Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tương tư... Thật rồi ư?


Lúc ra khỏi kí túc xá, Tiểu Du cô nương chỉ kịp thay đồ, rồi sau đó tới xin xỏ bác bảo vệ, hoàn toàn không cầm theo tiền, thẻ hay đồ đạc gì cả. Cô làm sao biết sẽ phải tới bước đường cùng là vào khách sạn cơ chứ.

Tiểu Du lôi Doãn Nhật Thiên ra một góc khác, thận trọng thông báo :

"Tôi... Không mang theo tiền"

"Cái gì cơ?". Doãn thiếu gia tròn mắt hỏi lớn. Điều... Điều này thật ngoài sức tưởng tượng của cậu. Vậy chẳng phải...

Tiểu Du vội vàng đưa tay bịt miệng Doãn Nhật Thiên lại, dường như cậu cũng ý thức được ánh mắt hiếu kì của mọi người xung quanh, cúi thấp đầu xuống cho vừa tầm, cậu nói nhỏ chỉ hai người nghe thấy :

"Vậy..., nếu một phòng thì..."

Tiểu Du muốn khóc : "Thực sự không còn cách nào khác sao?"

Suy ngẫm một hồi, Doãn Nhật Thiên không tìm được biện phát thay thế, lắc đầu bất lực :

"Nếu không, cùng ngủ ngoài đường!"

Ngủ ngoài đường? Lạnh như vậy làm sao ngủ ngoài đường? Trời cuối thu, bắt đầu vào đông, gió lạnh tràn về, lại vừa có cơn mưa bụi, ngủ bên ngoài có thể chết cóng đó! Tiểu Du cô được nuông chiều từ nhỏ, làm sao chịu khổ như vậy được chứ.

Sau khi suy tới tính lui, hai người quyết định "hiên ngang" tới quầy tiếp tân, "vui vẻ" thuê một phòng.

Bình thường thì, đàn ông con trai, tỏ ra galăng phong độ, chính là trong tình huống này. Tức là, khi phải bất đắc dĩ ngủ chung phòng với 1 người con gái, 99,9% sẽ ôm gối "Tôi ngủ dưới sàn được rồi".

Vậy, 0,1% còn lại ở đâu?

0,1% còn lại, hiện tại đang hành hạ Tiểu Du đây!!!

Mới vừa bước vào phòng, còn chưa kịp đóng cửa thì Doãn Nhật Thiên đã leo hẳn lên giường, cuộn chăn nằm xuống đó, rồi chỉ vào chỗ bên ngoài :

"Cô ngủ đó đi!"

Tiểu Du đóng cửa "Rầm" một cái, ấm ức. Nhưng mà, không ngủ ở đó biết ngủ ở đâu bây giờ? Khách sạn này là khách sạn bình dân, đồ đạc trong phòng rất đơn giản. Chỉ có 2 cái ghế ngồi nhỏ, bàn uống nước là bàn kính, hoàn toàn không có thứ có thể ghép lại để nằm. Tiểu Du loại ngay phương án ngủ dưới sàn. Lạnh lắm!

Cuối cùng, hết cách, cô đành leo lên giường, cũng may chăn gối đều có 2 cái, cô cuộn mình trong chăn, nằm gọn ở một góc bên ngoài.

Thấy vậy, Doãn thiếu gia lại lồm cồm bò dậy, Tiểu Du còn chưa biết cậu ta có ý định gì thì Nhật Thiên đã trừng mắt, nói :

"Này, cấm cô giở trò với tôi trong lúc ngủ đấy"

=.=

Câu này đáng lẽ do cô nói chứ!!!

Tiểu Du tức giận tung chăn sang một bên, không khách khí đạp mạnh vào người Doãn Nhật Thiên.

"Cậu bị ảo tưởng à?"

Rồi còn không để cho Doãn thiếu gia kịp nói lại, cô ôm chăn gối của mình, đằng đằng sắt khí xuống khỏi giường. Gì chứ, phải ngủ chung là cô đã bất đắc dĩ lắm rồi, bây giờ còn dở giọng đó với cô!

Doãn Nhật Thiên vội kéo tay cô lại.

Lực kéo hơi mạnh, Tiểu Du mất đà ngã về phía giường, cụ thể hơn, ngã ... trên người Doãn thiếu gia!

Không gian ngừng lại...

Cả Doãn thiếu gia và Lục tiểu thư đều thẫn người, giữ y hiện trường, bốn mắt nhìn nhau, quên chớp.

Chỉ có...

Thời gian vẫn lặng lẽ trôi.

"Ring Rinh" vài tiếng,  lục Tiểu Du nhìn lại tư thế "chết người" của mình, nhảy dựng lên : 

"Bỏ, bỏ tôi ra!"

Sau đó, đứng bật dậy. Chiếc gra trải giường rất biết phát huy tối đa tác dụng, cô lại trượt chân ngã một lần nữa, lần này, chính là, trọn vẹn nằm trong vòng tay của người ta.

Lại.. Lùng đùng bò dậy, Doãn thiếu gia kịp giữ tay cô : 

"Không Cần phải mất công, tóm lại cô cũng trong vòng tay tôi rồi, đừng đứng dậy nữa, cô ngã toàn hạ cách xuống tôi, đau lắm rồi"

Tiểu Du đỏ bừng mặt, ngồi im lìm, cuối cùng  nằm xuống, cuốn chăn quanh người mình, nằm ra bên ngoài, tới thở cũng cố gắng thật nhẹ.

Doãn Nhật Thiên chép miệng : 

"Ngủ ngon, đừng lợi dụng tôi trong lúc ngủ đấy!"

>.< 

Doãn đại thiếu gia, sao cậu càng ngày càng đáng ghét thế ???


----------------------

 Trước cửa quán cafe ở một khu phố Sầm uất, Tôn Long ngạc nhiên nhíu mày nhìn vào bên trong. Giờ này không phải giờ cao điểm, quán cafe này lại vô cùng nổi tiếng. Sao lại không thấy bóng một ai vậy nhỉ? 

Anh bước vào, cũng chẳng thấy phục vụ đâu, không khí u ám tối tăm đến lạnh người, nhưng mà, Chí ít anh cũng nhận ra bóng người quen thuộc sau những dãy bàn. Nhanh chân, Tôn Long bước đến : 

"Nhật Thiên, em làm gì với cái quán này thế?"

"Ồn quá, đuổi hết rồi!". Giọng Doãn Nhật Thiên lạnh băng : "Muộn 3 phút 32 giây đấy"

Tôn Long  trố mắt ngạc nhiên ngồi xuống ghế :

"Chú mày tính toán chi li với anh từ khi nào thế?"

"Anh không biết em không muốn chờ đợi à?"

"Dẹp đi! Em không để quán người ta Buôn bán à? Cũng càng ngày càng độc ác đấy!"

Doãn Nhật Thiên nhíu mày suy ngẫm không trả lời, tâm hồn đang vất vưởng ở đâu, nói chung là thất thần, Tôn Long quan sát cậu xong, phát hiện rằng rỏ ràng 2 người không ở cùng một tinh cầu, tâm tình cậu cả lại u ám như vậy, anh tự nhiên lại dấy lên một suy nghĩ, nói nữa đùa nửa thật : 

"Doãn thiếu gia, em đang tương tư đấy à?"

"...". Doãn Nhật Thiên nghe xong có quay lại nhìn, định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Phản ứng này của cậu làm Tôn Long há hốc miệng, lập tức nói chuyện vô cùng nghiêm túc : 

"Em... Tương tư thật rồi??? Với ai? Là cô nào?"

"...". Doãn Nhật Thiên nhíu mày, hình như phân vân đắn do không muốn nói. Tôn Long thừa cơ cậu đang chưa chắc chắn, đem kế kích tướng hữu dụng ra dùng : 

"Hay là... Với anh nào?"

Doãn Nhật Thiên không phòng bị, trúng kế nhanh chóng, đấm một cái thật đau vào sườn Tôn Long :

"Anh có thôi linh tinh đi không? Cô ấy ... Cô ấy...."

Tôn Long chép miệng, nhắc đến người ta là ngập ngừng, bệnh này ở mức trung bình, tức là, Doãn thiếu gia vẫn chưa tới mức yêu, thế mà làm loạn lên, hại quán cafe người ta không buôn bán được. Vậy có phải khi cậu cả yêu rồi thì cả thế giới này sẽ nổ tung không?

"Cô ấy? Cô ấy thế nào?"

"Không hiểu tại sao, lúc đầu em chẳng có chút cảm giác gì, nhưng tiếp xúc một thời gian thì...". Doãn     Nhật Thiên ngập ngừng lên tiếng.

"Thì lại thích ở cạnh người ta, thấy người ta rất đặc biệt rất thú vị chứ gì ?". Tôn Long cướp lời, làm ra vẻ vô cùng am hiểu.

Doãn thiếu gia im lặng...

"Anh khuyên chú mày một câu, tìm hiểu người ta cho kĩ, em biết thân phận mình phải không? Có rất nhiều người cạnh em chỉ muốn lợi dụng em, đừng bồng bột quá!"

"..."

"Nhưng mà, nếu muốn, tìm hiểu cô gái ấy rồi, thử yêu một lần đi, 18 tuổi rồi, nếm một chút cũng chẳng sao!"

"..."

Doãn Nhật Thiên cúi đầu nhìn bông tai nhỏ nhỏ trên tay mình, cô ấy có phải người tốt không? Cô ấy có lợi dụng cậu không?  Cô ấy có phải tiếp cận cậu vì lý do nào không? 

Nhưng mà, lời của Tôn Long nói...

Nếu thực sự cậu đã tương tư...

Nếu thực sự cậu muốn thử yêu...

Vậy cô ấy...

Nhưng mà...

Cậu đưa tay vào túi áo, chạm vào một phong bì thư lúc nào cũng ở bên mình. 

Cô ấy, chẳng phải có đối tượng riêng rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top