Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 19

'Tớ ko có ý đó. Chỉ là... tớ và gia đình cậu đã sống vs nhau những 18 năm nên ko thể nhận lại là ko gặp chứ tớ ko muốn làm cậu buồn đâu. Cậu hiểu cho tớ vs hu... hu...' rồi cô ả nhào vào lòng mẹ cô khóc nức nở như bị ăn hiếp.

Ko phụ lòng cô ả, mẹ cô chính là vì tình cảm lâu dài mà mở miệng bênh 'Sao cô lại làm con bé khóc? Nó nói đúng. Cô chỉ mới về nhà đã muốn đuổi con bé ko đc gặp mẹ nó rồi sao? Cô học ở đâu, từ ai cái thói hư hỏng đó?' Và cô đáp lại rất dửng dưng 'Mẹ nuôi à, mẹ con nói mẹ kìa.'

Rồi Vy Vy cô quay qua hướng mẹ nuôi nói chuyện khiến gũơng mặt bà vốn trắng vì lớp phấn dày nay lại càng trắng thêm, còn lẫn cả màu xanh màu đỏ nữa. Bà phản bác 'Mẹ chăm sóc con, nâng niu con như thế vậy mà con lại nói vậy? Con mau xin lỗi mẹ con đi ko mẹ con giận.' 'Chăm sóc con, nâng niu con? Lúc nào vậy mẹ sao con ko biết, mẹ kể cho con nghe vs ạ.' Đi đôi vs lời nói là gương mặt khó tin và giọng nói tỏ vẻ ngạc nhiên lắm.

'Mẹ... Con nói gì vậy mẹ đã đi làm hàng ngày kiếm tiền cho con mà. Mẹ còn hàng đêm chăm sóc con khi con ốm. Mẹ khóc vì con con lại ko nhớ gì?' rồi nước mắt bà rơi xuống như thác, gương mặt phấn son của bà và cô 'bạn kia' lúc này đã lem luốc nhìn ko khác gì... ừm con ma.

Cô cũng chính lúc này chịu ko nổi sự giả tạo này nữa mà bộc phát tất cả ra bên ngoài 'Đúng, là tôi vu oan bà. Bà là người mẹ tốt nhất mà. Người mẹ mà khi còn nhỏ tôi đặt điểm cao khoe vs bà thì bà hất nó đi, khi lớn hơn 1 chút tôi biết bà ko thích tôi, nhưng tôi lại vẫn cố gắng học tập, làm hết tất cả việc nhà cho bà vui.'

'Đến cấp hai vì thấy nhà mình nghèo tôi đã chạy đi kiếm việc cho làm lấy tiền cho bà, cho tôi, cho việc học của tôi. Cố gắng để đến 1 ngày tôi nghe lỏm đc cuộc điện thoại của bà vs 1 người đàn ông, bà nói em đuổi khéo nó cho anh vui vẻ vs em nhé. Sau đó tôi cũng phối hợp bỏ ra khỏi nhà nhưng lát sau tôi quay lại thì...'

Đến lúc này cô đã bật khóc, cô khóc vì sự mất mác của bản thân và vì số phận của mình. Rồi cô hít 1 hơi thật sau nói tiếp 'Thì lại nghe đc 1 chuyện động trời, bà nói anh trả em tiền sòng phẳng em sẽ bán trinh tiết nó cho anh, em nói thiệt rồi bà lại tiếp tục làm cái công việc bẩn thỉu đang dang dở đó. Cũng may là tôi biết đc nên tìm cách trốn nếu ko có lẽ tôi sẽ thật sự mất đi sự trong trắng của mình. Tất cả những việc làm như thế có xứng đáng khiến tôi tôn trọng bà và gọi bà bằng tiếng MẸ hay ko?'

Chữ mẹ đã bị cô gằng cho đến mức xót xa, từ câu nói, từ cảm xúc, từ hành động của cô khiến ai cũng nhận ra và cảm thương cho cô. Nhưng điều đó lại khiến cô chán ghét, chán ghét vì sự thương hại của họ, chán ghét vì thế giới này. Suy cho cùng cũng vì họ mà cô ko thể tiếp nhận hay tin tưởng ai đc nữa. Haizz thật mệt mỏi.

Nếu nhìn khắp sảnh tiệc lúc này, ko khí hẳn là âm u, có tiếng chỉ trích nhỏ, có tiếng ly tách va chạm, có tiếng khóc của Vy Vy cô và có gương mặt đã tái xanh của 1 người phụ nữ, gương mặt trắng bệt của 1 người phụ nữ phác, gương mặt gối gắm của 1 bà lão và gương mặt tức giận của 1 cô gái đầm trắng. Đó ko ai khác là mẹ nuôi, mẹ hờ, bà cô và Bạch Ngọc Liên.

Mẹ hờ- thị bây giờ đang vô cùng rối rắm, thị ko ngờ con gái ruột của thị từ nhỏ đến lớn lại phải hứng chịu cuộc sống ko đủ ăn ko đủ mặc như thế. Thị cứ ngỡ nó dù gì cũng đc bạn thân thị chăm sóc, chắc sẽ no ấm, chắc sẽ đc chăm sóc đủ đầy. Thế mà khi thị nghe con nói thị lại ko thể ôm lấy xin lỗi con, thị cảm thấy hối hận, thị thấy tự trách bản thân vì những gì mình đã làm cho con. Phải nói là chưa có gì ngoài sự chán ghét của mình cho đứa nhỏ tội nghiệp này.

Mẹ nuôi- bà ta đang hậm hực trong lòng, thầm mắng cô vì sao lại có trí nhớ tốt như thế, vì sao cô lại ko để chỗ hở cho cô ta phản bác. Bà ta thậm chí ko thể mở miệng ngăn cản vì tất thảy mọi chuyện đều có thật, thậm chí còn nhiều chuyện động trời hơn nữa. Bà ta đang nghĩ cách giải thích cho mẹ nuôi con bà ta nên ko kịp nhìn kĩ gương mặt thị lúc này. Mặt thị đã từ trắng sang đỏ, đỏ sang tím, chứng tỏ thị đang ko ổn định.

Cô ả- Bạch Ngọc Liên thì đang trong lòng mắng mẹ cô ta ngu xuẩn, sao lại để cô nói ra nhiều điều như vậy. Cô ta cũng đang lo mẹ nuôi của cô ta sẽ tức giận mà đuổi cô ta đi, cô ta sợ phải xa khối vàng bạc mà cô ta hưởng thụ. Cô ta thậm chí quay lại lườm mẹ cô ta vài lần nhưng trong mắt bà ta thì lại thành quan tâm làm bà ta sung sướng vì đc con gái lo lắng cho mình. 

Cuối cùng cũng có người phá vỡ ko kí ảm đạm này, đó là thị, thị mặt tức giận nhìn bà ta 'Con tôi nói tất cả những điều đó có phải là sự thật? Cô giám nói dối nữa lời đừng trách tôi làm cho cô sống ko yên ổn.' 'Chị ơi, em chỉ... chỉ là... em...' 'Đúng quá nên cô ko nói đc chứ gì, thật uổng công phí sức tôi chăm sóc cho con gái cô từng tí. Thế mà cô lại hành hạ con gái tôi thành như bây giờ, cô có phải con người ko? Dù nó ko phải con cô thì cô cũng ko cần đánh đập, hành hạ nó cả tuổi thơ như thế? Con gái cô tôi thậm chí còn chưa từng mắng nó, luôn cho nó đủ thứ tốt. Vậy mà cô lại khiến con tôi ko đủ ăn đủ mặc cả quãng thời gian dài dằng dẳng, thậm chí còn muốn lấy mất sự trong trắng của nó, cô... cô có liệu là đàn bà ko, có hiểu đạo lí làm người hay ko?'

Bà ta hiện tại mặt đã xanh tái méc, miệng ko nói đc câu nào chỉ biết ú ớ vì lời nói của thị nhưng trong tâm thì đã mắng thị tiện nhân này tiện nhân nọ và còn mắng con bà ta sao ko giúp bà ta 1 câu.

Đáp lại sự mong đợi của bà ta là sự 'giúp đỡ' của con bà ta, cô ả nói 'Mẹ ơi, mẹ đừng trách mẹ con. Mẹ con cũng chưa làm gì cả mẹ đừng trách con nha mẹ.' "Ầm" Câu nói như sét đánh ngang tai bà ta, bà ta cứ ngỡ nó sẽ nói giúp gì bà ta nào... nó xin cho thị đừng giận nó. Con bà ta...

(Cuối cùng au cũng r chap mới. Sorry vì quãng thời gian trước ko ra chap làm mn đợi. Thưởng thức chap này nha mn *+.+*)




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top