Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 35: Chúng ta thích nhau phải không? (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bên trong căn phòng yên tĩnh, chiếc đồng hồ treo tường phát ra tiếng "tích tắc, tích tắc". Vẫn là căn phòng quen thuộc, nhưng bầu không khí bỗng chốc trở nên mềm mại và đầy sự mơ màng, ám muội.

Ánh mắt của Phó Hàn nhìn theo nơi ngón tay của Giang Yêu Yêu chỉ vào. Làn da trắng như tuyết của cô dưới ánh đèn phòng tỏa ra một vẻ bóng mượt, dây áo ngủ mảnh mai buông lơi, chiếc váy ngủ rộng thùng thình hầu như phác họa trọn vẹn những đường nét mềm mại.

Yết hầu của anh từ từ trượt xuống, cơ thể căng cứng, tim càng đập nhanh hơn.

Giang Yêu Yêu thấy Phó Hàn không nói gì, cô nghiêng người, dùng một cánh tay chống ở trên giường, cúi đầu thấp hơn, tay kia chạm nhẹ vào cổ mình, giọng nói nũng nịu vang lên, "Nhanh lên, mau trồng cho em một quả dâu tây nhỏ." 

Ánh mắt Phó Hàn di chuyển theo cô, cô chống ở phía trên đỉnh đầu anh, váy ngủ rộng thùng thình theo động tác của cô ôm sát lấy vòng eo, phác thảo ra một đường cong uyển chuyển.

Dây áo cũng vì thế mà trễ xuống, làm lộ ra một phần vòng cung trắng muốt nửa kín nửa hở.

Cảm giác khô nóng lan tràn trong cơ thể anh.

"Sao anh lại không nói gì vậy?", Giang Yêu Yêu lại cúi người xuống.

Vừa khi cô cử động cánh tay, Phó Hàn đột ngột ngồi dậy, nghiêng người về phía cô, mắt cô sáng lên, đưa tay ra định ôm lấy anh.

Vài giây sau, trước mắt cô tối sầm lại, có thứ gì đó rơi xuống người cô, hai cánh tay bị giữ chặt.

Phó Hàn lấy chiếc áo len từ trên giường và khoác lên người cô, tay anh siết chặt lấy chiếc áo len, mấy đường gân xanh nổi lên trên bàn tay.

Tay Giang Yêu Yêu vẫn còn chỉ ở trên cổ, cô hơi hé miệng, ngẩn ngơ vài giây mới hỏi: "Dâu tây nhỏ em muốn đâu?"

Anh điều chỉnh lại nhịp thở, rũ mí mắt nhìn cô, "Đó là xuất huyết dưới da do cơ học."

Giang Yêu Yêu: "...?"

Phó Hàn mím môi, giọng khàn khàn nói, "Cái gọi là dâu tây nhỏ, trong y học gọi là xuất huyết dưới da do cơ học, thực chất là do tác động từ ngoại lực gây vỡ các mao mạch dưới da, trên cổ có động mạch chủ, có thể gây ra huyết khối động mạch chủ và có khả năng làm tắc nghẽn mạch máu của tim."

Giang Yêu Yêu: "Cho nên điểm mấy chốt ở đây là?"

Ánh mắt Phó Hàn lướt qua đôi mắt mơ hồ của cô, ngón tay anh kéo chặt áo len, rồi cài chiếc cúc đầu tiên, "Cho nên trồng dâu tây có thể gây nguy hiểm đến tính mạng."

Dứt lời, anh đã cài xong các nút áo len lại.

Tay cô còn chưa tròng vào tay áo, một tay buông thõng, tay kia còn chỉ ở trên cổ, nghe lời Phó Hàn nói, cô không thể tin nổi mà nhìn anh: "Chỉ là trồng một dấu dâu tây, sao anh lại nói dài dòng dữ vậy?"

Nói xong, cô thả tay từ cổ xuống khỏi áo len, rồi nắm lấy cánh tay Phó Hàn mà lắc lắc, "Chỉ một dấu thôi mà, nhẹ thôi là được chứ gì?"

Phó Hàn mặc áo ngủ tay ngắn, cánh tay lộ ra ngoài, bị Giang Yêu Yêu nắm lấy và cô còn không thành thật di chuyển tay lên xuống. Cơ thể anh lại một lần nữa nóng bừng, anh mím môi kéo tay cô xuống, nắm chặt rồi buông ra.

Sau đó giơ tay nhéo mặt cô, "Muộn rồi, mai còn phải dậy sớm, ngủ đi."

Giang Yêu Yêu còn muốn nói gì đó, nhưng Phó Hàn đột nhiên nằm xuống, đưa tay tắt đèn trên tường.

Trong phòng tối sầm, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ đèn đường hắt qua rèm cửa sổ.

Giang Yêu Yêu ở trên giường vừa định bò qua thì nghe thấy giọng trầm thấp: "Vừa hứa với anh thế nào? Tắt đèn thì không được nói nữa."

"Thì em nói rồi mà, giờ em sẽ câm miệng" Giang Yêu Yêu định bò qua phía bên kia để bật đèn.

Ngón tay vừa chạm đến, giọng nói nhàn nhạt vang lên, "Nếu không ngủ, anh sẽ qua phòng khác ngủ."

Giang Yêu Yêu nghe vậy mặt xụ xuống, cô thu cánh tay lại, luồn vào tay áo len, không tin nguyện chui vào chăn nằm xuống.

Trong bóng tối, cô trừng mắt nhìn lên trần nhà, nhíu mày.

Cô trở mình, nhìn sang phía đối diện, sau khi mắt đã thích ứng với bóng tối, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng của anh.

Sau khi nhìn chằm chằm một hồi lâu, cô thở dài một tiếng.

Muốn trồng một trái dâu tây thôi sao mà khó thế.

Khó khăn lắm mới có thể ở riêng với anh, vậy mà mọi thứ cứ rối tung lên, chưa kịp tiến thêm bước nào, ngay cả dấu hôn cô cũng chưa có được.

Nghĩ lại thở dài.

"Ngủ đi."

Giọng nói trầm thấp lại vang lên.

Giang Yêu Yêu nhìn sườn mặt trong bóng tối đột nhiên hỏi anh: "Em không đẹp sao?"

Đầu kia trầm mặc rồi đáp ngắn gọn nói hai chữ: "Ngủ đi."

"Sao anh lại không động lòng nhỉ? Nhìn đêm đẹp ngắn ngủi thế này, hay là chúng ta thử cái đó đi?", mặt cô nóng bừng và giọng nhỏ dần.

Giọng nói của cô mang theo một chút nũng nịu hơn bình thường, rơi vào tai Phó Hàn tạo ra một chút cảm giác tê dại. Yết hầu của anh khẽ nhấp nhô, anh ngừng lại một lúc rồi nói: "Ngủ đi, nghe lời."

Giang Yêu Yêu nghe thấy từ "mghe lời" đột nhiên nghĩ ra gì đó, cô đảo mắt rồi nói: "Nghe lời không phải là phải có nụ hôn chúc ngủ ngon sao? Anh hôn em đi, em sẽ ngủ ngay."

Phó Hàn mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà trong bóng tối, không tiếng động thở dài, anh chống tay ngồi dậy khỏi giường.

Giang Yêu Yêu cảm thấy nệm rung nhẹ vài cái, khóe môi lặng lẽ cong lên, hơi thở quen thuộc rất nhanh rơi xuống.

Phó Hàn đã tháo kính, cho dù ánh mắt đã thích ứng với bóng tối, anh cũng không thấy rõ biểu cảm của Yêu Yêu, cánh tay anh chống trên gối, cúi đầu xuống gần trán cô.

Lúc sắp chạm vào, cổ đột nhiên bị ôm lấy.

Thân thể anh căng cứng, đôi môi của anh bị áp chặt bởi sự mềm mại.

Rất nhanh sau đó, anh cảm nhận được sự ẩm ướt vụng về cố gắng tiến vào bên trong đôi môi của mình.

Giang Yêu Yêu không khéo léo mà ngậm lấy môi của anh, khi đầu lưỡi bị kìm lại, cô nói giọng lí nhí: "Đừng mím môi chứ?"

Sự kiềm chế của Phó Hàn bị nhấn chìm trong khoảnh khắc này.

Anh giữ chặt sau gáy cô, ôm cô về phía mình.

Chỉ trong nháy mắt, đôi môi và lưỡi của họ hòa quyện vào nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top