Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Hôm nay tuyết bên ngoài lại rơi trắng xóa cả một vùng trời thỉnh thoảng lại có vài cơn gió thổi qua làm cho người ta có cảm giác lạnh run. Trương Tuyết Ngưng đứng cạnh cửa sổ nhìn thất thần ra bên ngoài, thật ra đã lâu lắm rồi nàng không biết rõ cảm giác lạnh là từ đâu mang đến, có hay chăng từ gió tuyết hay là lòng nàng
- "Mộ Thiên chàng còn nhớ ta không?" Nàng chợt thốt ra câu hỏi mà ngàn vạn lần không nên hỏi. Tuyết Ngưng nàng biết rõ trong lòng Bạch Mộ Thiên không có nàng, từ lâu đã không có nàng nhưng cớ sao nàng vẫn cố chấp lao thân mình vào đoạn tình cảm đau khổ này. Nàng khóc
- "Tiểu thư điểm tâm chuẩn bị xong rồi cô mau đây ăn một ít đi, đã 2 ngày rồi cô chưa ăn gì cả" Tiểu Thanh nô tỳ thân cận của Tuyết Ngưng nhìn cô đau lòng nói.
- "Tiểu Thanh em nói xem hôm nay vì sao tuyết lại rơi nhiều như vậy, có phải trời cao kia cũng đau lòng thay ta"
- "Tiểu thư người quên hắn đi có được không, hắn không xứng đáng với tình yêu của người. Huống hồ hôm nay là ngày đại hôn của hắn với Tư mã tiểu thư kia, người đừng làm khổ mình như thế nữa"
-"A..." Tuyết Ngưng im lặng trong giây lát sau đó nàng bất chợt mỉm cười " Ta quên mất hôm nay là đại hôm của chàng với người mà chàng yêu nhất kia. Ta nên chúc phúc cho chàng mới đúng"
Tiểu Thanh đứng bên cạnh định nói thêm gì đó nhưng cuối cùng cuối đầu ảm đạm không nói gì thêm.
- "Mộ Thiên a chàng xem hô nay ta có đẹp không?"
- Bạch Mộ Thiên cuối đầu nhìn ái nhân không rời mắt sau đó từ từ bước lại gần kéo nàng ôm vào lòng khẽ hôn lên mái tóc nói "Rất đẹp"
Bóng đèn leo lắc trong giang phòng lúc chập chờn lúc soi sáng làm cho lòng người thêm nao nao. Vòng tay của Bạch Mộ Thiên vòng qua eo Tư Mã Diễm càng thêm siết chặt, hắn nâng càm nàng lên hôn lên đôi môi đỏ mọng kia. Tư Mã Diễm càng thêm phối hợp cùng hắn đưa tay vuốt ve tắm lưng rắn chắc của hắn một lúc lâu   2 người mới luyến tiếc rời ra. Bạch Mộ Thiên đưa tay miết nhẹ lên bờ môi kia rồi từ từ chuyển xuống cổ nàng. Tư Mã Diễm khẽ run lên như nhớ ra điều gì đó bỗng nhiên hắn dừng lại mở cửa bước ra ngoài nhìn chăm chăm những bông tuyết đang rơi. Có chăng hắn đã quên điều gì rất quan trọng. Tại sao cứ mỗi lần tuyết rơi hắn lại đau lòng cảm giác như ngực trái có ai đó hung hăn bóp chặt. Thật ra là vì sao? Ai có thể cho hắn biết không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #tiêuvu0510