Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Không Tên Phần 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 22

-Khải Vy ơi Khải Vy!!!

An Nhiên nhảy chân sáo vào phòng trọ của Vy, niềm vui của nó cứ như muốn tung tóe ra, mặc dù chẳng rõ lí do là gì cả.

Nhiên bất ngờ đến làm Vy giật mình luống cuống tắt máy tính, dấu tấm danh thiếp xuống chồng sách dưới bàn.

-Cậu đến đấy à?- Giọng của Vy rõ ràng không tự nhiên, nhưng An Nhiên không để ý đến điều ấy, sáng nay Vy bận không đến trường quay cùng nó được, nên đã một ngày không gặp Vy rồi, nó thấy nhớ.

Thấy Nhiên không hề phản ứng, hai tay vẫn bíu lấy khuôn cửa, chân trái đưa ra sau đung đưa vui vẻ, Vy nghĩ Nhiên cũng chẳng thấy gì bất thường, liền lấy lại giọng ngây thơ.

-Cậu đã làm tốt đấy! tớ xem video phỏng vấn bí mật ô mai trên web cậu rồi.

-Hì.- An Nhiên cười tít mắt, không chỉ vì buổi ghi hình thành công, mà vì nhớ lại giây phút nhìn thấy Thiên Ân bất ngờ như một phép màu vậy.- Chở tớ đi chơi nhé!- cũng phải hưởng thụ một chút sau khi làm tốt điều gì chứ.

-Ừm.

Được Vy chở trên chiếc xe đạp mini trắng toát làm An Nhiên thích thú cực kì. Nếu cảm giác khi ngồi trên chiếu xe phan khối lớn của Khánh như được đuổi theo gió thì cảm giác ngòi trên xe đạp của Vy như được hòa cùng gió. An Nhiên dang cả hai tay cảm nhận gió vuốt ve từng tế bào da. Giờ là mùa đông, nhưng hôm nay có nắng, nắng vàng ươm hanh hao trải dài trên con đường hẹp. Dưới chiếc mũ rộng vành, hai má An Nhiên ửng hồng lên vì nẻ. Chưa bao giờ nó thấy mình yêu đời đến thế. Phải chăng vì có bạn ở bên?

-Dừng lại Vy ơi!- An Nhiên giật giật áo Vy, chỉ tay vào cô ma-nơ-canh trong một shop thời trang bắt mắt.- Đẹp không?- nó nhìn Vy, chờ đợi.

-Đẹp.

-Vào đây với tớ!- An Nhiên hào hứng kéo tay Vy, không để cô bạn kịp dựng xe làm chiếc xe đổ rầm xuống đất.

-Thử đi!- nó nhìn Vy, rồi quaysang chị nhân viên- lột ra đi chị.

-Sao lại là tớ?

-Vì nó hợp với cậu.

An Nhiên khoanh hai tay, dáng vẻ không muốn nói thêm gì nữa(cái này chót lây tứ ai đó rồi). Trong khi Vy vào phòng thử đồ,An Nhiên đi loanh quanh chọn thêm vài bộ cho Vy, thỉnh thoảng thấy mấy bộ quá hở hang, nó không ngần ngại đưa tay kéo rồi rụt mạnh tay lai như cầm phải một miếng rẻ bẩn, miệng suýt xoa "dễ sợ quá" làm cô nhân viên cau mày như muốn ném nó ra khỏi cửa.

Cuối cùng cũng chọn được thêm hai bộ, toàn màu hồng và trắng. Nó chưa bao giờ tự mua đồ, lần đầu mua đồ lại là mua cho cô bạn đầu tiên trong đời.

-Hợp vơi cậu lắm!- An Nhiên trả tiền rồi đung đưa áo váy cùng phụ kiện, mỉm cười cùng Vy bước ra.

-Nhiên... cậu... đừng tốt với tớ qúa.

-Tại sao?

-... Vì nhỡ sau này tớ có làm gì xấu với cậu, tớ sẽ buồn tới chết mất!

-Không. Vì tớ yêu quý cậu, nên những việc làm của cậu cho dù xấu tớ cũng cho là tốt!-An Nhiên nói thật lòng mình. Cô bạn này, ngay từ lần đầu gặp nó đã muốn ở bên, và đói với nó, cô bạn với đôi mắt buồn luôn chỉ biết nhìn xuống này thánh-thiện-tuyệt-đối, choc ho dù cả thế giới có quay lưng lại với cô, thì nó cũng không bao giờ làm thế.

Vy bất ngờ mở to đôi mắt, đôi mắt to giờ long lanh chút nước. Tâm hồn An Nhiên, thật quá giản đơn, mà đã là con người, những tâm hồn quá giản đơn sẽ được cho là kì dị.

Nhưng tâm hồn kì dị đó giờ lại làm Vy thấy mình thật nhỏ nhen. Cô thôi không nhìn vào gương mặt thuần khiết ấy, để tránh giọt nước ở khóe mi trào ra nhiều hơn.

-Ủa? tuột xích à?- có lẽ là cú đổ vừa rồi làm xe đạp của Vy tuột xích.

-Tuột xích là cái gì?-An Nhiên không biết đi xe đạp, dĩ nhiên không biết lúc nào xe dở chứng.

-Là thế này.- Vy đạp một vòng pê-đan, hộp xích vang lên tiếng lọc xọc bất lực mà bánh xe không hề quay.

-À! Có nghĩa là không đi được.

An Nhiên ngồi phịch xuống vỉa hè nhìn Vy loay hoay với xe đạp. Nắng ngoài tời rất ấm, gió lại thổi rất nhẹ, trong công viên cạnh bờ sông, những bông hoa cúc cánh bướm nở vàng rực rỡ, vừa trong trắng, vừa hoang dại. An Nhiên ngắm kĩ cô bạn bên cạnh, đôi mắt to với hàng mi dài núp sau cặp kính Nobita nhút nhát, đôi mắt đó lúc nào cũng ươn ướt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo với một vài đốm tàn nhang trên má. Không đẹp, nhưng nhìn rất hiền lành và yếu đuối. Cảm giác ngồi cạnh Vy, không hiểu sao luôn giống với cảm giác ngồi cạnh Khánh.

-Nếu tớ là con trai tớ sẽ yêu cậu đấy!- An Nhiên tựa đầu trên gối ngắm Vy và nói

-Ngốc!- Vy cười.

-Không sửa được hả cậu?

-Ừ. Làm sao đây?

-Đơn giản!-An Nhiên lục túi lấy điện thoại, chẳng phải Thiên Ân đã về sao? Cả một tuần nay không làm phiền cậu. Gì chứ việc quấy quả Thiên Ân thì nó là giỏi số một.

-Tôi nghe?

-Cậu đang ở đâu?

-Công ti.

-Tới đây đi.

-Đây là đâu?

-Đối diện với cổng công viên xanh ấy.

-Làm gì?

-Xe đạp của tôi bị hư, tôi không biết về bằng cách nào.

-Cậu làm gì có xe đạp?

-Của bạn.

-Được rồi. Chờ ở đó 5 phút.

Cúp máy. Xong. Việc gì có Thiên Ân cũng sẽ đơn giản. AnNhiên cũng thấy mình đang "lạm dụng chức quyền" quá mức, mà quan trọng là Ân luôn "tự nguyện"

5 phút sau Ân đến. Cậu luôn đúng giờ tới từng giây. Chiếc KIA quen thuộc phanh két. Cửa xe mở và Thiên Ân bước ra. Lâu lắm rồi Nhiên chưa nhìn lại hình ảnh này, mà không, 1 tuần, chính xác là chưa tới 1 tuần.

Cậu bước khỏi xe, bóng đổ dài trên đường, mái tóc màu cafe đen gợn sóng tự nhiên rung theo gió thật quyến rũ, đôi mắt đồng màu nhìn thẳng ánh lên vẻ mạnh mẽ tự lập, đôi lông mày thanh tú dù hơi nhíu lại nhưng cả khuôn mặt đẹp như tạc tượng vẫn toát ra vẻ điềm nhiên. Ân sải từng bước trên đôi chân dài tới chỗ An Nhiên, ở cậu luôn toát ra khí chất thanh thoát như một thiên thần, và giờ thiên thần đứng trước mặt nó:

-CẬU-QUẬY-ĐỦ-CHƯA???- Thiên thần gãy cánh rơi tõm xuống là tên trợ lí khô khan cứng ngắc.

Không thể nhìn vào đôi mắt ấy lâu hơn nữa,An Nhiên liếc sang chỗ khác, mím môi để hai má phồng lên tỏ vẻ tội nghiệp.

Vẻ mặt gì thế này? Ân thấy nhiệt độ cơ thể tăng lên đột ngột và con tim bỗng chốc run lên bần bật. dưới cái nắng nhẹ mùa đông, hai mà An Nhiên phụng phịu hồng lên, tay gãi gãi đầu ngây thơ vô số tội.Cho dù công việc có bận rộn đến thế nào đi nữa, cho dù yêu cầu của An Nhiên có vô lí thế nào đi nữa, thì khi nghe giọng nói đó trái tim cũng tự xếp giáp quy hàng.

Ân chuyển hướng sang chiếc xe sóng soài dưới đất, hi vọng Nhiên không thấy đựơc giây phút mặt cậu đỏ lên như tên ngốc.

An Nhiên quay sang Vy nãy giờ ngây ngốc một cách bất thường, thỏ thẻ vào tai Vy:

-Thiên Ân đấy. Không phải người đâu, robot đấy.

Không thấy Vy phản ứng, Nhiên huých nhẹ tay Vy. Bị bắt gặp rồi, Vy bối rối nhìn xuống mũi giày mình:

-Trợ lí của cậu... ai cũng đẹp thế sao?

-Một thôi. Một tên là đủ rắc dối rồi.

Thật ra thì ngoài việc quá chính xác trong công việc ra, Ân chẳng bao giờ gây rắc dối cho An Nhiên, nhưng điều ngược lại là một mệnh đề luôn đúng.

Vy không bao giờ tin tiếng sét ái tình trên đời có thần Cupid. Nhưng tới hôm nay thì quan niệm đó hình như bị thay đổi. Ngay khi người con trai ấy bước ra, mọi thứ xung quanh lung linh đến lạ, nắng cũng vàng hơn, trời xanh hơn, cuộc sống tươi vui hơn. Không chỉ vì người đó đẹp, không chỉ vì khí chất khác người. Có cái gì đó làm con tim lỡ nhịp rồi thổn thức mãi không yên. Ngay cả lời nói đầu tiên cô được nghe từ người ấy, cho dù có chút đanh lại, nhưng không dấu được vẻ quan tâm hiện rõ, rất tiếc nó không dành cho cô, mà dành cho cô bạn ngờ nghệch bên cạnh. Cô ước gì mình mới là người được nhận.

-Xong rồi đấy!- Giọng Ân vang lên bên cạnh.- Có cần tôi chở về không?- Ân nhìn An Nhiên.

-Không, Đi xe đạp thích hơn.

-Có gì không ổn thì gọi tôi.Trời về chiều sẽ lạnh đấy.- Ân tháo chiếc khăn quàng quấn lên cổ An Nhiên, hành động vô thức này làm cả hai đều ngại ngùng.

Sững sờ trong giây lát, An Nhiên chợt nhớ ra có điều gì đó quan trọng. Phải rồi, phải khoe bạn mới chứ.

-Thiên Ân! Đây là Khải Vy! Bạn-của-tôi!!!- Nó nắm tay Vy giơ cao như người ta giơ một chiếc cup vàng và gọi với theo Ân.

Ân quay đầu, mỉm cười ấm áp. Vy thoáng chốc nghĩ nụ cười đó dành cho mình thay lời chào hỏi, tim muốn vỡ tan vì xúc động. Nhưng không, Ân chỉ mỉm cười, vì tháy An Nhiên hạnh phúc hét toáng lên với vẻ mặt như nắm lấy cả thế giới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top