Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Không Tên Phần 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 42

-Á!!!- An Nhiên bật dậy, thở dốc. Cơn ác mộng Thiên Ân nằm trong vũng máu lại ùa về. Nhưng lần này làm nó sợ hơn bao giờ hết.

Đầu nó mơ hồ nỗi bàng hoàng khi nhớ lại nhũng gì đã sảy ra. Một màu u tối. Nó cố gắng nhìn, nhưng càng nhìn càng thấy tối và càng làm đôi mắt đau nhức tới khủng khiếp.

-Tối quá. Thiên Ân ơi? Phải làm sao? Tôi không thấy gì hết? Thiên Ân?

Nó cố hết sức đưa tay quờ quạng xung quanh mong tìm được một điểm tựa.

Một bàn tay nắm lấy đôi tay nó đang chới với trong không trung.

-Tớ đây.

-Ơ! Thiên Ân đâu Khánh?-K hiểu sa nó lại hi vọng bàn tay Thiên ÂN sẽ nắm lấy tay mình. Chứ không phải là bất kì ai khác.

Người đầu tiên An Nhiên gọi tên, lại là Thiên Ân sao? Không còn là cậu nữa sao? Từ bao giờ là như thế? Từ khi cậu ở cạnh quá lạnh nhạt hay từ khi người kia xuất hiện quá ấm áp?

-Thiên Ân đâu?- An Nhiên nhắc lại.

-Không biết. Từ khi cậu vào đây không thấy thằng đó đến.- Khánh trả lời đắng ngắt.

Không thấy tới. Là do vết thương của cậu quá nặng à? Hay thật sự cậu chẳng quan tâm? An Nhiên tự bực bội với chính bản thân mình. Nó dã không thể nén được một nỗi thất vọng dâng lên trong tim.

...Thiên ÂN đã không đến...

-An Nhiên? Có nghe tớ nói không? Cậu đau à?

-Tớ đau.

-Để tớ gọi bác sĩ.

-Không.- An Nhiên kịp giữ cổ tay Khánh.

Ừ. Đau. Nhưng so với bao nhiêu lần khác thì không thấm thía vào đâu hết. Một ý nghĩ điên rồ ùa đến, đừng gọi bác sĩ, để nó đau đến chết luôn đi, cho Thiên Ân hối hận, cho cậu ta dằn vặt. Nhưng chết bây giờ thì uổng lắm. Chết vài ngày thôi. Rồi tỉnh dậy nhìn cái mặt đau khổ của Thiên Ân. Nhưng mà... Nếu nó chết cậu có buồn không? Nó thở dài. Thiên Ân đã không đến.

***

Căn phòng rộng như một cung điện càng làm nổi bật sự đơn độc của cô gái ngồi đó. Cô gái có đôi mắt của nữ thần Hera, đang âu yếm vuốt ve một con diều hâu trắng. Nghe tiếng bước chân đều đặn và chậm rãi trên nền đá lạnh lẽo, cô không hề quay lại như biết chắc ai sẽ đến.

-Jodie vẫn nghe lời em. Thiên Ân nhỉ?

-Tại sao em ở đây?

Câu hỏi vừa lạnh lùng, vừa pha chút đau sót thốt ra chậm rãi. Cô gái mỉm ời, tay vẫn không ngừng vuốt ve con diều hâu trắng.

-Vì-ở-đây-có-anh.

Cô ngước lên, lướt đôi mắt khắp khuôn mặt Thiên Ân, vẫn một nụ cười trên môi- nụ cười của người đứng trên tất cả.

-Một món quà sinh nhật muộn. Em chưa muốn giết cô ta. Vì cô ta quá ngu ngốc.

-Thảo Linh!

-Cô ta có thích nó không?

-Thảo Linh?

-Anh! Cô ta có thích nó không? Anh có thích nó không? Thảo Linh chết rồi. Chết từ sau khi anh đi rồi.Giờ em là Băng

-Quên-anh-đi.

Thảo Linh vụt đứng dậy, con diều hâu trắng trên cánh tay vút bay lên cao. Cô tiến lại gần Thiên Ân, đưa những móng tay đỏ chót vuốt lên má cậu, nhẹ nhàng, nhưng chứa một sự chiếm lĩnh mãnh liệt. Nụ cười trên khuôn mặt đó biến mất.

-Quay về bên em.

Thiên Ân đau khổ nhắm hờ đôi mắt, cô gái cậu đã từng yêu như thế, đã từng hi sinh tất cả như thế. Giờ vì cậu mà trở thành thế này sao?

-Quên anh đi. Và dừng trò chơi của em lại

-Không. Trái tim anh- ai muốn cướp khỏi tay em. Người-đó-phải-nhận-lấy-cái-chết.

X16JIST���R

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top