Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9 Một đi không trở lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<<Thanh Xuân Năm Đó Chạy Nhanh Hơn Gió Hạ>> chỉ được chính thức đăng ở Wordpress và Wattpad của Bạch Cầm (Đàn, whitepiano, Baek Geum). Mong các bạn không mang đi nơi khác khi chưa có sự đồng ý của tác giả. Cảm ơn.


Chương 9

Thứ 2 đi học lại, nếu tinh thần không chuẩn bị cẩn thận sẽ bị một đòn của phiếu điểm đo ván mà chết. Chúng sinh những lúc thế này mới lo sợ cực độ. Cả lớp yên lặng như tờ đến cả thở mạnh cũng không dám thở. Mặt thầy Vu dù cho bình thường đã không trắng, hôm nay lại càng đen. Thầy cầm phiếu điểm phát ra mà cứ như muốn xé thành trăm mảnh rồi đốt lấy tro mà trồng cây.

"Dịch Dương Thiên Tỉ."

Lưu Chí Hoành dù không phải là tên mình cũng khẩn trương. Người kia đã hứa không đứng bét bảng, vậy sao mặt thầy Vu vẫn đen như mông nồi thế kia. Dịch Dương Thiên Tỉ trầm tĩnh bước lên lấy phiếu điểm rồi về chỗ ngồi, lúc đi ngang qua thiếu niên vô thức nheo mắt một chút.

"Lưu Chí Hoành."

Lưu Chí Hoành không hiểu sao tên mình lại có lúc xa lạ đến vậy. Dù bản thân có tự tin nhưng vẫn khó tránh khỏi hồi hộp. Thiếu niên giơ tay cầm lấy phiếu điểm, mặt thầy Vu vẫn không biến sắc.

"Thế nào?" Vương Nguyên không chịu được, chưa chờ thiếu niên ngồi xuống ghế đã buột miệng hỏi.

Lưu Chí Hoành không vội, bình tĩnh ngồi vào chỗ. Thiếu niên lấy tay đặt lên ngực, hít thở một cái thật sâu rồi mới mở phiếu điểm.

Hạng 12

Thiếu niên thở phào, quay sang đưa cho Vương Nguyên xem, còn không quên tặng cho cậu ta một nụ cười sáng như mặt trời.

"Hạng thứ 12. Lưu Chí Hoành, cậu rốt cuộc giở trò gian lận gì vậy?" Vương Nguyên không tin trong vòng mấy tháng ngắn ngủi thiếu niên có thể từ hạng 38 nhảy dù lên đến hạng thứ 12.

"Ây lão Vương, dù cậu có coi thường tớ cũng không được coi thường Tiểu Tỉ. Học bá đã ra ta tay, lão tử sao dám phụ lòng người ta chứ." Nói rồi quay ra sau cảm thán Dịch Dương Thiên Tỉ.

Bạn học Dịch trước sau đều không nói một tiếng, mang phiếu điểm cất vào trong vở, tay xoay xoay bút chì Rilakkuma.

Đám con gái không biết bút chì đó từ đâu mà đến và bao giờ thì nó mới đi.

.

Phòng của họ Dịch vẫn sáng đèn như mọi hôm. Tâm trạng Lưu Chí Hoành hiện tại rất tốt. Lúc chiều ăn đến 3 chén cơm, cứ tưởng là không trèo qua lan can nổi cơ. Thiếu niên đang làm tập toán mà không ngừng cong cong khoé môi, cười như hoa nở đầu xuân.

"Tâm trạng rất tốt?" Dịch Dương Thiên Tỉ không tránh khỏi bị người kia lây cho một chút vui vẻ.

"Ây, còn phải hỏi. Tiểu Tỉ nếu không nhờ cậu, lão tử sao có thể lên được hạng 12? Nói cho cậu biết, hôm nay mẹ rất vui vẻ, không cần van nài cũng tăng tiền tiêu vặt. Đợi tớ đủ tiền rồi sẽ mời cậu đi ăn kem, thế nào?"

"Được."

Dịch Dương Thiên Tỉ trả lời dứt khoát, tay không buông bút chì, mắt lập tức quay trở lại làm bài. Lưu Chí Hoành thấy phiếu điểm lấp ló trong vở Toán không chịu nổi. Thiếu niên cuối cùng không kiềm được lòng, hỏi một câu.

"Mà Tiểu Tỉ, cậu xếp hạng thứ mấy?"

"Thứ 1."

Lưu Chí Hoành đập tay lên mặt bàn, tỏ vẻ uy nghiêm, hùng dũng.

"Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu đứng yên đấy. Không được cử động, cấm cậu cử động."

"Làm gì?"

"Cho tớ dễ đuổi theo. Tớ thà là cố gắng vượt qua 11 hạng, còn hơn phải chịu cái khoảng cách 210 hạng đầy khinh bỉ."

Dịch Dương Thiên Tỉ đến lúc này không tránh nổi bật cười một tiếng. Đồng điếu cả hai bên song kiếm hợp bích, đả thương chúng sinh không thương tiếc.

"Được."

.

Thoáng một cái đã đến tháng 2. Cái gì mà năm mới phương Tây, cái gì mà pháo hoa đốt rợp trời, cái gì mà uống rượu tiễn năm cũ mừng năm mới. Lưu Chí Hoành đều coi thường. Đối với thiếu niên mà nói, Tết Âm Lịch mới là quan trọng nhất. Pháo hoa có thể không cần nhưng hồng bao phải có. Uống rượu chính là phạm luật nên thiếu niên phải đi chùa, ăn chay.

Hành trình làm đứa trẻ ngoan của thiếu niên bắt đầu tứ lúc 7:00, khi mẹ Lưu lục đục chuẩn bị bánh trái, hương hoả lên đường đi chùa. Lưu Chí Hoành dù còn ngái ngủ nhưng nhớ rõ chí hướng, mục tiêu nên vẫn miễn cưỡng xách mấy giỏ thức ăn cho mẹ Lưu.

Những ngày thế này mà đi chùa thì đúng là cực hình. Người người nhà nhà đều cố gắng cầu khấn, xin xăm. Có cả mấy người đến đều hỏi thăm coi bói, có người đến dập đầu thành tâm cầu cho sự nghiệp may mắn, chồng con đầy đủ. Mẹ Lưu cũng không ngoại lệ, chính là muốn cầu cho Lưu Chí Hoành đậu vào Thiên Nhất.

"Lưu Chí Hoành, còn không mau mở mắt." Mẹ Lưu thấy thiếu niên có chút lơ đãng đã huýt nhẹ vào người.

"Mẹ à, bề trên bận rộn lo chuyện sống chết. Dưới này chúng sinh việc gì giải quyết được thì hãy tự giải quyết, sao cứ hơi một chút lại đi cầu khấn?" Nói rồi còn ngáp một cái rõ kiêu, nhưng vừa nhìn thấy mẹ Lưu liếc mắt thì lập tức ngập mồm.

"Năm mới còn dám nói chuyện xui xẻo, cẩn thận không cho con ăn cơm."

Lưu Chí Hoành chỉ đành thở dài. Biết sao được, chỉ có thể trách thiếu niên mấy năm nay tích không đủ đức, khiến mẹ Lưu không có lòng tin đến vậy. Nói đoạn, thiếu niên đặt mấy giỏ thức ăn xuống sát bên cạnh mẹ Lưu đang dập đầu khấn, nhẹ nhàng lùi bước đi ra khỏi đại điện.

Trong cái không gian rợp màu đỏ, Lưu Chí Hoành bị cơn lạnh tháng 2 làm cho tỉnh cả ngủ, quyết định đi loanh quanh cho đỡ buồn chán. Dù là phía trước tấp nập người cúng bái, hậu viên bên trong lại vô cùng tĩnh lặng.

"Tiểu thiếu niên, có thể giúp bần tăng một chút được không?" Thiếu niên nghe thấy giọng nói đằng sau lập tức quay lại. Trước mắt là một vị tăng đã có tuổi, từng hơi thở đều hoá thành một làn khói nhỏ.

"Đương nhiên là có thể." Lưu Chí Hoành một phần kính nể, một phần cũng buồn chán. Nói không chừng sau khi giúp đỡ còn có thể nhận được hồng bao.

Vị tăng xoay người có ý dẫn đường, Lưu Chí Hoành lập tức đi theo không chút do dự. Lát sau cả hai đã đứng trước một gian phòng nhỏ xíu. Thiếu niên nghiêng người nhìn vào trong chỉ thấy tượng Phật Tổ Như Lai cao lớn đặt ở giữa, dưới chân là mấy cái bàn trệt, phía trên còn có mực, bút lông và cả nẹp gỗ.

"Sư thầy mang con đến đây làm gì?" Lưu Chí Hoành chau mày. Chắc không phải bắt thiếu niên chép Tam Tự Kinh đó chứ. Thế này thì cũng làm quá rồi.

"Nhân chi sơ, tính bản thiện. Ta thấy thiếu niên mặt mày sáng sủa, nhuệ khí đầy mình, rất thích hợp giúp ta viết xăm."

Lưu Chí Hoành cảm thấy mặt đất dưới chân giống như đang lún xuống vậy. Cái gì mà viết xăm, viết xăm có thể no được sao? Thiếu niên trong lòng không ngừng trách bản thân thật quá ham tiền đi, cuối cùng chưa thấy hồng bao đã thấy bị... lừa.

Thiếu niên thở dài, thôi kệ. Đầu năm đầu tháng không nên xảy ra xung đột. Sau khi cởi giày thì bước vào trong phòng. Lưu Chí Hoành ngồi xuống miếng đệm, bắt đầu mài mực viết xăm trên những nẹp gỗ mảnh khảnh. Nếu không phải được nghỉ Tết thì nhất định không bỏ thời gian làm cái trò vô nghĩa vô lí này.

Vị tăng nhìn thấy tiểu thiếu niên chăm chú viết xăm mới cười thầm bỏ đi.

"Tiểu tử, lần sau đi chùa thì phải tỉnh táo. Không tỉnh táo thì phải viết xăm."

Lưu Chí Hoành sau một buổi mệt mỏi ngồi một tư thế, nhìn ra ngoài trời đã hoàng hôn mới tá hoả. Chắc mẹ Lưu đang tức điên. Thiếu niên vội vội vàng vàng gom hết thẻ xăm bỏ vào ống tre rồi chạy ra ngoài, vừa chạy vừa cố nhét chân vào chiếc giày.

"Lưu Chí Hoành lại bỏ đi đâu vậy chứ?" Mẹ Lưu thấy bóng dáng thiếu niên thì an tâm thở ra một hơi.

"Con đi cứu nhân độ thế." Lưu Chí Hoành tủm tỉm cười. Thiếu niên để mặc cho mẹ Lưu nhìn mình đầy khó hiểu. Bản thân thật ra cũng rất muốn cười. Đúng vậy, chính là tích đức đó nha.

"Lưu Chí Hoành, con có thể nghiêm túc giống người thường có được không hả? Dịch Dương Thiên Tỉ trầm tĩnh biết bao nhiêu. Hai đứa thân thiết như vậy mà sao khác biệt thế?" Mẹ Lưu buông một câu, thuận tay đưa cho thiếu niên giỏ đựng thức ăn trống rỗng.

"Mẹ à, so sánh như vậy chẳng khác nào mang mẹ đặt lên bàn cân với Lưu Chí Linh." Thiếu niên dù sao cũng phải bảo vệ chút tự trọng của bản thân chứ.

"Nòi gì cơ?" Mẹ Lưu trừng mắt nhìn thiếu niên. Lúc trước mẹ Lưu cứ nghĩ đứa trẻ này thật không thông minh, bây giờ mới biết nó còn chẳng biết điều.

"Mà sao bỗng dưng mẹ lại nói đến Tiểu Tỉ?" Thiếu niên cảm thấy có sát khí, lập tức chuyển chủ đề.

"Thằng bé theo mẹ Dịch lên chùa. Mà chuyện Lưu Chí Linh là thế nào đấy? Có phải muốn nhịn cơm tối rồi không?"

"Mẹ à, Lưu Chí Linh sao bằng mẹ chứ, vừa nấu ăn ngon lại còn rất biết cách dạy con." Những lúc thế này, nịnh nọt là cách tốt nhất. Thiếu niên vừa được tăng tiền tiêu vặt, tất nhiên không muốn vì một câu nói mà lập tức bị cắt.

"Chỉ được cái nói đúng." Mẹ Lưu Tết nhất tâm trạng rất vui vẻ. Đứa trẻ này dù không thông minh lắm nhưng mà được cái rất dẻo miệng. Thôi thì... được cái này mất cái kia vậy.

.

Dù là nghỉ Tết thì vẫn phải học thi, Lưu Chí Hoành sau khi đi chùa được nghỉ một ngày. Hôm sau đúng hẹn trèo sang phòng Dịch Dương Thiên Tỉ, một mực nghiêm túc học hành nhưng đôi lúc lại khúc khích cười. Họ Dịch thấy thiếu niên sau 5 phút vẫn chưa giải ra một bài Toán mới nhíu chân mày, nói mấy chữ.

"Tập trung."

"Ây, Tiểu Tỉ, tớ kể cho cậu nghe chuyện này." Lưu Chí Hoành xem chừng không nhịn được nữa, cuối cùng sổ ra một tràng cười rất trào phúng.

Dịch Dương Thiên Tỉ cảm thấy dù là chuyện gì đi nữa thì cũng không ngạc nhiên. Họ Dịch đã cùng Lưu Chí Hoành lớn đến chừng này, có chuyện dở người nào của thiếu niên mà chưa biết chứ. Vậy nên quyết định chờ thiếu niên kia lau nước mắt rồi từ từ kể.

Lưu Chí Hoành khoan thai kể lại chuyện mình đi lên chùa bị lừa chép xăm, một chữ cũng không thiếu. Đối với Dịch Dương Thiên tỉ mà nói, chuyện này đáng buồn hơn là vui. Họ Dịch không hiểu vì sao thiếu niên kia lại cười đến ná thở như vậy.

"Nói cho cậu biết, tất cả đều là xăm 'Đại Cát'." Lưu Chí Hoành nói đến đây liền đập đập xuống đầu gối đầy vẻ khoái chí.

Dịch Dương Thiên Tỉ chau mày một chút.

"Sao thế? Không vui à? Chậc, cậu cứ tưởng tượng lúc vị tăng đó phát hiện trong ống tre đều là xăm 'Đại Cát' nhất định mặt sẽ đen thui cho xem. Tiểu Tỉ, cậu nói xem người ta năm nào cũng chỉ rút xăm có một lần, nếu trúng quẻ xấu không phải rất tiếc sao? Nếu có thể khiến cho ai cũng rút được quẻ tốt nhất thì không cần phải sầu não nữa."

Dịch Dương Thiên Tỉ lần đầu tiên nghe nói đến việc tốt này, cũng có chút khó hiểu. Chỉ trách, tư duy của Lưu Chí Hoành không giống người bình thường, càng học càng uyên bác một cách kì lạ.

"Dù sao thì nếu rút trúng quẻ 'Đại Cát' mẹ tớ không cần phải cầu xin cho tớ vào Thiên Nhất." Lưu Chí Hoành bản tính rất vui vẻ. Đúng vậy, hôm nay thiếu niên chính là đã cứu nhân loại đó nha.

Căn phòng trở về yên lặng, cả hai thiếu niên đều tập trung giải đề. Dịch Dương Thiên Tỉ sau khi đọc xong sách ôn thi, ngẩng đầu lên đã thấy người đối diện nằm dài trên bàn ngủ từ khi nào. Họ Dịch liếc xuống đề Toán bên cạnh, tất cả đều đã giải xong. Dịch Dương Thiên Tỉ xem xét từng bài, đôi con ngươi chạy ngang dọc cả sấp giấy, lúc lật đề lại hết sức nhỏ nhẹ, dụng tâm không muốn người kia thức giấc.

Dịch Dương Thiên Tỉ dùng bút đỏ chấm trên góc đề Toán, vẻ mặt rất vừa lòng nhìn Lưu Chí Hoành ngủ ngon lành. Nói đoạn cảm thấy không biết bản thân nên làm gì. Một là không nỡ đánh thức người kia. Hai chính là chưa bao giờ Lưu Chí Hoành ngủ lại cả nên đối với trường hợp bất đắc dĩ cũng có chút lúng túng. Nói đoạn, họ Dịch đứng dậy, bước đến bên cạnh Lưu Chí Hoành, muốn cõng thiếu niên trèo sang ban công nhưng như vậy có chút không khả thi, nếu lỡ tụt tay đánh rơi người thì chắc tội lỗi lắm.

Rốt cuộc không biết làm gì, Dịch Dương Thiên Tỉ bên cạnh Lưu Chí Hoành cứ đứng đực ra đấy.

Sau một hồi cũng nghĩ ra giải pháp tốt nhất. Họ Dịch kéo tấm chăn dày từ trên giường xuống dưới đất, phủ lên người kia, còn dùng tay ém nhẹ vào hết sức cẩn thận. Đến lúc chắc chắn tấm chăn sẽ không bị tuột xuống mới thở phào.

Dịch Dương Thiên Tỉ cúi người, toan nâng đầu Lưu Chí Hoành lên để lót gối vào lại cảm thấy hơi thở của thiếu niên nhẹ nhàng phả vào lòng bàn tay.

Rất ấm.

Ban đêm trời lạnh, lòng bàn chân họ Dịch rịn đầy mồ hôi, cả lồng ngực cũng đập nhanh hơn một chút. Thôi không học nữa, đi ngủ sớm cho đỡ mệt tim.

Đèn phòng hôm nay tắt sớm hơn bình thường.

.

Lưu Chí Hoành sau một đêm ngủ trên bàn học cũng không cảm thấy khó chịu. Mặt trời vừa chiếu vào phòng đã khiến thiếu niên khẽ cựa người rồi rướn tay ngáp dài một cái, vô tình khiến tấm chăn trên lưng rơi xuống. Lưu Chí Hoành xoay người nhìn tấm chăn trắng phau khá dày, đầu óc còn chưa tỉnh táo nên không hiểu gì cả.

Nói đoạn Dịch Dương Thiên Tỉ từ bên ngoài bước vào phòng, thấy ánh nắng trải dài trên gương mặt thiếu niên, còn cả nụ cười hết sức tự nhiên cứ như vậy nở rộ.

Rất ấm.

"Buổi sáng tốt lành, Tiều Tỉ." Lưu Chí Hoành cảm thấy tội lỗi. Bản thân đã hiểu ra đêm qua mình không về phòng, chắc chắn là người kia dùng chăn phủ lên cho.

"Đã trưa rồi."

"Trưa?!" Lưu Chí Hoành thất kinh. Tết nhất không ở nhà nhận hồng bao, đến chúc năm mới cũng chưa chúc đã làm phiền người ta mất rồi. Thiếu niên không biết làm gì, chỉ cười trừ cho có lệ.

"Mẹ tớ có nấu mấy món, có muốn ăn không?" Họ Dịch vốn không quan tâm người kia có chút không tự nhiên. Nói qua nói lại, có bao giờ Lưu Chí Hoành khách khí khi đến nhà họ Dịch đâu chứ.

"Tiểu Tỉ, tớ phải về nhà nhận hồng bao."

"Có táo ướp đường."

Lưu Chí Hoành nghe đến đây thì không còn ngại ngùng gì nữa. Vì táo ướp đường, dù là về nhà bị mẹ Lưu mắng cho một trận, dù là bị nói không biết lễ phép cũng đáng.

"Được!"

Tết Âm Lịch có thể được ăn táo đỏ thì còn gì bằng.

.

Sau mấy ngày học hành thì ít mà ăn uống thì nhiều, Lưu Chí Hoành mang theo một tâm trạng hết sức tốt đẹp, bám vai Dịch Dương Thiên Tỉ đến trường. Đúng vậy, một kì nghỉ xả hơi trước khi bước vào 18 tầng địa ngục. Không sao, dù gì thì cũng còn Vương Nguyên và Dịch Dương Thiên Tỉ cùng chịu trận với thiếu niên cơ mà.

Dù là chỉ có 3 người phải thi trung khảo nhưng lại có đến 4 mạng hết sức uỷ khuất. Vì sao à? Tính luôn cả Cấp 3 đó.

Lưu Chí Hoành sang năm mới không cần phải trực nhật nữa nhưng thói quen ở lại lớp sau giờ học thì vẫn giữ. Nói không xa, trong lớp học yên tĩnh chính là 4 cái đầu đang chụm vào nhau, 3 thiếu niên hết sức tập trung học, còn 1 người thì vô tư... ngủ.

"Lão Vương, nhìn xem cậu có cùng câu trả lời không?" Lưu Chí Hoành sốt ruột hỏi.

Vương Nguyên sau một hồi chau mày tra 2 đáp án cũng gật đầu.

"Đúng rồi."

"Bạn học Dịch, cậu nói xem câu này có phải giải như vậy không?" Vương Nguyên chăm chú.

"Phải." Dịch Dương Thiên Tỉ trầm giọng trả lời.

Cả 3 người cứ như vậy thay phiên nhau trao đổi kết quả, để mặc 1 người cứ chốc chốc dụi dụi mắt nhìn lên rồi lại nằm dài ra bàn.

"Vương Tuấn Khải, không có việc gì thì mau về trước đi. Ở lại đây chỉ tổ làm phiền." Vương Nguyên ném cho thiếu niên một câu.

"Về sớm cũng không có việc gì làm, ở lại giúp các cậu một chút." Cấp 3 nói xong còn không quên ngáp dài.

"Giúp cái quỷ gì?" Lưu Chí Hoành lườm lườm.

"Các cậu học hành chăm chỉ như vậy, thời gian nghỉ ngơi chắc không đủ nên cấp 3 sư huynh đây đang nghỉ ngơi giúp các cậu đó."

"Xì."

Lưu Chí Hoành sau gần một năm quen biết Vương Tuấn Khải rút ra được bài học rất sức trân quý. Đừng nói lí với người học cấp 3, tư duy cao siêu lắm, đấu không lại đâu.

.

Trùng Khánh tháng 5 có chút bất thường, sương rải dày trên những con đường. Giữa ngày nắng lên cho chút ánh sáng rồi lại nhanh chóng tắt lịm khi về chiều. Những cây ngân hạnh đã bắt đầu đâm chồi, khoảng một thời gian nữa sẽ lại xum xuê đầy lá. Dịch Dương Thiên Tỉ và Lưu Chí Hoành hôm nay đón xe bus đến trường thi. Con đường này đã cùng bọn họ đi qua biết bao nhiêu kỉ niệm, cứ nghĩ sẽ chẳng bao giờ để ý nhưng đột nhiên nhìn lại thật khiến con người ta có chút bồi hồi.

"1, 2, 3, ..." Lưu Chí Hoành ngồi sát cửa sổ, miệng nhẩm đếm. "26, 27, 28, 29."

"29 gì cơ?" Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi bên cạnh hỏi lại.

"29 cây ngân hạnh." Thiếu niên khẽ cười. Cả một con đường trải dài 29 cây ngân hạnh. Thiếu niên sẽ mãi không quên.

Trung khảo cũng không phải là việc gì đáng sợ. Lưu Chí Hoành đã trải qua không biết bao nhiên trận tam bành của mẹ Lưu, tự nói với bản thân trung khảo không đáng sợ bằng mẹ Lưu.

Thi cử được xếp theo họ tên vậy nên cả 3 chính là đều tan đàn xẻ nghé. Hôm nhận thẻ báo danh và bảng chia phòng, Bánh Trôi không chặn nổi phát ra mấy tiếng hết sức lầm than. Lưu Chí Hoành chỉ lắc đầu cười. Đành chịu, cả 3 cái họ đều cách nhau như thế, ngồi chung một tầng là tốt lắm rồi.

Dịch Dương Thiên Tỉ và Lưu Chí Hoành vừa đến hội trường thi cũng vừa vặn gặp Vương Nguyên cố vượt qua cả đám người, xuống xe bus mà thở hồng hộc. Bình thường cậu ta cùng Vương Tuấn Khải như hình với bóng, bây giờ lại một thân một mình đúng là nhìn không thuận mắt.

"Buổi sáng tốt lành." Lưu Chí Hoành cười đầy thiện ý.

Vương Nguyên đưa tay đang chống trên đầu gối vẫy vẫy, miệng vẫn cố hết sức lấy không khí. Một đoạn sau mới đứng thẳng người, lên tiếng mạch lạc.

"Cùng nhau cố gắng."

Giữa trường thi đông đúc người, cả 3 thiếu niên mình đầy nhiệt huyết mang mộng tưởng to lớn từng bước từng bước chinh phục.

Sau khi giúp Vương Nguyên tìm phòng thi thì Dịch Dương Thiên Tỉ cùng Lưu Chí Hoành đi tìm phòng cho thiếu niên.

"Chính là phòng này." Lưu Chí Hoành không khỏi mừng rỡ, giơ tay nhìn đồng hồ. Vẫn còn một chút thời gian, có thể thư giãn lấy tinh thần. Nói đoạn nhìn vào trong chỉ thấy 2, 3 người đang chăm chú ôn luyện. "Tiểu Tỉ, phòng của cậu chính là ở dãy bên kia, bây giờ đến đó vẫn còn kịp thả lỏng một chút."

Dịch Dương Thiên Tỉ tính tình vốn trầm ổn, từ trước đến giờ vẫn kiệm lời, bất quá có thể cùng Lưu Chí Hoành nói thêm đôi ba chữ. Thiếu niên mở cặp, lấy ra một thẻ tre mảnh dẻ, bên trên là nét bút lông vẫn còn mới.

"Thứ này cho cậu."

Lưu Chí Hoành đưa tay nhận lấy, bản thân thật sự rất cảm thán.

Đại Cát.

Thiếu niên cơ hồ muốn cười một trận cho đã. Đây chẳng phải là quẻ xăm mà vị tăng đó bắt Lưu Chí Hoành viết sao. Nét chữ nguệch ngoặc này, còn cả dấu chấm to tròn đặc trưng. Thiếu niên hôm đó cứ nghĩ mình cứu nhân độ thế, không ngờ có ngày cứu chính bản thân. Đúng là trái đất hình tròn, ống xăm quá nhỏ rồi.

"Tiểu Tỉ, cảm ơn cậu."

Lưu Chí Hoành nói rồi xoay lưng vào trong, còn không quên dặn dò.

"Tiểu Tỉ, chúng ta cùng nhau cố gắng."

"Được."

Ở một phòng thi xa lạ, đối mặt với những người không quen biết, dưới hành lang đầy nắng, lại có cậu cùng chung đường.

Thật tốt.

.

Vài ngày thi cử đều rất căng thẳng, đến hôm cuối cùng có thể coi là thuận lợi. Lưu Chí Hoành vừa thu dọn xong bước ra cửa đã thấy Dịch Dương Thiên Tỉ đứng chờ từ bao giờ. Họ Dịch thấy thiếu niên bắt đầu bước đi, không nhanh không chậm, chỉ đủ để người kia theo sau mình một nhịp.

Đừng nói ở đây chỉ có 3 thiếu niên quen biết nhau, đến cả Vương Tuấn Khải cũng đến rồi. Cấp 3 đang đưa cho Vương Nguyên một viên kẹo đường, thấy cả hai cũng vẫy tay chào.

"Thế nào?" Vương Nguyên lập tức hỏi Lưu Chí Hoành.

"Không tệ." Thiếu niên gật đầu. "Còn cậu."

"Không lo." Bánh Trôi cong cong đôi mắt, miệng nhâm nhi kẹo vừa ngọt vừa thanh.

"Có muốn cùng đi ăn một bữa không?" Vương Tuấn Khải ngỏ lời. Dù sao cả 3 cũng đã vất vả không ít, phận làm đàn anh đúng là nên chiếu cố một chút. "Để cấp 3 sư huynh này bao các cậu."

"Cấp 3 sư huynh, ai nuốt lời chính là con rùa rụt cổ." Lưu Chí Hoành nghe nói đến ăn uống miễn phí tất nhiên không thể để vụt mất cơ hội.

"Cấp 2 sư đệ, cho xin đi. Anh đây không có keo kiệt như cậu."

"Được rồi, còn không mau đi sẽ không kịp bắt xe bus về nhà đó." Cuối cùng vẫn là Vương Nguyên chen vào dẹp loạn màn đấu võ mồm của 2 thiếu niên.

Thi trung khảo cũng tốn vài ngày. Lúc đầu cứ nghĩ sẽ ghê gớm thế nào, hoá ra cũng chỉ là nhiều "hôm nay" thôi mà. Sang ngày mai chẳng phải là một ngày khác rồi đó sao?

.

Trên con đường phủ đầy ánh đèn vàng hiu hắt, 2 thiếu niên đang đi bộ về nhà từ trạm xe bus. Lưu Chí Hoành bình thường không thể ngừng huyên thuyên hôm nay lại hết sức im lặng, đến hơi thở cũng có thể nhẹ nhàng ẩn vào không khí.

"Cuối cùng cũng qua rồi, Tiểu Tỉ." Thiếu niên khẽ mở lời. Con đường vắng người càng nghe rõ tiếng thiếu niên.

"Ừ." Dịch Dương Thiên Tỉ gật đầu, âm tiết giữ nhẹ trong cổ họng.

"TRUNG KHẢO! CUỐI CÙNG CŨNG VƯỢT QUA MÀY RỒI!"

Lưu Chí Hoành nổi hứng hét một cái thật to. Vừa dứt lời còn không quên bật cười khanh khách. Nói đoạn dang tay chạy dọc trên con đường về nhà. Từng đợt gió nhỏ cứ thế thổi lên mái tóc thiếu niên, mang theo cả mệt mỏi, ưu phiền đi mất. Dịch Dương Thiên Tỉ không thoát khỏi nở một nụ cười.

"Cảm ơn cậu, đã cùng tớ nỗ lực."

.

Lúc còn bé cứ mong chờ từng ngày sẽ lên sơ trung, rồi cao trung, rồi đại học. Cuối cùng sơ trung cũng đã qua rồi, mang theo không biết bao nhiêu hồi ức, bỏ vào giỏ nhỏ bắt đầu chặng đường tiếp theo. Nói đi nói lại, thứ có khả năng quyết định vận mệnh không phải là ông trời, mà chính là bảng báo điểm đó.

Lưu Chí Hoành cùng Dịch Dương Thiên Tỉ hôm nay đến trường thi xem điểm, trong lòng hết sức hồi hộp. Từng ngọn gió ấm tháng 6 cũng không khiến thiếu niên bận tâm. Thiếu niên ngồi trên xe bus, mồ hôi hai bên thái dương cư nhiên chảy dọc theo gương mặt dần lộ nét trưởng thành. Họ Dịch ngồi bên cạnh lục trong ba lô ra một hộp nước táo ép đưa cho người kia, tỏ ý bảo Lưu Chí Hoành bình tĩnh. Thiếu niên gật đầu cảm tạ rồi uống một cái vèo.

Lúc đến trường thi đã thấy Vương Nguyên và Cấp 3 đứng chờ ở cổng. Hôm nay thứ 7, không phải đi học, đồng phục cũng không cần đắn đo nên mặc áo tay dài hay tay ngắn. Bánh Trôi vừa nhìn thấy hai thiếu niên tiến tới từ xa đã vẫy tay chào.

"Nóng chết đi được." Lưu Chí Hoành dùng tay phẩy phẩy. "Vừa nóng vừa khát."

"Vào trong khuôn viên có máy bán nước tự động. Có thể đến đó mua." Vương Nguyên gật gù.

Lưu Chí Hoành tim đập nhanh, trong bụng không ngừng có chút ngứa ngáy, đã vậy trời còn dần nóng lên. Thiếu niên vừa vào khuôn viên đã vội vội vàng vàng đi tìm máy bán hàng tự động.

"Các cậu đi trước đi, tớ mua nước rồi sẽ đến sau." Vừa nói xong đã chạy đi mất. Một giây sau đã lẫn vào dòng người đông đúc, đến bóng cũng không thấy.

"Sợ thì nói là sợ đi, còn bày trò." Cấp 3 buông một câu liền bị Vương Nguyên huýt tay vào hông. Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn một cái thật sắc.

"Bạn học Dịch, hay là cậu đi theo cậu ấy xem sao?"

Dịch Dương Thiên Tỉ không nói không rằng, chỉ lặng lẽ bỏ đi đến bảng điểm. Phía sau Vương Nguyên đưa mắt nhìn Vương Tuấn Khải, không ngớt tỏ ý trách móc. Người kia chỉ biết chắp tay nhận lỗi.

Lưu Chí Hoành giữa trời nóng lại còn co cẳng chạy nhanh như vậy, không mệt mới lạ. Thiếu niên tựa tay vào thân cây gần đó, miệng không ngừng thở. Chết tiệt, bản thân có đủ tự tin để hi vọng vào được Thiên Nhất, giờ lại không dám đi xem kết quả.

Sau một hồi lấy lại hơi thở liền lục trong ba lô kiếm được vài đồng xu lẻ, quyết định đi mua nước uống cho đỡ khát rồi tính tiếp. Máy bán nước tự động cũng không xa, Lưu Chí Hoành từ từ đi đến, thong thả bỏ tiền xu vào rồi nhìn bảng đồ uống.

Cuối cùng vẫn theo sở thích chọn nước táo ép.

Lưu Chí Hoành theo dòng người, càng ngày càng gần đến bảng báo điểm. Tất nhiên có người rất thất vọng, cũng có nhiều người rất mãn nguyện. Được rồi, nếu điểm cao sẽ cười thật to, nếu không cao sẽ rủ Dịch Dương Thiên Tỉ đi ăn một bữa no say rồi chờ năm tới tiễn bằng hữu lên đường.

Không sao, chỉ là mấy con số. Không sợ.

Lưu Chí Hoành khó khăn lắm mới chen chân vào được, xung quanh còn phải chịu cảnh xô đẩy. Thiếu niên ngước nhìn bảng điểm. Để xem nào.

Hạng 10...

Hạng 9...

Hạng 8...

Thiếu niên không chịu nổi nữa, đưa tay dò từng chữ. Tay càng đưa lên cao, tim thiếu niên càng đập nhanh đến lạ.

Hạng 5...

Hạng 4...

Lưu Chí Hoành chính là muốn nhắm mắt luôn rồi. Cuối cùng là dùng chút dũng cảm còn sót lại, dò đến đầu bảng.

Hạng 3...

Hạng 2...

Hạng 1...

Đều không phải.

Lưu Chí Hoành trong phút chốc cảm thấy nền đất dưới chân đột nhiên biến mất. Thiếu niên đang rơi tự do, rơi vào một lỗ đen sâu không thấy đáy. Bản thân cũng không biết lấy đâu sức lực mà bước ra khỏi chỗ đông đúc người, ánh mắt thất thần cứ như vậy tiếp nhận 3 bóng người chạy về phía mình.

"Lưu Chí Hoành, sao thẫn thờ vậy?" Vương Nguyên chớp mắt hỏi.

"Không vào được." Lưu Chí Hoành đáp lại trong vô thức.

"Cậu không vào xem điểm được à?" Bánh Trôi hỏi lại.

"Tớ không vào được Thiên Nhất rồi." Thiếu niên không nhìn người kia, cứ như vậy mà mở miệng. Bỗng dưng thấy cổ họng khô khan đến lạ, không để tâm đến Dịch Dương Thiên Tỉ đang chau mày.

"Nói nhảm gì thế?" Cấp 3 vừa cùng mấy đứa đi coi điểm. Rõ ràng kết quả của thiếu niên không tệ.

"Đến top 10 còn không vào được."

"Không thể nào!" Vương Nguyên gần như hét lên. Nói đoạn dứt khoát cởi ba lô ném cho Vương Tuấn Khải, bản thân chen chúc vào dòng người.

Dịch Dương Thiên Tỉ vốn cảm thấy có điều không đúng. Cả 3 người, 6 con mắt vừa đi xem điểm, kết quả của Lưu Chí Hoành còn tốt hơn tưởng tượng. Chẳng hiểu sao đến khi thiếu niên xem thì lại có thay đổi. Chỉ trừ khi-

"Lưu! Chí! Hoành! Cái tên đần thối nhà cậu!" Vương Nguyên hộc hơi chạy lại, tay chống lên đầu gối nhưng miệng không ngừng chua ngoa.

"Sao thế?" Vương Tuấn Khải hỏi lại.

"Rõ ràng là thi ở khu A lại sang khu B xem điểm. Cậu bị ngớ ngẩn à?"

Vương Tuấn Khải còn chưa chờ Lưu Chí Hoành kịp phản ứng đã rộ lên nụ cười đầy châm biếm. Dịch Dương Thiên Tỉ cũng cong cong khoé môi. Lưu Chí Hoành ngẩn người, còn chưa chấp nhận nổi thông tin này, mãi một lúc sau mới lấy lại nhận thức. Hình như là sai thật, bới vì không những chỉ không có thiếu niên mà đến Vương Nguyên và Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không có trong top 10.

"Cấp 2 sư đệ, tư duy của cậu thật quá kém rồi."

Lưu Chí Hoành chưa chờ mấy người kia cười thêm một tràng, đã vội chạy đi. Thiếu niên không biết lấy đâu ra sức bình sinh, dùng lực đẩy một cái đã đứng trước bảng điểm.

Hạng 8...

Hạng 7...

Thiếu niên lấy tay dò thêm một lần, trong lòng rạo rực.

Hạng 6...

Hạng 5...

Hạng 4 Lưu Chí Hoành.

Hạng 3 Vương Nguyên.

Hạng 2...

Hạng 1 Dịch Dương Thiên Tỉ.

Lưu Chí Hoành thiếu điều muốn đứng đó hét lên một tiếng. Cảm nhận tim trong lồng ngực như đang nhảy dù.

"Hạng 4!" Lưu Chí Hoành vội vàng ra ngoài, thấy 3 người kia vẫn chờ mình ở chỗ cũ. "Hạng 4! Hạng 4!"

"Chính là hạng 4, còn nói gì mà không vào được top 10. Lưu học bá, chúc mừng cậu." Bánh Trôi chắp hai tay, cúi đầu làm bộ chúc mừng.

"Vương lão học bá, quá khen, quá khen. Kẻ như lão tử không dám nhận." Thiếu niên trong lòng vạn lần vui mừng, lập tức hùa theo.

"Chính phải. Họ Lưu ngươi đến bảng A và bảng B cũng không phân biệt được. Lời vừa rồi của ta chính là đề cao ngươi quá rồi."

"Vương lão học bá, gừng càng già càng cay. Học bá đứng bên ai kia cũng nên biết tự lượng sức mình đi." Nói rồi còn liếc mắt nhìn sang Cấp 3.

"Lưu học bá, cậu muốn chết?" Vương Nguyên trên gương mặt là nụ cười hết sức sắc bén.

"Còn phải xem Vương lão học bá có thể đuổi kịp ta không đã."

Lưu Chí Hoành nói rồi lập tức bỏ chạy. Vương Nguyên không ngại cong chân đuổi theo. Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỉ lặng lẽ theo sau, mỗi người mang trong mình một cảm xúc.

Nắng đổ dài trên sân trường. Sơ trung cứ như vậy mà đi qua, quả thật muốn giữ cũng không được.

.

Một tuần sau khi có điểm cũng là lúc tốt nghiệp, khối lớp 9 vui mừng không hết, cuối cùng cũng thoát khỏi cái nơi hắc ám này. Thế nhưng mà đám con gái trong lớp lại cứ sụt sùi, có đứa khóc đến nỗi hắc sáp rẻ tiền trên mắt cũng trôi lên má, nhìn gớm chết đi được.

Lưu Chí Hoành vui mừng bản thân có thể vào được trường điểm, chúng sinh buồn bã vì có đứa sắp phải chia tay học bá, sau này không biết có cơ hội gặp lại không.

"Xì." Lưu Chí Hoành phát ra một tiếng đầy khinh bỉ. Cường điệu hoá quá đáng mà không thấy mệt à?

"Được rồi, mau ngồi xuống." Thầy Vu hắng giọng nhưng đám học sinh còn lâu mới nghe. Mái đầu đã hói quá nửa của thầy cũng vì thế mà ướt đẫm mồ hôi.

Sau lễ tốt nghiệp cả lớp họp lại, tranh nhau kí tên lên áo. Đám con gái cư nhiên bu quanh bàn Dịch Dương Thiên Tỉ, không ngừng hạ giọng năn nỉ học bá múa bút một chút. Họ Dịch có vẻ rất khó chịu, cứ chau mày với lắc đầu từ chối. Bên Vương Nguyên đỡ hơn, Bánh Trôi miễn cưỡng kí tặng cho người ta, xong rồi còn tặng một nụ cười hết sức ngọt. Có đứa còn bày trò xin đối phương cúc áo số 2. Cái quỷ gì vậy, này là Trung Quốc không phải Nhật Bản. Dù cái áo này có dùng làm giẻ lau nhà cũng phải đầy đủ khuy cúc mới xứng chứ.

"Lưu Chí Hoành, tớ kí lên áo của cậu có được không?" Vương Nguyên thấy Lưu Chí Hoành nãy giờ uỷ khuất, áo vẫn trắng tinh.

"Coi như lão tử tốt bụng, đặc cách cho cậu kí lên. Sau đó phải cho tớ kí lên áo của cậu."

"Được, không thành vấn đề." Vương Nguyên lập tức đồng ý dù cho áo sơ mi của mình đã chẳng còn chỗ trống nào.

Nói đoạn, Lưu Chí Hoành xoay lưng về phía Vương Nguyên, để cho thiếu niên kia lựa một mảng trống trên bả vai, tuỳ hứng múa bút hết sức điệu nghệ. Cảm giác đầu bút chạm vào lưng có chút kì lạ, chính là hơi nhột đó mà.

"Xong rồi." Vương Nguyên tỏ vẻ rất hài lòng, còn không quên nhìn lại cho thoả. "Hảo!" Thiếu niên không tiếc giơ lên một ngón cái.

Lưu Chí Hoành cũng chẳng màng hỏi Dịch Dương Thiên Tỉ xem rốt cuộc người kia viết gì, chỉ vội xoay lưng, đổi chỗ với Vương Nguyên. Nói đoạn thiếu niên múa bút cực kì tiêu sái, lúc viết còn không ngừng cười khúc khích.

"Lưu Chí Hoành, cậu liệu mà viết cho đẹp." Vương Nguyên nghe thấy giọng cười quỷ dị bỗng dưng chột dạ.

"Yên tâm, cực kì đẹp. Chỉ là vai cậu nhỏ quá nên chữ quan trọng nhất lại viết không đủ."

Cuối cùng cũng viết xong. Thiếu niên nhìn lại một cái cho chắc. Không tệ, dù áo của Bánh Trôi đã đầy chữ nhưng câu này của Lưu Chí Hoành vẫn là rõ ràng nhất.

Dịch Dương Thiên Tỉ từ đầu đến cuối đều đọc được những chữ mà cả hai người kia viết cho nhau, không khỏi nhấn nhá đồng điếu rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Áo sơ mi của họ Dịch vẫn trắng phau.

Tiếng chuông báo hiệu cuối cùng cũng vang lên, thầy Vu không tránh khỏi có chút xúc động, cả thầy dạy Toán, cô dạy Văn và thầy Tiếng Anh cũng có cảm xúc rồi. Năm nào cũng chứng kiến cảnh này, vậy mà năm nào cũng không cầm được nước mắt.

Cả lớp vẫn nấn ná ở lại cơ hồ chưa muốn đi, lại bị thầy Vu giục.

"Còn không mau về nhà, muốn ở lại trực nhật hết sao?"

Còn nói nữa, không phải thầy cũng muốn ở lại trực nhật đó sao?

Từng người cứ như thế rời đi. Lưu Chí Hoành ngước nhìn lớp học lần cuối, thiếu niên hướng mắt ra ngoài cửa sổ bên cạnh Dịch Dương Thiên Tỉ, bắt gặp cây ngân hạnh từ lúc nào đã xum xuê đầy lá.

"Lưu Chí Hoành, em làm rất tốt." Thầy Vu gật đầu đầy mãn nguyện. "Lên cao trung rồi càng phải cố gắng, đã biết chưa?"

"Đã biết rồi ạ." Thiếu niên lập tức trả lời.

Cả 3 vừa ra đến cổng liền thấy Vương Tuấn Khải đứng đó chờ từ khi nào. Không biết từ bao giờ đã là thói quen, cứ đến lúc tan trường là phải thấy Cấp 3 chờ người.

"Từ áo trắng thành áo màu xanh rồi. Khó coi quá đi mất."

"Vương Tuấn Khải, trên này đều là thành ý, rất quan trọng, không cho phép cậu coi thường." Lão Vương lập tức lườm người kia một cái. Thôi bỏ đi, ai chẳng biết chiêu này của cậu ta đơn giản là không có hiệu lực.

"Thành ý của Lưu Chí Hoành tớ cũng ở trên đó, tất nhiên không được coi thường." Lưu Chí Hoành nói một câu đầy châm chọc. "Hơn nữa viết cũng đã viết rồi, có không vui cũng không giặt ra được."

"Đúng a." Vương Nguyên lập tức gật đầu.

"Học hành nhiều quá mất trí rồi sao? Chưa nghe nói đến thuốc tẩy thần thánh à?" Vương Tuấn Khải lắc đầu, thầm nghĩ EQ của hai đứa nhỏ này quá kém rồi. Nói đoạn, Cấp 3 quét mắt một lượt, nhìn vào những lời nhắn trên áo Bánh Trôi, chẳng ngờ lại phụt cười sang sảng.

"Có gì buồn cười sao?" Vương Nguyên bỗng thấy người kia trở bệnh, trong lòng tất nhiên có chút hoang mang.

"Cấp 2 sư đệ, lần này đã làm chuyện tốt rồi đó." Vừa nói vừa ám chỉ Lưu Chí Hoành.

"Cậu! Đã làm gì?" Bánh Trôi lập tức lườm Lưu Chí Hoành. Ai nha, bánh trôi trắng đã biến hình thành bánh mè đen rồi.

"Cậu có mắt, tự nhìn xem đi." Thiếu niên còn không ngừng cười.

Vương Nguyên không chịu nổi nữa, quyết định nắm vai áo kéo lên xem.

"Tôi cũng nghĩ là Lưu Chí Hoành rất đẹp trai, mãi mãi đẹp trai."

Thiếu niên khó khăn lắm mới dịch thuật cái dòng chữ ngược này. Đọc xong trong đầu bỗng dưng muốn phát hoả.

"Lưu Chí Hoành, tên hỗn đản nhà cậu!" Nói rồi ra sức đuổi đánh Lưu Chí Hoành khiến thiếu niên kia chạy vòng giữa Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỉ.

"Mau cứu mạng a." Lưu Chí Hoành mở lời châm biếm.

Dịch Dương Thiên Tỉ và Vương Tuấn Khải nhìn theo bóng lưng hai thiếu niên đang rượt nhau đến tận cuối con phố. Cả hai chỉ thở ra rồi lập tức đi theo.

Dòng chữ trên áo Lưu Chí Hoành được tô đậm, từng nét rõ ràng.

"Tên tôi ở bảng A, không phải bảng B."

Sơ trung, bảo trọng.

Hết chương 9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top