Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Khách sạn... Chung phòng!


Kí túc xá về đêm...

Xung quanh yên ắng tĩnh lặng, cả dãy nhà hai tầng chỉ còn léo lắt một vài bóng sáng.

Lục Tiểu Du ôm laptop mini của mình, đeo headphone, vừa nghe nhạc vừa trao đổi thông tin với một người ở bên kia trái đất qua công cụ nhắn tin quốc tế.

Tiểu Du vi vũ : Haizz! Em muốn về nhà!

Ray : Đại tiểu thư, phiền em hoàn thành nhiện vụ.

Tiểu Du vi vũ : *biểu cảm khóc ròng* Thất bại! Thảm rồi, thảm!

Ray : Cái gì? Cậu ta không để ý đến em ư?

Tiểu Du vi vũ : Có chuyện đó được không?

Ray : Thế chuyện gì?

Tiểu Du vi vũ : *Biểu cảm khóc ròng*

Sau đó, với những "biểu cảm" khác nhau, Lục Tiểu Du kể hết sự tình với Ray ở bên kia trái đất. Rất may, cô không "đúc kết" ấm ức rồi "ném" vào người Ray. Điều đó làm anh thở phào. Và nhanh chóng, bàn tay anh lưu loát trên bàn phím máy tính, một tin nhắn được gửi đi.

Ray : Đại tiểu thư, không ngờ hành trình làm osin của em lại "vinh quang" tới mức này.

Tiểu Du vi vũ : ...

Lục Tiểu Du tức giận để trống tin nhắn, xỏ chân vào dép đi xuống giường ngủ, cầm điện thoại thoăn thoắt chạy lên sân thượng.

Ray ở bên này thấy cô phản ứng kì lạ, nhíu mày ngạc nhiên. Không ổn! Chắc chắn có gì đó không ổn!

Quả nhiên vài phút sau, điện thoại anh rung lên phát ra tiếng nhạc vi vũ huyền thoại.

Nhấc máy, Ray cảnh giác để cách tai mình một khoảng rộng.

Đúng như dự đoán, liên lạc vừa được kết nối, tiếng Tiểu Du ở đầu dây bên kia đã vang đến với tầng suất tối đa :

"Dương Lâm Phonggg..."

Ray lúc này mới kéo điện thoại lại, từ tốn nho nhã :

"Gọi anh?"

Sau đó lại di ra xa tai mình.

"Anh, anh dám trêu chọc em?". Lục Tiểu Du ấm ức gào to, cũng may đây là sân thượng cao chót vót, âm thanh của cô sẽ át đi bởi tiếng gió. Vậy nên cô an tâm cứ thế "tra tấn" tai Ray.

"Anh đâu có.". Ray vội vàng thanh minh, rồi theo bản năng, lại lập tức lùi cái điện thoại ra xa.

"Anh mà không có!!!"

Ray nước mắt lưng tròng nhìn cái điện thoại mới mua, "lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa", đáng thương lên tiếng:

"Tiểu Du, điện thoại này là anh bỏ cả xấp tiền mới mua được. Xin em, em đừng phá nữa! Hệ thống âm thanh sắp hỏng luôn rồi"

"Ai bảo anh dám...". Tiểu Du cuối cùng cũng cảm thấy rát cổ họng. Vặn nhỏ âm thanh, trở về mức độ bình thường.

"Thôi, coi như anh xin lỗi em, muộn rồi, đi ngủ đi!"

"Ngủ thì ngủ! Xin lỗi không chút thành ý, đồ đáng ghét!". Tiểu Du vừa lầm bầm trong miệng, vừa "thượng cẳng chân hạ cẳng tay" với cái lan can.

Ray bật cười nghe những tiếng động từ bên kia đầu dây phát ra, anh nhẹ nhàng nói:

"Tiểu Du ngốc, ngủ đi, anh yêu em"

Sau đó thì... Cúp máy, không kịp để nữ chính kịp phản ứng gì.

Tốt thôi, tóm lại, 4 năm nay ngày nào cô cũng nghe nhuần nhuyễn câu đó rồi. Anh từ khi nhỏ đã Bên cạnh bảo ban che chở cô, mãi rồi cô cũng không biết rốt cuộc cô đối với anh là tình cảm gì nữa.

Trời thu về khuya, gió lạnh, Tiểu Du xoa đôi vai trần của mình, lưu luyến không muốn về kí túc.

Bộ dạng cô như nổi lên trong màn đêm, tóc bay nhè nhàng, gió làm tà váy ngủ trắng tinh khiết cũng khẽ tung bay.

Đột nhiên,Tiểu Du thấy có một vật thể bông nhẹ và ấm rơi trên vai mình. Cụ thể hơn, đó là một áo khoác nam.

Hiếu kì ngoái đầu nhìn lại, định cảm tạ, mặt cô lập tức sa sầm. Quả là oan gia!!!

"Cậu, sao cậu lại có mặt ở đây?"

Doãn Nhật Thiên cảm thấy vô cùng mất hứng với sự chào đón kiểu này, đặt câu hỏi như thể khẳng định "cậu không được phép ở đây" vậy.

"Cô tới được thì tại sao tôi không?"

Hứ, làm ra vẻ như cậu ta không gì là không thể, hách dịch, khoe khoang, ta khinh!

Không muốn đôi co nữa, Tiểu Du toan bước đi, chợt dừng chân, nhận ra một điều hoàn toàn phi lí.

"Nhưng đây là kí túc xá nữ mà, cửa sắt phân cách kí túc nam nữ chẳng phải đóng từ chiều tối sao?"

Đuôi mắt Doãn Nhật Thiên giật giật.

"Còn nữa, sân thượng ngay trên phòng tắm, cậu... Rốt cuộc là nhìn thấy gì?"

Sắc mắt Doãn Nhật Thiên không còn gì dửng dưng hơn, cậu nhún vai bày ra vẻ mặt "tôi trong sáng tôi vô tội"

Lục Tiểu Du thở phào, phải rồi, cậu ta là Doãn đại thiếu gia, chắc sẽ không có những pha nhìn lén bệnh hoạn ấy đâu!

Thế nhưng, sự thật chứng minh, thực tế đi ngược với tưởng tượng của cô.

Doãn Nhật Thiên lơ là cảnh giác, trong lúc bị hư vinh kích thích, cậu lên mặt khoe khoang thành quả của mình.

"Màu trắng!"

"Hở?". Tiểu Du ngạc nhiên, cảm thấy tai mình nóng bừng, mắt mở to nhìn chăm chăm vào Doãn Nhật Thiên, thậm chí còn không thèm chớp.

"Cô mặc màu trắng phải không?"

"Hả"

"Cô mặc đồ lót màu tr..."

Rất nhanh chóng, trước khi Doãn Nhật Thiên nói xong từ cuối cùng, cái áo đã hạ cánh rất "quang vinh" chặn miệng cậu ta lại.

Sau đó, là 3 tiếng hét chói tai : "ĐỒ BIẾN THÁI". Sắc mặt Lục Tiểu Du đỏ hơn bao giờ hết, tức giận nhặt cái áo khoác vừa rơi xuống, liên tục đánh túi bụi vào kẻ đã ''dê'' mình.

"Ơ, dừng, dừng ngay cho tôi!". Doãn thiếu gia bị dồn tới chân tường, lớn tiếng quát lên.

Rồi nhanh chóng đưa tay bịt chặt miệng mình lại.

Tiêu rồi tiêu rồi!

Sau cậu lại hồ đồ, vì một phút nông nỗi mà quên béng mất... Kí túc xá nữ với cậu là bất khả xâm phạm mà. Nếu để người ta biết cậu có mặt ở đây thì quãng đời còn lại của cậu chắc chắn không còn gì tăm tối hơn.

Được lắm, đám bạn chết tiệt, chúng dám lừa cậu vào đây rồi trói vào gốc cây, loay hoay mãi mới thoát ra được. Thoát ra rồi thì trời đã tối, muốn về e rằng...

Doãn Nhật Thiên cay đắng rút ra kinh nghiệm, sau này không nên trước mặt đám bạn phát ngôn các kiểu câu "tụi bay có gan cứ thử hại tao xem". Thực tế chứng minh, chúng nó không chỉ có gan mà gan còn vô cùng to nữa.

Dưới các phòng kí túc, đèn đã bật sáng nhiều hơn, có tiếng gọi nhau.

"Sân thượng nãy giờ có tiếng người thì phải"

Lập tức sắc mặt Doãn thiếu gia chuyển xanh, chắp tay, dùng khẩu hình nói với Tiểu Du :

"Giúp tôi đi"

Tiểu Du chớp chớp mắt, ra vẻ không hiểu :

"Hả? Gì? Cậu nói gì cơ?"

Doãn Nhật Thiên tức đến ói máu, nhưng vẫn nhẹ giọng, kìm nén cơn giận : "Giúp tôi!"

"Hả? Tôi chẳng nghe gì cả!". Tiểu Du nói to hơn.

Lần này, Doãn thiếu gia đã giận run người. Chỉ muốn tìm viên gạch đập thẳng vào đầu Lục Tiểu Du đáng ghét. Được thôi, dám thấy chết không cứu, Lục Tiểu Du, tôi sẽ nhớ thật kĩ sự việc hôm nay, cô còn cả tháng làm osin cho tôi cơ mà.

Ơ... Khoan...

Osin...

Phải rồi! Sao lại quên mất nhỉ?

Doãn thiếu gia nhớ ra một sự việc vô cùng trọng đại, khoé môi cong lên thỏa mãn, đằng hắng giọng :

"Hèm..."

Lục Tiểu Du tròn mắt, bị thái độ thay đổi đột ngột của Doãn Nhật Thiên làm cho ngạc nhiên, chẳng phải cậu ta đang cần sự giúp đỡ sao? Giờ lại trưng ra vẻ mặt đó là ý gì?

Doãn thiếu gia dùng vẻ mặt của người bề trên

"Lá thư!"

"Hả". Tiểu Du kêu lên một tiếng.

Lập tức bị chọc cho giận run người.

HẠ NHÂN! HẠ NHÂN!!!

Lại đem thư ra dọa cô, dùng đi dùng lại một chiêu này. Đáng khinh! Lục Tiểu Du cô khinh bỉ tên đáng chết kia!

Nhưng mà, cô khinh bỉ bản thân mình hơn, vì, cô bị doạ đi dọa lại mà...vẫn sợ =.="

"Sao đây? Giúp không?"

Tiểu Du thật muốn bẻ cổ cái gã vừa phát ngôn, nhưng lại không có dũng khí đó. Cô ấm ức : T.T "Giúp".

Phía dưới đã có mấy người soi đèn lên, Doãn Nhật Thiên vội nấp vào một góc khuất, Tiểu Du nhìn xuống, cười khổ :

"Tớ ra đây hóng gió, các cậu sao khuya rồi chưa đi ngủ thế?"

"Có ai trên đó cùng cậu không?". Tiếng Lâm An An vọng lên từ phía dưới, át cả tiếng gió nghe thật chói tai. An An này, sao giọng cậu ta cao thế nhỉ, hại người quá.

Tiểu Du quay lại, bắt gặp cái nhìn "doạ dẫm" của Doãn đại thiếu gia, vội "ngậm đắng nuốt cay", lắc đầu :

"Có mình tớ thôi, mọi người đi ngủ đi, tớ về kí túc ngay ấy mà!".

Có Lục Tiểu Du ở đó, mọi người cũng an tâm, một thoáng sau đã ai về phòng nấy, dù gì cô cũng là nữ sinh ưu tú có tiếng, lời nói rất có trọng lượng. Trước nay chưa hề khom lưng với ai bao giờ, phải, chỉ trừ Doãn Nhật Thiên ra!

Aaaaaaaaa!

Lục Tiểu Du cô khiếp trước đã mắc nợ gì Doãn Nhật Thiên chứ!

Nửa đêm nửa hôm năn nỉ bác bảo vệ gần mẻ lưỡi, cũng may bác có quen biết Tiểu Du, lại còn nhiều lần được cô giúp đỡ, bác chấp thuận mở cửa cho cô ra ngoài trong vòng 30 phút, sau 30 phút không cần biết cô đã về hay chưa, cửa sẽ tự động khoá, lúc đó bác đi ngủ rồi, gọi mấy bác cũng sẽ không dậy đâu.

Thuyết giáo xong thì bác mới mở cửa cho, rồi đi ra phía sau phòng bảo vệ làm gì đó, Doãn Nhật Thiên thừa cơ, chạy như bay ra ngoài.

Lục Tiểu Du và Doãn đại thiếu gia liền tìm cách cho cậu Doãn vào kí túc xá nam. Nhưng bất lực, loay hoay mãi không xong, Tiểu Du chán nản, bỏ về kí túc của mình.

Nhưng...

Về tới nơi...

Cửa đã đóng tự bao giờ. Ngửa cổ tay xem đồng hồ, bàng hoàng phát hiện cô ra ngoài đã gần một tiếng. Vào thì không thể, gọi thì mặt cô không đủ dày, thế nên, nước mắt lưng tròng quay lại nhìn Doãn Nhật Thiên đang đứng ở phía sau mình.

Tất cả là tại cậu ta!!!

Nhưng mà, tức giận bây giờ cũng chỉ tổn hao công lực. Cô chỉ biết tựa người vào tường đá lạnh lẽo mà ấm ức.

Trời thu càng về khuya càng lạnh. Lớp áo thun và cái áo khoác của Doãn Nhật Thiên phát huy hết công lực cũng không giúp Tiểu Du ấm hơn.

Sau một hồi suy xét tới lui, Tiểu Du và Doãn thiếu gia bất đắc dĩ quyết định... Khách sạn!

Phải! Khách sạn chính là giải quyết duy nhất ổn thỏa, không thể cứ ở ngoài trời chịu lạnh được!

Nhưng mà, sau khi tìm được khách sạn, nhìn bảng giá thuê phòng, Doãn Nhật Thiên lại đắn đo, cuối cùng mới lên tiếng :

"Tiền tôi mang chỉ đủ thuê một phòng!"

"Hả???" 

Lục Tiểu Du trừng mắt oái oăm "hả" một tiếng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top