Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Trở lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin chúc mừng Tôn Diệc Hàng thành công xuất đạo ở vị trí thứ ba!"
Cậu thiếu niên chỉnh sửa trang phục của mình, bình tĩnh cầm lấy micro, "Cảm ơn Thanh xuân có bạn, cảm ơn tổ chương trình, cảm ơn các nhà sản xuất thanh xuân đã cho tôi cơ hội này, tôi, Tôn Diệc Hàng, làm ngành nào được ngành đó, bảo top 3 nhất định top 3!... Cuối cùng, tôi có lời muốn gửi đến người một người, người này rất đặc biệt đối với tôi, anh tin rằng em nhất định sẽ tỏa sáng trở lại! " Các fan cp bắt đầu sôi nổi, lần lượt đoán xem nói câu này được gửi tới ai.
Trong góc khán phòng có một cậu thiếu niên đội mũ lưỡi trai màu đen, đeo khẩu trang che kín khuôn mặt, cúi đầu, xoay người đi ra ngoài.
___
Một năm rưỡi sau, trong buổi biểu diễn cuối cùng của nhóm, mọi người đã ôm nhau và khóc.
Ở hậu trường, mọi người đang để chuyên gia trang điểm dặm lại lớp makeup, biểu diễn trong nhiều ngày khiến bọn họ kiệt sức nhưng họ vẫn cố gắng thể hiện những gì tốt nhất trước người hâm mộ.
Tôn Diệc Hàng ngẩn người nhìn về phía cuối hành lang, không ai biết anh đang nghĩ gì.
Đột nhiên một bóng dáng quen thuộc vụt qua cuối hành lang, Tôn Diệc Hàng mở to mắt, lập tức bật dậy, hét lên "Dư Cảnh Thiên!"
Các thành viên kinh ngạc nhìn sang, động tác của nhân viên cũng dừng lại, một nhân viên nói: “Tiểu Hàng, cậu nghĩ gì vậy, Dư Cảnh Thiên làm sao có thể xuất hiện ở đây.”
Đúng vậy, làm sao có khả năng...
Tôn Diệc Hàng nhắm mắt, nghĩ rằng có thể do bản thân quá mệt nên sinh ra ảo giác...
Thực ra, sau ngày Dư Cảnh Thiên rời đi, Tôn Diệc Hàng không nhận được tin tức gì của cậu, Dư Cảnh Thiên giống như đã bốc hơi khỏi thế giới.
Khi không có buổi biểu diễn, Tôn Diệc Hàng luôn khóc với Liên Hoài Vỹ: Tại sao không có tin tức gì từ Dư Cảnh Thiên? Em ấy không cần em nữa sao?... Liên Hoài Vỹ chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi Tôn Diệc Hàng.
Trước khi lên sân khấu, Liên Hoài Vỹ đã vỗ vai Tôn Diệc Hàng, ra hiệu cho anh điều chỉnh lại trạng thái của bản thân.
Sau phần biểu diễn của nhóm, đến màn solo của Tôn Diệc Hàng, anh biểu diễn "Anh nhớ em" bài hát mà người hâm mộ rất thích. Người hâm mộ ngạc nhiên vì màn biểu diễn của anh không phải là nhảy, Tôn Diệc Hàng giải thích: "Đây là một bài hát mà mọi người rất thích, nó thể hiện nỗi nhớ của tôi với mọi người, với em. Sau hơn một năm, kỹ năng thanh nhạc của anh đã tiến bộ, em đến kiểm chứng một chút nhé!"
Không phải là mọi người, mà là em.
Tôn Diệc Hàng tin chắc rằng Dư Cảnh Thiên sẽ có thể nhìn thấy!
"... Anh nhớ em, anh nhớ em ~” kết thúc bài hát, một giọt nước mắt lăn dài trên má anh.
Khán giả dường như hiểu ngầm mà yên lặng một lúc, và sau đó là những tràng pháo tay bùng nổ. Người hâm mộ đã hét lên "Tôn Diệc Hàng", nhiều người còn bật khóc.
Em vẫn ở đó, em vẫn ở trong trái tim anh.
Trong phòng nghỉ ở hậu trường có một cậu thiếu niên đang xem phát sóng trực tiếp trên màn hình.
Sau khi kết thúc buổi biểu diễn, cả nhóm vừa hát "We Rock" vừa trở về phòng nghỉ.
Đường Cửu Châu đi trước mở cửa, tiếng hát đột nhiên dừng lại.
"Em là...!! Từ Tân Trì! Sao em lại ở đây?"
Mọi người nhanh chóng vây quanh Từ Tân Trì.
"Đây không phải là đến để gặp mọi người sao" vẫn nụ cười vui vẻ đó, Từ Tân Trì cười nói.
Tôn Diệc Hàng đến gần hỏi một câu, Dư Cảnh Thiên có ở đây không? Từ Tân Trì không trả lời, nhưng Tôn Diệc Hàng ngầm hiểu rằng Dư Cảnh Thiên không đến, và hình bóng đó cũng không phải là Dư Cảnh Thiên, vẫn là do bản thân nghĩ quá nhiều...
Từ Tân Trì cuối cùng cũng thoát khỏi "sự hỏi han ân cần" của mọi người, ra khỏi đám đông, chạm vào vai Tôn Diệc Hàng, nói với anh: "Đi, em đưa anh đi gặp một người! Không ngờ trên đường lại gặp được cậu ấy!"
Tôn Diệc Hàng mặc kệ Từ Tân Trì kéo đi mà không phản ứng gì.
Từ Tân Trì đưa Tôn Diệc Hàng đến một phòng nghỉ khác và ra hiệu cho anh tự mở cửa.
Tôn Diệc Hàng hít một hơi thật sâu, vặn mở tay nắm cửa.
Có một người đang ngồi bên trong, một cậu thiếu niên, cậu đã trưởng thành hơn nhiều so với trước đây, nhưng cậu vẫn đẹp trai như vậy, thậm chí còn đẹp trai hơn.
Và người thiếu niên này không phải ai khác mà chính là Dư Cảnh Thiên.
Từ Tân Trì cười tinh nghịch, giúp hai người đóng cửa lại.
Dư Cảnh Thiên đứng lên, dang hai tay, mỉm cười nhìn anh.
Tôn Diệc Hàng nhào vào vòng tay cậu, nức nở.
Dư Cảnh Thiên ôm chặt anh, cau mày nói: "Anh lại gầy rồi."
Tôn Diệc Hàng đánh vào ngực cậu, nói: "Còn không phải tại em sao!"
Dư Cảnh Thiên giả vờ đau, thiếu điều hóa thành cún nhỏ lăn vòng trên mặt đất, Tôn Diệc Hàng vội vàng giúp cậu xoa xoa.
Dư Cảnh Thiên cảm động xoa đầu Tôn Diệc Hàng, nói: “Thực xin lỗi, anh nghe em giải thích...” Cậu ngồi xuống ghế ôm Tôn Diệc Hàng vào lòng, để anh ngồi trên đùi mình.
...
Sau khi nghe Dư Cảnh Thiên nói, Tôn Diệc Hàng đã hiểu, lúc Dư Cảnh Thiên trở về, công ty đã lấy điện thoại di động của cậu, đề phòng cậu nghĩ tiêu cực, nên không kịp thông báo cho anh.
"Em còn lén công ty đến xem trận chung kết, anh tha thứ cho em nha ~" Cún nhỏ làm nũng, ai mà chịu nổi chứ.
"Được rồi, được rồi, anh biết rồi, tha thứ cho em, sau này nhất định không được đột nhiên mất liên lạc nữa, anh sẽ sợ..." Mèo nhỏ nằm trong lòng nói.
Dư Cảnh Thiên nhìn mèo nhỏ, không nhịn được mà hôn một cái, Tôn Diệc cũng không chịu thua kém, hôn lại một cái, cứ như vậy hai người dây dưa không dứt.
Lúc này, Tôn Oánh Hạo cầm một đĩa dưa hấu đã cắt sẵn, mở cửa, nói: "Mọi người đến ăn... OMG, anh đi nhầm phòng, đi nhầm rồi. Hai người cứ tiếp tục, tiếp tục đi..." Tôn Oánh Hạo dứt khoát đóng cửa lại, lấy điện thoại di động ra, mở tin nhắn nhóm, tính kể lại sự việc vừa rồi liền nhìn thấy mọi người đang thảo luận, Dư Cảnh Thiên đã trở lại!
Sau khi kể lại tình huống trớ trêu của mình, mọi người trong nhóm đều cười Tôn Oánh Hạo.
Tôn Đại Long nhìn lên trời và rống to: Nooo! Xấu hổ quá mà!!!
Và hai người bên trong phòng, một người đỏ mặt, một người gãi đầu ngượng ngùng.
Dư Cảnh Thiên nắm lấy tay Tôn Diệc Hàng nói: “Đi thôi, đi dự tiệc thôi!"
Cả hai vui vẻ cùng nhau đi ra khỏi phòng nghỉ.
Để có thể đủ chỗ cho hơn một trăm người, công ty trực tiếp đặt trước sảnh tiệc lớn nhất của khách sạn.
Mọi người nâng ly chúc mừng, sau vài câu hàn huyên, bọn họ bắt đầu ăn.
Liên Hoài Vỹ vừa gắp đồ ăn vừa oán than Dư Cảnh Thiên, "Em rời đi cũng không có tin tức gì! Tiểu Hàng lo lắng muốn chết! Em ấy khóc cả ngày, sưng cả mắt, gần như suy sụp!"
Từ Tân Trì bên cạnh cũng bất mãn nói:"Đúng vậy! Sau khi cậu rời đi, mình cùng Tiểu Hàng đi làm mỗi ngày, nhìn anh ấy lúc nào buồn!"
Tôn Diệc Hàng xấu hổ đánh hai người, tại sao lại nói ra chứ!
Dư Cảnh Thiên cười xin lỗi, "Em sai rồi, em sai rồi! Em sau này sẽ không bao giờ rời xa Tiểu Hàng nữa!" Nói xong liền ôm chặt Tôn Diệc Hàng.
Tôn Diệc Hàng cũng thoải mái dựa vào lòng Dư Cảnh Thiên, cười híp mắt.
Quần chúng ngồi cùng bàn: Rồi, cẩu lương đến rồi!!!
_End_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top