Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 5

Em ấy thành khẩn như vậy nhìn tôi, có loại ảo giác như tôi đã làm việc gì đó rất lợi hại, vừa vặn việc này ghi vào lòng em ấy.

--------------------------------------

Từ dạo sau bữa tối ‘tay nghề không tệ’, bạn nhỏ Dịch Dương Thiên Tỉ thỉnh thoảng sẽ đến lầu 4 ăn ké. Gọi là ‘ăn ké’, trái lại tôi giống một vị khách ngơ ngác đứng đó, mỗi lần đều ở trước mặt idol vị thành niên đánh mất khí thế, tuổi tác của tôi chẳng qua chỉ là ra oai cho có.

Mỗi lần em ấy đều có lí do ‘chính đáng’, tôi không thể từ chối. Có khi thì tiệm cơm đóng cửa, có khi thì thang máy hư, có khi thì thang máy quá đông, lí do nhiều nhất là ngán ăn cơm tiệm rồi.

Mở cửa đổ rác nhìn thấy ba bóng người lén lén lút lút ở gần đó xì xà xì xào, theo bản năng cho rằng, “ Sasaeng fans lại đến rồi. ”

Gửi tin nhắn thông báo cho Thiên ca.

Bên kia đột nhiên sáng đèn, chiếu sáng khuôn mặt giống hệt hình nền điện thoại của tôi.

Em ấy giơ tay, điệu bộ như đang thị sát công việc, nói, “ Hi! ” Hai người bên cạnh cũng nói theo, “ Hi! ”

Tôi bất đắc dĩ mở cửa để bọn họ đi vào.

Thiên Tỉ nói xong một đống tên món ăn, mỉm cười, tôi cũng mỉm cười nhìn em ấy.

Em ấy nói, “ Có vấn đề gì không? ”

Tưởng nhà tôi là quán ăn chắc? Duy trì nụ cười, “ Hết thức ăn rồi. ” Phải tao nhã.

Tiểu Khải giống như làm ảo thuật lấy ra một đống nguyên liệu nấu ăn, “ Tụi em sớm có chuẩn bị rồi. ”

Cảm giác đây là một âm mưu, tôi chỉ cần phối hợp.

“ Vất vả cho chị rồi, nghe nói đồ ăn chị nấu rất ngon, tụi em từ lâu đã muốn nếm thử tay nghề của chị. ” Vẫn là Nguyên Nguyên hiểu chuyện, tôi cơ hồ vui phát khóc, cảm động muốn đi tới cho thằng bé cái ôm.

“ Nhanh nấu cơm đi, em sắp đói chết rồi. ”

“ Tuân lệnh, Dịch đại thiếu gia. ” Em ấy luôn có thể nắm rõ hành động của tôi dễ như trở bàn tay.

Hai đứa nhóc ra phòng khách mở game trên máy tính.

Trong khi đó, Thiên ca đến nhà bếp, ngoài miệng thì nói đến thúc giục tiến độ, thế nhưng lại vén tay áo rửa tay, ở bên cạnh lặt rau. Tôi rất muốn nói với em ấy, lúc em nói dối ánh mắt trốn tránh rất đáng yêu.

Nhưng mà, chị chính là thích em như thế này! Vừa tỉ mỉ vừa chu đáo.

Ăn uống no say xong, Tiểu Khải nói với Nguyên Nguyên, “ Tối nay chúng ta còn phải tập hát, mau đi thôi! ”

“ Có hả? Sao em lại không biết. ” Mặt Nguyên Nguyên nghệch ra.

“ Thông báo lúc nửa đêm… . ” Nói xong Nguyên Nguyên liền bị đại ca xách ra ngoài.

Tôi liếc nhìn Thiên Tỉ đang miệt mài chiến đấu trên bàn ăn, “ Thiên ca, em không cần đi sao? ”

“ Bài hát của em không giống hai người họ. ”

“ Hả, cái gì? Sắp ra bài hát mới à? ”

“ Chị có thể đoán là vậy. ” Em ấy nghiêng đầu suy tư một lúc.

“ Thiên ca ~ ”

Đùi gà rơi vào trong chén, người đối diện chấn động toàn thân nổi da gà, một mặt biểu tình chị muốn làm gì nhìn tôi.

“ Có thể tiết lộ một chút là bài gì không? ” Tiếp tục bán manh. Khuôn mặt già nua của tôi mất hết rồi.

“ Miễn bàn. ” Một màn diễn xuất lãnh đạo.

“ Hoành thánh lần trước mình gói không biết để ở đâu rồi nhỉ? Ơ sao không tìm thấy. ” Tôi tùy tiện đi lục lọi xung quanh.

“ Bây giờ nấu? ” Lãnh đạo bắt đầu rung rinh.

“ Thành giao. ” Tôi lấy hoành thánh đã gói sẵn từ tủ lạnh ra, bỏ vào nồi nước đun sôi.

“ Cho nên là.... ”

“ Bài nhảy. ”

“ Bài nhảy? ” Tôi chớp chớp mắt, có lần nào mấy đứa không phải bài nhảy?

“ Solo dance. ”  Em ấy giải đáp nghi vấn của tôi. Nhìn tôi một cái rồi lại cúi đầu chiến đấu với đùi gà.

Lông mi em ấy rất dài, mí mắt buông xuống, có ánh sáng đang nhảy múa bên trên. Nhưng tướng ăn thì….nhìn rất ngon miệng.

Tôi bỗng nhiên kích động, có thể nhìn thấy Thiên ca solo dance trong album mới, đời người cũng viên mãn rồi.

Tôi giống như bị bệnh thần kinh bắt đầu vừa búng vừa nhảy, người nọ không hề bị kinh động, tiếp tục gặm đùi gà.

Bỗng nhiên, vang lên tiếng mưa lốp bốp.

“ Tiêu rồi! ” Tôi hầu như phản ứng trong nháy mắt, cửa sổ trong phòng sách còn chưa đóng.

Chuông gió đung đưa phát ra tiếng vang lanh lảnh, từng bức ảnh treo trên dây thừng theo gió bay phần phật. Tôi vội vàng kéo cửa sổ, may mà không có nước mưa tạt vào.

Ảnh treo đầy tường và hai bên cửa sổ, cùng với thiên chỉ hạc treo lủng lẳng, cho dù là Thiên Tỉ, hẳn cũng chịu không ít chấn động. Em ấy nhìn chúng, kinh ngạc, vui mừng, còn có phức tạp.

Ảnh chụp sắp xếp từ lúc nhỏ cho đến lớn, dần dần hiện ra sự trưởng thành của Thiên Tỉ. Thời gian quả thật là một điều kì diệu, ghi chép lại từng chút biến hóa của một người.

Tôi hào hứng nói, “Đây là ảnh sưu tầm từ khắp nơi, mỗi ngày nhìn ảnh sẽ có thêm nhiều động lực! Đáng tiếc không biết em sớm hơn, thực may mắn em vẫn luôn kiên trì, cũng khiến chị tiếp tục kiên trì.” Tôi chỉ vào một trong những bức ảnh, “Chị thích nhất bức này.” Đó là ảnh em ấy đội một cái nón đỏ, trên mặt dán băng cá nhân màu đỏ, vóc dáng em khi đó bé nhỏ, gương mặt trẻ con non nớt, phả ra ngập tràn hơi thở thanh xuân.

“ Bây giờ biết em. ”

“ Cũng không muộn. ”

Em ấy thành khẩn như vậy nhìn tôi, có loại ảo giác như tôi đã làm việc gì đó rất lợi hại, vừa vặn việc này ghi vào lòng em ấy.

Ánh mắt tôi mơ hồ nhìn về hướng khác, “Thiên ca, hoành thánh chín rồi, không vớt ra sẽ bị nát đó.”

“Đi thôi.” Tôi đi phía sau em ấy, nhìn bóng lưng em ấy, rất muốn giúp em ấy vuốt đám tóc rối, nhưng tôi đã không với tới đỉnh đầu em ấy rồi.

Tôi thiếu chút nữa tưởng rằng em ấy muốn nói gì với mình, chẳng qua chúng ta đều biết Dịch Dương Thiên Tỉ là một đứa trẻ lãng mạn, em ấy vô ý thức liêu muội, mà chúng ta lại luôn bị liêu. Tối nay bầu không khí có vẻ không bình thường, tôi vừa hay bị mê hoặc tâm trí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top