Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin gửi đến Vick1230 , EXO_BWITAE123 , ThuHin715 và đặc biệt là jeonjeoniee . Jeon ới, tui edit fic này là vì cô là động lực á, sao tới chap 12, 13 là bỏ rơi tui vại.
_______________________
Phòng 101

Doãn Kỳ vẫn đứng như trời trồng với khuôn mặt tối sầm...

Y vừa bị từ chối sao?? Mà lại là từ chối bởi 1 đứa con trai đang rất cần giúp đỡ, đang thảm hại như sắp chết đến nơi. Là lần đầu tiên có 1 người con trai y muốn mà chưa thể có được! Tất cả những gì trong Doãn Kỳ lúc này là bực tức, khó chịu. Cũng lại là lần đầu tiên 1 người con trai làm cậu có cảm giác này. Sự bực tức ngày càng tăng lên...

Trên hành lang, Tại Hưởng vẫn bước chuệch choạc. Cậu không biết có thể sống thêm được bao nhiêu giây phút, nhưng sự lì lợm và tự tôn không cho phép cậu chiều theo ý Doãn Kỳ

Bỗng...

Từ phía sau, 1 bàn tay kéo mạnh Tại Hưởng quay lại và cứ thế kéo cậu đi 1 cách bạo lực. Tại Hưởng đã nhận ra là Doãn Kỳ! Nhưng cậu chẳng có tý sức lực nào để phản kháng, đành cứ để y lôi mình đi như lôi 1 con búp bê.

Rầm!!!

Cửa phòng 101 đóng rầm lại. Doãn Kỳ xô ầm Tại Hưởng vào tường, 2 tay túm chặt cổ tay cậu trận lên tường, trông y cực kì khó chịu và hung dữ:

- Em muốn làm ta phát điên lên phải không?.. Em muốn làm ta phát điên lên phải không? Không! Ta không thể chịu thêm nữa rồi!

Tại Hưởng nhìn Doãn Kỳ, rồi đưa mắt đi chỗ khác, vẻ không quan tâm. Doãn Kỳ thật không thể chịu đựng được hơn! Và vẫn cái cách bạo lực, Doãn Kỳ cúi xuống đặt môi lên môi Tại Hưởng! Y hôn mãnh liệt và chiếm đoạt, không cần biết Tại Hưởng có phản đối hay không, mà thực ra cậu cũng chẳng còn sức lực nào để kháng cự. Doãn Kỳ tiếp tục lần tay xuống, cởi khuy áo của cậu, tiếp tục cúi xuống hôn lên cổ, lên vành tai... Nhưng!!

Doãn Kỳ chưa kíp cởi hết hàng khuy áo trên bộ đồ giúp việc của Tại Hưởng thì... y khựng lại. Tại Hưởng đang từ từ trượt xuống và...ngã vào người y! Cậu bị ngất, có lẽ do kiệt sức!

Doãn Kỳ thấy mất hứng! Y tay vẫn đỡ người con trai ấy, miệng bật cười. Có lẽ chả bao giờ y nghĩ lại phải đi chiếm đoạt 1 người con trai theo cách này. Y quá quen với chuyện mình được phục tùng như 1 vị vua

- Được rồi, ta sẽ tha thứ cho em lần này, chỉ lần này thôi, và chỉ em thôi.......

Sáng!

Tại Hưởng tỉnh giấc, cảm thấy mình đang nằm trên 1 chiếc giường êm ái. Hình như cậu vừa ngủ 1 giấc dài và ngon, đã quá lâu mới được ngủ như thế. Nhưng đây là đâu?

Tại Hưởng mở mắt, điều đầu tiên cậu thấy là trần nhà cao và được chạm khắc tinh xảo. Cậu cố đẩy người dậy. Đúng như cậu nghĩ, cậu đã ngủ trên 1 chiếc giường nệm êm

Tại Hưởng đưa mắt nhìn xung quanh, cậu đang ở trong một căn phòng rộng, sang trọng, bài trí không khác gì nơi ở của 1 vị vua xa hoa.

Tại Hưởng bước xuống giường, đầu cậu còn hơi choáng.....

Căn phòng gây bắt mắt nhất với 1 chiếc tủ kính lớn trưng bày súng, những loại súng còn chưa xuất hiện trên thế giới, nhưng điều làm Tại Hưởng chú ý nhất là, trên 1 chiếc bàn gỗ ở 1 góc tường, có 1 khẩu súng nhỏ, ánh bạc, đẹp và lạ mắt được ghê trên 1 chiếc giá bằng thạch anh. Là khẩu K300!

Tại Hưởng đã đứng trước chiếc bàn gỗ, đôi mắt đầy tò mò nhìn khẩu K300, và tay cậu đang đưa lên với ý định thử sờ vào...

- Thứ đó không phải thứ em chơi được đâu! – 1 giọng nói quyền lực vang lên là 2 cánh tay từ phía sau vòng qua ôm lấy eo Tại Hưởng!

Doãn Kỳ hôn nhẹ lên tóc cậu, cảm nhận nhanh cái hương vị hấp dẫn và dịu dàng phảng phất trên cơ thể người con trai ấy, và tay y xiết chặt hơn

- Đêm qua ngủ ngon không, người đẹp ? - Doãn Kỳ thì thầm vào tai Tại Hưởng - Em đã làm ta bực mình đấy. Đêm nay thì không có lần thứ 2 đâu! Bây giờ, quản lí của ta sẽ sửa sang lại cho em và dạy em vài quy tắc. Đừng có bướng bỉnh quá, nếu em không muốn trở lại khu B làm việc!

Doãn Kỳ kéo Tại Hưởng quay lại, đưa tay vuốt nhẹ lên gò má cậu. Tại Hưởng hướng ánh mắt đi chỗ khác như không nghe. Doãn Kỳ chợt cười

- Em sẽ phải quen dần thôi. Ta có việc rồi! Gặp lại em ở phòng ăn vào buổi trưa nhé, người đẹp!

Doãn Kỳ quay người bước về phía cửa...

"- Alo? Tập đoàn thời trang Tille Fastytion xin nghe

- Ít nhất là 3 ngày, may thủ công cho tôi 50 bộ quần áo cao cấp. Tiền sẽ đc thanh toán vào tài khoản của các vị trong ngày hôm nay!

- Trong 3 ngày chúng tôi...

- Nếu sau 3 ngày chưa có hàng chuyển đến, đừng có kiện ai khi công ty của các vị phá sản! Tôi là Mân Doãn Kỳ, con trai Tuấn Chung Đông!

- A... vâng thưa ngài... kích thước của mẫu quần áo là...

Doãn Kỳ quay đầu liếc nhìn Tại Hưởng đang đứng trong phòng ngủ, vẫn ngắm nghía khẩu K300:

- ..." (Đừng hỏi tại sao, hãy hỏi Tại Tại số đo ba vòng😂. Hn không biết số đo, mà để số đo con gái thì...😖)

- Tóc cậu bị hư nhiều quá... - Tay quản lí của Doãn Kỳ, Sheeply, nâng từng mớ tóc của Tại Hưởng lên, xem xét. Cậu ngồi yên vị trên ghế trước gương, mắt nhìn đâu đó, không để ý lời tay quản lí

- Tôi sẽ cắt hết phần bị hư và tỉa lại... Cậu có vẻ không quan tâm lời người khác, cũng như không quan tâm mình bị đối xử ra thế nào? – Sheeply nhìn qua gương, thấy khuôn mặt với đôi mắt nâu vô cảm của Tại Hưởng, không thể phủ nhận, hắn thấy tim mình đập nhanh hơn trong lồng ngực khi chính đôi mắt nhìn thấy vẻ đẹp ấy. Hắn lập tức tập trung lại vào công việc để trấn an lại bản thân...

- Cậu cần biết 1 vài điều nếu muốn ở bên cậu Doãn Kỳ, tôi nghĩ cũng không được lâu đâu nhưng cậu nên biết để tránh những sự tức giận không đáng có của cậu chủ. Cậu Doãn Kỳ là người sẽ không để cho ai sống yên nếu làm cậu ấy tức giận. Là người coi kẻ khác là đồ chơi trog tay mình, coi đàn bà và đàn ông là con rối mua vui. Và cậu nên nhớ 1 điều quan trọng... Ở bên cậu Doãn Kỳ phải luôn luôn và sẵn sàng phục tùng cậu ấy, hoàn toàn không bao giờ có điều ngược lại! Khi giận dữ, việc cậu chủ thích làm là... giết người!

Trưa!

Tại Hưởng đẩy cánh cửa lớn ở phòng ăn khu A, cậu bước vào... Tay quản lí đứng chờ phía bên ngoài.

Đám giúp việc định cúi đầu chào nhưng đã kịp khựng lại khi nhận ra ai đang bước vào. Vài cô ngẩn mặt ra, vài cô suýt bật cười. Cô quản gia tặc lưỡi, bước lên.

- Thằng kia, đầu óc mày có vấn đề phải không? – Hoà Anh đang tiến lại gần cậu. - Cả sáng nay mày không lo làm việc mà biến đi đâu? giờ mày vác mặt vào phòng ăn 1 cách tự nhiên quá nhỉ?

Hoà Anh liếc xuống, nhận ra Tại Hưởng đang khoác 1 chiếc sơmi của đàn ông chứ không phải bộ giúp việc thường ngày, Hoà Anh cười khểnh:

- A, tao hiểu rồi, đêm qua mày không chịu được đến nỗi phải mò vào phòng "các anh" bên khu B chứ gì? Loại con trai như mày cũng chỉ đến vậy thôi

Tiếng cười thích thú của đám giúp việc vang lên. Hoà Anh đã đứng trước mặt Tại Hưởng, đưa tay túm lấy cổ áo cậu 1 cách thô bạo:

- Mày định sao? Không làm việc mà dám mò vào đây xin ăn sao?? Định xin ăn sao??? - Vẫn tiếng cười khinh khích đầy thích thú, Hoà Anh giật áo Tại Hưởng mạnh hơn:

- Mày câm rồi phải không? Có nói không? Nói không?...

Hoà Anh giơ bàn tay lên cao và cho Tại Hưởng 1 cái bạt tai mạnh, cậu ngã phịch xuống đất. Hoà Anh tiếp tục xốc áo Tại Hưởng lên, giơ tay cao nữa, nhưng lần này chưa kịp thì khựng lại...

- Cậu chủ! Chúc cậu chủ 1...

- Câm đi! - Giọng Doãn Kỳ khó chịu, y đang bước vào...

Hoà Anh lập tức bỏ Tại Hưởng ra, cúi xuống:

- Cậu chủ sang dùng bữa trưa ạ?

Doãn Kỳ - với vẻ mặt vô cùng thản nhiên - tiến lại phía Tại Hưởng và cô quản gia...

- Cô đang làm trò gì đấy?

Doãn Kỳ nhìn Tại Hưởng, cô quản gia nuốt khan, rồi trả lời tỉnh bơ:

- Đâu có đâu cậu chủ! Em đang dạy dỗ người làm chút thôi ạ!

- Dạy dỗ à? – Doãn Kỳ đưa tay quyệt nhẹ lên má Tại Hưởng, bên má hơi ửng đỏ vì cái tát.

- Vâng! Cậu chủ!

- Thế có cần ta... "dạy dỗ em chút thôi" không? – Y nhìn lại cô quản gia, vẻ mặt khá nham hiểm với nụ cười nửa miệng. Hoà Anh đơ người, đang cố đoán ngụ ý trong lời cậu chủ

- Em... em không hiểu cậu chủ nói gì...

- Không hiểu à... để ta cho em hiểu nhé...

Chát!!!!!!!!!

Đám giúp việc há hốc miệng! Cảnh tượng kinh hoàng ngoài sức tưởng tượng! Doãn Kỳ vưa giơ tay và... tát cô quản gia 1 cái long trời lở đất. Hoà Anh ngã nhào xuống đất sau cái tát không hiểu nguyên do, vẫn còn bàng hoàng, cô ta ngước lên:

- Cậu... cậu chủ? Sao cậu...

- Đang đói, cái vụ "dạy dỗ chút thôi" này cũng hay ho đấy! – Doãn Kỳ vẫn cười, và bỗng, mặt y tối sầm xuống, đôi mắt đáng sợ đưa xuống nhìn cô quản gia!

- Em có biết em đã phạm sai lầm gì lớn chưa cô - quản – gia - dịu - hiền?

- Em... em...

- Các người đã biết chưa? Hay thử vài cái tát như thế mới hiểu được? – Doãn Kỳ nhìn đám giúp việc, họ đang co rúm lại. Và tất cả cùg mở căng mắt ra nhìn cử chỉ và nghe 1 lời – kinh - thiên - động - địa của cậu chủ. Doãn Kỳ đưa tay khoác lấy vai Tại Hưởng:

- Không chỉ 1 lần, mà các người đã quá nhiều lần sai lầm. Các người vừa đụng đến... người – con – trai- của – ta đấy!

Đám giúp việc vẫn chưa hết sửng sốt, Hoà Anh thì thay vì đau vì cái tát chuyển sang... đau tim! Doãn Kỳ kéo Tại Hưởng đến bàn ăn. Tay quản lí đã bước vào từ lúc nào, kéo 2 chiếc ghế ra cho cậu chủ và... người con trai của cậu chủ ngồi...

Suốt bữa trưa, đám giúp việc cứng họng và cứng người nhìn Tại Hưởng ăn 1 cách thản nhiên...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top