Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Không Tên Phần 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 5

Chiếc xe hơi đen đỗ xịch trước cổng khi bố và An Nhiên đang chuẩn bị tới trường. Một chàng trai bước ra, thân hình cao và thẳng như cây phong trước gió, ánh nắng ban mai chiếu chênh chếch phía sau làm nền cho gương mặt đẹp dến ảo hoặc. Không nói mà cả bố và con đều há hốc miệng ra. Cho tới khi cậu ta lễ phép chào bố, nó mới nhận ra đó là ai. Khép miệng chấm dứt cách ngạc nhiên khiếm nhã trước người lạ, nó khịt mũi quay sang nói với bố:

-Bố. từ nay trở đi con đi học với bạn này, bố không phải chở con nữa đâu.

Không cần thiết phải nói sự thật, rằng chẳng có gì tốt đẹp cả đâu, chỉ gần giống như việc một con thú hoang hung hãn thì cũng cần một cái xích chắc chắn, thế thôi. Không thấy bố thắc mắc gì, miệng bố vẫn há ra kinh ngạc như có thể nhét vừa một quả trứng.

An Nhiên không muốn ngồi cạnh người lạ, cảm giác người ta có thể nhìn thấy mình thật sự nhột nhạt và khó chịu lắm, nên nó tự mở cửa xe ngồi lên ghế sau. Trên xe nó nhấp nhổm nhìn ra đường, vẫn bịt khẩu trang kín mặt và kéo sâu hơn chiếc mũ rộng vành của mình, người kia dù đẹp đến đâu cũng không làm nó đủ tò mò để nhìn dù chỉ là một lần, với nó con trai trên thế giới chỉ có mình Khánh thôi.

-Dừng ở đây được rồi!- xe đã tới cổng trường, và An Nhiên nghĩ tới đây mình tạm thời được tự do. Nhưng chiếc xe vẫn tiếp tục lăn bánh vào tới tận bãi đỗ xe trong trường,

-Tôi bảo dừng ở ngoài cổng trường mà.

Bây giờ người lạ mới ngước lên, nhìn thẳng vào gương chiếu hậu:

-Cậu tưởng một mình cậu phải đi học à?

Đôi mắt trong gương chiếu hậu có cái gì đó làm mọi sự cáu kỉnh tron long nhiên ngoan ngoãn nằm yên một chỗ.

Một đôi mắt lạnh. Giống như phủ bởi ngàn lớp băng. Là tại đôi mắt đó hay tại tại lần đầu tiên nó nói chuyện với một chàng trai không phải là Khánh?

Dù không muốn nhưng phải thầm công nhận ông giám đốc khả kính của nó luôn sắp xếp mọi việc thật hoàn hảo. Ông ta tìm đâu ra một người thế này? Vừa kiệm lời, vừa kì lạ, lại còn học chung một trường với nó nữa. Đúng là một sự lựa chọn hoàn hảo để ngăn chặn mọi hành động điên rồ nêu chúng có dịp ngoi lên.

Lướt qua cậu ta đang bước ra từ bãi đỗ xe, An Nhiên cố tình dừng lại, nói đủ cho hai người nghe:

-Đừng tỏ ra quen biết tôi ở trường.- Cụt lũn và lộn xộn, mỗi khi cố gắng bày tỏ ý kiến của bản thân với người lạ, câu cú đột nhiên lủng củng như thế. Nhưng dù sao cậu ta vẫn hiểu, và gật đầu. Hai người tiếp tục bước qua nhau.

***

-Về mất rồi em ơi!- An Nhiên nghe tiếng bố chạy sộc vào nhà bếp.

-Về rồi à? Em bảo để em ra rình xem sao mà anh không cho.- giọng mẹ đáp lại tiếc nuối như bỏ lỡ cả tập phim hay.

-Ngày mai nó lại đến đón bé Nhiên đi học.- bố nói, tiện tay bốc luôn miến thịt cho vào miệng để thêm năng lượng mà tô vẽ. Hành động này thường ngày sẽ được mẹ tặng một cái tét vào tay, nhưng hôm nay mẹ vẫn hướng ánh mắt mơ màng nhìn bố.

-Sao anh biết?

-Con bé nói. Em sẽ há hốc miệng ra cho xem. Chưa thấy thằng bé nào mà đẹp trai và lễ phép như thế.

-Bố mê trai!!!-Giờ Nhiên mới có dịp lên tiếng, nhưng không ai quan tâm lắm tới lời nó nói.

Mẹ ngừng tay, xoắn thành một vòng quyết tâm.

-Ngày mai nhất định em sẽ đứng chờ ở cổng!

B��B�����˻�

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top