Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 69: Sơn Hải Thần Đồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sơn hà đồ phủ ra một loại khí tràng kỳ dị mà loại khí tràng này trên đời chỉ có 1 người duy nhất biết đến.

Khắp các đại cao thủ xông tới số lượng phải tính bằng trăm, đông nghịt một mảnh, phạm vi thật nhanh tiếp cận bảo vật tưởng chừng như đã sắp tới tay rồi đó nhưng mà ngay tại lúc này.

"Vù..." một vị võ sư đầu tiên chỉ vừa tới phạm vi 1m cách bảo vật, miệng hắn còn cười lên đắc chí thì bỗng lúc này.

Hắn biến mất

Lăng không biến mất không còn sót lại bất kỳ dấu tích.

Phía sau hắn một đám người thấy được chuyện này nhưng vẫn như cũ không chút nào ngưng tay vẫn như thiêu thân nhào tới.

"Vù...vù...vù...vù..." liên tiếp 5 -6 người biến mất.

Không có máu chảy
Không có bất kỳ dấu hiệu
Không biết sống chết.

Nhưng xưa nay thứ thần bí là thứ hấp dẫn nhất, mà bảo vật thần bí thì lại càng khiến người bị hấp dẫn

Yên tâm, không phải cứ vào là biến mất thôi sao, có chết đâu mà

Thế là

"Ào...ào...ào...ào..." một đám thiêu thân không biết sống chết lại tiếp tục nhào tới, sau đó

"Vù...vù....vù...vù..." họ lần lượt biến mất không còn chút nào dấu vết, hoàn toàn không còn dấu hiệu nào trước mắt thế gian

Một đám võ sư có thể hấp khí đề tung vọt qua khoảng cách xa liền đã không còn.

Nguyên cả tòa biệt thự vẫn còn một đám võ sư già trẻ đủ loại đanh không ngừng leo tường nhảy cửa trèo lên trên, tốc độ cũng nhanh không kém.

Rất nhanh liền một đám người leo được tới đỉnh trần nhà sau đó như chó như trâu đua nhau giành đường bổ tới.

"Vù....vù...vù..." lại có hàng trăm võ giả biến mất tại trước bảo vật, số lượng còn đang không ngừng tăng lên.
......

Tại một góc khác

"Lão tổ, bảo vật xuất thế...còn không phải của lão tổ ngài thì của ai"

"Không đơn giản như vậy, bảo vật là tốt nhưng ta có cảm giác là nó có chủ...chờ mấy tên pháo hôi kia tiêu hao hết rồi tính"

"Dạ..."

...
Tại một chỗ khác, Kim gia

"Bảo vật này có chủ...."

"Không sai...dấu hiệu này là đã có chủ, hoặc không chí ít cũng có được tự chủ linh tính"

"Yên tĩnh chờ biến đi..."

....

Trong bóng tối, 6 thế lực khác đồng dạng đang yên lặng dõi mắt.

Chỉ là

Sau suốt 10 phút đồng hồ, gần như toàn bộ số võ sĩ đã biến mất tại tòa lầu cao này, bầu trời thoáng đãng

Mây đen dật tán
Nhân thủ tiêu tan
Bảo quang lụi tàn.

Bức họa đồ sơn hải này thô sơ bình phàm hiện ra một cách chân thật nhất, khó tin nhất.

Trong tất cả các góc tối, một âm thanh cùng hô lên giống nhau

"Là lúc này..."

"Vù...vù...vù..." mười mấy đạo thân ảnh bằng một tốc độ viễn siêu nhân loại nhận biết phóng ra từ chỗ tối lao đến.

"Hừ...bảo vật là thuộc về người tài, các ngươi có thể cút"

"Kim lão đầu, chớ nhiều lời, bảo vật phía trước ai lấy được là của kẻ đó"

"Hừ...bảo vật là của ta, các ngươi không muốn chết thì cút"

Ngay lúc này

"Vụt..." dẫn đầu Kim lão cứ như vậy liền biến mất.

Liên tục mấy lão tông sư khác liền sựng lại không tiến, bất ngờ nhìn bảo vật trước mắt và sự biến mất của 1 vị tông sư.

Trong cùng lúc tất cả đều yên lặng lựa chọn một vị trí tốt nhất bắt đầu chờ đợi thời cơ xuất thủ, ai cũng không dám làm chim đầu đàn.

Có điều, họ có thể chờ đợi, có nhiều kiên nhẫn nhưng mà Thiên Tà thì không.

Ngay tại thời điểm mà 6 vị tông sư khí cơ khóa chặt bảo vật, lực lượng súc tích cực hạn đợi biến động thì lúc này.

"Lạch cạch... Pụp" Sơn Hải Đồ ngay trước mặt mọi người biến mất không có bất kỳ tăm tích

"Uhm...bảo vật đâu, đây là chuyện gì ?"

"Là các ngươi dở trò...thật muốn chết"

"Không đúng....bảo vật biến mất, là tự công năng thần kỳ của nó, không lẽ đây là....là không gian thần bảo trong truyền thuyết"

"Thần bảo không gian khó đoạt như hái sao nhưng giá trị lại to lớn không thể tính, là siêu cấp đại bảo vật trong trời đất"

Chúng ta lỡ mất cơ hội !!!
........

Trong gian biệt thự Hứa gia.

Thiên Tà cười tiếc nuối cầm tấm bảo đồ trong tay.

Vật này bình đạm không ánh sáng, nhẹ nhàng như vũ mao nhưng lại linh động như vật sống.

Nó là một bức tranh nhưng không có giá treo, không có đầu đuôi tranh cuộn, nhìn chỉ bình thường hệt như một tờ giấy lộn một mặt trống trải một mặt vẽ sơn hà giang hải.

Nếu nhìn, còn có thể thấy rõ được bên trong ngay tại mảnh đất trống chính giữa còn có rất nhiều nhân loại lúc nhúc đang đi lại.

Thiên Tà nhìn đám người đó miệng cười xem thường.

Đồ này quả thật có được năng lực thu vào vạn vật, hơn nữa còn rất nhiều thứ khác có điều bây giờ còn chưa hoàn chỉnh.

3000 ngọn núi, 4000 dòng sông cũng mới chỉ là trận hình sơ khai, ngũ hành lực lượng không đủ còn chưa thể diễn hóa, hoặc là nói có thể thu vào thực chi nhưng mà Thiên Tà hắn còn chưa có dịp.

Một bản sơn hà đồ này cũng có thể được tính là một mảnh vực thổ nguyên phôi, trên thực tế nhờ hấp thu một đám thiên cương địa sát trận đủ bồi dưỡng kích phát trận văn, một chút chân nguyên trong thôn thiên đan điền đủ để nó diễn hóa ra một mảnh thổ địa không bền vững rộng khoảng trăm mét mà thôi.

Tuy nhiên trăm mét này lại không phải thực sự trăm mét thổ địa mà lại là trăm mét do hình chiếu không gian sinh ra.

Nói cách khác nó chính là 2m bán kính lĩnh vực của Thiên Tà được luyện vào Sơn Hải Đồ, đồng thời lại được Phù Không Khoáng đặc tính nới rộng gấp trăm lần.

Ngũ hành lực diễn sinh vạn vật, không gian này là tới được nhờ một chút Phù Không Khoáng năng lực được ngũ hành đại trận kích phát cực hạn mà sinh ra.

Bảo đồ này muốn chân chính có thể thu vào sơn hà đại hải thì còn cách một đoạn khá xa, chí ít phải 3 năm sau hắn khắc văn hoàn chỉnh.

Có điều, hiện giờ hắn lại có thể bằng đường tắt ăn gian quá trình mở không gian này.

Tác dụng của gần ngàn tên võ giả mà hắn thu vào chính là vì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top