Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Hách Văn] THÁNG BẢY THIÊU ĐỐT

Title: Tháng Bảy Thiêu Đốt (Thất Nguyệt Lưu Hỏa -七月流火)

Tác giả: Chung Học Sâm (终学森 - @lofter)

Nhân vật: Thiên Trí Hách x Thiên Vũ Văn

Trans: QT

Edit: Thảo Nhiên

Thể loại: hiện đại, thanh xuân vườn trường, HE

NOTE: Đã có sự đồng ý của tác giả, XIN KHÔNG REUP, cảm ơn.

Không đảm bảo bản dịch đúng 100% nguyên tác, chỉ đảm bảo về mặt nghĩa.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Gió hạ thổi từ từ, tháng tám không xa không gần, tháng oi bức nhất trong năm, nhiệt độ tháng bảy chợt lên cao trước khi chuyển lạnh.

"Nên nói cậu không thú vị hay là gì đây?" Thiên Vũ Văn chống cằm, mắt nhìn chằm chăm cuốn truyện tranh, đầu ngón tay lướt qua chữ trong khung thoại bên cạnh nhân vật, nói tới nói lui vẫn có chút thờ ơ, "Cậu nhìn bất kỳ chuyện gì cũng không có hứng thú."

Tiếng ve kêu vang không ngớt trong vẻ xanh biếc ngoài cửa sổ.

"Ví dụ như thích ăn gì, thích màu gì, có hứng thú với cái gì," Cậu dừng một chút, ánh mắt chuyên chú, vô thức đưa tình tiết trong truyện vào cuộc nói chuyện, "Thích con gì, thích ai?"

Thiên Trí Hách dừng lướt điện thoại, nhìn người đang chuyên chú vào cuốn truyện, rất nhanh lại cúi đầu cắt đứt suy nghĩ của mình.

Ngoài cửa sổ tiếng ve vẫn ồn ào như cũ.

Thiên Trí Hách và Thiên Vũ Tầm cùng lớp nhưng không thân. Thiên Vũ Văn thỉnh thoảng sẽ vào lớp bọn họ nhưng số lần tìm Thiên Trí Hách còn nhiều hơn số lần tìm em trai cậu ta, Thiên Vũ Tầm cũng không có ý kiến, chỉ thỉnh thoảng nói xin lỗi với Thiên Trí Hách, nói ông anh nhà mình không có bệnh thần kinh, nếu có chỗ nào đắc tội thì cứ đánh một trận là được. Thiên Trí Hách nghe vậy thì không thể kỹ lưỡng đánh giá cậu, có thể cậu không ý thức được, đó là một kiểu không khác gì nói phân chia địa bàn.

Nhưng làm người ta không bắt được lỗi.

Thiên Vũ Văn và Thiên Trí Hách bất ngờ trở thành bạn.

Mùa hè nóng bức, đã ở nơi này dây dưa với nóng bức còn bị phạt dọn cỏ, không khác nào thêm dầu vào lửa. Thiên Vũ Văn đội trên đầu nón cỏ lớn, u sầu vùi đầu nhặt cỏ, bãi cỏ rất ẩm, nước cứ rỉ rả chảy từ vòi ra, dưới ánh mặt trời tỏa sáng lấp lánh nước trên bãi cỏ đang uốn lượn.

Quá nóng. Thiên Vũ Văn nhìn chằm chằm vào vòi nước, trong mắt gần như phát sáng.

Cuối cùng cậu cầm lên, sau đó bởi vì hưng phấn quá mức, nước chảy ra không ngừng, tất cả đều bắn vào tiểu học đệ đang đi ngang qua.

Áo sơ mi trắng bị ướt dán chặt vào lưng, chỗ eo lồi lõm ngay cả sống lưng cũng được phác họa tinh xảo, mảnh khảnh, phần lưng trắng nõn, xương bả vai nhô ra giống như một giây sau thì cánh sẽ bung ra.

Thiên Vũ Văn bị hình dáng xinh đẹp kia làm cả kinh ngược lại hít một ngụm khí lạnh, lấy lại tinh thần mới phát hiện người bị làm ướt mặt không đổi nhìn cậu, ánh mắt màu hổ phách, trên lông mi còn đọng vài giọt nước, ánh mắt rất bình tĩnh.

Xinh đẹp.

Bất kể là phần lưng thiên sứ hay đôi mắt này.

Càng xinh đẹp, cái này là ngoài ý muốn.

"Sầu riêng." Thiên Trí Hách ngồi xuống trước, bỗng nhiên nói. Động tác mở sách của Thiên Vũ Văn dừng một lát, trong phòng tự học không có ai, tiếng nói của Thiên Trí Hách đột ngột làm cậu không xác định được có phải hắn đang nói chuyện với cậu không.

"Hả? À, sầu riêng à, còn có thể chấp nhận."

Coi như hắn đang nói chuyện với mình đi. Chỉ là tại sao đột nhiên nói tới cái này, bởi vì muốn ăn sao? Nói tới Thiên Trí Hách lại ăn loại sầu riêng, cậu vẫn cho là loại trái cây có mùi kỳ dị lại ngọt như vậy chỉ có con gái thích ăn.

Thiên Trí Hách không nói gì nữa, vẫn như bình thường mở sách bài tập và vở nháp ra, vì thi vào đại học hắn phải cố gắng. Mà một học sinh mười hai như Thiên Vũ Văn lại không có dáng vẻ của thí sinh, cũng không vì mình còn đang lãng phí thời gian vào truyện tranh mà cảm thấy xấu hổ. Cậu mở truyện ra là gần như quên hết tất cả.

Thiên Trí Hách thích sầu riêng.

Cậu luôn theo thói quen để tinh thần của mình bị Thiên Trí Hách dắt đi.

Ánh mắt nhìn cuốn truyện chằm chằm nhưng thiếu tập trung.

Hóa ra Thiên Trí Hách thích ăn sầu riêng, cậu nghĩ đi nghĩ lại.

Bọn họ có cùng tiết thể dục, trường học là dân lập, giờ thể dục sẽ yêu cầu học sinh thay đồ thể dục. Thiên Vũ Văn thay quần áo xong đi ra, xuống cầu thang thì thấy Thiên Vũ Văn cũng thay xong bộ đồ giống vậy. Bộ thể dục rộng thùng thình không có tay không giấu được phần dưới cánh tay và một chút da thịt bên ngực trắng nõn, ánh mắt Thiên Vũ Văn lơ lửng, cuối cùng tầm mắt vẫn dừng trên mặt hắn.

"Đúng lúc vậy."

Thiên Trí Hách ôm bóng rổ im lặng nhìn cậu một hồi, không giải thích nói một câu: "Màu đỏ."

Thiên Vũ Văn theo bản năng sờ mũi một cái, may mà đầu ngón tay không có dính chất lỏng màu đỏ, nếu không cậu phải đào lỗ chui xuống mất. Còn muốn hỏi Thiên Trí Hách có ý gì thì đã thấy người kia cùng bạn học đi xa. cậu hừ mũi một tiếng, bị Mã Tư Viễn phía sau vỗ một cái, kéo đi tập trung.

Làm xong mục vận động quy định thì đã đến giờ nghỉ. Mã Tư Viễn đi mua hai chai nước rồi ngồi xuống cạnh Thiên Vũ Văn, dùng cùi chỏ thúc cậu hất hàm về phía khác báo cho biết: "Vợ cậu rất được hoan nghênh nha."

Thiên Vũ Văn lập tức quét ánh mắt sắc bén tới, đúng như dự đoán thấy Thiên Trí Hách cầm khăn lông lau mồ hôi cùng nói chuyện với một bạn nữ, cứ nói cứ nói, bạn nữ đưa cho Thiên Trí Hách một chai coca.

Mã Tư Viễn còn ở bên cạnh xem náo nhiệt: "Đây là lần thứ mấy rồi, cậu còn không mau ra tay."

Thiên Vũ Văn cười ha ha: "Cậu có bệnh hay tôi có bệnh, coi như mười dặm quanh trường chúng ta đều có gay, nhưng Thiên Trí Hách tuyệt đối không thể nào."

Mã Tư Viễn sợ hãi: "Sao cậu biết trong phạm vi mười dặm đều có gay!"

Thiên Vũ Văn âm thầm nhìn bạn nữ đưa coca rồi quay lại chỗ người bạn nhỏ kích động nhảy một cái, sau đó nói: "em trai Lam(1), bạn bè thân mật cơ sở radar của cậu."

Mã Tư Viễn nghẹn lời: "Sau khi cong sao cậu sa đọa như vậy... à, gả cho người khác. Quá thẳng thắn rồi."

Thiên Trí Hách bên kia vừa mới nhận lấy coca đã thuận tay đưa cho người bạn bên cạnh, sau đó cười ầm lên với mấy bạn học, đi tới hướng bọn Thiên Vũ Văn.

Mã Tư Viễn lập tức nhảy cẫng lên, phủi mông, không lưu một áng mây: "Tôi đi tìm Vũ Hạo đây."

Thiên Vũ Văn không yên lòng ê một tiếng, nhìn người vừa chơi bóng xong càng đi càng gần, sau đó chai nước trong tay bị cướp mất.

Gò má Thiên Trí Hách vì sau khi vận động nên hơi đỏ, mồ hôi theo tóc mai của hắn chảy xuống, lớp mồ hôi mỏng trên da phơi bày dưới ánh nắng lóe lên ánh sáng. Hắn uống nước, nước theo cằm trượt xuống cổ hắn, chui vào xương quai xanh, biến mất không thấy nữa.

Thiên Vũ Văn liếm môi, miệng cảm thấy hơi khát.

Cậu mím môi cười: "Đừng uống hết, để cho tôi một chút."

Thiên Trí Hách nghiêng mắt nhìn cậu, lại uống hai ngụm, đóng nắp lại ném vèo ngực cậu. Thiên Vũ Văn bắt lấy cánh tay hắn đứng lên: "Đi sung sướng một chút."

Thiên Trí Hách gật đầu.

Thiên Vũ Văn không trách thói ít lời của hắn , hai người một trước một sau đi đến bồn rửa tay lộ thiên "sung sướng".

Thiên Trí Hách vừa chơi bóng xong, mặt nóng như sắp bị đốt cháy, đưa thẳng đầu đến dưới vòi nước mát rượi. Sau khi rửa xong hắn ngẩng đầu lên, vẫy vẫy, Thiên Vũ Văn mở khăn ra, chặn lại mấy giọt nước hắn bỏ xót, sau đó thuận tay ném khăn lên đầu hắn.

"Đọc sách, nhảy, chơi bóng, thư pháp."

Thiên Trí Hách cầm khăn, vừa lau tóc vừa báo một chuỗi hứng thú yêu thích. Thiên Vũ Văn đang uống nước xém nữa bị sặc, cậu mơ hồ nhớ ra trong lúc vô tình từng hỏi Thiên Trí Hách mấy vấn đề, nhưng cụ thể hỏi cái gì thì không nhớ được. Bây giờ nhìn lại, hẳn là các loại sở thích.

Sầu riêng, màu đỏ, đọc sách, nhảy, chơi bóng, thư pháp.

Cậu chần chừ một lát vẫn không nói câu "cuối cùng tôi hỏi cậu cái gì" ra khỏi miệng, giọng đổi thành có vẻ kinh ngạc: "Cậu còn biết nhảy? Múa ba-lê hay nhảy Latin vậy."

Thiên Trí Hách ngừng lại, trầm tư một hồi, nháy mắt một cái, lông mi đụng nhẹ vào nhau, giọt nước phía trên mượn lực lăn xuống. Con ngươi màu hổ phách của hắn chảy ra mật ngọt, mang theo một dòng điện làm người ta sợ hãi. Hắn mím môi, nụ cười ở khóe miệng có vẻ bất đắc dĩ.

"Latin cũng có, chủ yếu là Hiphop và Jazz, cũng chính là nhảy đường phố."

Thiên Vũ Văn ôm tim mình lui về hai bước, cảm thấy mình không có tiền đồ. Thiên Trí Hách này quá đáng sợ!

Thiên Trí Hách nhìn cậu khó hiểu, ý cười trong mắt còn chưa phai. "Thế nào? Mặt đỏ quá, có phải bị lạnh hay không?"

Thiên Vũ Văn cười khan ha ha ha, ngay cả nói cũng không biết nói gì, sau đó mở vòi nước cúi đầu xuống.

Nước lạnh như băng chảy xuống đầu đang muốn nổ tung, cái nóng trong người cuối cùng cũng giảm đi không ít. Thiên Vũ Văn ngẩng đầu toét miệng cười với Thiên Trí Hách, tỏ ý mình OK.

Thiên Trí Hách gật đầu, dời tầm mắt, giọng bình tĩnh, "Học trưởng còn chưa từng thấy tôi nhảy nhỉ, câu lạc bộ nhảy của tôi ngay cạnh trung tâm thành phố, tôi muốn..." Hắn dừng một chút, rũ mi mắt xuống, căng thẳng giấu trong ánh mắt, "Tôi muốn học trưởng sang đây xem tôi."

Thiên Vũ Văn chỉ cảm thấy dáng vẻ do dự không quyết đoán của hắn giống như đang làm nũng, trong đầu lập tức bị sắc đẹp chinh phục, vỗ ngực nói, "Tôi đi, tôi đi, ở đâu!"

Thiên Trí Hách giống như thở phào nhẹ nhõm, bĩu môi, nén cười báo địa chỉ, "Vậy, tôi chờ anh."

Thiên Vũ Văn nở một nụ cười rực rỡ với hắn, vỗ vỗ vai hắn nói: "Được."

Cậu hoa mắt chóng mặt bất giác thay quần áo xong, vừa trở về phòng học Mã Tư Viễn đã sáp tới nhiều chuyện: "Thế nào, thế nào? Có tiến triển gì không?"

Thiên Vũ Văn duy trì điệu cười ngây ngô làm người ta nổi hết da gà, có hỏi tất có đáp: "Cậu ấy hẹn tôi đi xem cậu ấy nhảy..."

"Tôi đi, hóa ra cậu ta còn giấu món này. Tôi còn tưởng cậu ta chỉ biết thư pháp, không nghĩ tới người ta còn có thể nhảy. Nhị Văn, mắt cậu tốt đấy."

Thiên Vũ Văn làm động tác tay khiêm tốn, "Dù sao cũng là vợ tôi."

Mã Tư Viễn cười ha ha, oán thầm: Chỉ có mình cậu thấy người ta là vợ cậu thôi, hai người đi với nhau, không nói đến chiều cao, nhìn khí chất cũng có thể nhìn ra sau này ai ở dưới rồi.

Thiên Vũ Văn đột nhiên lại thở dài: "Aiz, sao cậu ta đẹp như vậy... Cậu ta chớp mắt một cái, tôi đã cảm thấy tim tôi muốn nhảy ra ngoài. Thiếu chút nữa thì lộ tẩy... trước kia tôi không như vậy nha!"

Mã Tư Viễn vội nói: "Không không không, thật ra cậu vẫn luôn như vậy, chỉ là trước kia cậu mê mệt sắc đẹp của một chị gái, bây giờ là mê mệt sắc đẹp của tiểu học đệ." Hơn nữa nói thật ra, cậu cũng không thấy Thiên Trí Hách nhìn đẹp bao nhiêu, là kiểu con gái thường mê, đến miệng Thiên Vũ Văn lại giống như tiên nữ, chẳng lẽ đây là người tình trong mắt hóa Tây Thi trong truyền thuyết?

Thiên Vũ Văn trừng cậu: "Cậu hiểu what, tôi với chị akb là tín ngưỡng trong sáng, trong sáng giúp đỡ có được không. Thiên Trí Hách là..." Cậu đột nhiên dừng lại, nhìn Mã Tư Viễn kỳ lạ, "Được rồi, không nói nữa, có chút tổn thương lớn với trai thẳng."

Mã Tư Viễn nghẹn một ngụm máu ở cổ họng, quyết định thẳn thắn giao nộp chuyện bạn trai năm nhất đại học đã quen được một tháng.

Ngày hôm sau tan học Thiên Vũ Văn theo lời hẹn đến câu lạc bộ nhảy của Thiên Trí Hách. Thiên Vũ Văn báo tên Thiên Trí Hách, chị trước sân khấu liền cho vào, đoán chừng là Thiên Trí Hách đã nói trước.

Trong phòng tập có mấy người ngồi rời rạc, xem ra chưa phải là lúc nhiều người nhất. Thiên Vũ Văn nhón chân áp vào cửa kính của phòng tập nhìn vào trong, không thấy bóng dáng Thiên Trí Hách đâu, ngược lại người bên trong đều che miệng cười trộm, nhìn cậu như nhìn người hâm mộ. Thiên Vũ Văn mới phát hiện động tác của mình có bao nhiêu quái dị, trên mặt hốt hoảng, cậu vội lui về hai bước, cách xa cửa kính.

Bả vai đột nhiên bị ai đó vỗ một cái, giọng nói của Thiên Trí Hách sau lưng vang lên: "Học trưởng."

Thiên Vũ Văn quay đầu lại, vẻ mặt trong nháy mắt biến thành: (⊙o⊙). . .

Thiên Trí Hách có chút ngượng ngùng, cười cười, nói: "Tôi mặc như vậy, rất kỳ lạ sao?"

Áo ba lỗ màu đen bó sát người tôn lên dáng người cường tráng của hắn, khăn lông màu trắng tùy ý vắt lên cổ, bắp thịt mỏng trên cánh tay theo xương sinh trưởng thành hình dáng đẹp đẽ, ngực hơi nhô lên lúc lên lúc xuống, xuống chút nữa, là eo thon, chân thon bị quần đùi rộng thùng thình và quần tất màu đen giấu đi, nhưng hiện ra mấy phần hấp dẫn.

Ánh mắt Thiên Vũ Văn dường như không có cách nào rời khỏi đùi hắn, cậu đoán mặc quần tất đen vì phòng lộ cơ thể, nhưng đôi chân mảnh khảnh kia trùm lên đồ tơ lụa mong mỏng chỉ làm cảm thấy hắn mị hoặc hơn. Thiên Vũ Văn bắt đầu hoài nghi hôm nay mình đến có phải là lựa chọn chính xác không.

Thiên Vũ Văn ép tầm mắt mình rời khỏi đùi hắn, lắc đầu, biểu cảm trên mặt co chút dữ tợn, "Khi nào các cậu bắt đầu, tôi ngồi đâu xem?"

Thiên Trí Hách chỉ chỗ cho cậu, lại nói: "So với mèo, thích chó hơn."

Thiên Vũ Văn ngây ngẩn nhìn hắn, ồ một tiếng. Thiên Trí Hách cười cười với cậu, bị nhóm kéo đi chuẩn bị.

Lúc sắp xếp chỗ đứng, Thiên Trí Hách bị một sư tỷ trêu ghẹo: "Sao hôm nay wuli Tiểu Hách mặc quần ôm vậy?"

Một sư huynh khác cũng cười, "Không phải là anh cảm thấy kỳ quái, không phải em nói cảm thấy mặc rất kỳ quái sao? Tìm đâu ra vậy?"

Thiên Trí Hách nhếch khóe môi, từ trong gương nhìn tầm mắt Thiên Vũ Văn để trên người mình, dùng giọng bất đắc dĩ nói: "Không có cách khác, có người thích mà."

Thiên Vũ Văn hơi mở miệng, khiếp sợ trong mắt nhanh chóng tràn ra. Cậu từng thấy Thiên Trí Hách mặt không đổi cầm bút lông viết chữ, từng thấy Thiên Trí Hách hăm hở chặn đánh bóng, từng thấy Thiên Trí Hách yên tĩnh học tập, làm bài tập, duy chỉ có chưa từng thấy Thiên Trí Hách khoe khoang đầy tính chiếm hữu như vậy.

Âm nhạc vang lên, Thiên Trí Hách giống như biến thành người khác. Theo tiết tấu chân tay hắn mở rộng ra, từng nhịp trống một giống như đánh trên người hắn, mang theo chuyển động theo luật. Ánh mắt hắn sắc bén mà vững chắc, màu hổ phách đậm , giống như con báo đang chuyên tâm rình mồi, chờ thời cơ tốt nhất để giết. Đột nhiên hắn dừng lại, mang đến cho người ta cảm giác sợ hãi, làm người ta vừa mong chờ vừa sợ hành động kế tiếp của hắn.

Lúc hắn nhảy, mê người đến không thể tả được.

Trong lòng Thiên Vũ Văn mơ hồ có gì đó sụp đổ, cậu ổn định tinh thần, đúng lúc bắt gặp tầm mắt của Thiên Trí Hách, đối phương đùa dai nhếch môi với cậu, sau đó đưa lưỡi ra liếm môi mình. Màu hồng đầu lưỡi lướt qua môi mỏng nhạt màu làm tăng thêm độ xinh đẹp. Thiên Vũ Văn gần như bị động tác kia kéo đi ba hồn bảy vía vội vàng cúi đầu tránh tầm mắt của Thiên Trí Hách, nhưng không đành lòng bỏ qua dáng vẻ nhảy của hắn, không cách nào hơn nhìn về phía gương nhìn ảnh phản chiếu của đối phương.

Nhưng ngay cả ảnh phản chiếu cũng không tùy tiện bỏ qua cho cậu, Thiên Trí Hách trong gương nhanh chóng bắt được tầm mắt của cậu, lại nở một nụ cười nhàn nhạt với cậu. Thiên Vũ Văn nghe tiếng tim mình đập đinh tai nhức óc, lỗ tai cậu gần như muốn hư. Cậu nắm lỗ tai nóng đỏ, giống như chạy trốn rời khỏi phòng nhảy.

Tiếng tim đập đến mức không cách nào che giấu, Thiên Vũ Văn tựa vào cánh cửa, mặt đỏ bừng cộng thêm bị khiếp sợ. Từ khi bắt đầu thích Thiên Trí Hách, đây là lần đầu tiên Thiên Vũ Văn sinh ra ý muốn chạy trốn. Cũng không trách hắn được, vì cậu luôn coi Thiên Trí Hách là "vợ", Thiên Trí Hách lại luôn có bộ dạng yếu thế, bình thường lạnh như băng, cười lên lại đẹp mắt muốn chết, lại nghe lời giống như con dê vậy, lúc này chợt bị cáo biết, con dê nhà cậu thật ra là một con báo, bạn nói xem có dọa người hay không.

Thiên Vũ Văn xoa xoa cổ, luôn cảm thấy có hàm răng sắc nhọn phía sau ra dấu từ nơi nào đó, làm lòng người phát rét, rợn cả tóc gáy.

Đúng là con báo mặc dù hung ác nhưng lại không ai có thể khinh thường dáng vẻ đủ loại phong tình của nó, bề ngoài lẳng lơ xinh đẹp, làm người ta sợ hàm răng của nó đồng thời ước mơ cái đẹp của nó.

Thiên Vũ Văn lâm vào mức tiến thoái lưỡng nan.

Cậu run tay gửi Weixin cho Mã Tư Viễn.

[Anh Văn: Tiu Mã!!!!!!!!!!!!! Mi phát hin có th tôi không làm công đưc, làm sao đây??????!!!!!!!!!??????]

[A Vin: ???? Tiu hc đệ thưng cu????]

[A Vin: Không phi tôi đã nói cu, con ngưi y, quý ch t biết mình, cu cũng không nhìn li chiu cao ca mình, sao li nghĩ làm công ch, Cui cũng thông sut ri, như vy thì tt ha ha ha]

[A Vin: Đúng ri ngày nào đó đưa tiu hc đệ ra ăn cơm đi, tôi đưa bn trai tôi ra cho mi ngưi gp mt mt chút]

Thiên Vũ Văn: ?????????

Cậu không biết nên đi đâu nôn cho tốt, sức chứa của não vô cùng nhỏ làm cậu muốn choáng luôn rồi.

Tiếng Thiên Trí Hách ở phía sau cánh cửa vang lên.

"Học trưởng? Cơ thể không thoải mái sao?"

Sau đó là tiếng chốt cửa di chuyển.

Thần kinh Thiên Vũ Văn căng thẳng, dùng cơ thể chặn cửa. Chỉ là cậu đã khóa trái cửa, động tác này ngược lại là dư thừa.

Thiên Trí Hách không mở được cửa, cũng nhận ra được Thiên Vũ Văn cố ý tránh hắn, vì vậy quyết định cách cánh cửa nói chuyện với cậu.

"Thiên Vũ Văn."

Thiên Vũ Văn theo bản năng lông măng dựng lên, sau đó bị tiếng gọi này như điện giật đùng đùng.

Số lần tiểu học đệ gọi tên hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay, điều này làm cho Thiên Vũ Văn không khỏi tăng tính cảnh giác.

Nhưng hắn rất nhanh khôi phục lại cách gọi.

"Học trưởng, tôi nhảy không giỏi sao?"

Thiên Vũ Văn liều mạng lắc đầu, tiếp đó nhận ra đối phương không thấy được thì ấp úng mở miệng: "Không... nhảy vô cùng tốt."

Thiên Trí Hách vẫn thở dốc, hỏi tiếp, "Vậy, học trưởng anh thích không?"

Trong nháy mắt Thiên Vũ Văn như bị gì đó chặn họng, hai chữ kia cắm ở hàm răng lại không xông ra được.

Nói này, nói này, Thiên Vũ Văn không có tiền đồ!

"... Ừ."

Được rồi, đây đều là nói.

Thiên Trí Hách ngoài cửa trầm mặc một hồi, lại nói: "Học trưởng, tôi muốn nhìn anh một chút."

Thiên Vũ Văn chợt ngẩng đầu thì nhìn vào cái gương lớn trên tường đối diện cửa phòng, mà mặt cậu đỏ bừng, cơ thể khẽ run, ánh mắt hoảng hốt lo sợ, nhìn thế nào cũng không thể gặp người khác.

Nhưng mà...

Thiên Vũ Văn cắn răng mở cửa.

Thiên Trí Hách nhếch mày, khóe miệng mỉm cười, đi vào trong.

Trong phòng một mảng đen nhánh, hắn theo bản năng đưa tay sờ công tắc điện, nhưng hắn còn chưa đụng đến công tắc, vì tay Thiên Vũ Văn đang để trên đó.

"Đừng mở đèn..."

Thiên Vũ Văn thật sự không nghĩ ra cách nào khác, chỉ có thể để Thiên Trí Hách vào trước tỏ ý mình không có mâu thuẫn với hắn.

Thiên Trí Hách không lấy tay ra khỏi mu bàn tay của Thiên Vũ Văn, giọng điệu hắn không biết làm sao, nói, "Nhưng như vậy không thấy được học trưởng."

Thiên Vũ Văn rút tay mình ra, "Dù sao cũng... không được phép mở."

Thiên Trí Hách không nói gì, bóng tối trong phòng yên tĩnh lại. Trong phòng yên tĩnh, tiếng thình thịch yếu ớt càng rõ hơn.

Thiên Vũ Văn ôm tim mình, điên cuống chửi mình không có tiền đồ.

Thiên Trí Hách bỗng nhiên ngược lại hít một ngụm khí lạnh: "Tiếng tim đập... quá lớn."

Thiên Vũ Văn: "!!!"

Thiên Vũ Văn kinh ngạc mở miệng chuẩn bị giải thích thì nghe Thiên Trí Hách lại nói: "Xin lỗi nha... học trưởng."

Thiên Vũ Văn: "???"

Cũng không biết Thiên Trí Hách bị sao, dù sao hắn trong bóng tối vẫn chuẩn xác bắt được tay của Thiên Vũ Văn, để lên ngực hắn, da thịt cách một lớp vải không có chút ảnh hưởng đến trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực kia.

"Tiếng tim... của tôi, quá lớn."

Thiên Vũ Văn chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, trái tim dưới bàn tay mình lại đập kịch liệt.

Cậu sợ run một hồi, bị kinh sợ rụt tay về, "Tôi... cậu... cậu..."

Thiên Trí Hách lại bắt lấy tay cậu, khả năng nhìn trong bóng tối của người này lại tốt như vậy.

"Học trưởng thích nhìn tôi nhảy không?"

Thiên Vũ Văn điên cuồng gật đầu, lại nghĩ trong bóng tối đối phương không thể nhìn thấy, vội vàng nói, "Thích, thích. Cậu... cậu rất đẹp trai."

Đẹp trai khiến người ta hoài nghi về cuộc sống này.

"Vậy sao học trưởng phải chạy trốn, tôi cho là học trưởng ghét tôi."

Giọng Thiên Trí Hách thương cảm, "Sớm biết vậy, cũng không bảo anh đến xem."

Thấy Thiên Trí Hách càng nói càng không bình thường, hơn nữa người cuồng em trai như Thiên Vũ Văn lại không phục, "Ý cậu là gì! Chẳng lẽ cả đời cậu nhảy cũng không cho tôi xem! Ai không thích cậu, tôi không thích chính là tôi không thể không thích cậu!"

Phải, người này cũng bắt đầu nói năng loạn xạ rồi.

Sau khi nói xong, cuối cùng lý trí của Thiên Vũ Văn cũng trở về, hắn a một tiếng, vội giải thích, "Không phải, chỉ là, cậu hiểu loại thích đó chứ, đừng hiểu lầm..."

"Aiz..." Thiên Trí Hách thở dài một hơi, "Hóa ra tôi đơn phương tình nguyện à."

"Đúng đúng đúng... Hả?!!" Mặt Thiên Vũ Văn mờ mịt, "Buông, buông ra?"

"Thiên Vũ Văn."

Thiên Trí Hách buông tay cậu ra, Thiên Vũ Văn mới phát hiện tay cậu vẫn còn bị nắm.

Thiên Vũ Văn đưa một tay ra mở đèn, Thiên Vũ Văn mặt vẫn chưa bớt đỏ lập tức lộ ra trước mắt hắn. Màu mắt hắn trầm xuống, trên mặt cũng không lộ vẻ gì là ấm ức.

"Trái cây yêu thích, sầu riêng. Màu yêu thích, màu đỏ. Hứng thú, đọc sách nhảy chơi bóng thư pháp. Động vật yêu thích, thích chó hơn mèo. Người yêu thích, Thiên Vũ Văn."

Sắc mặt Thiên Trí Hách thản nhiên, tự trả lời từng vấn đề một mà Thiên Vũ Văn hỏi trước đó.

"Còn có gì muốn hỏi không? Học trưởng Thiên Vũ Văn."

Thiên Vũ Văn trợn mắt há miệng, miệng mở ra lại khép vào, nửa ngày cũng không nói một từ.

"Cậu... cậu biết lúc nào... tôi... cậu... cậu bắt đầu khi nào..."

Thiên Trí Hách dựa lưng vào cửa, rũ mắt suy tính, "Lần đầu gặp mặt đi, ánh mắt của anh căn bản không lừa được người ta."

Trong nháy mắt não bộ của Thiên Vũ Văn ngưng hoạt động, sau đó lại nghe thấy hắn nói, "Còn tôi, học trưởng cũng không cần biết."

Bởi vì chính tôi cũng không biết bắt đầu thích anh khi nào.

Thiên Trí Hách thở dài, thấy Thiên Vũ Văn vẫn ngây ra, không kiềm được nâng tay lên, ngón tay chậm rãi mơn trớn môi dưới của cậu, "Tôi giấu khá hơn học trưởng rồi?"

Thiên Vũ Văn vừa xấu hổ vừa giận, hất tay hắn ra, giọng điệu hung dữ, "Khá hơn cái rắm! Cút cút cút! Tôi còn nói với Mã Tư Viễn cậu tuyệt đối không phải là gay đấy! Tôi khinh, mắt tôi có vấn đề..."

Thiên Trí Hách chờ cậu lẩm bẩm xong, lập tức cắt đường lui của cậu, "Vậy tôi và học trưởng là lưỡng tình tương duyệt rồi, coi như là bên cạnh nhau rồi sao?"

Thiên Vũ Văn đối diện ánh mắt thản nhiên của hắn, cảm giác không phục khó hiểu, rõ ràng là mình thích trước mà, sao cậu có cảm giác yếu thế như vậy? Có lẽ cậu căn bản chưa nghĩ tới sau này bên cạnh Thiên Trí Hách? Không, có lẽ cậu đã nghĩ tới nhưng hoàn tác khác bây giờ! Điều kiện tiên quyết là tiểu học đệ này phải là con dê nha... Nhưng thực tế tàn khốc nói cho cậu, tiểu học đệ của cậu cũng không phải là con dê mà đã là con báo săn mồi nhắm cậu từ lâu rồi. Báo săn mồi còn dùng bề ngoài quyến rũ người ta, thật muốn chết quá!

Thiên Vũ Văn quay mặt đi. từ chối trả lời.

Thiên Trí Hách bỗng thở dài, dáng vẻ của hắn luôn là gió nhẹ mây nhạt, lúc đối diện với Thiên Vũ Văn lại luôn than thở, giống như băn khoăn cả đời đều than ra hết.

Thiên Vũ Văn kiềm không được nhìn về phía hắn, cảm thấy mặt tiểu học đệ khốn khổ rất hiếm lạ.

Nhưng tiểu học đệ không hề cho cậu cơ hội nghiên cứu, đưa tay đỡ đầu cậu, dán thẳng vào môi cậu.

Xâm nhập, dây dưa, nụ hôn mập mờ sắc tình.

Miệng lưỡi tự giác quấn quít, mười ngón tay tự giác siết chặt nhau, đến khi tách ra còn có một dải nước bọt như có như không bị đứt ra, mặt Thiên Vũ Văn trong gương vẫn còn khiếp sợ và say mê.

Con bà nó... kỹ thuật hôn... cực tốt...

Thiên Vũ Văn ý thức được vị trí công của mình tràn ngập nguy cơ, kỹ năng hôn của tiểu học đệ làm người ta thần hồn điên đảo, toàn hoàn buông tha vấn đề trên dưới vào hư vô.

"Thêm, thêm lần nữa..."

Tiếng ve kêu đứt quãng, cuối cùng thì dừng lại.

Đùng một tiếng, tiếng ghế bị lật ngã cùng tiếng một vật nặng ngã xuống đất hòa vào nhau đột ngột vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

Thiên Vũ Văn mơ màng nhìn trần nha, cánh tay dán chặt lên nền đất lạnh băng, có chút lạnh.

Mặt Thiên Trí Hách xuất hiện trước tầm mắt cậu, trên mặt đầy vẻ lo lắng.

"Sao đột nhiên học trưởng ngã xuống vậy?"

Thiên Trí Hách muốn kéo cậu dậy, nhưng tay Thiên Vũ Văn lại vòng qua cổ hắn, miệng lưỡi quấn quít không có gì lạ.

Thiên Trí Hách dùng sức bám vào sau ót cậu để khoảng cách hai người gần hơn.

Nụ hôn vừa kết thúc, tiểu học đệ lau đi nước bọt lưu lại ở môi cậu, ánh mắt sáng ngời, "Học trưởng Vũ Văn?"

Thiên Vũ Văn nghiêng mặt sang một bên, hắt hơi một cái.

Tiểu học đệ vừa không biết làm sao vừa buồn cười, đỡ cậu đứng dậy, "Cảm lạnh rồi? Cũng đúng, sang thu rồi mà."

Thiên Vũ Văn gật đầu, xoa xoa cánh tay: "Tôi vừa mơ thấy cậu..."

"Phải không, mơ thấy gì vậy? Không biết là có phải giấc mơ không thích hớp với thiếu nhi không?" Thiên Trí Hách lấy trong tủ quần áo ra một cái áo khoác thể thao mặc vào cho cậu.

Thiên Vũ Văn trợn mắt nhìn hắn, "Gặp lưu manh... mơ thấy lần đầu cậu đưa tôi đi xem cậu nhảy."

Thiên Trí Hách xoa nắn rái tai cậu, "À, vậy anh vừa mới..." Hắn cười, "Mộng đẹp à."

"Cậu là quỷ phúc hắc!!!" Thiên Vũ Văn không nhịn được tố cáo.

Tiểu học đệ mặt đầy vô tội: "Tôi nào có."

Chỗ nào cũng có! Thiên Vũ Văn kéo dây khóa lên, lẩm bẩm ngồi xuống.

"Được rồi, học trưởng đừng giận nữa. Ngủ đủ rồi thì chúng ta tiếp tục giải đề thôi."

"Tôi không ngủ! Cái đó gọi là chợp mắt..."

"Được được được."

Giọng tiểu học đệ dịu dàng, khiến người ta không tưởng tượng ra bình thường người này rất kiệm lời cộng thêm hình tượng không được thân thiết.

Phòng yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng lật sách và tiếng đầu bút ma sát với giấy.

Thiên Vũ Văn nhìn đề toán khó đến mức không thể hạ bút, nhìn tiểu học đệ yên tĩnh đọc sách thêm chút nữa, đột nhiên cảm giác được trái tim trở nên mềm nhũn.

"Này."

Thiên Trí Hách ngước mắt nhìn cậu.

"Tôi đã từng nói với cậu, sau khi tốt nghiệp tôi sẽ phải thừa kế đạo quán. Ban đầu cũng không muốn lên đại học."

Thiên Vũ Văn đưa tay lên, ngón tay mô tả ngũ quan của Thiên Trí Hách, ánh mắt đen láy phản ra bóng hắn.

"Sau này ở cạnh cậu, thấy cậu cố gắng như vậy, tôi cũng muốn mình cố gắng một chút. Ít nhất... để chênh lệch giữa chúng ta không quá lớn."

Thiên Vũ Văn chạm vào chân mày của hắn, nơi có một nốt ruồi nhỏ xíu, từ khi bị Thiên Vũ Văn phát hiện thì thường xuyên bị sờ vào.

"Tôi vì cậu mới cố gắng như vậy, cậu dù sao cũng đừng vứt bỏ tôi nha."

Thiên Vũ Văn toét miệng, lộ ra một nụ cười xấu xa.

Thiên Trí Hách giữ lấy tay cậu, thành kính hôn một cái.

"Được."

Trong mắt hắn đều phản chiếu học trưởng của hắn, rực rỡ như ánh sao.

Mùa hè đã đến hồi cuối, tiếng ve đã ngừng kêu, nhiệt độ cao giảm xuống, bắt đầu tràn đầy sự lạnh lẽo. Tháng bảy thiêu đốt lặng lẽ kết thúc.

Một mùa kết thúc, mùa kế tiếp bắt đầu.

Cậu chuyện nên tiếp túc vẫn sẽ tiếp túc.

Cuộc sống cũng như vậy.

em trai Lam: là app chuyên dụng cho gay của TQ có tên là Blued

THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top