Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 36: Thật là khủng khiếp (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Viễn liếc mắt vào bên trong, hít hít, "Cậu đang ăn món gì ngon sau lưng tôi sao? Anh không gọi tôi ăn cùng, tệ bạc"

Phó Hàn định đáp lời thì bị giọng nói phía sau cắt ngang.

"Anh Trần Viễn à, ban nãy em vừa mới mua đồ ăn dưới lầu, chúng ta cùng ăn nhé."

Trần Viễn nghe vậy liền rút cánh tay đang chống trên khung cửa ra, chen vào phòng.

"Chỉ có Yêu Yêu của chúng ta là quan tâm anh, biết để lại đồ ăn cho anh hehe"

Trần Viễn đi vào, trực tiếp ngồi ở vị trí vừa rồi của Phó Hàn ở bên cạnh Yêu Yêu.

Giang Yêu Yêu lấy từ trong túi ra một cái đùi gà đưa cho anh, "Anh Trần chưa ăn cơm sao?"

Trần Viễn nhận cái đùi, xé bao ở ngoài ra, cắn một miếng, nói: "Đừng, đừng nói nữa, hôm nay bệnh nhân tới trng tình huống nguy kịch, rất bận rộn nên anh không lo tới chuyện ăn được."

Giang Yêu Yêu nghe được lại lấy thêm một cái bánh mì đưa Trần Viễn, "Thật sự là quá vất vả cho anh rồi."

Trần Viễn vừa định nhận thì bị ai đó cầm trước một bước, anh ngẩng đầu lên nhìn. 

Phó Hàn đang đứng ở giữa anh với Yêu Yêu, mặt không chút biểu cảm nhìn anh.

Trần Viễn có chút khó hiểu nói: "Cậu cướp bánh mì của tôi làm gì?"

Một tay Phó Hàn nắm chặt bánh mì, tay kia kéo ghế dựa phía sau ngồi xuống bên cạnh Giang Yêu Yêu, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn về phía Trần Viễn, sửa lời: "Đây là bánh mì của tôi."

Một bên Giang Yêu Yêu dùng chân đẩy đẩy chân Phó Hàn, "Em mua không ít, anh đưa Trần Viễn ăn chút đi."

Phó Hàn nghe vậy im lặng nghiêng đầu nhìn cô, "Em mua cho anh nên anh có quyền quyết định nó."

Nói xong liền mở bánh mì ra nhìn Trần Viễn, "Cậu ấy đói thì để cậu ấy tự đi mua."

Giang Yêu Yêu: "......"

Trần Viễn cầm đùi gà, sửng sốt chậc lưỡi, "Lão Phó, ông đây là làm đổ vại dấm chua sao?"

Phó Hàn liếc nhìn anh một cái, bỏ bánh mì vào miệng, không nhanh không chậm nhau, không có đáp lời.

Trần Viễn cắn đùi gà, tự mình với tay lấy đồ ăn khác, sau đó nhìn Phó Hàn, trêu ghẹo nói: "Nếu xem như bảo bối như vậy thì tốt nhất nên kết hôn rước nàng về dinh sớm đi thôi."

Phó Hàn hơi khựng lại, không nói gì.

Mà Giang Yêu Yêu sau khi nghe được thì ánh mắt sáng lên, lại dùng chân lặng lẽ đụng Phó Hàn bên cạnh.

Anh nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô đang dùng khẩu hình nói: "Anh cảm thấy thế nào?"

Anh nhìn ánh mắt lấp lánh của cô, mím môi dưới không nói gì.

Ăn xong, Phó Hàn cùng Giang Yêu Yêu đi tới bãi đỗ xe của bệnh viện, anh mở cửa ở ghế phụ, giữ cửa xe, nhìn Giang Yêu Yêu đi vào trong xe.

"Anh đưa em về nhà trước."

Sau khi Giang Yêu Yêu ngồi xuống, vừa thắt dây an toàn vừa nhìn về phía anh, "Không cần đâu, đã trễ thế này, không bằng em theo anh về nhà anh đi."

Nghe được mấy chữ "theo anh về nhà", bàn tay giữ cửa xe run lên, Phó Hàn mím môi trả lời: "Không, muộn thế này em không về, anh sợ anh Bùi sẽ lo lắng."

Giang Yêu Yêu: "Em đã nói với anh trai rồi, anh ấy chỉ nói được, còn không hỏi em một câu. Có lẽ anh ấy thấy an tâm nếu em đi với anh."

Nghe vậy, vẻ mặt Phó Hàn hơi phức tạp.

Giang Yêu Yêu thấy anh không nói lời nào, liền đưa tay kéo tay anh xuống lắc lắc, làm nũng, "Anh xem anh mệt mỏi như vậy còn đưa em về, thật vất vả. Hơn nữa em ngủ ở nhà anh đặc biệt ngon luôn í."

Anh nhìn cô, trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng cũng gật đầu.

Giang Yêu Yêu lập tức mỉm cười: "Chúng ta mau về nhà đi."

Phó Hàn đóng cửa xe, giơ tay tháo kính trên mặt xuống, sau đó xoa xoa giữa hai đầu lông mày.

Chỉ mong đêm nay cô có thể yên tĩnh một chút, nếu không...... Anh lại ngủ không được.

Mười mấy phút sau, hai người về đến nhà, Phó Hàn đi qua phòng khác, thay đồ ngủ, vừa mới thay xong, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa.

Anh sửa sang lại áo ngủ, quay đầu đáp: "Em vào đi."

Giang Yêu Yêu lại mặc áo ngủ của Phó Hàn, áo ngủ lỏng lẻo trên người cô, theo động tác của cô phác thảo ra thắt lưng tinh tế của cô.

Cô đẩy cửa đi vào, đi tới trước mặt Phó Hàn, nhìn quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt anh, kéo anh tới giường ngồi xuống.

Ánh mắt Phó Hàn rơi vào xương quai xanh mơ hồ lộ ra ở cổ áo cô, anh dừng tay, vô thức nắm chặt lấy tay cô, "Hôm nay anh hơi mệt, không bằng đi ngủ sớm một chút?"

Giang Yêu Yêu: "Em biết anh mệt nên em định đấm bóp cho anh một chút để anh ngủ cho ngon."

Nói xong, cô buông tay anh ra, quỳ xuống sau lưng, đặt tay lên vai anh, ngón tay bắt đầu ấn, "Nếu lực không đủ thì anh nói cho em biết nha"

Ngón tay Giang Yêu Yêu vừa đụng vào bả vai Phó Hàn, cơ thể anh liền theo bản năng căng thẳng, yết hầu trượt xuống, đưa tay giữ tay trên vai lại, giọng nói hơi khàn, "Yêu Yêu, không cần đâu."

Gần đây Giang Yêu Yêu có học massage trên mạng, nghe nói có thể giảm mệt mỏi, cô vừa nói vừa rút tay ra, "Anh đừng lo, em massage xong anh sẽ đỡ mệt hơn đó."

"Anh thật sự không cần..."

Phó Hàn đè chặt tay cô, điều chỉnh hơi thở, cầm cổ tay muốn kéo cô ngồi xuống bên giường.

Giang Yêu Yêu đang định rút tay ra thì bị anh kéo, cơ thể cô nghiêng người sắp ngã về phía sau.

 Cô "A" một tiếng, giây tiếp theo, eo cô bị ôm lấy.

Yêu Yêu bị vững vàng ôm lấy, khi kịp phản ứng lại thì đã ở trong vòng tay của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top