Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 1 - Thuần tình Thái tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[1] Thuần tình Thái tử.

*Thuần tình: Thuần khiết, ngây thơ.

-

Nguyên tác: Thiên quan tứ phúc - Mặc Hương Đồng Xú

Đồng nhân: Thuần tình Thái tử, yêu diễm Phi

Tác giả: wangchuanbian

Couple: Hoa Thành - Tạ Liên

Thể loại: OOC, ngây thơ thánh thiện thái tử thụ x trước yếu ớt sau cường thế hoạ quốc yêu phi công

Biên dịch: Quý Giác Thu

Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức.


-

Tiên Nhạc Quốc, bên ngoài hoàng cung.

Bách tính chen lấn xô đẩy lẫn nhau, tranh giành lẫn nhau, để tiến đến gần hơn chiếc xe hoa quý do mười sáu con bạch mã hàm thiếc cương vàng kéo đi.

Đội nhiên, trong đám người bật lên một tiếng hoan hô, chỉ thấy một bóng người xiêm y trắng như tuyết từ trên trời giáng xuống, đáp xuống chiếc xe kia. Ở trên đài cao, người đó bạch y lớp lớp phiêu phiêu, trên gương mặt đeo một tấm mặt nạ bằng vàng, trên đôi tai có thể lờ mờ thấy đang đeo hai viên san hô màu đỏ. Mà trong tay y, đang cầm một quả tú cầu đỏ rực.

Trăm người chú ý, vạn người hò reo.

Đó chính là người trước nay chưa trải sự đời ở Tiên Nhạc quốc - Thái tử tuyển phi.

Tiên Nhạc Thái tử Tạ Liên, đã tròn mười bảy tuổi, vẫn luôn ở Hoàng Cực quán tu hành, đã sớm qua tuổi đại hôn của vương công quý tộc. Quốc chủ và Hoàng hậu lòng như lửa đốt, đặc biệt vì y mà tổ chức một lễ ném tú cầu tuyển phi. Ở hiện trường, không phân quý tộc hay dân thường, chỉ cần bắt được tú cầu, từ nay về sau sẽ trở thành Thái tử phi của Tiên Nhạc Quốc.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đang dán chặt lên tú cầu trong tay Thái tử, ai bắt được nó, người đó liền có thể gả vào hoàng cung, biến thành phượng hoàng.

Thái tử nhè nhẹ gật đầu, hai tay nắm lấy tú cầu bên thân. Đây là muốn ném rồi, ngay lập tức, bao nhiêu ồn ào náo nhiệt đều ngừng lại, tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Quốc chủ cùng Hoàng hậu cũng nín thở, thân thể hướng về phía trước.

Thái tử tập võ từ nhỏ, một cú ném này vô cùng mạnh, tú cầu bay thẳng lên trời, cao đến mất hút, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn, đợi quả tú cầu kia rơi xuống.

Rơi xuống lại là một bóng người nhỏ bé.

Ngay trong giây phút ấy, Thái tử nhún gót nhảy, nhẹ nhàng lướt lên. Hai tay áo y mở ra như cánh bướm, nhẹ nhàng đáp xuống, trong vòng tay ôm một đứa trẻ bẩn thỉu, mặt cuốn đầy băng vải.

Mà trong lòng đứa trẻ kia, ôm một quả tú cầu đỏ rực.

Mặt nạ bằng vàng rơi xuống, lộ ra gương mặt Thái tử tuấn mỹ vô song.

Đám người vốn định tranh giành tú cầu một phen, vẫn chưa biết là chuyện gì xảy ra, nhao nhao đòi ném lại lần nữa.

Nhưng lại nghe thấy lời ngọc của Thái tử thốt một câu: "Thái tử phi đã định, hồi cung."

Quân đội trùng trùng vây quanh bảo vệ xe hoa tiến vào Hoàng cung. Nhưng bách tính vẫn cứ lớp lớp chạy theo cỗ xe, la hét "Lại ném lần nữa đi", "Sẽ không phải là nó chứ", nhất tề đuổi đến tận Hoàng cung.

Cuối cùng, cả đoàn xe toàn bộ đều tiến vào Hoàng cung, đại môn đỏ sẫm đóng lại, ngăn cách toàn bộ những tiếng kêu gào khóc lóc của những người bên ngoài.

Tiên Nhạc Quốc chủ ở bên ngoài nhìn xe hoa, đã sớm nghe thấy câu nói kia của Thái tử, sắc mặt chuyển sang màu xanh xám, vung tay áo rời đi. Cứ cho là ngài có thể chấp nhận con dâu nuôi từ nhỏ, cũng không phải là tiểu khất cái bẩn thỉu đó chứ!

*bản gốc là "cứ cho là ngài có thể tiếp nhận chuyện trồng cải nhiều năm cho heo ăn đi, cũng không thể là cây cải ăn mày bẩn thỉu đó chứ."

Hoàng hậu lại lộ ra ý cười. Góc độ nữ nhân nhận định sự tình luôn tương đối tinh tế, đứa nhỏ kia vì bắt tú cầu mà nhảy từ trên tường thành xuống, vì con trai nàng mà đến mạng sống cũng không cần, vị Thái tử phi này, nàng rất hài lòng. Luận thân phận, ai có thể tôn quý hơn Tiên Nhạc Thái tử? Chọn ai thì cũng là hạ giá thôi, bỏ đi, đều như nhau.

*Hạ giá: gả cho người có bối phận thấp hơn. Ví dụ một Công chúa gả cho quan viên thì gọi là hạ giá.

Phong Tín nhìn thấy Tạ Liên ôm đứa trẻ kia về Hoàng cung, vội vàng hỏi: "Điện hạ, người thật sự chọn nó làm Thái tử phi sao?"

Tạ Liên đáp: "Hắn bắt được tú cầu, hắn chính là Thái tử phi rồi, về sau không được vô lễ với Thái tử phi".

Mộ Tình ở bên cạnh, kịp thời nuốt xuống câu nói "Đứa nhỏ này là một tên ăn mày" vừa lên đến miệng.

Tạ Liên sắp xếp ổn định cho đứa nhỏ xong xuôi, bản thân cũng đi nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày thứ hai, trong Hoàng cung một trận gà bay chó sủa, hoá ra là tiểu Kính vương Thích Dung đang đánh người. Tạ Liên vội qua xem, người bị đánh lại là đứa nhỏ hôm qua bắt được tú cầu.

Tạ Liên chạy đến ôm đứa nhỏ vào lòng, không nén được cơn giận mắng: "Thích Dung ngươi lại đánh người!"

Lúc này, Tạ Liên đột nhiên cảm thấy đứa nhỏ trong lòng động đậy, ôm lấy y, mà đôi mắt to long lanh của nó, vẫn luôn chăm chú vào y.

Tạ Liên lập tức ôn nhu hỏi: "Ngươi thấy thế nào rồi? Có đau ở chỗ nào không?". Đứa trẻ kia lắc lắc đầu, đôi mắt vẫn chẳng rời khỏi y.

Sắc mặt Thích Dung ngay lập tức trở nên khó nhìn, đáp: "Tiểu tử này dám cướp tú cầu của huynh, phá lễ tuyển Thái tử phi của huynh, ta giúp huynh trút giận."

Tạ Liên nghiêm nghị: "Thích Dung, ngươi nghe cho kỹ, từ nay về sau, hắn chính là biểu tẩu của ngươi! Ngươi không được động đến hắn, một ngón tay cũng không được đã nghe thấy chưa!"

Thích Dung như thể bị đè dưới cả tấn đá, sững sờ một lúc rồi rời đi.

Tạ Liên cảm thấy đứa nhỏ trong lòng càng căng thẳng, liền an ủi: "Ngươi yên tâm, có ta ở đây, sẽ không ai bắt nạt ngươi. Đợi ngươi trưởng thành, chúng ta liền cử hành đại hôn."

Tạ Liên ôm đứa nhỏ đi tìm đại phu, băng bó vết thương, may là không có vấn đề gì lớn.

Lúc này, Tiên Nhạc Quốc sư đột nhiên đến Hoàng cung bái phỏng. Từ sau hôm qua Thái tử tuyển phi, Tiên Nhạc Hoàng cung đã lặng lẽ thu hút không ít linh hồn, ông cần phải gặp vị Thái tử phi kia, dường như có điều không hợp.

Quốc sư nhìn thấy Thái tử phi liền cau mày lại, hỏi sinh thần bát tự của nó, bắt đầu tính toán, thần sắc ngưng trọng.

Đột ngột, Quốc sư hô lên không tốt: "Thái tử điện hạ, nó, nó không thể làm Thái tử phi, nó là thiên sát cô tinh, gặp người người chết, gặp quỷ quỷ theo, đây lại là mệnh cách là Quỷ vương, mà Thái tử người, lại là phi thăng thành thành thần, chuyện này... này vạn vạn không thể xảy ra."

Lời nói vừa dứt, đứa nhỏ kia nhảy lên, đâm đầu vào Quốc sư, vừa đánh vừa hét: "Ta không phải! Ta không phải! Ta không phải!!"

Đột nhiên, một vòng tay từ phía sau cẩn thật ôm lấy nó.

Tạ Liên ôn nhu đáp lời: "Ta biết ngươi không phải. Được rồi được rồi, ngươi không phải là thiên sát cô tinh, ngươi là Thái tử phi của ta."

Đứa nhỏ cuối cùng cũng nhịn không được mà rơi nước mắt, ôm lấy cánh tay Tạ Liên khóc thật to.

Tạ Liên an ủi rất lâu, cuối cùng định mang nó đi nghỉ ngơi.

Quốc sư thở dài một tiếng, nói với Tạ Liên rằng: "Sau này, nó làm quỷ, ngươi làm thần..."

Tạ Liên cắt lời ông, đáp: "Ngài không cần nói nữa. Ý ta đã quyết, Thái tử phi không phải hắn thì không được."

Quốc sư lại thở hắt ra một hơi dài: "Thái tử điện hạ, có một câu này vẫn luôn được truyền miệng, nhưng thực sự không tệ đâu."

Tạ Liên: "Câu gì?"

Quốc sư: "Người đi lên, thành thần; người rơi xuống, thành quỷ."

Nhìn thấy Tạ Liên lưỡng lự, Quốc sư lại nói: "Người hãy nhớ, người đi lên, vẫn là người; người đi xuống, vẫn là người như cũ."

*ý câu này của Quốc sư có thể là, người từ dưới đất bay lên thành thần, người từ trên cao rơi xuống thành quỷ, nhưng dù là thần hay là quỷ, thì ban đầu vẫn là người, không thể phân biệt chắc chắn được.

Tạ Liên còn đang suy nghĩ ý vị câu nói kia, Quốc sư đã vỗ vỗ vai y, nói: "Cho nên các ngươi không phải là khác tộc thành thân, không cần áp lực quá. Ai, vi sư chỉ giúp ngươi đến đây thôi."

Tạ Liên: "..."

Thế nhưng, ai cũng không nghĩ đến rằng, buổi tối hôm đó, đứa trẻ kia len lén rời khỏi Hoàng cung, biến mất.

Bên ngoài tường thành, một đứa nhỏ ngoái đầu lại nhìn Hoàng cung lần cuối, một thân một mình rời đi. Trong tay nó nắm chặt một viên san hô màu đỏ, bước chân trầm ổn mà kiên định: "Sẽ có một ngày, ta sẽ thành Tuyệt cảnh Quỷ vương, bước trên ngàn vạn ngân điệp đến thiên đình tìm ngươi thành thân, ngôi vị Thái tử phi của ta, ai cũng đừng hòng giành!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top