Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Lá thư đúng địa chỉ, rắc rối chất chồng


Bên má Lục Tiểu Du tấy đỏ, còn có vài vết máu chảy ra do ngón tay của Triệu Vũ cào vào.

Thế nhưng cô vẫn chẳng có phản ứng gì, chỉ đưa bàn tay lạnh băng đặt lên bên má nóng bừng của mình, cảm thấy dễ chịu đôi chút, ánh mắt vẫn kiên quyết nhìn thẳng vào Doãn Nhật Thiên.

Triệu Vũ lại nhấc tay lên ngang tầm, dùng lực giáng xuống. Lần này, Doãn Nhật Thiên hết cách, đành ra mặt, chộp lấy cánh tay đang chuẩn bị đáng kia, hơi dùng lực đẩy ra phía sau, giọng nói lạnh như tuyết phủ ngàn năm :

"Đủ rồi"

"Anh Thiên". Triệu Vũ mất đà, suýt nữa ngã xuống đất, loạng choạng vịn vào thành bàn học để đứng vững, ai oán kêu lên.

Sau đó phát hiện ra, Doãn Nhật Thiên và Lục Tiểu Du đã đi khỏi từ bao giờ.

Trời mới vào đông mà thời tiết lạnh như muốn cắt da cắt thịt. Doãn Nhật Thiên 2 tay cầm 2 cốc trà gừng, đưa cho Tiểu Du 1 cốc, cùng ngồi xuống ghế đá.

Bàn tay Tiểu Du vẫn đặt trên má, níu kéo chút cảm giác dễ chịu. Mùa đông đúng là đáng ghét, chỉ 1 vết thương nhỏ mà cảm giác như hàng vạn con kiến cắn vào. Doãn thiếu gia uống 1 ngụm trà gừng, lắc đầu không vừa ý, sau đó kéo tay cô xuống, ra lệnh bằng 1 chữ gọn lỏn:

"Uống!"

Tiểu Du đành cầm cốc trà, tuân mệnh hành sự, chăm chú nhìn vào 1 thân cây cách đó không xa.

Doãn Nhật Thiên nhìn theo ánh mắt cô, cau mày :

"Có gì lạ sao?"

Lục Tiểu Du giật mình như kẻ gian vừa bị bắt tại trận, vội lắc đầu :

"Không, không có"

Không gian xung quanh trở nên vô cùng ngượng ngập, Doãn Nhật Thiên khó chịu đứng dậy :

"Em thực sự không có gì để nói?"

Tiểu Du tập trung vào cốc trà đang toả hơi nóng, vội lắc đầu, sau đó lại gật đầu.

Hành động này như châm nòng cho cơn giận của Doãn thiếu gia, cậu rất muốn cúi xuống cốc thật mạnh vào đầu Tiểu Du, rốt cục cô đang tỉnh hay đang say vậy?

"Có hay không?"

"Không... À...à... Có...". Tiểu Du gãi tai, nói 1 câu vô cùng thiếu logic.

Nhật Thiên tự trấn tĩnh mình, hít 1 hơi thật sâu kìm nén cơn giận, ngồi xuống :

"Trước giờ em chưa từng ăn muối sao?"

Tiểu Du thấy Doãn thiếu gia tự dưng chuyển chủ đề, không hiểu gì, thành thực trả lời :

"Em... Có mà"

"Vậy sao?". Cậu hỏi lại, không nương tay cốc mạnh vào đầu cô 1 cái : "Những câu nói vừa rồi của em, vô cùng thiếu muối''

Tiểu Du hơi nhăn mũi lại vì đau, lập tức cười thoái thác, mắt cong hình trăng khuyết :

"Doãn thiếu gia, từ giờ em sẽ..... theo đuổi anh.". Nói xong liền lén thở phào 

Khụ khụ...

Nhật Thiên ngạc nhiên tới mức ho sặc vì câu tỏ tình thẳng thắn.

E hèm... Con trai bây giờ mấy ai nói được liền mạch suôn sẻ như thế này chứ, nghĩ lại cũng thấy... mất mặt quá!

Doãn Nhật Thiên nhướn mày :

"Ồ, vậy chúc em may mắn"

"Được, chúc chúng ta may mắn"


-------------------------------------------------

Chiều đông lạnh, kí túc xá nữ trở nên vô cùng sôi nổi. Đề tài họ đưa ra trên trời có dưới đất có. Cơ bản là muốn nói chuyện để quên đi cái khốc liệt của thời tiết.

Lâm An An kéo Tiểu Du ra cửa hàng bánh bao chiên, vừa ăn vừa múa tay múa chân :

"Cậu đó, cậu bị úng não à? Hay là thiếu vitamin? Lại dám đến trước lớp gã đó tỏ tình nữa"

Cái bánh bao nóng hổi vàng giòn trên tay cô bay vèo vèo trên không trung, đáp thẳng vào mặt Lục Tiể Du.

"Á, nóng quá". Tiểu Du la oai oái, vội chộp lấy khăn giấy trên bàn lau mặt mình.

"Chết đi chết nhanh đi! Đồ não heo". Lâm An An trừng mắt, vừa ăn vừa rủa, cô chỉ muốn dùng bạo lực đánh tỉnh Tiểu Du kia.

Điên mất thôi! Ngày mai toàn trường sẽ ầm ầm lên cái vụ này, Lục Tiểu Du cậu đảm bảo không yên đâu!

"Thôi, ăn đi, nhiều chuyện quá!". Tiểu Du đẩy 2 vai Lâm An An, ấn xuống ghế.

An An lại chồm người, tay đưa nắm đấm :

"Cậu nói đi, gã đó đã bỏ bùa mê gì cho cậu hả?"

Tiểu Du hết cách, bất lực gạt tay cô bạn : "Cậu điên à?"

"Tốt thôi, tớ sẽ xem cậu giải quyết vụ lùm xùm này ra sao"

"Hử?". Lục Tiểu Du ngạc nhiên đặt miếng bánh đang ăn xuống, thật là, lối văn luận của An An này càng ngày càng khó hiểu!

"Tớ... Đã giúp cậu gửi thư."

Lục Tiểu Du vẫn có những biểu hiện rất ngu ngơ.

Thư? Thư gì?

Trí nhớ của cô bay xa vạn tấc, cuối cùng cũng bắt được tín hiệu. Sắc mặt liền chuyển xanh, theo phản xạ liền cầm túi xách lên lục tìm.

"Không cần tìm nữa, tớ giúp cậu gửi nó cho Vương Khang rồi"

"HẢ?". Tiểu Du tưởng tượng bên tai mình như vừa có tiếng sét nổ.

Ho sặc sụa.

Lâm An An chép miệng :

"Tớ thấy nó trong túi cậu, nên giúp cậu gửi đi. Nếu không cậu lại nhầm thì..."

Tiểu Du cắn chặt môi dưới, cười khổ. An An à, ý tốt của cậu tớ xin nhận, nhưng mà, cậu vừa 1 dao chí mạng đâm tớ đấy! Lá thư ấy đã định vứt đi từ lâu, chần chừ mãi, giờ gây ra hoạ lớn rồi!

Cô thực sự muốn khóc, khóc không ra nước mắt : "Cậu, giết tớ rồi"

"Cái gì mà giết? Ai biết cậu thay lòng đổi dạ nhanh như vậy, à, chiều nay tớ có hẹn Vương Khang ở quán cafe đối diện đây cho cậu rồi đấy! Còn tầm 10 phút nữa. Aida aida, tớ bận rồi, cậu cứ từ từ hưởng thụ nha". Lâm An An đánh bài chuồn rất giỏi, 1 lúc đưa ra hàng loạt câu nói khó tiêu hoá. Trong lúc Tiểu Du còn đang ngu ngơ, đã trả tiền bánh, thong thả đi về.


-----------------------------------------------------------------------

Gió lạnh từng cơn, rít qua khe cửa, đấu tranh với luồng khí nóng do máy sưởi tạo ra bên trong quán cafe.

Lục Tiểu Du 1 mình 1 bàn, ngồi sâu trong góc khuất, chắp tay cầu trời khấn phật.

Làm ơn hãy cho Vương Khang ghét cô, thậm chí khinh bỉ cô. Nếu không thì hãy để anh ta bị mất trí nhớ, hay bị đãng trí mà quên chuyện này đi cũng được. Hay là thấy lá thư sẽ không thèm đọc. Hay là giữa đường đến đây sẽ bị gì đó, tốt nhất là đừng tới. Làm ơn làm ơn! Cô sẽ nguyện ăn chay 1 tuần, tu tâm tích đức.

Lục Tiểu Du lẩm bẩm cầu khẩn, đến khi phát hiện bóng người đứng trước của kính, đành im bặt. Bây giờ có cầu thánh Ala thì cũng muộn rồi.

Cô liếm môi, khó khăn nuốt nước bọt. Cố thu mình vào góc khuất để Vương Khang không nhìn thấy. Tính kế chuồn. Nhưng cô còn chưa kịp đứng dậy thì Vương Khang đã bước đến.

"Chào em, Lục Tiểu Du"

Tiểu Du day day sống mũi, cố nặn ra 1 nụ cười tự nhiên nhất :

"A... Vâng, chào anh"

Cô phục vụ bước đến, Vương Khang lịch sự gọi cafe, còn nói con gái nên uống cacao sữa, sẽ giúp da giảm các vết nứt nẻ. Sau đó còn lịch sự hỏi cô "cacao em thấy sao?". Đành gật đầu vâng ạ tối lắm. Thế là anh gọi 1 ly cafe đen cho anh, 1 cacao sữa cho cô.

Tiểu Du khóc dở mếu dở, thôi thôi! Đừng có đối tốt với cô thế, như vậy tới lúc cô nói ra sự thật mặt sẽ bớt dày hơn. Nếu không thì 10 năm nữa chưa chắc cô dám nói ra đâu.

Không khí có phần ngượng ngập, Vương Khang thả 1 viên đường vào tách cafe, khuấy đều, uống một ngụm, điệu bộ vô cùng nho nhã :

"Anh đã đọc thư của em"

Lục Tiểu Du cúi gằm mặt, thực sự muốn tìm cái lỗ nẻ nào để chui xuống.

Cô ngượng nghịu lên tiếng : "Vâng"

"Em viết rất hay, cũng rất cảm động"

Khụ khụ...

Tiểu Du sặc!

Cảm động ư? Như vậy có phải 60% là đồng ý không?

Tại sao anh không nói thêm nhỉ?

"...tuy nhiên chúng ta không hợp nhau" hoặc là "tuy nhiên anh không thích em'' chẳng hạn.

Lục Tiểu Du chăm chú nhìn anh, ánh mắt là những tia hy vọng, mong anh sẽ từ chối thẳng thừng.

Kết quả chờ mãi tự nhiên lại thấy anh ta cũng ngước mắt nhìn mình, cùng lúc đó, phía sau lưng cô là giọng nói quen thuộc không thể lẫn vào đâu.

"Lục Tiểu Du, em làm gì ở đây thế?"

Tiểu Du giật mình, vội quay đầu. Cơ thể và tư duy lập tức bị vẻ mặt khó chịu kia làm cho đóng băng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top