Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nghĩ muốn tránh gặp Sở Việt, kỳ thật so với tưởng tượng càng dễ dàng hơn.

Trên thực tế, ngoại trừ trước sau khi lâm triều mỗi ngày có khả năng gặp nhau ra, ngày thường hai người bọn họ rất khó gặp nhau — đều là thần tử trẻ tuổi được trọng dụng, Tư Đồ Duyên Khanh tại hộ bộ, Sở Việt có công việc Thú Vệ sư thay phiên cùng với chuyện phải xử lý ở Xu Mật Viện. Hai người đều bận rộn, trừ phi có dụng tâm ước hẹn, nếu không căn bản rất khó gặp đối phương trong tình huống bình thường, càng miễn bàn đến chuyện tiến thêm một bước nói chuyện với nhau......Hai lần trước sở dĩ hai người có thể tìm được cơ hội lén gặp mặt, thậm chí gợi ra sự kiện hậu tục liên tiếp, cũng đều là do Sở Việt cố ý dàn xếp, chỉ là vài lần trước là Sở Việt lấy tâm tính vô tâm, nhưng trước mắt Tư Đồ Duyên Khanh cố ý muốn tránh, mọi chuyện tự nhiên không thể so sánh nổi.

Ngoại trừ đoạn đối mặt ngắn ngủi lúc lâm triều, Sở Việt tuy từng cố tình như trước kia mai phục chờ người, nhưng nào đoán trước được Tư Đồ Duyên Khanh không cố ý tìm bạn bè đi theo, mà lại trước đó đã tìm người đến tra xem con đường hắn << mai phục >> là ở đâu rồi tìm cách tránh. Hai bút cùng vẽ như thế, một tháng sau, hai người ngoại trừ trong công vụ bình thường khách khí gửi lời chào, cũng chẳng hề lén gặp nhau thêm một lần nào nữa.

Có thể như mong muốn tránh được đối phương, tránh đi cái căn nguyên khiên y loạn tâm, theo lý mà nói nên là thập phần đáng mừng mới đúng ...........Chỉ là Tư Đồ Duyên Khanh tuy tính đúng hàng động của Sở Việt, nhưng lại tính lầm tâm của mình.

Y vốn nghĩ rằng thiếu đối phương, bản thân sẽ từng bước bức cho nội tâm bảo trì bình tĩnh, nhưng mặc dù chưa từng lén ở một chỗ, có gặp qua cũng chỉ là lướt qua nhau, nhưng cũng đủ để y cảm nhận được tình cảm mạnh mẽ cơ hồ không thể che giấu cùng chấp nhất của Sở Việt — y quá quen thuộc với Sở Việt khiến cho y chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi cũng có thể đọc được biểu tình trên khuôn mặt anh vĩ kia, nhưng sự quan sát đầy thuận lợi này ngược lại với trước đây trở thành một sự tra tấn đối với bản thân y. Ban đầu, người này gặp được y là vui sướng, sau này người đó thấy y cố ý tránh mặt lại không cam lòng và cố chấp nhưng vẫn thủy chung chưa từng thay đổi tình ý.....Mặc dù không thể nói gì, nhưng riêng điều này cũng đủ khiến cho tâm tình y kích động, huống chi ở sâu trong nội tâm y vẫn dấy lên đau đớn vì hắn?

Y vẫn cố ý tránh Sở Việt, nhưng lại luôn bị nỗi nhớ bao phủ khi không thể gặp đối phương, mà khi gặp được nhau rồi y lại vui sướng khó có thể kiềm chế. Lý trí ngược lại với biến hóa nơi cảm xúc không thể nghi ngờ khiến cho dày vò trong lòng y ngày càng tăng, khiến y không thể càng thêm nhớ tới đủ loại trước kia trong đêm dài yên tĩnh.

— Mặc dù...... Ngoài cuộc đối đầu giữa hai lập trường của hai người, hồi ức đáng nhắc đến giữa hai người, tựa hồ chỉ có hai cái như vậy.

Nghĩ vậy, trong lòng liền nhịn không được lại đau đớn. Hai hàng lông mày vì thế mà nhíu lại, Tư Đồ Duyên Khanh theo bản năng nâng tay ấn hạ khuôn ngực đang ẩn ẩn đau, không nghĩ tới lại gợi ra chú ý của nữ tử bên cạnh.

[ Sao vậy, Thiếu Doãn? Thân mình không thoải mái sao?]

Giọng nói mang theo giọng nữ thân thiết uyển chuyển dễ nghe, người có dung nhan tương đối cũng không kém cỏi Tư Đồ Duyên Khanh – Minh Diễm - nói ......Tiếng nói này không phải ai khác đúng là trân châu danh hoa Vân Mộng đại gia của Mộng Hoa Lâu.

Đêm nay, cố ý muốn biểu hiện ra chính mình hết thảy như thường nên Tư Đồ Duyên Khanh theo vài tên đồng nghiệp ồn ào đi tới Mộng Hoa lâu, cũng tại một phen yến ẩm bãi đồng*, sau đó theo Vân Mộng về hương khuê** của nàng.......Đáng cười là: Rõ ràng được vào phòng ở của người được vô số nam nhân ngày đêm nhung nhớ, nàng còn vì y nguyện ý ca xướng, múa vì y, thậm chí đây còn là nữ tử tuyệt lệ tướng thị, nhưng trong đầu y lại chỉ nghĩ đến thân ảnh anh vĩ sang sảng kia.(*yếm ẩm bãi đồng: tạm cho là uống rượu + trò chuyện đi, tớ không rõ nghĩa =x=. * hương khuê: tên gọi chỉ phòng của con gái.)

Nhìn lên dung mang theo sự lo lắng của Vân Mộng, khuôn mặt đồng dạng mang theo ưu sắc cũng từ từ dấy lên từ đáy lòng........Tư Đồ Duyên Khanh thầm than, nhưng cũng chỉ có thể lắc đầu, thản nhiên nói: [ Chỉ là có chút phiền lòng mà thôi.]

[Là vì Sở tướng quân sao?]

Thấy hai hàng lông mày y nhíu lại, Vân Mộng có chút đau lòng nâng bàn tay trắng nõn vuốt lên nết nhăn kia, lời nói nói ra của nàng khiến cho Tư Đồ Duyên Khanh nháy mắt sợ hãi. Cũng may là chế lực* của y rất mạnh, lập tức chọn mi nói: (*lực khống chế)

[Vì sao hỏi như vậy?]

[ Hai người các ngươi bất hòa không phải chuyện một ngày hai ngày, Sở tướng quân hôm nay chính ngọ dự đình yến đại đại xuất sắc như vậy, đổi lại là ta, cảm thấy cũng không thể nào dễ chịu.]

[Đúng vậy.......]

Biết Vân Mộng hiểu lầm ý nghĩ của y với Sở Việt, Tư Đồ Duyên Khanh đơn giản đâm lao phải theo lao đáp qua, tâm tư thế nhưng không khỏi bay tới yến hội cánh đây mấy canh giờ mà nàng nhắc đến.

Ngày gần đây, quanh thân đều bị bó buộc phải thượng triều quen thuộc, bệ hạ cố ý chọn chính ngọ hôm nay, trong cung mở tiệc chiêu đãi, tất cả quan viên trọng yếu trong triều đều phải đến dự, làm quan viên đầu lĩnh trẻ tuổi Tư Đồ Duyên Khanh và Sở Việt cũng không phải ngoại lệ. Trong cung có tiệc đương nhiêu sẽ triệu đương triều công nhận ca múa đại gia Vân Mộng vào, sau một phen ca múa, vốn nên hòa bình kết thúc buổi tiệc, lại có một vài phụ quốc nào đó làm ra hành động khiêu khích.

Ngẩng đầu trước tiên là người Tây Khương, đầu tiên là khen ngợi Vân Mộng ca múa cùng với thượng kinh phồng hoa, tiếp là ám chỉ Đại Tề cả ngày chỉ lo phong hoa tuyết nguyệt — sau khi Cao Giác lên ngôi, vì sinh dưỡng sức dân, trừ bỏ đe dọa vũ lực để duy trì biên giới ra thì chưa từng có bất cứ một hành động quân sự quy mô lớn náo, cũng không thể trách các phụ quốc muốn nhân cơ hội thử một phen. Người Tây Khương kia còn lấy danh hiến vũ phát ra một cao thủ trứ danh, đầu tiên là múa một bộ kiếm vũ, sau đó liền lộ ra dã tâm muốn lãnh giáo người Đại Tề.

Quan viên ở đây bình thường tuy có phe phái riêng, nhưng đối mặt với kẻ ngoại tộc, lập trường đương nhiên là nhất trí với nhau. Lập tức bất luận là quân đôi nhân sĩ hay là người thế gia đều hướng ánh mắt về phía nhân nghĩa đệ nhất Sở Việt, mà Sở Việt cũng không nhường ai, lấy đao đối chọi.

Kết quả không có quá nhiều trì hoãn. Tên tuổi Sở Việt cũng không phải hư không, dù tên cao thủ Tây Khương kia đem kiếm múa aầy đặc, lại thấy hắn lù khù như vác lu tránh đao miết. Mới đầu tên cao thủ Tây Khương kia còn tưởng rằng chỉ mình mạnh, lại hết lần này đến lần khác nhìn thấy đao pháp bình phàm mà dũng mãnh của Sở Việt khiến cho hắn ta liên tiếp bại lui ra sau nhận rõ sự chênh lệch giữa hai người, cuối cùng chỉ có thể mặt mày xám tro, đỉnh thân lui về phía sau.

Hành động này của Sở Việt không thể nghi ngờ chính là đang lấy lại thể diện cho Đại Tề, và tước đi mặt mũi của tầng tầng phụ quốc. Trong một mảnh tiếng trầm trồ khen ngợi của mọi người, Sở Việt mới trở về bàn, một bên đặc phái Viên Đông Hồ đột nhiên lại run rẩy hỏi một câu: [ Vị tướng quân này bình thường thích dùng đao sao?]

[ Không, trên chiến trường vẫn là bắn chết người thống khoái hơn.]

Hắn là cười nói ra này lời nói, lại đem đặc phái viên Đông Hồ dọa thảm, hô lên << HÙNG TƯỚNG QUÂN>>,<<HÙNG TƯỚNG QUÂN>> luôn miệng. Xưng hô như thế khiến mọi người đầu tiên sửng sốt, sau đó chợt nhớ đến sự thật Sở Việt từng một mình dẫn Uy Xa Quân đánh bại Đông Hồ, liền nhất nhất tán thưởng sự nghiệp lo lớn cùng sự võ dũng của hắn khiến cho Sở Việt nhảy thành người sáng giá nhất yến hội hôm nay.

Vân Mộng cũng ở đấy, cho nên nghĩ lầm Tư Đồ Duyên Khanh vì phong thái địch thủ như thế nên mới cảm thấy không thoải mái, lại không biết y tuy quả thật vì tất cả chuyện xảy ra chính ngọ hôm nay mà tâm loại, lại càng nhiều mê tình không soa tự chủ được, cùng là bì kẻ nào đó mà phiền lòng.

<< Đây là tặng cho ngươi.>>

Đây là câu nói thầm trước khi Sở Việt lên sân khấu nói với y khi đi sượt qua.

Rõ ràng là một câu đơn giản như vậy, lại khiến y biết rõ là không nên, nhưng vẫn không tự chủ được mà lâm vào động tâm......Bị không khí cuồng nhiệt nơi điện che giấu, y kinh ngạc dừng mắt trên thân ảnh vô cùng quen thuộc kia, Sở Việt lấy võ nghệ hơn người đùa bỡn chưởng của tên cao thủ Tây Khương.

Sở Việt lên sân khấu phía trước, với hắn bên thân đi quá hạn hạ xuống nói nhỏ. Phong thái tiêu sái mỗi lần nhấc tay hạ chân đều lộ ra hào khí khiến y mê huyễn, khiến cho tình ý mà y đau khổ kìm nén tràn ra như vỡ đê.

— Lại nhớ lại , y đối với << Sở Việt>> đã sớm nhận thức, vẫn là từ trong tuyến chiến mà gặp nhau.

Làm thiên chi kiêu tử được Đại Tề công nhận, nhãn giới rất cao khiến cho y chưa từng chân chính bội phục kẻ nào. Cũng bởi vậy, trước khi biết năng lực của Sở Việt, hắn đối với vị << Sở đại tướng quân>> không mấy chú ý. Nhưng khi thanh danh Sở Việt ngày càng nhiều, nhìn thấy một phong thái giảng thuật Sở Việt phạm hiểm một mình như thế nào, thắng vì đánh bất ngờ như thế nào, thậm chí sau khi hắn ta thống lĩnh toàn bộ, đánh cho Đông Hồ ôm đầu bỏ chạy, kẻ cũng học binh pháp như Tư Đồ Duyên Khanh không khỏi tâm sinh khâm phục, đối với Sở Việt cũng bắt đầu để ý, cũng bắt đầu chờ mong ngày giao phong giữa hai kẻ có lập trường tương đối đối lập như hắn và mình.

Mà hết thảy cũng đúng như y đã đoán trước — chỉ khác là quan hệ giữa hai người lại chuyển biến ngoài dự kiến.

Nhìn Vân Mộng nói một phen làm mình nhớ đến đủ loại chuyện của vài năm về trước, dung sắc Tư Đồ Duyên Khanh không đổi, nghĩ cũng đã qua khá lâu rồi.....Chỉ là, y thật lâu không nói, khiến cho Vân Mộng tưởng người y có chỗ nào đó không ổn, nàng liền hoảng hốt, vội vàng khuynh thân đem thân thể mình dựa sâu vào trong lòng y.

[ Giận sao?]

Nàng ôn nhu hỏi, ban đầu vỗ về đôi lông mày trên dung nhan thanh mĩ của y, sau đó một đường lần đến cố, rồi đem song chưởng vòng quanh cổ thanh niên: [ Là ta không tốt.........Thật xin lỗi, Thiếu Doãn.]

[ Không phải là vì người, chỉ là bản thân ta có chút chuyện không thuận thôi.]

Thấy khuôn mặt Vân Mộng lộ ra vẻ ưu sắc, Tư Đồ Duyên Khanh mỉm cười lắc lắc đầu ý bảo nàng không cần để ý, đến khi nâng tay ôm lấy thân thể ôn nhuyễn hương thơm vào lòng, lại thấy hành động vốn vô cùng quen thuộc này lại có chỗ khác thường.

— đêm đó, y hẳn cũng là dựa vào trong lòng Sở Việt đi?

Cảm giác được Vân Mộng hơi hơi khởi động thân mình đem môi để sát vào, y không né tranh, lúc bốn cánh hoa chạm vào nhau mới nhớ tới tình cuồng bữa trà ngày hôm ấy.

<< Khanh Khanh.>>

Cùng với tiếng gọi phảng phất bên tay, y thuần phục nhấm nháp môi của nữ tử, tràn ngập trong đáy lòng là một thứ tình cảm tựa như đã thất lạc và hư không.........Tiếng gọi buồn bực khiến cho Tư Đồ Duyên Khanh càng không có hưng trí muốn triền miên. Cảm giác được Vân Mộng đã muốn vươn tay mò vào vạt áo mình, y nâng tay chạm vào người nữ tử để chuẩn bị ngăn đối phương lại. Nào ngờ đúng lúc đó, cửa sổ phòng lại mở tung ra — lúc thanh niên kinh ngạc nâng mâu nhìn lại, đã thấy cái thân ảnh khiến cho lòng mình bồi hồi phi từ ngoài cửa sổ nhảy vào trong.

Lần dị biến này, không chỉ là Tư Đồ Duyên Khanh, mà cả Vân Mộng cũng không không có khả năng không ngẩn ra — thấy Sở Việt mặt đầy tức giận, hùng hổ đi tới chỗ hai người, rõ ràng là tình huống ngập mùi dấm chua tay ba khiến cho Vân Mộng cảm thấy hoảng hốt vội vàng tiến hành cản lại, nhưng Sở Việt lại chỉ là một cái lắc mình đã thoải mái tránh ra, vươn tay chộp lấy Tư Đồ Duyên Khanh—

Chưa kịp kêu lên, cảnh tượng trước mắt đã dừng lại.

Sở Việt quả thật nắm lấy Tư Đồ Duyên Khanh, nhưng cánh tay nắm lấy áo thanh niên giờ phút này lại vòng qua eo y, vốn nên lên tiếng tranh chấp giờ phút này môi hắn lại chặt chẽ dừng trên miệng thanh niên..... Cảnh rõ ràng có thể coi là hôn nhau khiến danh kỹ đệ nhất kinh thành nhanh chóng dại mắt ra, chân lùi lại một bước, một lúc lâu mới hiểu được đây là chuyện gì.

Tình huống này xác thực có thể coi là dâm chua tay ba trong truyền thuyết, chỉ là nguyên nhân tay ba lại không phải mình, mà là Thiếu Doãn.

Hơn nữa...... Giờ phút này đang bị Sở Việt ôm vào trong lòng bừa bãi hôn môi ,Thiếu Doãn, không có một tia phản kháng.

Lý giải đến này đến tột cùng đại biểu cho cái gì, Vân Mộng lập tức chỉ cảm thấy trong đầu một trận nhiệt huyết dâng lên, mà chết ở cái mắt không chịu nhắm, cách trốn tránh duy nhất chỉ có cứ như vậy hôn mê bất tỉnh đi.

1185414_143561302521250_1140549114_nĐệ Thất Chương:

Tiếng người ngã xuống đất khiến cho hai kẻ kia nháy mắt bừng tỉnh khỏi lửa tình triền miên. Thế mới nhớ ra bản thân vẫn đang ở trong Mộng Hoa Lâu, bên cạnh còn có cả Vân Mộng, Sở Việt vừa hôn đã quên sạch khiến cho Tư Đồ Duyên Khanh thầm kêu không ổn, đang muốn đẩy đối phương ra đi xem Vân Mộng, vòng eo đã bị nam nhân ghen tuông đại thịnh gắt gao khóa trụ, nửa điểm cũng không thể động đậy.

[ Sở Việt, buông –]

[Ta không buông. Nữ nhân kia hôn cũng tốt lắm hả, còn làm giảm đi công phu của ta nữa?]

[Ngươi nói hưu nói vượn gì đó? Khiến cho một cô nương choáng ngã ngay trước mặt thì còn ra thể thống gì nữa?]

Nghe ngữ khí căm giận của Sở Việt, đại ý là muốn mặc kệ Vân Mộng như vậy, hai hàng lông mày của Tư Đồ Duyên Khanh nhíu chặt lại nhẹ nhàng tránh mắng: [ Ngươi ghen cũng phải để ý chút chứ. Chính ngươi cũng không nên lên đây, vừa rồi ta cũng chuẩn bị rời đi.]

[ Khanh Khanh — ]

Tuy nói nói mình là người bất mãn nhưng vừa nghe động khí của Tư Đồ Duyên Khanh, Sở Việt ban đầu phẫn nộ lập tức chuyển thành khoan dung: [ Ta biết ngươi không có cái ý tứ kia, nhưng nhìn nàng ôm ngươi như vậy, trong lòng ta thập phần không thoải mái......Như vậy tốt rồi! Không bằng trước tiên ngươi cứ ngồi đây, ta đem người đặt lên tháp.]

[.......Cũng được.]

Biết cái này thể hiện hắn đã thỏa hiệp, Tư Đồ Duyên Khanh cũng chỉ nhận mệnh gật đầu đề nghị của hắn.

Chỉ là nhìn bộ đáng Sở Việt cau mày không tình nguyện đem nữ tử đặt lên tháp, lại nhớ đến sự thật hai người đã bày ra một màn << tranh giành tình nhân >> trước mặt Vân Mộng, Tư Đồ Duyên Khanh cảm thấy lo lắng vài phần, lại nhớ đến chuyện sau này phải gặp lại người ta không biết giải thích ra sao, y lại thấy đau đầu.

Nói trắng ra là do ý trí của y vẫn đang bị xao động? Rõ ràng còn có Vân Mộng ở bên, nhưng y vừa thấy Sở Việt tâm liền thất thủ, khi bị Sở Việt ôm hôn liền loạn ý tình mê mất đi lý trí.......Tuy nói Vân Mộng cũng không phải người lắm miệng, nhưng biết để nàng biết được chung quy vẫn không phải là chuyện tốt. Nếu không phải Vân Mộng nhất thời chịu không nổi kích thích hôn mê bất tỉnh, trước mắt sợ y không được nhàn nhã nghĩ đông nghĩ tây như bây giờ đâu.

Cảm thấy cân nhắc chưa xong, đôi tay nào đó lại bắt đầu chế trụ vòng eo mình, Sở Việt sau khi đem người dàn xếp xong liền chạy lại, khuôn mặt anh vĩ thân thiết dựa vào đầu vai thành niên.

[Khanh Khanh, Khanh Khanh.....Ngươi biết không? Một tháng này ta nghĩ đến ngươi muốn điên rồi, mỗi lần muốn đến dạ tham* Tư Đồ Phủ, chỉ sợ vạn nhất quấy nhiễu thủ vệ sẽ làm ngươi khó xử nên mới từ bỏ. Hôm nay nghe nói ngươi đến Mộng Hoa Lâu, vừa lúc bang tiểu tử kia mời ta đến làm khách, mới có thể đến rò xét gặt lại ngươi.](* đại khái là lẻn vô vào buổi tối đi)

Sở Việt thấp giọng nói hết nỗi khổ tương tư trong lòng mình, đôi môi cực kì không an phận thỉnh thoảng lướt nghe lên gian vành tay ôn nhuận trắng nõn và duyên dáng kia......Hành động như thế khiến thân mình Tư Đồ Duyên Khanh lập tức lâm vào mê võng, dục niệm trước kia thủy chung yên lặng lại ẩn ẩn có dấu hiệu nổi lên. Tâm tư phức tạp càng tăng thêm, y cười khổ, nhưng không ngăn cản động tác của Sở Việt, chỉ là mâu quang hơi trầm xuống, đôi môi khẽ mở, hỏi:

[Ngươi biết rõ là ta cố ý, không phải sao?]

Nghe thấy y đột nhiên nói ra câu đó, ý chỉ đến nguyên nhân khiến hai người không thể lén gặp lại.....Nghe thế, động tác sờ soạn mờ án của Sở Việt lập tức dừng lại, thay vào đó, lực đạo vây quanh thanh niên của hắn siết chặt hơn chút.

[Ta biết. Nhưng ta cũng biết ngươi thích ta — nếu ngày thông báo ở trà quán ta chỉ nghi ngờ, một tháng này, ánh mắt của ngươi, phản ứng của ngươi đã khiến cho ta chân chính xác nhận– một khi đã như vậy, ta chỉ cần phải kiên nhẫn chờ người và nghị lực bền bỉ nữa thôi, một tháng này, có đáng là gì a?]

Hắn đem môi dựa vào vành tay thanh niên thấp giọng nói, ngôn từ tràn vào khuôn tai mẫn cảm, âm điệu vô cùng kiên định [ Huống hồ, mỗi lần ngươi cố ý tránh đi điều biểu lộ sự giằng xé trên mặt, ta biết ngươi kỳ thật so với ta còn khó chịu hơn. Nhìn ngươi như vậy, lòng ta đau không kịp, nào dám trách ngươi?]

Lời này hoàn toàn phát ra từ trái tim, tình ý thân thiết, dù là Tư Đồ Duyên Khanh sớm có đoán trước, nhưng vẫn nhịn không được bị lay động.....Mâu quang vốn có chút ảm đạm lại tăng thêm vài phần chua xót.

[Vì sao ta và ngươi đều nhìn thấy tâm tư của đối phương, nhưng kẻ chiếm lấy thượng phong khắp nơi trước mắt vẫn luôn là ngươi?]

Y nhẹ giọng hỏi, đáp án không quá khó hiểu dần hiện ra trong lòng....Âm thanh có chút chua chát khiến Sở Việt nghe được liền đau lòng, thở dài ôn nhu trả lời:

[Bởi vì ta làm việc theo tình cảm, nhưng ngươi lại cố tình chống lại tình cảm của mình. Do đáy lòng ngươi giằng co quá nhiều, trong ngoài đánh nhau, vậy thì làm sao có thể chắn được đối phó toàn lực của ta?]

[ Chống lại tình cảm của mình sao......?]

Câu chữ lọt vào tai khiến cho chua xót trên mặt Tư Đồ Duyên Khanh càng sâu, thủy chung vẫn không thể đánh tan được sự mê vọng trong y.......[Sở Việt, ngươi đến tột cùng là chờ đợi gì ở ta?]

[Ta muốn ngươi, Khanh Khanh.]

Nhìn ngữ khí Tư Đồ Duyên Khanh do mang lo sợ nghi hoặc mà cố ý trầm hạ âm điệu, Sở Việt đẩy thanh niên trong lòng ra khiến cho y phải đối mặt với mình, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào thâm mâu của đối phương.

[Ta là kẻ ương ngạnh, một khi đã thích một người nào là sẽ không bao giờ buông tay. Ta muốn ngươi hoàn toàn thuộc về ta, Khanh Khanh.]

Lời này nghe có chút bá đạo, nhưng nghe xong lời ấy, Tư Đồ Duyên Khanh chẳng những không tức giận, mà lại có chút tự giễu nở nụ cười........Phản ứng ngoài dự kiến khiến cho Sở Việt sửng sốt một chút, hỏi:

[Cười gì thế, Khanh Khanh?]

[ Ta chỉ cười.....Ngươi nói muốn ta, muốn ta hoàn toàn thuộc về ngươi.....Nhưng trên thực tế, hết thảy sớm đã bị ngươi nắm trong lòng bàn tay rồi phải không? Trừ ngươi ra, làm gì có ai khiến ta nhớ như vậy, khiến ta mất đi lý trí như vậy chứ?]

Ngữ điệu của Tư Đồ Duyên Khanh thập phần bình tĩnh, vẻ mặt vẫn mang theo chua xót không mảy may gợn sóng. Nhưng chính cái biểu hiện như vậy mới khiến cho Sở Việt lúc trước còn tương đương tự tin có chút hoảng hốt, lại bận rộn đem người kia gắt gao ôm vào lòng.

[Ta chỉ là muốn ở cùng một chỗ với ngươi thôi Khanh Khanh....Ta hy vọng ngươi có thể nhận ra cảm tình của ta và ngươi, nhận ra quan hệ giữa hai ta, sẽ không còn kháng cự, phân vân như bây giờ nữa. Không còn gì phải che dấu nữa, ta muốn hai ta cớ thể như vợ chồng trường tương tư thủ*, ngươi hiểu không, Khanh Khanh?](*Trường tương tư thủ: chắp tay bên nhau cho đến bạc đầu.)

[......Hiểu được rồi sao?]

[Khanh Khanh—]

[Điều ngươi mong muốn, ta không thể cho ngươi.]

Chặn ngang câu nói chưa xong của Sở Việt, là một câu nói đầy chua xót mà lại kiên quyết của Tư Đồ Duyên Khanh.

Ngay cả khi đáy lòng đang giao chiến, phân vân nhưng quyết ý này vẫn kiên định không hề có một tia dao động. Sở Việt biết rõ tính tình y, cũng tự biết lời nói của y có hàm ý — tuy rằng sớm biết Tư Đồ Duyên Khanh ở phương diện tình cảm có chút ngoan cố, cũng biết y không có khả năng chấp nhận ở bên mình chỉ sau hai tháng ngắn ngủi, nhưng nghe xong hắn vẫn khó tránh khỏi bị đả kích. Cánh tay đang ôm thanh niên dần buông lòng, mâu quang Sở Việt ảm đạm, mà chết vẫn hôn lên khuôn mặt thanh mĩ trước mắt.

Nụ hôn vồn vã trong lúc tâm tư hỗn loạn đổi lấy sự mềm mại thừa nhận cùng đáp lại của đối phương. Hành động như thế khiến cho Sở Việt càng khó chịu mà chết vẫn bức mình đừng làm thêm hành động nào nữa, buông đôi môi quá mức mê người kia ra rồi lại một lần nữa đem người gắt gao ôm vào lồng ngực.

[Ta nói rồi, ta sẽ không buông tay đâu.]

Hắn trầm giọng nói, lực đạo khóa chặt khiến cả hai đều có chút đau, [ Nếu ngươi cố ý lẩn tránh, ta cũng sẽ có thủ đoạn tương ứng.......Dù sao ta với ngươi giao phòng vẫn như cơm bữa, không bằng dựa vào chuyện này nhìn xem kĩ thuật của ai cao hơn đi.]

Nói xong, Sở Việt buông lỏng tay ra, cũng không đợi Tư Đồ Duyên Khanh đáp lại liền tự quay thân theo << đường cũ >> rời khỏi phòng.

Phòng Vân Mộng ở tầng ba Mộng Hoa Lâu, bên ngoài cửa sổ là Đình viện, cũng chỉ có thân thủ tốt như Sở Việt mới có thể ra vào tự nhiên qua đường cửa sổ. Nhìn thân ảnh hắn lập tức biến mất sau cửa sổ. Tư Đồ Duyên Khanh cười khổ, lại cưỡng chế hư không trong lòng xuống, sửa sang lại dung nhan sau đó tiến lên định gọi Vân Mộng tỉnh lại.

Biểu hiện của y thập phần bình tĩnh, cũng không cho đối phương bất cứ lời giải thích nào, chỉ là biểu đạt ý thân thiết với Vân Mộng, sau đó nói nàng hảo hảo nghỉ tạm rồi rời khỏi phòng — trước mắt y sớm đã tâm loạn như ma, đơn giản ăn nói tiết kiệm để che dấu khỏi công phu của Vân Mộng, Dù sao chuyện này đã sớm gây xôn xao dư luận, thêm một lời đồn đãi nữa cũng không dậy nổi sóng gió quá lớn.

Chỉ là một khi ra khỏi phòng, dù là trong lòng có mê võng như thế nào thì cái y biểu hiện ra vẫn chỉ là một Tư Đồ công tử tòng dung bình tĩnh. Y theo tiểu tư ở trong lâu đi đến đường lớn, cho người hậu cần trong nhà chuẩn bị sổ sách, không nghĩ tới lại ngoài ý muốn gặt Sở Việt cũng từ trên lầu bước xuống.

Thời gian xa cách mới chỉ một khác nhưng hai kẻ lúc trước gắt gao ôm nhau hiện nay lại duy trì khoảng cách mang theo vài điểm địch ý cùng tư thái đối lập, sau đó mang theo sổ sách, quay đầu rời khỏi Mộng Hoa Lâu.....Nhìn thân ảnh Sở Việt nhìn theo bản thân mình, nhớ lại một phen trò chuyên trước đó, ngực Tư Đồ Duyên Khanh căng thẳng, vẫn phải buộc chính mình coi như không thấy, rồi xoay người trèo lên xe ngựa rời khỏi Mộng Hoa Lâu.

Cho tới nay, rất nhiều thế gia đệ tử trong kinh luôn là thích đem Sở Việt xem thành một vũ phu không biết động não — bản tính hào phóng sang sang cùng trực lai trực vãng* tựa hồ cũng đều chứng minh rồi điểm này -Nhưng đã quên rằng một tướng quân không biết động não thì nhiều nhất chỉ có thể được xưng là dũng tướng, dẫn đầu xung phong liều chết còn được, nhưng nếu thật phải một mình lĩnh một đội quân mà bao quát toàn cục, mưu tính kế sách, thì chỉ có nước toàn quân bị diệt mà thôi.(*trực lai trực vãng:ngay thẳng, chính trực, không nham hiểm thủ đoạn.)

Bất quá đối với xưng hô châm biếm như vậy, Sở Việt nghe được nhất định là sẽ không vui, lại chưa từng tính toán làm sáng tỏ mọi việc. Thứ nhất là vì hắn cảm thấy đối đầu với những kẻ ngu ngốc thì chẳng có gì tốt đẹp cả, thứ hai là đúng là hắn thích động võ hơn động não thiệt — kè thù, muốn lấy trứng chọi đá* thì mình tốt nhất nên chiều theo chúng. Hắn là kẻ võ dũng đệ nhất thượng kinh, sao có thể để ý mấy câu châm biếm của lũ não ngắn được, cứng rắn muốn cùng người khác so não thì có gì hay chứ?(*Nguyên văn QT:muốn lấy mấy chi trường công địch ngắn)

Nói ngắn gọn, đối Sở Việt mà nói, trừ phi gặp phiền toái lớn, nếu không mọi chuyện đều có thể sử dụng vũ lực để giải quyết, hắn sẽ tuyệt không tốn nhiều tâm tư đi tìm cách giải quyết khác đâu.

Nhưng vấn đề với Tư Đồ Duyên Khanh, hiển nhiên không thể sử dụng vũ lực để giải quyết được.

Nhớ đến cuộc nói chuyện đêm qua, Sở Việt đang ở trước Ngự Thư Phòng chờ triệu kiến lại ảo não một trận.

Tuy sớm đoán được Khanh Khanh của hắn không phải loại người dễ khuất phục, nhưng hai người rõ ràng là lưỡng tình tương duyệt, đối phương lại vẫn có thể ở trong hoàn cảnh nùng tình mật ý đấy nói ra câu cự quyệt kiến quyết, thật là khiến cho Sở Việt hắn có thể cảm nhận rõ rệt xem tính tình Khanh Khanh có bao nhiêu cố chấp........Hắn vốn định để cho mọi chuyện theo tự nhiên, nhưng nếu thật làm vậy, dựa vào sự ngoan cố né tránh hắn của Khanh Khanh, việc làm mềm hóa tâm đối phương sẽ vô cùng gian nan, huống chi đến việc muốn được y đền bù như mong muốn? Cũng bởi vậy, hắn quyết định thay đổi phuong pháp, phát huy kinh nghiệm của một vị tướng quân thường thắng trong dĩ vãng để thu phục Khanh Khanh —

— nếu Khanh Khanh vẫn nghĩ biện pháp đoạn tuyệt tiếp xúc của hai người, kia hắn đồng dạng cũng có thể nghĩ biện pháp để khiến cho Khanh Khanh không thể không gặp hắn, vấn đề chỉ là đề nghị của hắn có được bệ hạ tiếp thu không mà thôi.

Đây cũng là lý do hắn ở đây chờ a.

Đêm qua sau khi hồi phủ, hắn liền suốt đêm chạy vào cung dâng tấu đề nghị có Tư Đồ Duyên Khanh phối hợp hắn cùng nhau cải cách lại chi phí lương cho bộ binh.

Lấy uy tín của hắn tại quân đội và năng lực của Tư Đồ Duyên Khanh lúc này, tự nhiên có thể xử lý tốt chuyện này.........Chỉ là đề nghị này của hắn tuy có vẻ hợp tình hợp lý, nhưng nhất là lập trường của hai người tương đối đối lập, hai là đang có lời đồn gây xôn xao dư luận, bệ hạ suy xét ra sao dù sao cũng rất khó nói trước — dù sao, Tư Đồ Duyên Khanh đối bệ hạ mà nói không chỉ có là một thần tử đắc lực, mà còn là thê đệ mà hắn ta yêu thương sủng ái. Có quan hệ như vậy, bệ hạ lúc quyết đoán cũng sẽ không khỏi có điều băn khoăn.

Chỉ là Sở Việt tuy đã nghĩ ra đủ loại suy đoán trước khi dâng tấu, nhưng sự tình vẫn có biết bao những chuyện ngoài dự liệu của hắn.

— ít nhất, hắn chưa bao giờ nghĩ tới bản thân dâng tấu xong, chưa đến nửa ngày sau bệ hạ đã triệu kiến.

Biết chuyện này phân nửa là có liên quan tới Tư Đồ Duyên Khanh, Sở Việt cùng lúc có chút tán thưởng sự sủng ái của thánh thượng với y, cùng lúc cũng có chút ghen tị — ghen tị này tự nhiên không phải là với Khanh Khanh, mà là với vị bệ hạ có quan hệ vô cùng tốt với Khanh Khanh kia kìa — hắn tuy không tin lời đồn khó nghe bên ngoài, nhưng bệ hạ cứ thân cận với Khanh Khanh như thế, mà Khanh Khanh mỗi lần lén gặp mặt hắn đều rất miễn cưỡng, nghĩ vậy, tâm tư hắn tự nhiên có chút buồn bực.

Đang trong suy nghĩ miên mang, tiếng mở cửa phòng lại vang lên, Vương công công nhiều năm hầu hạ bên người bệ hạ bước ra khỏi Ngự Thư Phòng, thấy Sở Việt đứng đó, ông ta cười, nói:

[ Sở đại nhân, khiến ngài phải đợi lâu rồi, Hoàng Thượng triệu ngài vào.]

[ Đa tạ Vương công công, bản quan liền vào.]

Không khách khí thi lễ với đối phương, Sở Việt khéo léo đút vào tay áo đối phương chút bạc, sau đó dưới ánh mắt thưởng của Vương công công bước vào Ngự Thư Phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#đammỹ