Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại Hưởng về khu giữa. Đám tội phạm lại bài bạc và chẳng để ý đến cậu nữa.

Máu me bê bết đầu tóc mặt mũi, Tại Hưởng đi chậm rãi như kẻ vô hồn... Cậu chợt dừng lại... trước cửa phòng 103

"- Em chẳng bao giờ biết lo lắng cho bản thân phải không? Em nhận ra mình chảy máu rồi mà cũng kệ sao? Em không thấy đau nhưng máu chảy nhiều sẽ nguy hiểm đấy! Ngồi yên nào... ta có làm em mệt không? Phải băng vết thương lại thế này mới được."

Trong phòng ngủ của Thạc Trấn, Tại Hưởng đang dùng bông thấm cồn lau máu, hộp y tế ngay trên bàn. Nếu không ở bên Thạc Trấn 1 thời gian dài, cậu sẽ chẳng bao giờ biết để ý đến mạng sống của mình!

6h tối. Tại Hưởng bê đồ ăn đến phòng Chung Quốc. Đặt khay đồ xuống bàn, cậu không để tâm đến 1 vết cháy đen dài trên mặt kính. Nhưng hôm nay, cậu không định ăn tự nhiên nữa, Hoà Anh đã cho phép cậu ăn thức ăn thừa với ý nghĩ, nếu không cho cậu ăn để chết đói thì chẳng còn ai để trả thù.

Tại Hưởng định quay đi chợt khựng lại. Cậu liếc nhìn chiếc cửa sổ sắt lớn màu bạc, nơi 1 người con trai đang ngồi đó, dựa đầu như bất cần gì. Cậu chậm rãi bước về phía ấy. Đứng rất gần Chung Quốc, Tại Hưởng như lặng đi. Căn phòng tối, chỉ có ánh sáng từ màn hình laptop vẫn chạy, nhưng Tại Hưởng nhìn thấy rõ khuôn mặt Chung Quốc. Từng đườg nét thật đẹp và thật giống... Thạc Trấn! Lúc ngủ, trông Chung Quốc hiền hơn và khó mà phân biệt nổi với em trai sinh đôi.

Tay Tại Hưởng đưa lên, 2 ngón tay nhẹ nhàng đặt trên mắt Chung Quốc, nhẹ nhàg trượt xuống vuốt trên chiếc mũi thẳng và cao, trượt xuống miệng, xuống cằm..

- Thạc... Trấn...

Tại Hưởng quay người bước đi, khuông mặt như vô cảm.

Cánh cửa phòng 102 khép lại

Đôi mắt Chung Quốc từ từ mở ra. Anh cảm giác như trong giấc ngủ, có ai đó đã chạm vào mình... bàn tay thật dịu dàng...

9h tối

Tại Hưởng trơ trọi giữa hành lang, 1 mình lau nhữg bức tranh khảm đá. Khi không còn việc gì, Hoà Anh cũng cố tìm ra việc bắt cậu làm.

Hành lang dài và lạnh, Tại Hưởng đã uống sẵn 1 viên Zkilico..

Đám giúp việc từ đầu hành lang tiến lại, nc rộn cả lên. Hoà Anh dừng chân ngay cạnh chỗ Tại Hưởng làm.

- Chúng mày nói coi, nó đẹp chỗ nào?

- Em chẳng thấy đẹp, trông thật giả tạo!

- Nhìn mặt thì coi vẻ ngây thơ nhưng trong lòng lại nham hiểm như 1 con hồ ly

- Chỉ có cậu ba ngốc nghếch và tốt bụng mới bị nó lừa thôi. Tội nghiệp cậu ba.

- Phải đó! Nhìn nó kìa, đáng ghét làm sao!

Hoà Anh hơi mỉm cười, Tại Hưởng vẫn tiếp tục lau sàn, không để tâm đám giúp việc. Bỗng Hoà Anh kéo Tại Hưởng quay lại và túm lấy cổ áo.

- Mày cố tình tảng lờ phải không? Mày không biết mày đáng ghét thế nào à?

Hoà Anh đưa mắt nhìn Tại Hưởng 1 lượt rồi cười khểnh

- Mày thì đẹp chỗ nào nhi?

Cô quản gia giơ tay giật phựt miếng bông băng trên đầu Tại Hưởng.

- Tao hỏi mày đẹp chỗ nào? Chỗ nào hả???

Cô ta xô Tại Hưởng vào tường:

- Tao chỉ muốn rạch nát mặt mày ra!

Lọc xọc... lọc xọc... thứ gì đó phát ra tiếng động

- Gì vậy?

Hoà Anh nhíu mày:
- Cái j ha? – Cô ta sờ soạn trên người Tại Hưởng. Cậu chưa kịp ngăn lại thì Hoà Anb đã lôi chiếc hộp nhỏ trong suốt ra.

- Thuốc gì đây?

Đám giúp việc có vẻ ngạc nhiên

- Trông lạ nhỉ?

- Nó lấy ở đâu ra chứ?

- Nó giấu trong người làm gì? Hay có bệnh tật gì?

Hoà Anh định mở nắp thì Tú Anh bước đến

- Chị Hoà Anh, chắc là thuốc cậu 3 đưa

- Cậu 3?

- Hình như nó mắc bệnh gì đó sợ lạnh! Chắc cậu 3 đưa để nó dùng khi nhiệt độ thay đổi

Hoà Anh liếc nhìn Tại Hưởng, cái nhìn độc ác.

- Mày sợ lạnh sao? Vậy mà tao không biết đấy!

Hoà Anh mở nắp hộp và từ từ dốc xuống... Hàng loạt viên thuốc trắng rơi xuống xô nước bẩn. Hoà Anh nhìn Tại Hưởng, khẽ cười rồi quay người bước đi cùng đám giúp việc. Tú Anh nán lại, lấy chân đạp đổ xô nước... nước lênh láng ra hành lang, mang theo những viên thuốc đã tan ra. Tú Anh cũng quay người và bước tiếp.

Tại Hưởng ngồi phịch xuốg, mắt nhìn xô nước bẩn trên sàn. Cậu không đủ bình tĩnh và không hề nhận ra, máu từ vết thươg chưa lành lại đang túa ra...

1 bàn chân bước đến... rất gần..

- Có vẻ như ta đã đến hơi muôn!

Tại Hưởng ngước nhìn... là Doãn Kỳ! Y từ từ ngồi xuống, đôi mắt nhìn chăm chăm Tại Hưởng

- Không có Thạc Trấn, em sống có vẻ khó khăn nhỉ? – Tay cậu đưa lên máu đang rớt xuống má Tại Hưởng

- Nhưng trong khu biệt này, không phải chỉ có Thạc Trấn mới có thể bảo vệ em... Chính ta còn có thể bảo vệ em hơn cả khi em ở cùng thằng Thạc Trấn đấy. Nếu muốn, ta sẽ giết hết nhữg kẻ đã làm em tổn thương thế này

Tay Doãn Kỳ vuốt nhẹ lên tóc Tại Hưởng:

- Đương nhiên ta không ngốc mà làm việc đó không công như thằng em ta! – Doãn Kỳ cúi xuống gần Tại Hưởng hơn.

- Em sẽ được bảo vệ nếu trở thành người con gái của ta! Nhưng hãy cho ta thấy thành ý của em. 12h đêm! Bất kể hôm nào, trong phòg ta, ta sẽ chờ em đến...

Doãn Kỳ buông tay, đứng dậy và bước đi, cái vẻ ngông nghênh ,cầm quyền và chiếm đoạt hiện rõ trên gương mặt...

Tại Hưởng vẫn ngồi dưới sàn... mệt mỏi thật sự! Lúc này, cậu mới hiểu rằng, người duy nhất cậu cần là Thạc Trấn!

12h đêm. Tại Hưởng ngồi co ro ở cửa dẫn ra ngoài ban công, chân tay lập cập vì lạnh. Cửa dẫn ra đã bị khoá, Tại Hưởng không chắc mình có thể qua được đêm nay...

- CIA không lộ ra 1 hành tung bí mật nào. Nếu bị tấn công bất ngờ, chúng ta chưa thể xác nhận đối thủ biết gì. Nếu sử dụg máy móc hiện đại CIA... Cậu chủ? Cậu tìm gì vậy?

Quản lí của Chung Quốc nhận ra cậu chủ mình đang đi khắp phòng tìm kiếm gì đó

- Cậu chủ mất gì sao? Nói ra có thể em giúp được?

Nhưg Chung Quốc chỉ tập trung tìm thứ cần tìm và không để tâm lời quản lí. Anh chưa tìm ra, điều đó làm Chung Quốc bắt đầu khó chịu

- Là thứ quan trọng sao? Bình thường chỉ có em vào đây. À, cả người đưa cơm

Choang!!!

Tay quản lí trợn tròn mắt. Chiếc bóng đèn trùm ngay gần trên đầu bỗng chập điện và rơi xuống vỡ tan tành. Chung Quốc đang nhìn tay quản lí với ánh mắt đáng sợ

Chung Quốc không giữ nổi bình tĩnh

Anh không tìm thấy chiếc mp3!

8h sáng

- Vui ta, hôm nay có người làm hết việc rồi

- Chị Hoà Anh tốt quá, cho nó làm việc bên đây thì tốt vạn lần bên khu B!

- Chỉ 1 ngày thôi, tao chắc lại sắp có gì hay ho xảy ra!

Tại Hưởng lê lết dưới sàn lau hành lang khu A

Tú Anh đứng khoanh tay, nhìn cậu bạn đang cố làm việc dẫu đã mệt nhoài. Rồi Tú Anh từ từ ngồi xuống:

- Mệt không bạn?Mình làm cùng nhé?

Mấy người giúp việc kéo lại:

-Chị Hoà Anh biết lại chết bây giờ!

-Nè, thực ra nhìn đáng ghét nhưng cũng đẹp mà.

-Thôi đi! Chị Hoà Anh biết sẽ không vui đâu!

Tú Anh vẫn nhìn chằm chằm Tại Hưởng

- Đẹp quá sao? Nhưng đẹp hoàn toàn không hay đâu! Mình giúp bạn có khiếm khuyết nhé!

Tú Anh ngẩng đầu, giọng nói đều đều:
- Các chị nhớ không? Cậu 3 hay vuốt tóc nó, cậu 3 có vẻ thích làm thế. Công nhận mái tóc này đẹp thật. - Mắt Tú Anh bỗng tối sầm - Chị Nghiên, đưa em cây kéo nào...

Đám giúp việc bắt đầu hiểu Tú Anh muốn gì. Cô ta túm áo Tại Hưởng lôi lên 1 cách tàn bạo và đẩy vào tường:

- Đừng nghĩ tôi bạc tình. Tất cả là do cậu tự chuốc lấy!

Đám giúp việc xúm lại giữ chặt Tại Hưởng. Tú Anh nhận đầu cậu bạn xuống, túm lấy từng mớ tóc mà cắt! Cắt lia lịa. Tại Hưởng không chống cự

- Cho mày chết! Dám làm tổn thương cậu 3!

- Cắt tóc thì nhẹ quá! Tao còn muốn chị Hoà Nah rạch mặt nó ra!

- Cắt nữa đi, trọc luôn đi, coi mày còn đẹp chỗ nào.

1 cô giúp việc chợt nhận ra có bàn chân đang chậm rãi bước đến, rất gần! Cô ta ngước lên và há hốc miệng

- Chúng... chúg mày... cậu..

- Im đi! Mày nhìn gì thế?

- Cậu... cậu 2?? Á á... á...

Đám giúp việc dừng tay, luống cuống không biết làm gì. Rốt cuộc tất cả cùng cúi rạp đồng thanh:

- Cậu chủ!!

Chung Quốc liếc đôi mắt lạnh lùng xuống, chỉ 1s để hiểu chuyện gì đang diễn ra..

- Cậu 2, bọn em không phải..

- Bọn em chỉ đang đùa thôi ạ... đùa thôi...

Đám giúp việc lắp bắp... nhưng..

Đôi mắt Chung Quốc chỉ dừng lại ở nắm tóc *** trên sàn... Rồi lại từ từ... trở lại nhìn thẳng

Và... chân cậu bước tiếp

Đám giúp việc thở phào... bỗng Tú Anh đứng dậy, lôi luôn cậu bạn lên

Tú Anh xô ầm cậu bạn ngã xuống đất, kéo theo là tiếng 1 đồ vật bị văng ra..

Chung Quốc dừng chân không phải vì nghe thấy tiếng ngã mà vì chân anh chạm phải 1 thứ gì. Mắt Chung Quốc liếc xuống, là chiếc hộp rỗng màu trong suốt không nhãn! Anh chợt nhíu mày và từ từ quay lại.

Cảnh tượng đập vào mắt Chung Quốc là Tại Hưởng đang nằm dưới sàn, gần tay cậu... là 1 chiếc mp3!!!

Đôi mắt Chung Quốc tối sầm lại, anh bước đến

Đám giúp việc nín thở, đã hiểu kế hoạch của cô quản gia và Tú Anh. Họ chờ cơn thịnh nộ của Chung Quốc!

Chung Quốc từ từ ngồi xuống trước mặt Tại Hưởng

Bàn tay rắn chắc của anh đang đưa lên, nhưg đôi mắt vô hồn không nhìn xuống. Bàn tay ấy lên gân, những ngón tay thẳng ra, cong lại và đang gần kề cổ Tại Hưởng!

Nhưng!!!

Những ngón tay Chung Quốc chợt giãn ra, anh từ từ đứng dậy. Đám giúp việc trợn tròn mắt...

Chung Quốc quay người và bước đi

Tú Anh và mấy người giúp việc thực sự không hiểu nổi chuyện gì vừa diễn ra.

Chung Quốc vẫn bước trên hành lang vắng lặng.

" Em không còn ai để nhờ giúp đỡ cả, không còn ai đáng để tin tưởng cả, ngoài anh! Xin anh hãy thực hiện ước nguyện của em, ước nguyện cuối cùng! Xin hãy bảo vệ người con trai ấy như em muốn bảo vệ..."

Hai bàn tay Chung Quốc xiết chặt...

Lại 1 ngày qua đi với Tại Hưởng khi Thạc Trấn không còn. Cảm giác không dễ chịu chút nào khi chính Tại Hưởng là người đã đẩy mình vào tình cảnh này... Có một cách có lẽ là duy nhất làm Tại Hưởng thoát khỏi tất cả, không gì khác ngoài Doãn Kỳ!

- Ô! Sao tóc em lộn xộn thế này?

- Trời ơi, em bị ai bắt nạt sao? Thương quá!

- Cần anh cắt lại cho không em? Nhưng phải trả công đấy!

- Sao bộ đồ này kín quá vậy? Kéo đây, cần anh làm nó mát mẻ hơn không?

- Thằng điên, mát cái gì, cởi hết ra cho nhanh!

- Ừ đấy cởi ra... hahaha

Tại Hưởng vẫn lom khom lau sàn, mặc kệ đám tội phạm xúm lại bỡn cợt... Chợt, 1 tên tiến lại gần xốc áo nhỏ lên

- Làm gì đế? Muốn chết với Leader hửm?

- Bỏ ra đj, tao còn chưa sơ múi được gì

- Chúng mày ngu thế, biết tao làm gì mà nói. Leader bảo không được chơi chứ có cấm vui vẻ tý đâu! Đời tao chưa bao giờ thấy trai xinh gái đẹp mà bỏ qua

Tên tội phạm liếc nhìn Tại Hưởng bằng cặp mắt gian xảo, hắn liếm môi

- Tao bị truy nã vì đã thực hiện gần 100 vụ cưỡng bức đấy, thêm 1 chắc chẳn sao em nhỉ?

Hắn rút con dao trong túi ra, rạch 1 đường từ cổ áo Tại Hưởng xuống, áo bị xé gần 1 nửa. Tại Hưởng chưa kịp phản ứng đã bị hắn xô ầm vào tường

- Mày định chơi gì à?

- Nói coi đi, cả đám xông vào thì chàng chết mất

- Hahahaha..

Tên tội phạm ghé sát mặt Tại Hưởng, cậu không còn đủ bình tĩnh để thản nhiên nữa

- Có luôn thì chán lắm. Em chạy có nhanh không em? Giờ cho em chạy trước 30s, rồi các anh đây đuổi theo. Nếu tóm cổ được thì chắc phải mời em lên giường. Mà cả đám thế này thì chỉ có chết thôi em à! hahaha...

Đám tội phạm thấy thích thú vô cùng với trò chơi 1 tên vừa nghĩ ra. Còn Tại Hưởng trước lũ chó dại, không còn cách nào khác là phải tự thoát thân!

- Bắt đầu nhá, anh bấm giờ này...1...2... 3

Tại Hưởng giữ 2 vạt áo bị xé, rồi chạy đi, chạy xa dần khỏi đám tội phạm mà vẫn nghe tiếng chúg cười hả hê... Chạy! Phải chạy! Không nghĩ được gì khác ngoài điều đó, chân Tại Hưởng cứ chạy đi mà như ríu lại.

Bắt đầu có tiếng chân chạy theo sau... cả tiếng cười nói rầm rầm chói tai... Tại Hưởng vẫn chạy, chạy không suy nghĩ. Nếu bị bắt lại, chắc chắn cậu không cách nào để thoát ra... Chạy hết dãy hành lang này lại quành sang dãy khác... cậu đã bắt đầu thấm mệt... Cậu chạy chậm hơn, rồi dừng lại thở dốc. Tại Hưởng thấy khó mà chạy hết dãy hành lang này... chân cậu cố lết đi.

Tại Hưởng ngoái lại sau... đám tội phạm đã đuổi sang đến đầu dãy hành lang này, nhưng cậu mệt quá rồi....

- Không cần cố nữa đâu em, chạy không nổi đâu!

- Sao phải khổ thế, vui vẻ với bọn anh đỡ mệt hơn dấy!

- Em như bị đói ăn ấy nhỉ? Mới chạy có chút đã không chịu nổi rồi?

Đám tội phạm đang tiến lại gần...Trông cả lũ cao lớn, lực lưỡng và khốn nạn...

Chúng đang tiến đến, rất gần Tại Hưởng. Cả lũ nhìn Tại Hưởng thích thú và cười nham hiểm. Tại Hưởng dừng chân! Không thể cứu vãn được nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top