Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Không Tên Phần 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 9

-Con xin lỗi mẹ. Lần sau con không làm thế nữa.- An Nhiên đưa mắt nhìn quanh phòng bệnh. Nơi này quen thuộc tới mức chỉ cần ngửi mùi cũng biết là đâu. Mùi thuốc sát trùng vảng vất nơi cánh mũi, bao trùm không gian là một màu sáng xanh vô vị. Nó ghét nơi này đến vô cùng.

Câu nói thốt ra trước khi AnNhiên kịp nhận ra người duy nhất trong phòng lại là chàng trai với mái tóc màu cafe đen, chiếc áo sơmi cậu đang mặc lem nhem màu máu, cavat được nới lỏng một cách vội vã, có lẽ cậu đã không rời khỏi đây từ tối qua.

-Mẹ tôi đâu?

-Đi làm một số thủ tục.

-Khánh... có sao không?

-Không.

-Còn Helen?

-Không sao. Đừng lo.

-ÔI!!!!!!!!!!!!!!!!!

Hoảng hốt.

Nhiên giờ mới nhận ra Thiên Ân đang làm gì. Cậu đặt một cánh tay bị rạch những vết chồng chéo lên bàn, tay kia chậm rãi đổ đều thuốc sát trùng lên đó. Hai hàng lông mày thanh tú như đôi cánh thiên thần đang dang rộng giờ chau lại. Trong đầu An Nhiên ẩn hiện hìn ảnh cơn bệnh tối qua, nó vung mảnh thủy tinh lên và Thiên Ân là người ngăn nó lại.

-Sao... sao cậu không để bác sĩ băng cho?- An Nhiên nói lí nhí đến chính mình cũng thấy khó chịu.

-Tôi tự làm được.

Giọng Ân vẫn đều đều không có chút trách móc hay tức giận, cứ như người gây ra những vết thương kia là một người dưng nào đó chứ không phải người đang đứng trước mặt cậu. Thế nên An Nhiên càng thấy có lỗi, thà cậu cứ la hét, chửi bới, tức giận như bao người khác còn hơn.

Nó dò dẫm bước lại, định giúp khi thấy cậu đang khó khăn buộc gạc bằng một tay.

-Đừng chạm vào tôi.

Lại câu nói đó, lần này không còn băng lãnh, không còn khắt khe như lời nói tối qua cậu đã nói với Helen, chỉ là một câu cầu khiến đơn thuần nhưng nó có tác dụng đẩy người ta ra xa tới vậy.

-Tôi xin lỗi.

-Biết mình phải xin lỗi thì cậu đừng làm vậy.-Thiên Ân lơ đãng nói, vẫn đang cố buộc gạc bằng một tay.

-Tâm thần phân liệt. Tôi không kiểm soát được.

-Nhưng trước khi cơn bệnh ập đến cậu đã để mặc bản thân thỏa sức giận dữ phải không?

Ân giờ mới buộc được và ngước lên nhìn An Nhiên. Bỗng An Nhiên không chịu nổi đôi mắt đó mà nhìn đi hướng khác. Từ trước tới giờ, mỗi khi tỉnh lại, nạn nhân của nó thì la lối, người thân của nó thì buồn bã, vuốt ve. Chưa một ai như người này cả. Họ không bao giờ nghĩ nó có đủ tư cách để hiểu. Cậu nói đúng. Nó để mặc, không kiềm chế cơn giận dữ. Nếu nó cố kiềm chế một chút, thì cơn giận không kéo đến và sẽ chẳng có gì xấu xảy ra cả.

Cánh cửa phòng bệnh bật mở vội vàng, cả hai nhìn về hướng chú Phúc sốt sắng bước vào.

-Thiên Ân. Vé máy bay đây, Hai đứa đi đi. Ân sắp xếp ổn thỏa rồi về giải quyết mọi chuyện. Tạm thời không ở đây được, nhà báo đang làm ầm lên.

-Cháu không đi. Sao cháu phải đi? Cháu làm cháu chịu.

-Cháu chịu? Một hoa sĩ mới nổi danh như cháu chịu được mấy phần? Hay lại làm loạn lên với cánh nhà báo để họ xâu vào bới móc công ti?

Lời chú Phúc nói không phải không có lí. Tất cả mọi chuyện là do nó gây ra, giờ chẳng còn tư cách mà lèo nhèo tranh cãi với ai cả. Cách duy nhất là im lặng, và ra đi.

�B��B�����

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top