Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 30: Em muốn ngồi trong lòng anh (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh không có tư tâm nào khác sao?

Phó Hàn tháo kính xuống, xoa xoa lông mày. Đột nhiên, hình ảnh ban nãy trong phòng bệnh hiện lên trong đầu, tai anh nóng lên, đưa tay cởi cúc cổ áo ra.

Vừa rồi thiếu chút nữa anh đã không chịu đựng được.

Phó Hàn điều chỉnh hơi thở, đeo kính, sau đó khởi động xe rời đi.


Trải qua vài ngày quan sát, Giang Yêu Yêu được Giang Bùi đưa về nhà.

Ở bệnh viện vài ngày, Phó Hàn chỉ cần tan làm liền đến thăm cô, chỉ là đa số thời gian Giang Bùi cũng ở đây, thời gian bọn họ ở một mình cũng không nhiều.

Vốn cô muốn quay về phòng vẽ học tập, bởi vì qua một thời gian ngắn nữa cô phải tham gia cuộc thi, cho nên muốn luyện tập nhiều hơn. Nhưng Giang Bùi lo lắng cho sức khỏe của cô, nên để cô ở nhà nghỉ thêm vài ngày.

Ngày hôm đó, sau khi ở nhà vẽ xong bài mà thầy Tống giao, cô lại đặt tờ giấy phác thảo khác lên giá đỡ.

Cô nhìn tờ giấy trắng như tuyết, trong đầu đột nhiên hiện lên một số hình ảnh, vô thức cầm cọ đặt lên giấy.

Cô nắm cọ vẽ, ngón tay thành thạo vẽ ra từng đường nét trên giấy.

Không biết qua bao lâu, khi cô thu bút lại, nhìn xuống tờ giấy, môi cô cong lên.

Phó Hàn, cô luôn vẽ anh một cách vô thức.

Ngũ quan thâm thúy thanh tuyển, còn có cặp mắt sâu thẳm dưới kính kia, đang yên lặng nhìn cô.

Cô vừa định gỡ bức tranh xuống, ánh mắt dừng lại nơi nào đó trên giấy, đột nhiên ngơ ngẩn.

Trên đó viết một hàng chữ: Sinh nhật vui vẻ, anh sẽ đợi ở chỗ cũ, không gặp không về.

Cô nhìn bàn tay đang cầm cọ, đầu bút màu đen hướng vào mặt giấy.

Hàng chữ này có ý gì? Cô là người viết nó sao?

Nhưng tại sao cô lại viết nó?

Cô lại nhìn bức vẽ, ngón tay buông cọ ra, rơi vào trên đùi sau đó lăn xuống đất. Cô vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đường nét thâm thúy kia.

Cô luôn cảm thấy, mình đã quên mất điều gì đó rất quan trọng.

Hình như có liên quan đến anh.


Năm giờ rưỡi chiều, Phó Hàn từ phòng bệnh trở lại phòng y tế, ghi lại chỉ định của bác sĩ cho ngày hôm sau, sửa sang lại bệnh án. Anh kiểm tra giờ, vừa vặn đến giờ tan tầm.

Phó Hàn đứng dậy chuẩn bị đi tới phòng trực ban thay quần áo, mới vừa ra khỏi phòng y tế liền thấy có người đi tới.

Là Cao Đình, cô đứng trước mặt anh.

Phó Hàn nhìn cô, khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.

"Có chuyện gì sao?"

Sắc mặt Cao Đình có chút tiều tụy, cô nhìn Phó Hàn, cười hỏi: "Đúng vậy, các bạn hồi đại học muốn tụ họp vào 6 giờ tối thứ hai, họ nhờ tôi hỏi xem cậu có đi được không?"

Phó Hàn nghe vậy trầm ngâm một chút rồi trả lời: "Xin lỗi, thứ hai tôi có việc mất rồi."

"Có việc sao? Hôm đó không phải cậu chỉ đi làm buổi sáng thôi sao?" Cao Đình kinh ngạc hỏi.

Cô đặc biệt hỏi Trần Viễn thời gian xếp ca thứ hai mới tới tìm anh.

Phó Hàn nói: "Ừ, có."

Vẻ mặt anh bình tĩnh lãnh đạm, nhất là dưới kính, đôi mắt đen kịt không có một tia dao động, giống như không có gì có thể đả động được.

Trong lòng Cao Đình có chút cay đắng, cô ngoài sáng trong tối cũng theo đuổi anh vài năm, nhưng quan hệ của hai người về cơ bản vẫn không có gì thay đổi.

Cô thật sự không hiểu, người như anh, có phải vĩnh viễn sẽ không động tâm hay không?

Không, Phó Hàn hiện tại đã động tâm.

Cô không nghĩ ra được ai, ngoài một người - Giang Yêu Yêu.

Cô mím môi, vẫn kiên trì nói: "Thầy giáo chúng ta nói thầy ấy muốn gặp cậu. Thầy nói cậu là học sinh tâm đắc nhất của thầy, nếu cậu không đến được, có lẽ thầy ấy sẽ rất thất vọng."

Nghe vậy, vẻ mặt Phó Hàn hơi khựng lại, trầm ngâm một hồi rồi trả lời: "Được rồi, tôi sẽ cố gắng sắp xếp để đến."

Cao Đình nghe vậy mắt sáng lên: "Được, tôi sẽ báo cho thầy và các bạn tin này, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu đi họp lớp sau khi tốt nghiệp."

Phó Hàn gật đầu, "Được, tạm biệt."

Nói xong anh xoay người rời đi.

Bỗng sau lưng có người gọi.

"Phó Hàn, cậu và Giang Yêu Yêu thật sự ở cùng nhau sao?"

Bước chân Phó Hàn dừng lại, chậm rãi xoay người, "Ừ, có chuyện gì vậy?"

Sắc mặt Cao Đình tối sầm lại, một hồi lâu mới sửa sang lại cảm xúc. Cô nặn ra một nụ cười nhìn về đôi mắt sâu thẳm kia, "Không phải hai người không hòa hợp với nhau sao? Sao bỗng dưng lại ở bên nhau được?"

"Với lại không phải cô ấy có bạn trai rồi sao? Còn sắp kết hôn rồi, còn nói không có hứng thú với cô ấy, sao bỗng dưng lại..."

Ánh mắt sắc bén lia tới.

Phó Hàn mím môi, thản nhiên nói: "Là chuyện riêng của tôi, có vẻ không liên quan tới cô mà nhỉ?"

Giọng anh rất lạnh nhạt, lộ ra vẻ không vui.

Cao Đình nhìn sắc mặt anh, môi mấp máy, vừa muốn nói gì đó thì nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh.

"Phó Hàn, anh có thể tan làm chưa?"

Giang Yêu Yêu đứng bên cạnh Phó Hàn, rất tự nhiên nắm chặt tay anh.

Phó Hàn nghiêng đầu nhìn cô, trên mặt cười cười, trên người mang theo chút khí lạnh bên ngoài. Anh cầm tay cô, ánh mắt đảo qua trên mặt cô: "Được rồi, em có lạnh không?"

Giang Yêu Yêu gật gật đầu, nắm chặt tay anh muốn sưởi ấm cho mình, "Lạnh quá, em sắp chết cóng rồi."

Phó Hàn nhìn áo khoác trên người cô, nhíu mày, "Sao em mặc ít vậy?"

"Em tưởng sẽ không lạnh", Giang Yêu Yêu dán mu bàn tay anh lên má, muốn dùng nhiệt độ trên tay để làm ấm mặt một chút.

"Đi thôi, em mặc áo khoác của anh trước đi."

Nói xong, anh khẽ gật đầu với Cao Đình còn đang sững sờ ở một bên, "Tạm biệt. Chúng tôi đi trước."

Sau đó kéo Giang Yêu Yêu rời đi.

Yêu Yêu khách khí cười vẫy tay với Cao Đình, "Tạm biệt cô."

Cao Đình mím môi dưới, nặn ra hai chữ: "Tạm biệt."

Cô nhìn hai người nắm tay nhau, cắn môi dưới, sau đó tầm mắt rơi vào trên người Giang Yêu Yêu.

Tại sao cô lại cảm thấy cô ấy thoạt nhìn có chút kỳ quái, nhìn ánh mắt Giang Yêu Yêu, tựa như không nhận ra cô.

Giang Yêu Yêu ngồi vào xe, thắt chặt dây an toàn. Cô nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, hỏi: "Anh định đưa em đi đâu?"

Ánh mắt Phó Hàn dừng lại trên mặt cô vài giây mới trả lời: "Về nhà đi, anh cho em xem một thứ."

"Cái gì cơ?", Giang Yêu Yêu tò mò hỏi.

Phó Hàn dừng một chút, nói: "Là một ít ảnh."

Nghe từ "ảnh", Giang Yêu Yêu biến sắc, tay nắm chặt dây an toàn, mặt tái nhợt.

Phó Hàn nhận ra sự thay đổi của cô, giơ tay nhéo nhéo mặt cô, thấp giọng nói, "Là ảnh chụp hồi nhỏ của chúng ta."

"Ảnh của chúng ta khi còn nhỏ?" Giang Yêu Yêu lặp lại.

"Đúng vậy."

Ánh mắt Giang Yêu Yêu sáng lên, lập tức nói: "Được, em muốn xem, vậy mau dẫn em đi thôi nào."

Phó Hàn chậm rãi thu tay về, "Được."

Nói xong anh khởi động xe.

Bệnh viện cách nhà Phó Hàn rất gần, chỉ mất hơn mười phút đi xe, hai người đã về đến nhà.

Sau khi hai người ăn tối đơn giản một chút, Giang Yêu Yêu liền thúc giục Phó Hàn cho cô xem ảnh.

Phó Hàn cầm album đến sô pha phòng khách, kéo cô ngồi xuống.

Ngón tay anh đặt lên album, nghiêng đầu nhìn về phía Giang Yêu Yêu, "Lúc xem ảnh, em có gì muốn nói thì nói cho anh biết, có gì không thoải mái cũng phải nói cho anh biết, được không?"

Giang Yêu Yêu cảm thấy có chút kỳ quái nói: "Không phải chỉ là ảnh hồi nhỏ của chúng ta sao? Tại sao lại có gì không thoải mái? Thôi mau cho em xem đi, em rất muốn xem."

Trong trí nhớ của cô, hình như bọn họ không có bất kỳ ảnh chụp chung nào nên cô rất chờ mong nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top