mà cũng đâu có ngốc như mấy tên lớp dưới. Thiếu niên cũng chỉ vừa nhìn xuống bàn của Dịch Dương Thiên Tỉ một chút, chuyền giấy cho Vương Nguyên một chút, âu cũng là chuyện thường tình trong cái lớp nhàm chán thế này, cần gì cứ phải cả tiết học nhìn chăm chăm vào cậu vậy chứ.

Chuông tan trường chính là ân nhân muôn thuở của Lưu Chí Hoành. Thiếu niên đi bên cạnh Vương Nguyên, nằng nặc không buông bỏ cái ý định rủ rê, dụ dỗ Dịch Dương Thiên Tỉ đến trường cấp 3.

"Tên Bạng Hổ đó chỉ vì ỷ gia thế có chút tiếng tăm vào được Thiên Nhất thì mặc sức giở trò. Lão tử này không ra tay trị hắn một trận, sao biết được sau này cậu còn bị hắn đập thành trứng thối không chứ?"

"Tớ thấy hay là thôi đi. Mấy cái vết thâm này khoảng 1 tuần nữa sẽ hết thôi."

"Tiểu Tỉ, cậu thật sự không đi?" Lưu Chí Hoành quay lưng hỏi Dịch Dương Thiên Tỉ đang dắt xe đạp.

"Mau về nhà." Đổi lại là mấy chữ lạnh tanh.

"Tớ cũng phải về sớm để bắt kịp chuyến bus." Vương Nguyên lập tức tiếp lời.

"Cậu là quá hiền hay là bị đánh cho mụ đầu rồi, đưa đây tớ đánh thêm mấy cái nữa cho tỉnh."

Lưu Chí Hoành giả vờ giơ tay vung thành nắm đấm, không ngờ thấy vai phải của mình như bị ai kéo thật mạnh. Thiếu niên theo đà ngã ngửa ra đất, mông trực tiếp cảm nhận cái nỗi thống khổ không nói nên lời. Chưa hiểu gì đã thấy Dịch Dương Thiên Tỉ chạy lên trước, vung tay đấm cho người kia một cái. Vương Nguyên ánh mắt thất kinh, nhất thời vẫn chưa hiểu gì.

"Đau chết lão tử rồi." Lưu Chí Hoành lấy tay sờ mông, miệng không ngừng xuýt xoa, lựa tư thế đứng dậy mà mặt nhăn thành một đống.

Đoạn lại nghe thấy Vương Nguyên hét lớn.

"Đừng đánh nữa! Mau ngừng tay!"

Dịch Dương Thiên Tỉ không hề xem trọng, tiếp tục dùng sức dè người kia ra nền đất, tay đánh thẳng vào mặt. Thiếu niên kia cũng không vừa, thân hình cũng mảnh khảnh, ánh mắt có phần sắc bén có lẽ cũng trạc tuổi bọn họ nhưng Lưu Chí Hoành thấy đồng phục trường cấp 3 Thiên Nhất liền nổi máu hô lớn.

"Tiểu Tỉ, đánh mạnh vào. Đánh mạnh vào! Đánh cho cậu ta lạc hoa liễu thuỷ!"

Lưu Chí Hoành, những lúc thế này có thể không dùng sai thành ngữ có được không?

"Đừng đánh nữa, mau ngừng tay! Lưu Chí Hoành mau bảo bọn họ ngừng đánh!"

"Tiểu Tỉ, đánh mạnh vào! Đánh thật mạnh! Đánh! Đánh! Đánh!"

"Dịch Dương Thiên Tỉ! Vương Tuấn Khải! Mau ngừng tay!"

Trên sân trường đã vắng người, Dịch Dương Thiên Tỉ với một học sinh cấp 3 đánh nhau thừa sống thiếu chết. Vương Nguyên ngăn không nổi. Lưu Chí Hoành không muốn ngăn.

Toét!

Một tiếng thôi, đủ để cả đám ngừng đánh nhau, ngước lên nhìn về hướng đối diện. Những lúc thế này chiến tranh phải tạm ngừng để chống giặc chung.

"Giám thị đến rồi. Mau chạy!" Thiếu niên cấp 3 lập tức kéo Vương Nguyên chạy ra khỏi cổng trường, không để lão Vương nói thêm chữ nào nữa.

Dịch Dương Thiên Tỉ cũng ngay tức khắc nắm lấy Lưu Chí Hoành, không hề quay đầu chạy đi mất.

"Ây, xe đạp." Lưu Chí Hoành quay lại, tỏ ý tiếc nuối.

"Bỏ đi. Mau chạy." Dịch Dương Thiên Tỉ đồng phục không còn chút vết tích chỉnh chu nào, cả người cũng để lộ mấy vết thương.

"Mau đứng lại!" Cả đám 4 người bỏ chạy ra khỏi cổng trường, chạy xuống con phố nhỏ, bỏ lại vị giám thị không thể đuổi theo kịp, chỉ nói vọng vài câu cho có.

Trong tiếng ve rả rích, dưới cái nóng như đổ lửa của trời tháng 9, có những con gió bất chợt chạy qua, lại chạy không nhanh bằng thanh xuân của họ.

"Không chạy nổi nữa."

Vương Nguyên chống hai tay lên đầu gối, miệng mở to như thể cố gắng lắm mới không chết. Cả tấm lưng thiếu niên đã ướt đẫm mồ hôi. Người phía trước cũng không khá hơn là bao. Đồng phục cấp 3 diềm chỉ màu đỏ huyết dụ nhìn là có thể phát hiện ra là trường chuẩn Thiên Nhất mà ai cũng muốn vào. Những ai vào được một là gia thế cực kì có tiếng tăm, quan hệ rộng hoặc bản thân chính là học bá đó. Nhìn không ra học bá cũng có ngày này.

"Mau dừng. Mệt chết lão tử rồi."

Lưu Chí Hoành ngừng lại gần ngay cạnh Vương Nguyên. Bộ dạng không thể nào thảm hại hơn, ngước mắt nhìn thiếu niên trường cấp 3. Cậu ta nhất định là ăn đòn thảm lắm, bên xương gò má là một vết đỏ rõ ràng, đã vậy khoé môi cũng dập cả rồi.

"Tiểu Tỉ, đánh được lắm!"

Hai thanh niên vừa nhìn thấy nhau đã muốn nhào vào đánh tiếp. Không ai thua ai, cả hai đều là mắt sắc như dao, miệng không để một tiếng thở thừa. Vương Nguyên tất nhiên không để họ đánh nhau thêm lần nữa. Lưu Chí Hoành một hồi chạy marathon cũng sắp không chịu nổi, lập tức vào ngăn cùng.

"Đừng đánh nữa!" Cả hai đồng thanh, một bước lao vào giữa.

"Vương Tuấn Khải, cậu hiểu lầm rồi." Vương Nguyên giải thích.

"Rõ ràng là cậu ta muốn đánh cậu! Đã đánh cậu một trận như vậy còn hiểu lầm?" Cấp 3 lên tiếng.

"Nè sư huynh! Chẳng biết cậu học trường chuẩn để làm gì, thấy người ta giơ tay lên là biết đánh nhau liền ha? Giỏi quá ha? Cậu mới là người động thủ trước ấy!" Lưu Chí Hoành không chịu thua.

"Ai bảo là cậu ấy đánh tớ một trận?" Vương Nguyên đôi mắt tròn xoe, hỏi như thể không tin.

"Chẳng phải vừa rồi cậu ta còn định đánh cậu?"

"Đúng là làm ơn mắc oán mà! Bị người ta đánh còn phải chờ đến mấy ngày sau mới chịu nói. Lúc lão tử đây quan tâm hỏi thì bảo bị ngã cầu thang. Cho xin đi, nếu không phải lão tử đây coi cậu ta là bạn thì thật sự cho cậu ta một trận tội nhân từ quá đáng rồi."

"Lưu Chí Hoành, cậu thôi đi." Vương Nguyên thì thầm, lập tức gạt thiếu niên đi. "Tớ không phải bị Lưu Chí Hoành đánh."

"Vậy mau nói, ai đánh cậu?" Vương Tuấn Khải khăng khăng.

"Không nói cho cậu được."

"Có gì mà nói không được? Cấp 3, muốn biết để tôi nói. Chính là Bạng Hổ!"

"Lưu Chí Hoành!"

Lưu Chí Hoành bị Vương Nguyên nạt một cái có chút bất ngờ. Xưa giờ đều thấy lão Vương rất nhẫn nhịn, không ngờ hôm nay chỉ vì bảo vệ tên Bạng Hổ đó mà nạt cả thiếu niên. Dịch Dương Thiên Tỉ nãy giờ chỉnh chu lại quần áo, thấy Vương Nguyên lớn tiếng liền kéo họ Lưu về sau một bước.

"Cậu ta nói là thật?" Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên chăm chăm. Lão Vương cũng chịu thua, gật đầu khẳng định. "Vậy sao cậu không nói? Cứ tìm cách tránh mặt tớ, bị phát hiện lại bảo mình ngã cầu thang."

"Cậu dám chắc khi biết sẽ không tìm Bạng Hổ nói chuyện như vừa nãy? Vương Tuấn Khải cậu đã là học sinh cấp 3, mọi thứ cậu làm đều có liên quan đến chuyện vào Đại Học, sao có thể tuỳ tiện hành xử như hôm nay được chứ?"

Vương Nguyên thở ra một hơi, khoé mắt còn thâm đã đỏ hoe mất rồi. Dịch Dương Thiên Tỉ nắm lấy cổ tay Lưu Chí Hoành, dẫn thiếu niên về nhà, để lại hai bóng người dưới tán cây ngân hạnh bắt đầu rụng lá.

.

Thời tiết cuối hè thật lạ, mới nắng đó thôi mà giờ mây mù đã nổi cuộn trên nền trời. Gió thổi mạnh hơn một chút, kéo những chiếc lá khô trên đường thành lốc xoáy nhỏ rồi lập tức tan biến. Trời cũng lạnh dần. Sau đợt mưa này có lẽ sẽ vào thu.

Lưu Chí Hoành trong lòng có chút oan ức còn chưa gỡ được đã bị nắm tay lôi đi lập tức không vui. Dịch Dương Thiên Tỉ thấy bước chân người phía sau có phần nặng nhọc, liền buông tay, quay ra sau coi xét. Họ Lưu bây giờ mới thấy hậu quả nghiêm trọng thế nào. Gần đường chân tóc của Dịch Dương Thiên Tỉ là một vết cắt, máu từ đó chảy xuống thái dương, còn gần cằm trái là mảng đỏ to đùng, đã thế nắm tay cũng rướm máu. Thiếu niên thấy chùng xuống, thật sự rất muốn quỳ xuống ôm gối người kia mà tạ lỗi.

"Mau về nhà." Dịch Dương Thiên Tỉ dù bị đánh bầm dập vẫn không để lộ vẻ đau đớn, gương mặt ôn nhu chính vì vậy mà không biến mất. Nói xong thì quay lưng bước thật nhanh.

Lưu Chí Hoành lập tức đuổi theo.

Những hạt mưa tí tách rơi xuống mặt đường, mùi hơi đất bắt đầu bốc lên khó chịu.

.

"Lưu! Chí! Hoành!" Thiếu niên vừa bước vào nhà đã nghe thấy tiếng mẹ Lưu, biết ngay là thầy giám thị đã gọi điện rồi, phen này có mà chạy đằng trời.

"Mẹ à, chuyện là thế này-"

"Còn dám phân bua?! Năm cuối cấp không lo học hành lại giở trò đánh nhau. Đánh nhau với học sinh cấp 3. Còn lôi cả Dịch Dương Thiên Tỉ vào? Con rốt cuộc là muốn mẹ làm thế nào?" Mẹ Lưu lần này thật sự là tức giận lắm rồi, tay nắm chổi lông gà chặt đến nổi cả gân. Ba Lưu ngồi bên cạnh cũng không dám lên tiếng.

"Con chỉ là-" Lưu Chí Hoành rốt cuộc không biết mẹ Lưu là đang tức giận vì thiếu niên đánh nhau hay là vì thiếu niên đã lôi Dịch Dương Thiên Tỉ vào.

"Con chỉ là muốn mẹ tức chết!" Mẹ Lưu chĩa cả đầu cây chổi vào thiếu niên. Ba Lưu bên cạnh nhẹ nhàng ra hiệu cho Lưu Chí Hoành, ngụ ý bảo thiếu niên mau nhận lỗi.

"Mẹ à, con-"

"Lưu Chí Hoành, bao giờ con mới chăm chỉ học hành được một chút? Dù con không thể thi vào trường chuyên thì cũng nên cố gắng hết sức. Người ta có thể chăm chỉ, có thể thông minh, có thể nghiêm túc con lại không học, đằng này rủ rê người ta đi đánh nhau. Giờ thì tốt rồi, mẹ có bao nhiêu lời lẽ cũng không đủ đền bù cho người ta."

"Lưu Chí Hoành, còn không mau xin lỗi mẹ con?" Ba Lưu vờ nghiêm giọng.

"Hôm nay nhất định phải cho con một trận."

Mẹ Lưu lập tức đứng dậy, vung chổi thật cao, giáng xuống bắp chân thiếu niên không chút khoan nhượng. Lưu Chí Hoành tưởng đau đến chết, chân vẫn cố đứng thật vững, tay nắm chặt, miệng không dám để lộ một tiếng nấc.

Mẹ Lưu cứ đánh thật mạnh, ngày càng mạnh, ống quần tây cũng hằn vệt roi. Ba Lưu ngồi bên không chịu được nữa, liền chạy vào ngăn.

"Bà à, muốn đánh chết nó sao?"

"Hôm nay tôi không đánh chết nó thì làm sao mà còn mặt mũi để gặp người ta."

"Lưu Chí Hoành, còn không mau lên phòng?" Ba Lưu hai tay giữa lấy mẹ Lưu, miệng không ngừng bảo thiếu niên nhanh tránh đi.

Lưu Chí Hoành đau không nói nên lời, trong một chốc hai chân không cử động được. Đến lúc đã có chút cảm giác lập tức chạy lên phòng, đóng cửa cái "rầm."

ẦM!

Thiếu niên bất giác giật mình, run người nhìn ra ngoài.

Một tia sáng rạch ngang bầu trời.

ẦM!

.

Dịch Dương Thiên Tỉ sau khi nói chuyện với ba mẹ Dịch thì lên phòng, vừa đóng cửa đã thấy trời nổi cơn giông, tiếp sau nghe thấy một tiếng rền vang kinh thiên động địa đã không còn quản chuyện gì nữa. Ngoài trời mưa tầm tã, thiếu niên trên trán là dấu máu khô, đồng phục còn chút chỉnh chu lập tức mở cửa ban công.

Lưu Chí Hoành đứng đó, chân run run, cả người ướt đẫm nước mưa, đôi mắt cũng đỏ hoe, một tay giơ lên như thể chưa kịp mở cửa mà Dịch Dương Thiên Tỉ đã mở rồi. Đồng phục nhết nhác quá sức tưởng tượng.

"Tiểu Tỉ-" Giọng nói của Lưu Chí Hoành run run như khó khăn lắm mới thốt ra được.

"Mau vào." Dịch Dương Thiên Tỉ đưa một tay ra như chờ đợi Lưu Chí Hoành nắm lấy.

ẦM!

"Mau vào nhà!" Dịch Dương Thiên Tỉ hối thúc. Lưu Chí Hoành nhất thời bất động.

"Tiểu Tỉ, xin lỗi cậu. Tớ không cố ý- không phải, ý tớ là tớ không nên rủ cậu đi đánh nhau với Bạng Hổ, không nên cổ vũ cậu, khiến cậu không vào được trường chuyên. Tiểu Tỉ, tớ thật sự rất xin lỗi cậu."

"Vào nhà!"

Dịch Dương Thiên Tỉ đơn giản không coi trọng mấy lời nói nhảm của Lưu Chí Hoành, nắm lấy tay thiếu niên một lực kéo vào phòng mình, lập tức đóng cửa, cơn mưa cứ như vậy mà giảm xuống thành mấy tiếng lộp độp.

"Đứng yên." Họ Dịch nói rồi nhanh chóng lấy một chiếc khăn lông thật dày quấn quanh người thiếu niên đang ướt như chuột lột. Trong tay là một chiếc khăn khác, không ngừng lau khô tóc cho Lưu Chí Hoành.

Nói đoạn cảm thấy vẫn chưa đủ, đến hộc tủ lấy ra một bộ quần áo, đưa cho thiếu niên.

"Mau đi tắm."

"Tiểu Tỉ, tớ không phải đến để tắm. Mẹ tớ bảo-" Lưu Chí Hoành vẫn đứng như trời trồng.

"Yên lặng. Đi tắm."

Quả nhiên một lời của Dịch Dương Thiên Tỉ lúc này chẳng khác nào mệnh lệnh, dù Lưu Chí Hoành không thích cũng phải nghe, lập tức vào nhà vệ sinh, lúc bước đi vẫn không quên cảm nhận nỗi thống khổ khi hai bắp chân cọ vào ống quần.

"Đau quá!"

Lưu Chí Hoành ra khỏi phòng tắm đã không thấy Dịch Dương Thiên Tỉ đâu. Thiếu niên ngồi trên nền đất, quạt đã bị Dịch Dương Thiên Tỉ cất đi mấy ngày trước nên thiếu niên chẳng có gì để chơi, chỉ đành với tay lấy cuốn truyện trên kệ, duỗi người ra đọc. Đoạn Dịch Dương Thiên Tỉ mở cửa phòng. Họ Dịch tóc rũ còn ướt, cả người đều sạch sẽ, cả vết thương trên chân tóc cũng đã rửa sạch máu, chỉ còn vệt đỏ gần cằm trái là vẫn rõ ràng.

Cả căn phòng bỗng dưng yên lặng đến lạ thường.

Ọt.

Lưu Chí Hoành lập tức ôm bụng. À, từ lúc ăn trưa vẫn chưa ăn lại thứ gì. Thiếu niên ngước mắt nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ.

"Đói rồi?" Họ Dịch khẽ cong đôi mắt, lúc nói để lộ đồng điếu thoắt ẩn thoắt hiện, chỉ vì vết đỏ vô duyên mà càng khó nhìn thấy.

"Không sao. Chờ đến khi trời hết sấm tớ sẽ về. Lúc đó chắc mẹ cũng ngủ rồi, tớ sẽ lén vào bếp kiếm gì đó ăn." Lưu Chí Hoành lập tức vẫy vẫy tay, trước giờ vẫn chưa từng khách sáo với Dịch Dương Thiên Tỉ thế này.

"Không sao." Dịch Dương Thiên Tỉ có hơi chau mày.

"Cái gì không sao?"

"Tớ."

"Tớ không phải có ý đó. Ý tớ là-"

"Bò hay gà!"

"Bò!" Lưu Chí Hoành thấy người kia bất chợt hỏi cũng liền buột miệng trả lời.

"Chờ một chút."

Dịch Dương Thiên Tỉ mau chóng ra khỏi phòng, lát sau quay lại trên tay là hai cốc mì nóng hổi. Lưu Chí Hoành rốt cuộc cũng hiểu, lập tức đưa tay ra nhận mì thịt bò.

'Tiểu Tỉ, cậu nhất định là thánh!"

Đối với Lưu Chí Hoành mà nói, được ăn chính là điều hạnh phúc nhất. Thiếu niên không tránh khỏi chốc chốc lại cười khoái chí, thoáng cái đã quên đi nỗi đau trên hai bắp chân.

Dịch Dương Thiên Tỉ sau khi ăn mì xong liền đi đến bàn, lấy từ trong hộp cứu thương ra một miếng băng keo cá nhân, băng vào khuỷu tay thiếu niên. Đoạn lấy hai túi đá lạnh cũng in hình gấu Rilakkuma đặt dưới bắp chân Lưu Chí Hoành.

"Băng cá nhân in hình gấu Rilakkuma." Lưu Chí Hoành theo thói quen cũ, miệng đầy mì nhưng vẫn nói chuyện. "Tiểu Tỉ, năm nay sinh nhật cậu, lão tử lại tặng cậu băng cá nhân gấu Rilakkuma nhé?"

"Chẳng phải mấy năm trước cũng thế, còn hỏi làm gì?"

"Rilakkuma rất dễ thương, rất dễ thương, rất dễ thương."

"Rất rẻ."

"Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu khiến lão tử đau lòng quá đi."

.

Trời mưa to mãi vẫn không dừng, trong căn phòng hai thiếu niên vui vẻ nói chuyện. Một người huyên thuyên ba hoa. Một người ôn nhu nho nhã, đơn thuần là ngồi yên nghe người kia nói. Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn vào đồng hồ trên bàn học.

11:59

"Thế là thầy Kakashi-"

12:00

"Lưu Chí Hoành, sinh nhật vui vẻ."

Đã là ngày 17 rồi.

Lưu Chí Hoành có chút bất ngờ nhưng nhanh chóng kéo môi thành một nụ cười, cất giọng nói gần như hoà vào tiếng mưa bên ngoài.

"Cảm ơn cậu, Dịch Dương Thiên Tỉ."

"Vạn lần cảm ơn cậu."

Hết chương 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top