Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 33: Say (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Phóng sửng sốt khi nhìn vào bức ảnh trên màn hình, vài giây sau mới phản ứng lại, "Giang tổng, bởi vì chuyện của Yêu Yêu khiến cho tâm tình không tốt mới đi quán bar. Ban nãy chắc tôi lỡ tay lướt qua, tôi chắc chắn đã chụp lại rồi."

Hắn vừa nói vừa dùng ngón tay vuốt màn hình.

Nhưng lướt một hồi, bên trong đều là ảnh chụp hắn ở quán bar.

Giang Bùi dời mắt khỏi màn hình điện thoại, nhìn chằm chằm mặt Cố Phóng, nhếch môi cười khẩy, "Cậu đi quán bar ăn chơi đàng điếm không nói, ngược lại còn tới đây trách em gái tôi?"

Cố Phóng nhìn sắc mặt Giang Bùi thì biết mọi chuyện sẽ hỏng bét, hắn lập tức giải thích: "Giang tổng, tôi không có ý đó."

Hắn dừng lại chỉ vào Phó Hàn, cả giận nói: "Nhất định là ban nãy cậu giật điện thoại của tôi rồi xóa đi, Phó Hàn, cậu cũng thật quá đê tiện!"

Phó Hàn nhìn vẻ mặt tức giận đến vặn vẹo của Cố Phóng, bình tĩnh hỏi: "Có phải gần đây cậu ngủ không ngon, hay mơ thấy ác mộng, thỉnh thoảng tim đập rất nhanh?"

"Sao cậu biết?", Cố Phóng gần như vô thức thốt ra.

Gần đây vì chuyện công ty mà ngủ không ngon, thật vất vả mới ngủ được lại bị ác mộng đánh thức. Lúc tỉnh dậy tim đập rất nhanh, sau đó càng khó ngủ.

Phó Hàn gật đầu thản nhiên nói: "Vì tôi là bác sĩ khoa thần kinh. Tình huống của cậu là trường hợp điển hình của suy nhược thần kinh, ngày mai tôi sẽ đến phòng khám, cậu đến đăng ký, tôi sẽ kê cho cậu một ít thuốc, rất nhanh sẽ khỏi."

Giang Yêu Yêu không nhịn được mà phụt cười.

Đến giờ Cố Phóng mới phản ứng lại, mặt đỏ bừng, thở hổn hển, gân xanh trên trán nổi lên, "Anh dám nói tôi bị bệnh? Anh thật hèn hạ. Bớt ra vẻ đi! "

Hắn tức giận đến muốn xông lên phía trước.

Vừa định ra tay thì bị một giọng nói cắt ngang.

"Đủ rồi, Cố Phóng, nhà tôi không phải là nơi để cậu giương oai."

Vẻ mặt Cố Phóng cứng đờ, tay chậm rãi buông xuống, "Giang tổng, anh đừng tin anh ta, anh ta muốn..."

"Anh đừng tin hắn, Phó Hàn không có làm gì em cả, anh ấy... "

Giang Bùi liếc Yêu Yêu một cái, gật đầu nhìn Phó Hàn, "Cậu dẫn Yêu Yêu vào nhà trước đi."

Phó Hàn đáp, "Vâng" 

Nói xong lại "Khụ" một cái, tay anh ôm trước ngực, trên mặt bình tĩnh mang theo tia chịu đựng.

"Anh không sao chứ? Anh sẽ không bị hắn ta đánh chảy máu trong chứ? Làm sao bây giờ? "

Giang Yêu Yêu đỡ lấy Phó Hàn, giọng nói còn mang theo tiếng nức nở.

Phó Hàn nhìn khóe mắt ửng đỏ của cô, an ủi: "Không có việc gì đâu, đừng lo lắng."

Hai tay Yêu Yêu đỡ anh, đau lòng nói: "Đừng nói nữa, em dẫn anh đi bôi thuốc."

Cố Phóng ở một bên trừng to mắt, trên cổ tay còn lưu lại sự đau đớn ban nãy, trơ mắt nhìn hai người họ đi vào trong nhà.

Giang Bùi liếc Cố Phóng một cái, trầm giọng nói: "Tâm tình cần phải ổn định hơn nữa, Cố Phòng."

Nói xong anh lên xe, khởi động xe rồi chạy vào cổng.

Để lại mình Cố Phóng đứng đó.

Hắn đến bây giờ cũng không hiểu nổi tại sao sau khi Giang Yêu Yêu bị tai nạn không những bị mất trí nhớ, còn có địch ý lớn như vậy với hắn. Nhưng cô càng như vậy, hắn càng nghĩ đến sự tốt đẹp của cô trước kia.

Trong lòng lại càng khó chịu.

Nếu như thời gian có thể quay lại, hắn nhất định sẽ đích thân đi đón cô vào ngày đó.

Tai nạn chết tiệt!

Nếu như không có tai nạn kia, nhất định cô sẽ đối xử với hắn tốt hơn cả với Phó Hàn hiện tại.

Đột nhiên, trong lòng hắn giống như bị một thứ gì đó sắc bén xẹt qua, đau đớn khó chịu.

Yêu Yêu chưa bao giờ nhìn Cố Phóng như thế, ánh mắt đầy yêu thương và tin tưởng đó.

Không, đây nhất định là ảo giác, cô chỉ là tạm thời mất trí nhớ, chờ sau khi cô hồi phục sẽ quay trở lại bên cạnh hắn.

Cố Phóng nắm chặt tay, nhất định phải làm cho cô mau chóng hồi phục.

Giang Yêu Yêu cầm lọ thuốc mỡ đi ra, thấy Phó Hàn đang ngồi trên ghế, bước nhanh về phía anh.

Phó Hàn nhìn cô đi tới, đảo qua lọ thuốc trên tay cô: "Anh không sao, không cần bôi những thứ này."

"Làm sao có thể không có việc gì, vừa rồi anh ở ngoài ho nhiều như thế, mà cho dù không có việc gì cũng phải bôi vào."

Giang Yêu Yêu vừa nói vừa ngồi xuống sofa bên cạnh anh.

"Cởi áo ra", Giang Yêu Yêu chỉ chỉ cổ áo anh.

Phó Hàn cạn lời: "Anh chính là bác sĩ, anh có thể khẳng định rằng mình không sao cả."

"Có là bác sĩ thì cũng không có khả năng tự chữa lành vết thương đâu, mau cởi ra cho em xem."

Phó Hàn nhìn cô đưa tay về phía cổ áo, anh mím môi nghiêng người về phía sau, "Anh thật sự không sao."

Giang Yêu Yêu thấy anh còn trốn, đứng dậy trừng mắt nhìn anh, "Mau cởi áo ra, nếu không em làm sao bôi thuốc cho anh được."

Ngón tay Phó Hàn kéo cổ áo lại, "Anh thật sự không sao mà."

Mặt mày cô ủ rủ, "Anh không bôi thì thôi, cứ để cho em lo lắng đến mức ngủ không ngon đi, haizzz."

Vừa nói cô vừa thở dài.

Phó Hàn vẫn không nói gì, cô mím môi, giọng nói nức nở, "Quên đi, dù em có ngủ không ngon cũng không có ai quan tâm." 

Nói xong cô xoay người định đi.

Vừa cử động, cổ tay đã bị giữ chặt.

Phó Hàn nhắm mắt lại, giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ, "Đưa cho anh, anh có thể tự bôi."

Giang Yêu Yêu lập tức nắm chặt lọ thuốc, "Để em bôi, em sợ anh sẽ bôi không được đâu."

Ngón tay anh khẽ di chuyển trên cổ tay cô, cảm xúc mềm mại khó tả, anh dừng một chút rồi rốt cục cũng gật đầu.

Giang Yêu Yêu thấy vậy liền cong mắt, cúi người ngồi lại gần hơn, sau đó giương mắt nhìn anh, "Vậy anh mau cởi đi."

Phó Hàn mím môi dưới, tay chậm rãi vươn về phía cổ áo, cởi cúc áo ra.

Giang Yêu Yêu nhìn chằm chằm vào tay anh, chờ anh cởi hết áo ra, ánh mắt cô vô thức di chuyển từ cơ ngực đến cơ bụng của anh, nuốt nước miếng chậc một cái, "Dáng người anh thật giống như em nghĩ."

"......"

Phó Hàn nghe vậy tay dừng lại, cạn lời nói: "Mau bôi đi, sau đó đi ngủ sớm một chút."

Giang Yêu Yêu nghe thấy thì ánh mắt liền sáng lên, lập tức mở lọ thuốc, bôi lên ngón tay, sau đó thân thể nghiêng về phía trước.

Ngón tay cô chỉ ở vị trí gần ngực trái của anh, hỏi, "Là nơi này phải không?"

Anh nhìn ngón tay cô, sắc mặt mất tự nhiên nói: "Ừ."

Vừa dứt lời, ngón tay cô liền đưa tới.

Làn da hơi lạnh cảm giác được sự mềm mại, thân thể anh theo bản năng trở nên căng thẳng.

Rất nhanh, phạm vi tiếp xúc dần lớn hơn, cảm giác tê dại bị phóng đại vô hạn.

"Oaaa, cơ ngực của anh thật cứng nha." 

Giang Yêu Yêu vừa bôi vừa dùng ngón tay ấn ấn. Đột nhiên, tay cô dừng lại, nhìn chằm chằm làn da trước mắt ,"A" một cái, "Sao càng lúc càng nóng vậy? Anh bị thương nặng sao?"

Vừa nói, cô vừa dùng ngón tay vuốt ve rộng hơn, rất nhanh ngón tay bị bắt lại, cô ngẩng đầu chớp mắt, "Anh nắm tay em lại làm gì, em chưa bôi xong đâu."

Hầu kết Phó Hàn dồn dập trượt vài cái, nắm chặt tay cô, giọng hơi khàn, "Như vậy là ổn rồi."

"Sao có thể chứ, em mới vừa bôi thôi mà, thuốc vẫn còn trên tay em đây này."

Phó Hàn một lời khó nói hết, anh điều chỉnh hô hấp, kéo tay cô xuống, "Được rồi."

Nói xong anh buông tay cô ra, bắt đầu cài nút áo lại.

"Không được, em chưa bôi xong mà", Giang Yêu Yêu đứng lên ngăn cản anh.

Nhưng đứng dậy quá nhanh, cả cơ thể liền mất đà lao về phía trước.

Cô hoảng hốt, "A" một tiếng, còn chưa kịp phản ứng, eo đã bị anh ôm lấy, sau đó vững vàng ngồi ở trên đùi Phó Hàn.

Hơi thở nóng rực phả vào cổ cô

Đôi mắt dưới kính, rõ ràng vẫn lẳng lặng nhìn cô như thường, nhưng không biết vì sao, cô cảm giác như có thứ gì đó dâng trào bên trong, như thể mình sắp bị nuốt chửng vào bên trong.

Tim Yêu Yêu đột nhiên đập loạn xạ.

Cô cụp mắt, nhìn xuống chỗ cô vừa mới bôi thuốc, có một cụm thuốc mỡ màu trắng chưa được thoa đều. Cô giơ ngón tay chạm vào và xoa nhẹ, "Chỗ này không...không được đều..."

Tay cô bị nắm lại.

Yết hầu Phó Hàn chậm rãi trượt một chút, bàn tay nắm chặt tay cô, ánh mắt không tự chủ được dừng lại trên mặt Yêu Yêu, di chuyển dần xuống, tới chóp mũi, dừng lại.

Giang Yêu Yêu lặng lẽ nuốt nước bọt một cái, mặt đột nhiên nóng lên.

Nhìn thấy Phó Hàn càng lúc càng gần, cô không dám cử động, chậm rãi nhắm mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top