Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Thiên Hoành]_[Khải Nguyên] ÁNH MẶT TRỜI XUYÊN QUA TÁN LÁ_EP 4-6 [END]

04.

Buổi trưa xe chạy trên đường cũng không nhiều, bọn họ một trước một sau đi dưới bóng cây trên đường nhỏ về nhà ngược lại mát mẻ không ít.

"Hôm nay về khá sớm, anh muốn đến đón em."

Vương Tuấn Khải đi chậm lại sóng vai với Vương Nguyên.

"Cậu ấy là học sinh chuyển trường từ dưới quê lên." Vương Nguyên giải thích. "Tụi em cũng chưa nói chuyện bao lâu."

"Nói chuyện gì?"

"Chuyện của cậu ấy, còn có bạn trai của cậu ấy." Nhưng thật ra chính mình lại nói không ngừng. "Cậu ấy giống chúng ta vậy."

"Tên là gì vậy, cậu học sinh chuyển trường ấy."

"Dịch Dương Thiên Tỉ."

"Nên em gọi cậu ấy là Thiên Tỉ sao?"

"Vâng."

Muốn giận nữa rồi...

"Nói chuyện được không?"

"Tốt vô cùng."

"Vậy sao?" Vương Tuấn Khải xoa xoa đầu cậu, cười nói, "Vậy thì tốt."

Vương Nguyên ngạc nhiên trợn to hai mắt.

Trước kia không phải là không có chuyện này, khi trước mặt anh nhắc tới chuyện của người con trai thì Vương Tuấn Khải luôn cau mày, bĩu môi mặt đầy khó chịu, chỉ cần nói hơn hai câu sẽ cãi nhau với anh, khắp phòng đều là mùi giấm chua.

Nhưng bây giờ là sao?

Vương Nguyên chưa từ bỏ ý định, không được mấy ngày lại rêu rao với Vương Tuấn Khải cậu đi ăn cơm cùng với Dịch Dương Thiên Tỉ, cùng nhau đi, cậu còn giới thiệu mình chỗ làm thêm cho hắn, khuya về nhà có thể đi cùng đường.

"Ừ, rất tốt."

Vương Tuấn Khải luôn nói như vậy, cũng không có nhiều phản ứng, cần đi làm thì đi làm, cần đi học thì đi học, Vương Nguyên không biết nói gì với anh, cuộc sống vẫn không gợn sóng trôi qua.

"Cậu ấy ở một thị trấn nhỏ cạnh biển, nơi đó thời tiết rất tốt, còn có thể ngắm mây." Cậu nằm sấp trên giường đọc truyện tranh, nói, "Nhà cũ của cậu ấy làm bằng gỗ, còn có hai tầng nhỏ, mùa hè cũng sẽ không quá nóng."

"Ừ."

"Thiên Tỉ nói mùa hè cậu ấy còn ngắm biển đêm với bạn trai cậu ấy."

"Không tệ nhỉ."

"Đến tết sẽ đốt pháo bông bên bờ biển, âm thanh lớn vô cùng, người trên trấn sẽ tập trung bên bờ để xem, vô cùng đẹp."

"Ừ, rất tốt."

"..."

Vương Nguyên nghĩ có phải anh đã sớm không kiên trì nổi nữa không?

"Cái này... tôi không hiểu."

Dịch Dương Thiên Tỉ cầm ly kem Vương Nguyên kiên quyết nhét vào tay cho hắn, lúng túng một hồi mới mở miệng, "Anh ấy không can thiệp nữa cậu không vui sao?"

"Nói thế nào đây..." Ngược lại Vương Nguyên chìm vào mơ hồ, hai ba miếng đã ăn hết cây kem ốc quế, da ốc quế giòn kèm chocolate ban đầu cậu cũng không thích ăn, "Phải ghen mới bình thường chứ, Lưu Chí Hoành không ghen sao?"

"... Không thể so sánh như vậy được." Hắn vội vàng liếm miếng kem sắp rơi xuống, nói, " Bạn của chúng tôi đều là bạn chung nên sẽ không xuất hiện vấn đề như vậy được..."

"Phải không? Thật tốt."

Đó là bởi vì không ai biết bọn tôi là đồng tính.

Trong lòng Dịch Dương Thiên Tỉ thầm chửi thề một câu.

"Vậy kỳ nghỉ hè tới chúng tôi có thể đến chỗ cậu chơi không? Tôi và Vương Tuấn Khải." Vương Nguyên nói, "Kỳ nghỉ tốt nghiệp mười hai không có bài tập, thời gian rãnh cũng tương đối nhiều."

"Đi làm thì sao? Các cậu không cần trả tiền thuê nhà sao?"

"Có chút tiền để dành, không lo."

"À..." Dịch Dương Thiên Tỉ gật đầu một cái, "Có thể mà, tôi nói với Chí Hoành một tiếng, các cậu cùng đi chơi... A, đúng rồi, nghỉ đông tôi không thể đi làm, phải về quê một chuyến."

"Gặp Lưu Chí Hoành sao?"

"À... ừ..."

"Vậy tôi có thể đi không?"

"Lần sau đi, tôi phải bàn bạc với Chí Hoành đã, dù sao nhà cũ cũng bán cho người khác rồi." Hắn cười nói, "Cậu cũng phải bàn bạc trước với Vương Tuấn Khải chứ, có phải không?"

"Ừ, được!"

Yêu xa rốt cuộc là gì?

Bởi vì chưa từng thử qua nên Vương Nguyên không hiểu, mỗi lần hỏi tới Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không nói nhiều, chỉ là nhìn biểu cảm của hắn dường như cũng không vui vẻ gì.

Cậu nghĩ vậy thì dính với nhau mỗi ngày là được rồi, lúc ngồi trên ghế dài cùng Dịch Dương Thiên Tỉ chờ xe buýt cậu có cảm giác như mình đang bỏ trốn, dù chỉ có một tuần, chỉ một tuần cũng tốt, rời khỏi Vương Tuấn Khải đến một nơi xa lạ xem một chút, kết giao bạn bè nhiều hơn như Dịch Dương Thiên Tỉ, đúng, còn có Lưu Chí Hoành, Thiên Tỉ nói cậu ấy có chút giống Vương Tuấn Khải, đều có răng hổ, cười lên rất ngọt, còn có má lúm đồng tiền.

"Nói mới nhớ, tôi còn chưa cho cậu xem hình em ấy."

Dịch Dương Thiên Tỉ móc điện thoại ra đưa cho Vương Nguyên: "Cậu xem, có phải khá giống không?"

"A... không tồi, Vương Tuấn Khải đẹp trai hơn."

"..."

Hắn không lên tiếng tức giận lấy điện thoại về, siết chặt ba-lô trên người. "Cậu không cần tới tiễn tôi, không phải còn phải về chuẩn bị ăn tết với Vương Tuấn Khải sao?"

"Từ từ rồi về."

"Anh ấy không lo sao?"

"Có lẽ vậy." Vương Nguyên duỗi người, "Khẳng định ban đầu anh ấy sẽ nghĩ đủ cách muốn tới tìm tôi, dù tôi không nói với anh ấy tôi đi đâu."

"Bây giờ thế nào?"

"... Tôi không biết."

Đến cả kỳ nghỉ hè xin nghỉ phép cùng đi về quê Dịch Dương Thiên Tỉ cậu cũng không nói với Vương Tuấn Khải, từ trước đến giờ cậu không quyết định lợi ích của mình, có thể trong nửa năm ngắn ngủi đã thay đổi tất cả, không, có lẽ đã thay đổi từ lâu rồi. Trước kia cậu chỉ có Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải cũng chỉ có cậu nên những thay đổi kia lặng lẽ xuất hiện nhưng cậu không phát hiện ra, đến bây giờ bên cạnh có thêm Dịch Dương Thiên Tỉ dường như cậu mới thức tỉnh nhưng vẫn không cách nào thích ứng ngay được.

"... Không sao chứ?"

"Hả?"

"Chuyện tôi làm bạn với cậu." Dịch Dương Thiên Tỉ gãi gãi mặt mói, "Vương Tuấn Khải không để ý? Nghe người khác nói anh ấy rất để ý chuyện này."

"Ừ..." Vương Nguyên gật đầu một cái, "Có lẽ vậy."

"... Có chuyện gì xảy ra thì nhắn tin đấy."

"Ừ, được."

"Vậy..." Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ chiếc xe đang mở cửa, "Tôi đi chiếc này, cậu mau về đi, buổi tối rất lạnh."

"Biết rồi, lên đường thuận lợi nha!"

Anh xem, ngay cả bạn bè cũng có thể nói quan tâm, sao anh chưa một lần như vậy.

Hôm nay cậu ăn mặc rất mỏng, áo bảo vệ tay ngắn bên ngoài tùy tiện khoác một chiếc áo khoác bóng chày, ngoài chiếc quần jean cũng không mặc kèm quần ấm, đôi giày mua từ năm ngoái vẫn chưa đổi. Không quàng khăn cũng không đội mũ, gò má lạnh đến đỏ bừng, lỗ mũi cũng vậy. Cậu đưa mắt nhìn xe buýt đi xa, dần dần biến mất trong tầm mắt mới cúi đầu nhìn hoa văn trên mũi giày đã mòn gần hết rồi xoa xoa mắt.

Sau đó thì bị kéo vào một lồng ngực quen thuộc.

"Em xem lạnh đến như vậy cũng không biết mặc nhiều một chút hả?"

Tay Vương Tuấn Khải rất ấm, cằm đặt lên đỉnh đầu cậu, những mảnh râu vụn nhỏ còn chưa kịp cạo đam vào da đầu. Vương Nguyên giống như đã sớm biết anh sẽ đến cũng không ngạc nhiên để mặc Vương Tuấn Khải quấn khăn lên cổ cho cậu, nhưng anh quên mang thêm một cái cho mình.

"... Về nhà nào."

"Vâng."

Trong túi áo khoác bông dài có dán một miếng giữ nhiệt, Vương Nguyên đưa tay vào trong lập tức ấm lên không ít. Không có áo khoác bông Vương Tuấn Khải mặc một áo khoác đen càng tôn lên đôi chân dài của anh. Vương Nguyên nhìn anh như vậy thì kéo tay đang bắt đầu lạnh của anh vào trong túi mình, siết chặt tay anh.

Đã lâu rồi không như vậy.

"Có gì muốn nói với em sao?"

Vương Nguyên hỏi anh, giọng rất bình tĩnh, tay Vương Tuấn Khải rõ ràng cứng lại một chút, sau đó lại nắm chặt tay cậu.

"... Em trách anh không?" Cuối cùng anh nhỏ giọng hỏi, "Anh hại em không có bạn bè."

"Không hề, là em không giao tiếp với những người bạn như Thiên Tỉ vậy." Vương Nguyên căng thẳng sẽ không như bình thường, nên anh cảm thấy những lời này cậu không nói dối.

"Anh luôn nghĩ, có anh em sẽ không còn cô đơn nữa, nên ghen bậy ghen bạ đủ thứ, cũng vì tuổi trẻ không nhịn được tính xấu kia." Vương Tuấn Khải có chút ngượng ngùng nói, "Thật ra em rất cô đơn nhỉ?"

"..."

"Xin lỗi em."

Vương Nguyên ôm anh, liều mạng lắc đầu.

Không có thay đổi, người này không thay đổi, anh luôn đi trước cậu, rất nhiều chuyện một mình anh gánh vác chưa bao giờ để cậu bận tâm, tỉnh lại cũng tốt, nhận sai cũng được, từ đầu đến cuối người anh cưng chiều đều là Vương Nguyên.

Chỉ là giữa đời người, đường đã từng đi qua rất nhiều, tương lai dài như vậy, cũng không phải chỉ cần một người đó là đã đủ. Đạo lý này Vương Tuấn Khải cần phải hiểu, tại đây anh đã hiểu, nên từ từ nhượng bộ mình, từ từ để mình trưởng thành, dù sao trong cuộc sống chật vật này, Vương Nguyên không bỏ anh đi ngược lại còn tự nguyện từ bỏ tất cả đi theo mình, tấm lòng này anh nên lấy gì báo đáo đây.

"... Sao anh biết?"

"Thật... thật ra anh có từng gặp mặt Dịch Dương Thiên Tỉ, còn trao đổi số điện thoại." Vương Tuấn Khải mất tự nhiên hắng giọng nói, "Chuyện đi làm thêm, bao gồm hôm nay tới nơi này đều là cậu ấy nói cho anh."

"Sao không hỏi thẳng em?"

"... Anh sợ em sẽ không vui." Anh ôm đôi vai nho nhỏ kia, càng ôm càng chặt, "Anh sợ hỏi nhiều áp lực của em sẽ rất lớn, anh sợ em sẽ nói với anh thật ra em luôn hận anh, anh sợ... anh sợ em cứ như vậy lên chuyến xe này, rời xa anh... A!"

Vương Nguyên nhón chân, bàn tay ấm áp để lên mặt Vương Tuấn Khải không chút khách khí kéo ra.

Lúc này cậu giật mình nhớ lại, năm đó Vương Tuấn Khải cũng như vậy, có thể trước mặt mọi người gào thét òm sòm nhưng trước mặt cậu lại rất dè dặt, xấu hổ không làm được gì. Anh đi theo ngay phía sau mình, lại đứng trước mặt mình gánh vác những việc khó khăn, ngay từ đầu giữa bọn họ đã ngầm hiểu không cần nói ra, cho tới bây giờ, ngay cả sợ đối phương thay lòng đều giống nhau như đúc.

Đồ ngốc, chúng ta đều là đồ ngốc.

"Về nhà thôi, về nhà."

"Được!"

Gió đêm mát lạnh khiến tinh thần của người ta thoải mái theo.

Trên trời sao rất sáng nhưng Vương Tuấn Khải cảm thấy ngôi sao đều ở trong mắt Vương Nguyên.

Điện thoại còn dừng lại ở phần tin nhắn gửi tới Dịch Dương Thiên Tỉ, cảm ơn hắn mấy ngày nay đã đặc biệt chú ý đến Vương Nguyên, nói thoải mái không chút khách sáo.

Anh nghĩ, cuối cùng bọn họ không chỉ có riêng hai người nữa.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

05.

[Tuần sau anh về.]

Dọn dẹp phòng xong, Lưu Chí Hoành ngồi trên giường cầm điện thoại lên lại buông xuống, sau đó lại cầm lên bắt đầu chơi trò chơi.

Bởi vì tuyết rơi nên đường bị chặn, sau khi dọn xong mới cho xe đi lại, buổi chiều ngày hôm sau mới tới nơi. Cậu rửa mặt xong thì lăn lên giường nằm nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.

Cuộc sống không có Dịch Dương Thiên Tỉ bên cạnh quá khó khăn.

Mặc dù mỗi ngày đều có gọi điện thoại, thỉnh thoảng lên mạng gọi video nói chuyện phiếm, Dịch Dương Thiên Tỉ nói với cậu hắn có kết bạn với một đôi giống bọn họ vậy, tính tình tốt, chỉ là có chút không tự nhiên, hắn nói rất nhiều chuyện của bọn họ cho Lưu Chí Hoành nghe, một phần nghe được từ Vương Nguyên, một phần là Vương Tuấn Khải nói cho hắn biết, bọn họ rất giỏi, dám công khai dám tự lập.

Hắn còn nói sau khi tốt nghiệp bọn họ sẽ tới đây chơi, Lưu Chí Hoành tỏ ý hoan nghênh 1002 phần.

Quả nhiên thành phố khác xa với nông thôn, đến bây giờ Lưu Chí Hoành còn chưa dám nói với ai giữa cậu và Dịch Dương Thiên Tỉ là quan hệ gì, nên rất nhiều chuyện trong lòng không nói ra, cũng không ai lắng nghe chia sẻ với cậu.

Aiz, nếu mình có một người bạn như vậy thật tốt.

Cậu cũng muốn cùng Dịch Dương Thiên Tỉ đi ăn thử đồ ăn nhanh mà người thành phố thường ăn, còn có quán cafe, Dịch Dương Thiên Tỉ nói hắn khá thích uống latte nơi đó làm, Vương Nguyên thích ăn bánh flan ngọt một chút.

Mặc dù đi xe buýt rất dễ dàng nhưng hai ngày nghỉ bình thường cậu phải giúp giao hàng cho tiệm nhà mình, trưởng thành thì phải gánh vác một chút, cậu nói như vậy với Dịch Dương Thiên Tỉ cũng như yêu cầu mình làm vậy, nên không có thời gian đi thành phố một chuyến.

[Chờ em nha, em cũng rất muốn gặp anh.]

Muốn gặp hắn, muốn gặp Dịch Dương Thiên Tỉ, trong lòng như cây kẹo bông gòn càng ngày càng phồng lên. Lưu Chí Hoành cảm thấy có lẽ trong lòng cậu cũng không hy vọng Dịch Dương Thiên Tỉ tới gặp mình.

Bên ngoài hang động là một mảng trắng xóa, khi còn bé Dịch Dương Thiên Tỉ luôn bám theo mẹ Lưu Chí Hoành đòi mẹ đan cho hai người bọn họ mỗi người một cái khăn quàng.

Quả nhiên không khí nơi này vẫn tốt nhất...

"Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên không đi cùng anh sao?"

Lưu Chí Hoành hỏi hắn, đút tay vào trong túi áo. "Hôm nay nhiệt độ cao nhất mới có ba độ, thật cảm ơn trời đất."

"Bọn họ nói mùa hè tới, sau khi thi thử xong." Dịch Dương Thiên Tỉ kéo cậu qua, bàn tay ấm áp sờ lên mặt cậu, nhân cơ hội nhéo hai cái. "Em gầy rồi."

"Nóng nở lạnh co."

"Ừ, mùa hè quả thật có cảm giác khá hơn một chút."

"Đi ra." Lưu Chí Hoành đẩy hắn ra, "Con gái ở thành phố cho cảm giác tốt hơn phải không?"

"Ghen rồi?" Dịch Dương Thiên Tỉ vui vẻ nói, "Anh cũng không biết, em đừng vu oan cho anh."

"Xí..."

Yêu xa thật sự tốt sao?

Cấp ba ở nông thôn chỉ có hai năm, mùa hè năm nay Lưu Chí Hoành có thể tốt nghiệp, sau đó cứ như vậy ở trong tiệm làm việc, tiệm nhà cậu cũng khẳng định là để lại cho cậu kinh doanh, mặc dù ba cậu từng nói hy vọng cậu có thể ra ngoài học tập một chút, dù gì cũng nên xem hình dáng đại học là thế nào, nhưng chính cậu vẫn không thể hoàn toàn quyết định.

Nếu... nếu như Dịch Dương Thiên Tỉ nói một câu, dù là một câu hy vọng cậu lên thành phố cùng nhau học tập cùng nhau sinh sống thì Lưu Chí Hoành có thể lập tức đưa ra quyết định, thu dọn hành lý đi ngay lập tức, có thể xa nhau thời gian lâu như vậy, đến bây giờ được nghỉ đông Dịch Dương Thiên Tỉ mới trở lại, cậu cũng không nghe hắn nói một câu, dù là một câu.

Anh thật sự nhớ em chứ?

Anh thật sự hy vọng ở bên em sao?

"Thời gian trước Vương Nguyên nói với anh, trường đại học của Vương Tuấn Khải có kế hoạch trao đổi học sinh, phải đi nước ngoài du học hai năm."

Dịch Dương Thiên Tỉ vừa nói vừa đưa tay kéo mũ của Lưu Chí Hoành xuống che đi lỗ tai cậu. "Lúc bắt đầu cậu ấy đang giận Vương Tuấn Khải luôn hỏi anh yêu xa có phải rất tốt rất dễ không, bây giờ hòa thuận rồi, cậu ấy nghĩ tới chuyện này tim muốn ngừng đập cũng có."

Em cũng vậy.

"Cho nên yêu xa không phải là chuyện vui vẻ gì đâu."

Hắn ôm lấy Lưu Chí Hoành từ phía sau, đặt lên má cậu một nụ hôn.

"Anh nhớ em, Chí Hoành."

"... Vâng."

"Thật sự rất nhớ em, vô cùng nhớ em."

"... Vâng, em cũng vậy."

Lần này đến lượt Dịch Dương Thiên Tỉ ngẩn người, thời gian một tuần không dài, sau đó hắn phải trở về thành phố cùng người nhà đi qua mùa xuân, còn đến trường học bù.

Ban ngày hắn cùng Lưu Chí Hoành đi giao hàng cho tiệm nhà cậu, buổi tối làm ổ trong phòng xem phim Dịch Dương Thiên Tỉ đưa từ thành phố về, xem một chút đã ngủ, máy tính cũng quên tắt, buổi sáng sờ vào nóng đến dọa chết người.

Chú dì Lưu vẫn nhiệt tình như trước, lúc ăn cơm tối chú Lưu thường kéo hắn nói chuyện trời nam biển bắc, trong thành phố có gì mới lạ, còn có công nghệ cao gì chưa từng thấy. Dịch Dương Thiên Tỉ rất kiên nhẫn nói cho ông biết, Lưu Chí Hoành giận đến mức hận không thể ném ông ra khỏi cửa, kêu gào cuối cùng là bạn trai ba hay bạn trai con!

Vốn thời gian ở đây không dài, sau kỳ nghỉ này bọn họ lại chỉ có thể nói chuyện qua một màn hình nhỏ xíu, suy nghĩ một chút đã khó chịu. Mấy ngày sau Lưu Chí Hoành bỏ mặc Dịch Dương Thiên Tỉ, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không giận, tắm xong lau khô tóc, vén chăn lên chui vào ôm eo mềm mềm của Lưu Chí Hoành sờ bóp vài cái.

"Đi ra."

"Không đi."

"Chậc..." Cậu nắm lại bàn tay hắn đang lần mò xuống đáy quần mình, tức giận nói, "Ba mẹ em đều ở đây."

"Không phát ra tiếng là được, họ còn xem ti-vi trong phòng khách."

"Anh..."

"Anh muốn ôm em." Dịch Dương Thiên Tỉ lầm bầm, "Thật lâu rồi anh chưa ôm em, em không muốn anh sao?"

"... Muốn."

Lưu Chí Hoành trở người, chủ động hôn lên môi hắn.

Trước kia cũng không phải chưa từng làm loại chuyện này, tuổi trẻ mà, khó tránh khỏi mấy chuyện này, Dịch Dương Thiên Tỉ đè cậu dưới thân mình, tay bắt đầu sờ soạn khắp nơi, sức dồn hết trên hai mông của cậu, thiếu chút nữa là bị ăn đòn.

Muốn anh, muốn ôm anh, muốn đụng chạm thân thể với anh, muốn hai hợp thành một, dù ngày mai là ngày tận thế cũng không hy vọng thấy anh xa em lần nữa.

"A... anh... anh nhẹ một chút đi..."

Quá lâu không làm khiến bọn họ không cách nào kiềm chế, lăn qua lăn lại còn không thể phát ra âm thanh, thật muốn làm người ta chết ngộp. Lưu Chí Hoành cắn bả vai hắn, cắn một cái là để lại một vết răng, lúc nếm được chút vị tanh của máu lại vội vàng buông ra, chịu không được chỉ có thể hôn hắn, vừa hôn vừa lầm bầm.

Làm gì có cái nóng nở lạnh co, chẳng qua là quá nhớ hắn, hai người đều gầy đi rất nhiều, Dịch Dương Thiên Tỉ ôm eo cậu để cậu không chạy, loại dục vọng muốn chinh phục trong lòng chỉ vào lúc này mới có thể làm Lưu Chí Hoành luôn ngang ngược trước mặt hắn không dám phản kháng, mỗi lần làm chuyện này cũng giống như bị cưỡng ép, cả một đêm không nghỉ ngơi, nhưng Lưu Chí Hoành rất vui vẻ cưỡi lên người hắn còn bắt chước kiểu cưỡi ngựa đánh vào đùi hắn, kết quả lại bị đè xuống làm một trận.

"Em đừng lộ ra bộ dạng này mà..." Dịch Dương Thiên Tỉ từ trên cao nhìn xuống, bất kể là nước mắt sinh lý hay nước mắt hắn cũng lau đi cho cậu, "Em như vậy sao anh đi được..."

"Vậy anh đừng đi... không cho phép đi..." Lưu Chí Hoành đưa tay đấm nhẹ lên bụng hắn, nhỏ giọng nói, "đừng đi... đừng đi..."

"... Xin lỗi em, Chí Hoành."

Hắn dùng sức động eo, người trong ngực khóc ướt cả một mảng gối.

Tại sao mỗi lần đi anh đều phải nói xin lỗi.

Sáng sớm, Dịch Dương Thiên Tỉ bị tiếng khởi đông của xe hàng đánh thức mới phát hiện hôm nay chú không gọi đến bọn họ. Lưu Chí Hoành mặc đồ ngủ ngồi ở đầu giường, nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn xe hàng từ từ đi xa.

"Thiên Tỉ."

"Hửm..."

"Đến giờ rồi sao?"

"Chưa đâu."

"... Em từng nghĩ." Lưu Chí Hoành chui vào chăn, nhìn vào mắt Dịch Dương Thiên Tỉ, nói, "Em muốn đi cùng anh."

"... Nói ngốc gì vậy." Dịch Dương Thiên Tỉ không dám tin.

"Thật, em đã hỏi giáo viên, thầy nói có thể cho em cơ hội thi đại học." Lưu Chí Hoành hít mũi một cái, tay trong chăn ôm lấy hắn, rất ấm áp, "Em biết rất khó, nhưng em nhất định sẽ cố gắng, anh..."

Em muốn thay đổi, em cũng muốn đi theo anh.

Lưu Chí Hoành thích cảm giác được Dịch Dương Thiên Tỉ cưng chiều nhưng không thích Dịch Dương Thiên Tỉ luôn chiều theo cậu, luôn bảo vệ cậu. Lưu Chí Hoành là con một, ba mẹ cậu chỉ có một người con trai là cậu sao có thể để cậu một mình đi thành phố. Dịch Dương Thiên Tỉ vì cậu cân nhắc rất nhiều, trong lòng cậu đều biết, chỉ là có lúc cậu cũng hy vọng Dịch Dương Thiên Tỉ có thể tự do phong khoáng một chút, kéo cậu theo để cậu có thể vì bọn họ làm chút gì đó.

Loại chuyện yêu đương này không phải dựa vào một người là có thể làm được tất cả.

"Có thể sẽ có chuyện không gặp mặt, chúng ta đều muốn cố gắng thật tốt." Cậu vùi vào ngực Dịch Dương Thiên Tỉ, nghe tiếng tim đập dần dần bình tĩnh lại, đều là mùi hương của người kia. "Đồng ý với em, có được không?"

"... Ừ!"

Thích anh, thật sự thích anh.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

06.

"Này? Vương Tuấn Khải cũng thi đậu rồi?"

"Đúng... rồi..." Vương Nguyên đưa tay lên nhéo mặt Vương Tuấn Khải, "Mặc dù sẽ rất cực khổ, nhưng anh ấy có thể thi đậu cũng là chuyện tốt."

Dịch Dương Thiên Tỉ gật đầu một cái: "Vậy anh thật muốn đi du học nước ngoài hả?"

"Còn có visa và các loại vấn đề, cũng không chắc chắn." Vương Tuấn Khải kéo tay Vương Nguyên xuống nắm trong tay, theo thói quen lấy khăn giấy lau miệng giúp cậu.

"Đại học phải đi những con đường khác nhau." Vương Nguyên nói, "Nhưng thỉnh thoảng có thể tụ họp như vậy cũng tốt."

"Ừ, vậy thì tốt."

"Lưu Chí Hoành đâu? Không phải hôm nay có kết quả sao?"

"Thời gian cũng không còn nhiều." Dịch Dương Thiên Tỉ đứng lên, vội vàng nói, "Vậy tôi đi trước đây, sẽ liên lạc sau."

"Lạy rồi ~"

Lại một mùa hè nữa, mặt trời không quá chói chang, gió thổi vào người lành lạnh rất thoải mái. Dịch Dương Thiên Tỉ đi trong đám người, liếc mắt một cái đã thấy Lưu Chí Hoành đội chiếc mũ bóng chày màu vàng nhón chân chen chúc vào giữa đám học sinh để xem kết quả, khẩn trương tìm tên mình.

"Phì."

Hắn lặng lẽ đi đến sau lưng Lưu Chí Hoành, một tay bịt mắt cậu lại.

"Đoán xem tôi là ai..."

"Thiên Tỉ!" Lưu Chí Hoành kéo tay hắn ra, chỉ vào bảng thông báo nhảy cẫng lên, vui đến không thể vui hơn nữa. "Em thi đậu rồi! Em thi đậu rồi!"

"Ừ ừ, anh biết." Sáng sớm hắn đã canh ở chỗ này, cũng không gọi Lưu Chí Hoành để cậu dậy sẽ tự tới xem, quan trọng nhất hai người đều thi đậu.

"A! Anh ở trong đó!" Lưu Chí Hoành chỉ một bảng thông báo khác nói, "Anh cũng thi đậu!"

"Đúng vậy, đúng vậy." Dịch Dương Thiên Tỉ nâng mặt cậu lên, nghiêm túc nhìn cậu, sau đó nâng tay cậu lên đặt lên đó một nụ hôn.

"Năm sau xin chỉ giáo nhiều hơn rồi, Lưu Chí Hoành."

"... Vâng, anh cũng vậy, Dịch Dương Thiên Tỉ."

~HOÀN~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top