Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Không Tên Phần 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 54

An Nhiên ngồi nghiêm chỉnh trên một cái ghế trong cánh gà. Trong bộ trang phục Gothic Lolita, nó trông như một con búp bê cổ điển giưa rừng người hiện đại. Vẫn là chẳng giống ai. Mọi người bận rộn và ồn ào, cái tiếng ồn ào của công việc bao giờ cũng làm cho nó như muốn điên lên. Nó bực bội quay sang Ân đang đứng cạnh:

-Tôi không thích chỗ này. Lát cậu lên kia hộ tôi nhé. Cậu đại diện công ti hợp hơn tôi đó. Mà tác giả cũng chỉ để làm cảnh thôi.

-Ngốc!- Ân đưa bàn tay lên xoa đầu nó, chẳng nói được gì nhiều hơn, vì vết thương đang quặn lên buốt nhói.

Cậu tìm một góc khuất giấu An Nhiên lau đi mồ hôi túa ra trên gương mặt đang dần nhợt nhạt. Nhấc một bên áo vest lên, Ân mệt mỏi nhìn một khoảng áo sơ mi trắng đã thấm đỏ vì máu rịn ra từ vết thương trên lưng.

-Chuẩn bị xong cả chưa?- Giọng nói này, Ân biết.

-Dạ rồi, thưa cô.- Giọng này, Ân cũng biết.

-Nhớ là phải vào đúng chiếc ghế có dòng chữ nguyên tác. Rõ chưa?- Thêm một nụ cười, tiếng cười này vẫn trong trẻo như ngày nào, không một chút sợ sêt, không một chút đắn đo.

-Vâng. Nhưng...

-Cậu làm hay tôi làm?

-Dạ không. Lời nói của cô là mệnh lệnh đối với tôi.

Ân cười nhạt, đẩy lưng ra khỏi bức tường lạnh lẽo , cậu cài kín áo vest và tiến lại chỗ An Nhiên.

-Tôi sẽ thay cậu lên trên đó. Ngồi ngoan ở đây nhé!

-Ừ. Lên đó cũng ngồi ngoan nhé.

Thiên Ân mỉm cười,nhìn lại một lần gương mặt trong sáng, cô bé này trông thật hồn nhiên, và chẳng có lí do gì cậu lại làm mất đi sự bình yên thuộc về cô cả.

-Nếu tôi ngồi không ngoan, cậu có giận tôi không?

-Hả?- An Nhiên tròn mắt, vẫn không hiểu được ý nghĩa trong câu nói của Ân.

-Không có tôi. Cậu sẽ bình yên chứ?

An Nhiên bất động nhìn sâu vào đôi mắt Ân. Hai câu nói với hai sắc thái khác nhau làm nó ngỡ ngàng, trong mắt Ân- là một tia hạnh phúc, nhưng bao vây nó, vẫn là một vực thẳm của nỗi đau. Cứ như thế cho đến khi Ân luồn tay qua tóc nó, chạm vào má nó, rồi đặt lên trán nó một nụ hôn. Rất nhẹ. Rất lâu. Rồi cậu bước đi. Có muốn cũng không thể giữ lại được.

*

Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sang, vị trí của Băng là chiếc ghế chính giữa. Cô lạnh lùng đi về phía ấy, trong lòng thích thú tưởng tượng cảnh tiếp theo cho chiếc ghế đằng sau.

Bất ngờ điện thoại reo, là tin nhắn. Từ Ân.

Để anh kết thúc trò chơi của em.

Quay phắt lại phía sau, không cần suy nghĩ dù chỉ một tích tắc. Thảo Linh lao vào Ân, hai người cùng ngã về một phía.Chiếc ghế bị động mạnh. Đổ nhào.

RẦMMMMMMM!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!- Chiếc đèn chùm nặng nề lao từ trần nhà xuống nơi mà một giây trước là cái đầu của Thiên Ân.

Mọi người hốt hoảng, nhớn nhác xung quanh hai người. Băng đã bất tỉnh.

Và hết sức bất ngờ, cô ta trừng mắt, giống như một hệ thống đèn led đang mất điện lại tự dưng sáng lóe lên. Khuôn mặt giờ mới có cảm xúc trở lại, một thứ cảm xúc hỗn độn.

***

An Nhiên vẫn chưa hết bàng hoàng, ngồi trên xe, nhìn người bên cạnh, lòng nó quặn lên đau nhói, có bao nhiêu thứ cảm xúc đang dày vò trong cậu, và trong những cảm xúc ngột ngạt ấy, không thể không có nỗi dằn vạt với người con gái mà cậu đã từng yêu.

-Khi nãy tôi chưa trả lời câu hởi của cậu. tôi muốn nói là, tôi sẽ rất giận nếu cậu không ngoan và làm theo ý mình như vậy, sẽ rất giận nếu như cậu rời bỏ tôi. Còn nữa tôi sẽ... không thể bình yên nếu như không có cậu.

An Nhiên vẫn chống cằm nhìn ra cửa sổ. Nó nói rõ ràng từng tiếng, không biết nói cho cậu hay nói cho mình nghe nữa. Chỉ để chắc chắn một điều rằng: cậu đang ở đây, bên cạnh nó.

Ân đưa một tay xoa đầu An Nhiên thay tất cả lời nói, nó cảm nhận được sự mệt mỏi nặng trịch gằn lên trên bàn tay cậu. Xe bất ngờ đỗ xịch trước một con đường mà nó chẳng biết tên, Ân bước xuống, thều thào địa chỉ nhà An Nhiên với bác tài xế. Rồi cậu mỉm cười chào nó, cái kiểu cười chỉ khiến người bên cạnh biết rằng cậu đang gắng gượng huy động mọi sức lực chống chọi với cơn đau.

An Nhiên cũng không biết vì sao mình tới đây.Bóng dáng lúc ấy của Ân thôi thúc nó đi theo cậu. Xe lăn bánh một lúc nó bảo bác tài dừng lại rồi lăng lẽ đi theo Ân. Đên đây thì mất hút- Bệnh viện tâm thần.

Nó dò dẫm đi qua các hành lang, các phòng bệnh, không khí ngột ngạt với anhs đèn tuýp sáng lóa, đâu đây tiếng khóc, tiếng cười, tiếng hét như trong nhà trẻ của một khu tị nạn.Nó bất động trước mọt phòng kín có cửa sổ kính thấy được bên trong. Thấy Băng. Cô ta tiều tụy trong bộ quần áo bệnh nhân, tóc tai rối bù đang lầm bầm một cái tên hai chữ.

-Mày thấy chưa? Mày thấy nó chưa thằng khốn nạn? Tao đã bảo mày đừng có lại gần con gái tao. Thứ không cha không mẹ như mày, mày đã làm gì tốt cho nó chưa?

Những lời rủa xả tục tĩu văng không ngừng từ khuôn miệng của một quý bà sang trọng, bà ta vừa vật vã, vừa cấu xé người con trai trước mặt. Người con trai đó đứng như bức tượng, không phản kháng và cũng không hề có ý định phản kháng. Thiên Ân cứ đứng như thế như sự tự trừng phạt sau những việc mà cậu đã cố không để chúng xảy ra, và khi chúng sảy ra, chính cậu là người đau nhất.

An Nhiên phút chốc run lên, gang bàn tay toát mồ hôi lạnh. Nó thường bị như vậy mỗi khi muốn bảo vệ bản thân và nó biết có chuyện gì sảy ra sau khi những biểu hiện kia kéo đến. Nhưng nó phải bảo vệ Thiên Ân. Phải bảo vệ cậu. Vì cậu thật ngốc. Nó kiên quyết tiến đến chắn trước mặt cậu, đối mặt với quý bà đang ra sức rủa sả.

-Thưa bác. Không phải lỗi tại cậu ấy. Không phải lỗi tại Thiên Ân. Cậu ấy đã rời khỏi con gái bác, đã tìm cuộc sống mới, đã nhẫn nhịn tất cả những gì con gái bác gây ra với cậu ấy và những người cậu ấy yêu thương. Mọi chuyện đã sảy ra và không ai muốn thế cả, bác hãy lo chăm sóc con gái bác thay vì tìm người để trút hết mọi đau khổ.

An Nhiên nói một hơi dài không ngừng nghỉ, không nói lắp, không có biểu hiện cứng lại từ các cơ.Nó đã làm được! đã có thể diễn đạt ý kiến của mình để bảo vệ người nó yêu thương.

Một người đàn ông trung niên tiến lại đỡ người đàn bà khi nãy rời đi. Chỉ còn lại hai người. An Nhiên quay lại phía Ân, nhận ra cậu đã nhìn mình khá lâu.

-Tôi làm tốt chứ?

-Rất... tốt!

Câu nói của Ân đi kèm một nụ cười yếu ớt nhưng hạnh phúc. Rồi cậu ngã sụp xuống nền gạch lạnh, trong đầu chỉ còn khuôn mặt thuần khiết của ai kia.

y���e��

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top