Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Gửi tặng những cô gái bên tôi năm ấy - khi tôi 15 ❤


"Tôi bắt đầu câu chuyện như thế nào được nhỉ? Tôi nên kể luôn hay nói một chút về tôi nhỉ ý tôi là câu chuyện tôi sắp kể rất mơ hồ vì thế tôi muốn giới thiệu về tôi một chút để mọi người có thể hiểu^^.
Tôi à? Tôi là một đứa vòng vèo (đọc phần trên thì biết), thông minh, ngoan ngoãn, hơi lập dị và tất cả những thứ đó thực chất không quan trọng trong câu chuyện này, điều quan trọng là tôi là một đứa dễ bị tổn thương. Dù đã cố tử tế với một vài người, nhưng đôi lúc họ vẫn làm tôi tổn thương. Tôi bị mất mát quá nhiều nên giờ chỉ nhớ một vài chuyện, như chuyện về tôi với một nhỏ bạn thân hồi lớp 6 chẳng hạn. Tôi đã chơi với nhỏ thân rất thân suốt ba năm liền nhưng rồi một ngày hai đứa quay lưng lại với nhau, vì sao??? Vì giữa tôi và nhỏ có khoảng cách, một khoảng cách nhỏ tự tạo ra để đẩy tôi ra xa nhỏ. Bời vì như tôi đã nói đấy! Tôi ngoan ngoãn, còn nhỏ chắc đối lập lại tôi. Tôi đã chấp nhân điều đó ba năm nhưng nếu một trong hai người thay đổi thì một tôi với nhỏ càng thân hơn, hai tôi với nhỏ chia tay-"mối tình" bạn nhạt nhẽo này. Tôi buồn vì với tôi, nhỏ là một phần cuộc sống, thiếu nhỏ mọi thứ sụp đổ. Không ai ăn kem với tôi mỗi khi ....trời lạnh, không ai đi học cùng tôi ở lớp Hoá kinh khủng khiếp, không ai xem phim cùng, không ai về chung...và thậm chí không ai đi wc với tôi! Những thứ gần như rất nhỏ bé đó nhưng khi đã trở thành một thói quen thì bạn cứ thử đi nó thật là trống vắng một cách đáng sợ...Tôi ám ảnh những kí ức về nhỏ, những kí không thể xoá bỏ- nó quá đẹp đẽ! Tôi tỏ ra cứng rắn nhỏ cũng chẳng kém gì. Nhưng việc làm của nhỏ thì gượng gạo hơn tôi dễ phát hiện ra những điều đó và cười thầm, thậm chí thấy nhỏ như vậy tôi xoá đi nhanh chóng những hình ảnh về nhỏ trong tâm chí tôi. À thật ra việc này cũng có một phần giúp đỡ của những "vị thiên thần", đến giờ tôi chẳng biết họ đến với tôi khi nào, bằng cách nào, ở nơi nào nữa. Nhưng họ đến và kéo tôi ra khỏi đống đổ nát ấy. Chỉ với những cử chỉ rất đơn giản: cười hạnh phúc khi tôi pha trò, bàn luận cùng tôi về quần áo, giầy dép; dậy cho tôi những bước nhảy, tham gia những buổi ăn mừng và đi chơi rôm rả...Chỉ thế tôi hiểu ra bản thân mình làm được những gì, mình quan trọng như thế nào trong mắt ai đó và quan trọng hơn tôi vẫn là chính tôi thể hiện thoải mái bản thân. Có nhiều bạn bè hơn, sống một cuộc sống màu hồng-nó trở nên như thế đối với tôi đấy. Giờ, tôi chỉ mong người bạn kia cũng tìm được một thiên thần giống như những thiên thần bên cạnh tôi giúp bạn ấy học tốt hơn, nhận ra giá trị bản thân..."
➷➸➹
Mỗi lần dở ra xem lại cuốn lưu bút tôi đều đọc trang viết này đầu tiên. Cứ như vậy bao nỗi buồn vơi đi, tôi lại thấy lòng hạnh phúc vì mình cũng là một trong những thiên thần của bạn ấy.
Đúng vậy. Một khi ta đã coi ai là bạn thân, một người tri kỉ. Điều quan trọng ở đây là không phải bạn chấp nhận được những gì từ người đó mà bạn sẽ chấp nhận nó trong bao lâu: bây giờ, sau này hay mãi mãi. Vì một phút do dự, một giây lệch lạc tôi đã đánh mất tình bạn đích thực của mình. Những lời xin lỗi, tha thứ sau đó cũng chẳng làm tình bạn trở lại. Niềm tin, cái tôi trỗi dậy chẳng thể kéo chúng tôi lại gần như xưa. Đó là khi mối quan hệ giữa chúng tôi trở lên phức tạp hơn vấn đề của nó. Trong khi tôi cố hàn gắn, thì bạn ấy lại tìm cách đẩy tôi ra. Tôi vẫn nhớ mình đã suy sụp thế nào khi bạn ấy không thèm trả lời những tin nhắn của tôi. Một tuần, tôi nghĩ thời gian đó đã làm tình bạn của chúng tôi âm thầm rời xa mãi mãi. Tối hôm đó, máy báo tin nhắn và tên bạn ấy hiện lên, chúng tôi ngượng ngùng cứ như hai người.... yêu nhau sau cơn thịnh nộ. Tôi vờ nói sang chủ đề khác, nhưng bạn ấy chặn tôi lại: "Giờ mình phải làm thế nào đây với con người ấy!!". Vâng, người thứ ba chính mới là vấn đề của câu chuyện này.
➷➸➹
Các bạn có tưởng tượng ra mối quan hệ của ba người chúng tôi sau đó không? Tôi đã cố gắng quên cái cười thầm ấy của ba đứa trong giờ GDCD. Chúng tôi học về tình bạn và cô giáo nói không bao giờ có một tình bạn đích thực và lâu bền đúng nghĩa. Ba con hấp chúng tôi nhìn nhau và tự nhủ chúng tôi sẽ tạo ra cái cô gọi là không có ấy. Nhưng rồi chính chúng tôi đã lờ đi cái lời hứa thầm ấy và đánh mất nó.
Hai người bạn của tôi không thể làm lành được với nhau, hay nói với nhau một câu tử tế cũng khó. Thê thảm ở đây tôi lại là trung gian. Mệt mỏi khi phải đứng giữa nghe những lời nói đưa đẩy của cả hai, phải bắt mình sống hai mặt. Bạn có bao giờ bị đặt trong tình huống đó chưa??? Lúc đó tôi mới thực sự chấp nhận việc đặt dấu chấm hết cho tình bạn này.

Chẳng hoang mang kiếm tìm những tri kỉ mới , tôi nhận ra còn có quá nhiều người xung quanh quan tâm đến tôi. Có thể trong thời gian qua tôi đã quá ích kỉ với mối quan hệ của bản thân mà không chừa chỗ cho những người khác? Tôi của ngày hôm nay không phải là tôi trước đây. Nhịp sống bận rộn tôi hiểu tình bạn nhỏ bé ngày xưa chẳng thể đánh gục mình mà nhờ có nó tôi biết quan tâm đến nhiều người hơn, biết mở rộng trái tim yêu thương nhiều hơn. Khi mở lòng, tình cảm không còn thiên vị, tôi thấy cuộc sống dễ dàng hơn. Tôi là người mạnh mẽ và cố chấp đó cũng là nhược điểm của tôi. Cái cố chấp, vô tâm đôi khi làm tôi mất nhiều thứ, chí ít tôi vẫn là tôi. Rời bỏ "cuộc xung đột" ấy tôi tìm lại được con người mình. Những người trước đây chỉ nói với nhau vài câu bỗng trở thành gạ cứng, thành những nhà tư vấn thời trang, nhà tâm lí học của nhau. Tôi đã tự tạo dựng nên những mối quan hệ đẹp ấy không phải với tư cách là một người bạn thân thiết, tri kỉ đơn thuần là một người bạn có đủ sự chân thành, là một gương thần vững trãi để họ tin tưởng đạt tâm sự, bí mật của bản thân vào đó.
Cấp 2 quả là dài thật dài, tôi đã từ từ trải nghiệm nó và nhận ra biết bao nhiêu điều.Tôi tìm được những người bạn mới, học cách cười thật nhiều, hoà đồng với tất cả, xúc động khi nhận được quà sinh nhật từ những người bạn cũ hay khoảng thời gian hoang mang trong mớ tình chích bông, tôi đánh mất rồi tìm lại. Ai cũng có quan niệm sống riêng. Đối với tôi tình bạn là thứ màu nhiệm nhất. Nó không nồng nhiệt như tình yêu; không bao la, ấm áp như gia đình, nó không quá nhiều không quá ít; nói cách khác đó là lúc bạn học được cách yêu quý ai đó, sống bình đằng và thấy mình có giá trị.
➷➸➹

Dù không có được một tình bạn trọn vẹn, nhưng tôi bỗng trở thành thiên thần trong mắt người khác điều đó quả là hạnh phúc. Khi nhận được tin nhắn của bạn ấy sau một tuần nặng nề, cảm giác tự ái sau những việc bạn ấy đối xử với tôi tuần qua từ chuyện nói xấu sau lưng, cho tôi ăn "bơ", bẻ gãy thước của tôi,....tất cả đã biến hết. Tôi nghĩ tâm trạng lúc ấy của mình cũng chả khá khẩm hơn-tôi vừa "tạm biệt" mối tình ngốc xít để chuyên tâm cho việc học. Đó là thời điểm thích hợp để hai đứa làm lành. Biết là tình bạn đẹp đã mất nhưng chúng tôi vẫn có thể là những người bạn tốt của nhau giống như ngày hôm nay. "Cứ coi như không có chuyện gì cả, như không nghe, không nhìn, không nhớ gì hết. Tớ sẽ kéo cậu ra khỏi hố đen này".

Đôi khi trong cuộc sống trở lên quan trọng với một ai đó là đáng quý. Nhưng khi ai đó thực sự cần giúp đỡ và bạn đến bên họ với tấm lòng chân thành của một vị thiên thần thì chính bạn bỗng trở lên đáng quý, việc đó có được gọi là quan trọng với bản thân bạn không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top