Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ca ca! Không được chạy

Lần đầu viết H, nếu có sai sót mong các vị trưởng bối góp ý để lần sau hậu bối biết và xửa sai.
Cảm ơn các trưởng bối.
_________^^_________

Tại biệt thự nhà họ Hoa, trong căn phòng của ông chủ và phu nhân, Tạ Liên hôm nay dạy sớm hơn Hoa Thành vì y hôm nay có việc ở tiệm bánh của mình.

- Ca ca~

Hoa Thành không biết từ khi nào đã dạy, hắn bước đến ôm y từ đằng sau mà không hề phát ra một tiếng động nào hết, có chút đáng sợ.

-Tam Lang, em dạy rồi à?

- Sao anh hôm nay dạy sớm vậy?

- À tiệm bánh có một đơn hàng đặc biệt, anh muốn tự tay làm cái bánh đó ấy mà.

Hoa Thành nghe vậy nhướn một bên lông mày, ai mà còn đặc biệt hơn cả hắn vậy? Ca ca à, ta đổ giấm rồi đấy. Hắn càng ôm Tạ Liên chặt hơn nữa nói bằng giọng ủy khuất.

- Ai mà quan trọng hơn ta vậy?

- Là bánh cưới của Bán Nguyệt, mai con bé làm cô dâu rồi. Con bé là người cho anh mượn tiền để mở tiệm bánh, anh muốn tự mình làm một cái gì đó cho nó trong ngày trọng đại...

- Ừm, vậy ca ca phải cùng em ăn sáng rồi muốn làm gì thì làm nha.

Nói rồi Hoa Thành nắm một tay của Tạ Liên lên, hôn vào mu bàn tay của y.
Tạ Liên lập tức đỏ mặt mà rút cái tay về, đẩy Hoa Thành đang ôm mình ra. Mặc đỏ như cà chua mà nói với hắn.

- Em, em đi thay đồ đi, anh đợi em dưới nhà.

Không thèm nhìn lại, Tạ Liên ôm mặt ba chân bốn cẳng chạy đi một mạch không hẹn quay đầu lại nhìn cái người kia một cái. Hoa Thành nhìn biểu hiện này của y mà mỉm cười, chỉ có người này mới làm cho hắn cười thật lòng và cũng chỉ có người này ở trong tim hắn.

Cùng Hoa Thành ăn xong bữa sáng, Tạ Liên liền tức tốc lái xe tới tiệm bánh. Đúng như y đoán, mình đã tới trễ hơn cặp vợ chồng sắp cưới kia mất tiêu rồi. Bùi Túc mặc vest cùng cái cà vạt màu đỏ cùng Bán Nguyệt mặc cái váy ngắn hở vai màu đen đang đứng kế xe của mình mà nói chuyện vui cười, thấy Tạ Liên, Bán Nguyệt liền vẫy tay mỉm cười với y.

Bán Nguyệt:"Anh Liên, sáng tốt lành anh nhé."

Tạ Liên mỉm cười xoa xoa đầu cô:"Em cũng vậy?"

Bùi Túc không nói gì mà chỉ gật đầu với y một cái rồi xoay người về phía Bán Nguyệt ôm cô vào lòng và hôn lên trán cô mỉm cười nói.

Bùi Túc:"Anh đi làm đây. Chiều gặp em."

Bán Nguyệt cười và nói :"Bye anh."

Như sự hiện diện của Tạ Liên không hề đập vào mắt của hai con người trẻ tuổi này vậy, Tạ Liên đứng một bên chỉ biết cười khổ, lũ trẻ thời nay thật là chẳng coi người lớn ra gì, anh mày còn sống nha bây.

Bùi Túc lúc này mới quay qua Tạ Liên gật đầu thêm một cái nữa.

Bùi Túc:"Em đi."

Tạ Liên:"Ờ."

Thế là Bùi Túc lên xe nổ máy và đi để lại Tạ Liên và Bán Nguyệt đang đứng mở cửa tiệm. Tiệm bánh này của Tạ Liên là một cửa tiệm nhỏ xinh, khắp nơi đều được trang trí theo phong cách trẻ trung lấy màu trắng và đỏ làm màu chủ đạo.

Tạ Liên cùng Bán Nguyệt bước vào bếp đeo tạp về vô và bắt đầu làm bánh cưới.

- Để anh làm là được rồi, em ngồi đó coi đi.

- Đương nhiên là anh làm rồi, em quay lại thôi.

- Con bé này, lớn tới tuổi này rồi mà còn nghịch ngợm.

- Hì hì...

Hoàng hôn dần buông xuống cũng là lúc cái bánh cưới ba tầng được làm xong. Tạ Liên cùng Bán Nguyệt di chuyển cái bánh để vào tủ lạnh, vừa hay Bùi Túc đi làm vừa về liền chạy xe tới tiệm bánh chở Bán Nguyệt về.

Tạ Liên:"Tạm biệt hai đứa."

Bán Nguyệt:"Gặp lại anh vào ngày mai, ở lễ đường."

Bùi Túc:"Anh nhớ đến nha."

Tạ Liên:"Tất nhiên phải đến để coi hai đứa bây kết hôn thể nào rồi."

Bán Nguyệt:"Nhớ dẫn anh Thành, ông xã anh đến nhá. Không thấy hai anh, em không kết hôn đâu."

Bùi Túc:"Kìa em, có anh Liên thì tất nhiên phải có anh Thành rồi."

Tạ Liên:"Hai đứa bây...."

Bán Nguyệt:"Hahaha."

Nói xong Bùi Túc liền phóng xe đi bỏ lại Tạ Liên mặt đỏ lại, lũ trẻ bây giờ thật là....

Không nói nhiều, Tạ Liên cũng lái xe về, y cả ngày hôm nay không gặp, không gọi cũng không nhắn tin cho hắn rồi, có chút nhớ a. Cũng không biết tại sao hôm nay Hoa Thành thấy y không gọi hay trả lời tin nhắn cũng không đến tiệm bánh tìm y nữa, không biết sáng giờ em ấy có ăn gì chưa? Aaaa! Sao lại nghĩ em ấy chưa ăn gì chứ, em ấy lớn rồi mà,có thể tự lo mình , sao lại có chút bất an thế này.
.
.
.
.
.
Sảnh lớn của biệt thự, có rất nhiều người, Hoa Thành hắn đang ngồi ở cái ghế dài màu đỏ mạ vàng, mặt có hơi khó chịu.

- Nói, đơn hàng đó mày giấu ở đâu?

Dẫn Ngọc đứng bên phải Hoa Thành hỏi người đàn ông khoảng ba mươi mấy đang ngã ngụy xuống đất cùng mặt mày đầy vết máu kia.

- Tao không biết..aaa!

Chưa nói xong, ông bác đó đã bị Kiếm Lan đứng bên phải Hoa Thành đá cho một cước thẳng vào bụng. Cô bước tới ngồi xỏm xuống nắm tóc ông bác đó lên mà hỏi.

- Mày có biết cái đơn hàng đó quan trọng với anh em như thế nào không hả? Không muốn chết thì khai ra đi con.

Âm cuối nhấn mạnh rồi cô quăng ông bác ngã xuống sàn làm ông phun ra một ngụm máu dưới sàn.

- Tôi nói rồi, tôi không....

"Pằng, pằng, pằng." Ba phát súng xuyên thẳng vào đầu của ông bác xấu số đó, người bắn không ai khác là Hoa Thành. Trước giờ trước mặt Hoa Thành không ai dám nổ súng hay dám cần vũ khí ra trước mặt hắn cả, nên việc nổ súng chỉ có mỗi Hoa Thành hắn bắn.

Hoa Thành mặt lạnh nói bằng giọng lười biếng:" Đem xác cho chó nó ăn đi, dọn dẹp sạch sẽ chỗ này, bảo bối của tao sắp về rồi, tao không muốn anh ấy thấy cảnh này, ảnh sẽ không chịu nỗi đâu. Còn về vụ đơn hàng kia, kêu thằng Hạ Huyền giải quyết."

Tất cả mọi người sảnh đều "vâng" một cái rồi đi giải quyết cái xác kia cùng đống máu kia. Tạ Liên đứng sau cánh cửa nghe thấy tiếng la của ông bác đó liền chỉ hé cửa ra xem, thật đáng sợ, tất cả những gì Hoa Thành muốn giấu y đều được y nhìn thấy hết sạch sẽ. Tạ Liên vô cùng bấn loạn mà che miệng mình lại, y bước lùi lại phía sau thì vô tình vất phải bật thang mà ngã xuống.

Kiếm Lan:"Ai ở ngoài đó?"

Cánh cửa nhà được mở ra, Hoa Thành đầu tiên là vô cùng bất ngờ khi Tạ Liên lại về vào lúc này, sao hắn không giải quyết vụ này sớm hơn cơ chứ. Hắn bước lại gần Tạ Liên rồi ngồi xổm xuống xem vết thương ở chân của y. Tạ Liên vì bị vấp phải bật thang mà ngã tạo ra một vết thương tuy nhỏ nhưng lại khiến hắn đau lòng, người này hắn yêu nhất, trân trọng hơn tất cả bảo vật mà lại bị thương khi hắn còn ở đây, mày thật ngu quá Thành ơi!

- Ca ca, anh có đau không?

Hoa Thành đưa tay định chạm nhẹ lên vết thương liền bị Tạ Liên dơ tay lên hất đi bàn tay của hắn, y đứng dạy giữ khoảng cách với Hoa Thành.

- Ca ca....

- Đừng gọi nữa.

Tạ Liên thật sự bấn loạn cùng sợ hãi, y thật không thể nào tin được cái người y đã sống cùng, ngủ cùng giường với mình kia lại mà ông trùm mafia máu lạnh lúc nảy, thật không tương đồng a. Hoa Thành y biết là một chàng trai tuy ít nói với mọi người xung quanh nhưng rất dịu dàng với y lại là cái người máu lạnh lúc nảy, quá đáng sợ rồi a. Tạ Liên ôm đầu cố ý né tránh Hoa Thành.

- Ca ca...anh thật không ngoan.

Trước mắt Tạ Liên dần tối y, hình ảnh cuối cùng y thấy là Hoa Thành....

(Vô H rồi hệ hệ)

Tạ Liên tỉnh dạy liền thấy mình không còn ở ngoài cổng nhà nữa mà y đang ở trong phòng của mình cùng Hoa Thành, định đứng dạy rời khỏi giường thì y bổng phát hiện ra một việc đó là...y bị thằng nhóc Hoa Thành đó còng một tay lại cố định trên đầu giường mà mình lại không còn mặc đồ bình thường nữa a. Trên người y lúc này đang mặc một bộ mèo con, đệch lại còn là váy của con gái, cổ được thì đeo vòng có chuông vàng, cái cmn chân còn mang vớ ren, ok! Thằng nhỏ này nó vẫn tình thú như ngày nào.

(Xin lỗi m.n con này ăn hơi mặn.)

Đang loai hoai tìm cách mở còng ra thì cách cửa lớn của phòng ngủ liền bị mở ra, người đến là Hoa Thành, chetme rồi....

- Ca ca, anh tỉnh rồi.

Hoa Thành bước đến giường ngồi xuống, Tạ Liên vẫn cứ như vậy lùi lại phía sau một chút không nói gì.

- Chuyện lúc nảy, anh thấy hết rồi hả?

Tạ Liên giọng cáu gắt nói với hắn.

- Thầy hết rồi, em...mau thả anh ra.

Hoa Thành lần này là không trả lời Tạ Liên, hắn xông thẳng tới đè y xuống, mạnh bạo hết mức mà cùng y hôn môi.

Tạ Liên bị tấn công bất ngờ mà không biết làm gì, y lúc này cố giãy giụa, một tay còn lại chưa bị còng liền đẩy bả vai Hoa Thành ra.

Ưm~ ô~...

Nụ hôn dài kết thúc kéo theo một sợi chỉ bạc vô cùng ái tình. Hoa Thành hướng mắt nhìn Tạ Liên đang thở hổn hển kia mà khẽ cười.

- Thả anh ra...

- Không được, thả anh đi thì anh có hứa sẽ ở lại với em không?

- Anh...anh...

Tạ Liên lúc này liền nghĩ lại vụ lúc nảy Hoa Thành nổ súng giết người ngây tại nhà của cả hai đứa mà vừa sợ vừa buồn.

- Ca ca....

Tạ Liên bị kéo ra khỏi vòng tròn suy nghĩ, ngước mắt lên nhìn Hoa Thành y liền thấy hắn xé rách tan bộ váy con mèo bắt đầu hôn cổ y.

Ư~ a ~ha...dừng...dừng lại a~

Hoa Thành không nghe theo Tạ Liên mà cứ cấm đầu vài cổ y hôn liếm, hắn rất muốn dừng lại để cùng Tạ Liên giải thích nói chuyện nhưng vừa nhìn thấy Tạ Liên trong trang phục mèo con liền không kiềm chế được mà đè y ra muốn ăn sạch con người này.

Tạ Liên bị Hoa Thành hôn mút mà tạo ra khoái cảm chỉ biết rên rỉ không thể làm gì hắn. Cơ thể này đã được Hoa Thành dạy bảo thật nhiều lần nên dù chỉ một động tác nhỏ của hắn thôi cũng đã động tình. Bị hôn lâu như vậy, dục vọng ở phía dưới cũng đã ngẩn cao đầu mong người đến chăm sóc.

Như thấy được phía dưới của Tạ Liên ngẩn cao đầu, Hoa Thành khẽ cười một cái, tay không an phận mà vân ve hạt đậu nhỏ trước ngực y, tiếng đến lỗ tai mềm mại của Tạ Liên mà thì thầm.

- Ca ca~ anh cứng rồi kìa, nên làm thế nào đây ta?

Nói rồi liền cúi đầu xuống ngậm lấy hạt đậu nhỏ mà cắn cắn.

- A~ ha~ Không được.....a~

Dục vọng phía dưới không được chăm sóc liền bức Tạ Liên tới điên, y khó chịu mà vận vẹo thân thể khiên cho hạt đậu nhỏ vào miệng Hoa Thành sâu hơn một chút.

Như thấy được ca ca của hắn sắp không chịu nổi nữa, Hoa Thành nhả hạt đậu trước ngực y ra, ngước đầu lên nhìn Tạ Liên mà nở một nụ cười vô cùng quỷ dị.

- Ca ca muốn không?

Tạ Liên lúc này đã rất mẫn cảm rồi, nghe Hoa Thành nói vậy liền ngước đôi mắt ướt át lên nhìn hắn, giọng van xin mà nói.

- Muốn...muốn...cho anh.

- Vậy phải xin thế nào đây ca ca?

Hắn nhìn Tạ Liên nhướn một bên mày, vô cùng mòng chờ câu nói của y. Tạ Liên thông minh như vậy liền hiểu ra được vấn đề, y nức nở gương mắt nhìn Hoa Thành nói bằng giọng mũi.

- Ông...ông xã...cho...cho em~

(Aaaaaaaaa! Người Việt kêu theo cách Việt nghe bà con)

Như được mong muốn, trên miệng Hoa Thành liền câu lên một nụ cười vô cùng sáng sủa. Hắn banh hai chân Tạ Liên ra, khẽ hôn hôn phần đùi trong rồi ngậm lấy dục vọng của y

- A~ha~...

Phần chí mạng bị khoan miệng ấm nóng ngậm lấy, Tạ Liên sảng khoái mà rên ra tiếng. Một tay không bị còng của y liền vươn ra đặt lên đầu Hoa Thành ấn xuống làm cho vật kia trong miệng của hắn vào sâu hơn. Hoa Thành ý cười tràn đầy trên mặt mà tận tâm hơn, Tạ Liên chủ động với hắn đây là lần đầu tiên, thật vui thích.

Hư~ Tam...Tam Lang~ nhanh, nhanh hơn một tí. Ta sắp...ta sắp aaaaa~

Chưa nói hết câu y liền bắn thẳng vào miệng Hoa Thành, hắn cũng không ngần ngại mà nuốt hết vào miệng.

Ngước mắt lên nhìn Tạ Liên nhìn thấy y thở hổn hển cùng nức nở. Hoa Thành với tới môi y mà hôn, mùi xạ hương đặt trưng liền xông thẳng vào miệng, y biết đây là tư vị của chính mình liền đỏ mặt như tôm luộc. Hoa Thành hắn hôn môi thôi vẫn chưa đủ, một tay dần dần tiến xuống hậu huyệt của y mà ấn ấn làm cho phần thịt trước cửa huyệt mềm ra rồi đâm thẳng một ngón tay vào khoáy đảo điên cuồng.

- Ư~ưm~

Hậu huyệt tiếp nhận dị vật một cái vô cùng bất ngờ liền khiến Tạ Liên rên lên một cái, môi vẫn bị khóa nên y có thể ư ưm, nước miếng không kịp nuốt xuống liền chảy ra. Hai cánh môi vừa tách ra, Tạ Liên nằm dốt mà thở hổn hển, y mới xuất ra nên rất mẫn cảm giờ bị ba ngón tay của Hoa Thành ỏe hậu huyệt ra ra vào vào kia khiến cho sợi dây thần kinh cuae Tạ Liên liền đút đoạn, đầu váng mắt hoa mà rên rỉ.

- A~ Tam..Tam Lang hư~ a ~ ha~

Cảm thấy khuếch trương đã đủ Hoa Thành rút ba ngón tay ra đem dương vật của chính mình thay thế vào. Hậu huyệt không còn ba ngón tay ở trong nữa liền ngứa ngấy thèm khát một cái gì đó đến và lấp đầy chỗ trống kia.

- A~ Tam Lang ư~

Hoa Thành tàn nhẫn tiến hết vào mà không thèm để ý Tạ Liên như thế nào, Tạ Liên vì bị tiến vào đột ngột như vậy vô cùng đau đớn mà rên rỉ. Thấy ca ca đau như vậy hắn liền tiến tới luồn lưỡi vào miệng y mà đi tìm chiếc lưỡi e thẹn của Tạ Liên. Tay thì xoa nắn hạt đậu nhỏ giúp y thả lỏng.

- Ca ca, thả lỏng được chứ?

- Ân~ a...

Đợi cho Tạ Liên thả lỏng được Hoa Thành bắt đầu luận động chầm chậm, hắn không ngừng dời mắt đi mà nhìn biểu tình của Tạ Liên, thấy y không còn nhíu mày nữa hắn liền luận động nhanh hơn.

Tạ Liên lúc này cực mê người, đổi mắt ướt át khép mở, đôi môi bị hôn tới sưng đỏ khẽ mở ra mà rên rỉ, nước miếng không khịp nuốt tràn ra, cả khuôn mặt đỏ như rỉ máu cùng thân thể tràn đầy dấu ngân ái muội đánh vào mắt Hoa Thành càng làm hắn hưng thú hơn gấp trăm lần.

- Ưm~ a~.....chỗ đó...ha~ aaaaa

Thân thể Tạ Liên run lên khi Hoa Thành đỉnh vào chỗ đó, Hoa Thành cười sảo quyệt một cái rồi liên tục công kích vào điểm đó y.

- Đừng...Tam Lang...chỗ đó....aaaa~

- Chỗ nào cơ ca ca?

- A~ a~ha~ư~ ta muốn...ra a~

- Cùng em ta ra nhé.

Không để Tạ Liên ra trước mình Hoa Thành lấy một sợi dây màu đỏ quấn vòng quanh lấy tiểu đệ đệ của Tạ Liên.   Luận động một hồi hắn liền bắn vào trong hậu huyệt của Tạ Liên đồng thời cũng tháo dây ra, một dòng dịch trắng đục chảy từ đùi xuống đệm.

Hoa Thành thở hổn hển nằm xuống kế bên Tạ Liên ôm y vào lòng hôn lên trán y.

- Sao lại không nói cho anh biết?

- Em sợ anh sẽ hoảng lên rồi bỏ rơi em.

- Sao anh có thể bỏ em được chứ, em là người anh yêu nhất mà sao anh bỏ em được.

Tạ Liên giận dỗi đẩy Hoa Thành ra, hắn nghe y nói vậy liền mỉm cười rồi ôm lại y thật chặt hôn lên mái tóc thấm đẫm mồ hôi của y.

- Em sai rồi, sau này sẽ không giấu gì anh nữa.
.
.
.
.
.
"Ta tuyên bố hai con chính thức trở thành vợ chồng."

Lời tuyên bố của cha vừa dút liền kéo theo một trận vỗ tay reo hò của mọi người bên trong lễ đường. Bùi Mình ngồi ở dưới nhìn thằng cháu của mình đã lấy được vợ đã trưởng thành rồi không kìm được xúc động liền muốn khóc, Vũ Sư Hoàng thấy người sắp khóc tới nơi khẽ cười rồi đưa khăn tay cho y.

Vũ Sư Hoàng:"Của anh đây anh yêu."

Bùi Mình cầm cái khăn chấm nước mắt:" Cảm ơn em bà xã."

Thanh Huyền thấy cảnh vui như vậy liền ôm tay Hạ Huyền hý hửng nói.

Thanh Huyền:"Hay cuối năm nay mình cũng làm một cái đám cưới luôn đi anh."

Hạ Huyền cầm cái bánh ăn lia lịa nghe Thanh Huyền nói vậy liền ngớ ra.

Hạ Huyền:"Ờ, hả?"

Bùi Mình:"Cuối năm làm một cái đi, hai đứa bây cũng lớn rồi, cưới nhanh đi."

Sư Vô Độ:"Mày im miệng, em tao còn nhỏ. Không có cưới xin gì ở đây hết á."

Hoa Thành cùng Tạ Liên đứng ở đằng xa nắm tay nhau nhìn mọi người đang cãi lộn mà vui cười.

THE END

CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ĐỌC, CÓ SAI SÓT MONG MỌI NGƯỜI NÓI RA ĐỂ MIK XỬA. YÊU M.N

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top