Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Chương 3

Chẳng bao lâu sau, ba người Lang Vương hậu, Lang Nhị và Khuyển Minh đã đứng trước cổng lớn của Đại Khuyển Vương phủ nguy nga, trải rộng đến gần như vô tận. Không cần bất cứ lời gọi nào, một nha hoàn với đôi khuyển thính màu đỏ thẫm đã bước ra, cúi chào ba người rồi nói:

“Kính chào Lang Vương hậu, Lang thần, Khuyển thần. Khuyển hậu đang đợi ở trong phủ, thỉnh mời đi lối này.”

Thanh âm nhẹ nhàng khẽ mang ba người đến chỗ tẩm điện của Khuyển hậu- Thiên Cầm phủ. Đón tiếp cả ba là một người phụ nữ trạc tuổi Lang Vương hậu, mặt mày phúc hậu, mắt phượng hẹp dài, chân mày lá liễu điểm xuyết trên gương mặt, thoạt nhìn có thể đoán được ngày xưa cũng là đại mỹ nhân vạn người mê đắm. Người phụ nữ ấy lên tiếng trước:

“ Ây da, thông gia a, có chuyện gì mà bà lại phải lặn lội đường xa xôi mà đến đây? Í, Tiểu Nhị, Tiểu Minh, các con cũng tới?”

Khuyển Minh đứng đó lặng lẽ phụt cười, lấy tay áo che miệng nín cười. Lang Nhị khẽ nhíu mày, tỏ vẻ không vui gửi cho mẫu hậu. Lang Vương hậu thấy thế cũng nhanh chóng nói với Khuyển hậu:

“ Thông gia, hài tử của ta tốt xấu gì cũng chẳng còn là tiểu hài nhi năm xưa nữa, gọi Tiểu Nhị, khác nào bảo nó là mấy tiểu tử phục vụ tửu điếm.”

Khuyển hậu cười cười vẫy vẫy tay, nói:

“ Ai da, ta quen miệng thế ấy mà. Mà Tiểu Nh… à tế tử(con rể), lâu quá không gặp, con lớn lên nhiều nha. Vóc người cao ráo, tuấn mỹ vô song, nhìn qua là biết thanh niên trai tráng huyết khí phương cương, khí chất đầy mình, không thiếu cô nương nào theo đuổi, nay lại phải kết giao cả đời với tên tiểu tử nhà ta, khổ cho con rồi. Lang Vương hậu a, bà cũng thế, có hài tử nghịch ngợm nhà ta làm trưởng tức(“dâu lớn”), cũng tránh không khỏi đàm tiếu bên ngoài, ngại quá ngại quá!”

Lang Vương hậu: “ Có gì đâu, bằng hữu với nhau cả, cũng chỉ là cùng nhau về một nhà, không ngại không ngại. Thôi, không nói chuyện phiếm nữa, hôm nay ta đến đây là muốn hỏi bà một chuyện.”

Khuyển hậu: “Hảo hảo, mời ngồi. Tuyên Trạch, bưng trà.”

Tuyên Trạch sớm đã đợi sẵn ở ngoài cửa, dạ một tiếng rồi bưng một bình trà với vài chén sứ tinh xảo đến. Nàng nói:

“ Kính mời Lang Vương hậu, Lang thần và Vương tử dùng trà. Đây là hồng trà do Khuyển hậu nương nương đích thân têm, rất tốt cho sức khỏe.”

Lang Vương hậu cười, khen ngợi Tuyên Trạch: “Nha đầu này thông minh lanh lợi, nhìn ngũ quan đúng là người khôn khéo, xinh đẹp hết mức. Đại Khuyển Vương phủ quả là nhiều phúc. Thôi bỏ đi, giờ vào chuyện chính. Vừa nãy du ngoạn phiên chợ định đến thăm bà thì gặp Tiểu Minh trước thanh lâu. Nói với nó vài câu thì Phượng tộc thái tử Phượng Minh Nghi cầm kiếm đuổi theo hắc y nhân gọi Cố Vương Luân. Ta không ngừng nghe Phượng Minh Nghi nói tên Cố Vương Luân kia phản bội, định tra thì tên Cố Vương Luân đã cắn lưỡi tự vẫn. Khuyển hậu, bà nói nghe xem là chuyện gì?”

Nụ cười Khuyển hậu chợt tắt, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc, vừa cầm chén trà nóng hổi, thơm phức thưởng thức một ngụm, vừa nói:

“ Năm xưa Phượng tộc từng bị trúng lời nguyền, bà biết chứ?”

“ Ta biết, Phượng tộc Hoàng đế đời thứ mười lăm từng có giao ước với dị tộc, đổi lại, ông ta phải gả đứa con gái mới mười sáu cho kẻ đứng đầu dị tộc đó. Nhưng vì không gả con gái mà lại lừa dị tộc, thay thế bằng một nam tử cũng trạc tuổi. Dị tộc tức giận, giáng xuống họ một lời nguyền: một vạn năm kể từ đó, Phượng tộc sẽ diệt vong hoàn toàn.”

Khuyển hậu cười bất lực: “ Lang Vương đã bao giờ kể về chuyện của hắn với tên nam tử kia chưa? Nam tử đó chính là Phượng tộc thái tử đời thứ mười lăm. Phu quân ta là hảo bằng hữu với phu quân bà suốt mấy trăm năm dài, đương nhiên biết rất rõ sự thật. Trước khi thành hôn với bà, Lang Vương đã có chút quan hệ với thái tử Phượng tộc bấy giờ. Thái tử, Lang Vương, Khuyển Vương là bộ tam vương tử nổi tiếng nhất đô thành tam giới lúc đó. Sớm tối cả ba bên nhau, thân thiết, cùng uống rượu, quỳ trước trời đất, thề sẽ làm bằng hữu của nhau suốt đời. Nhưng ai biết sự đời biến đổi khôn lường, tên thái tử Phượng tộc kia nào ngờ lại nảy sinh tình ý với Lang Vương, là mình hắn đơn phương. Đến khi nói ra câu yêu người, Lang Vương đã từ chối nhẹ nhàng, muốn dĩ hòa vi quý, đại ý nói chỉ muốn bằng hữu, cũng chỉ coi thái tử Phượng tộc như huynh đệ không hơn. Rồi một khoảng thời gian ngắn sau, Phượng tộc vì muốn kết giao với Lang tộc nên đã đem công chúa út đi gả cho Lang Vương nhưng Lang Vương và toàn bộ Lang tộc không đồng ý, bởi lẽ duyên trời đất se còn chưa xuất hiện, nói nạp chính phi hay thứ thiếp gì đó thế nào được, hơn nữa Lang tộc rất coi trọng chế độ một phu một thê suốt đời không có thêm ai khác, lấy cô ta về, sau này lấy thê tử duyên trời đất se kia làm chính phi, khác nào đập vào mặt tổ tông nhà Lang tộc. Phượng tộc thái tử kia nghe tin, phẫn hận chính tộc của mình, vì xả giận cho người mình thương nhớ, đồng thời cũng giáng đòn cảnh cáo cho tâm địa ngu xuẩn, xảo quyệt của phụ thân, liền đưa ra lời nguyền, chính là lời nguyền mà dân gian hay nhắc đến về Phượng tộc. Nhưng khi mới buông lời nguyền ra, thái tử bị tẩu hỏa nhập ma, bởi tiên tộc không thể đặt bất cứ lời nguyền liên quan diệt vong, an nguy, nhất là khi đó còn là cội nguồn, cuối cùng hắn biến thành yêu ma quỷ quái vạn người phỉ nhổ, bạo phát hung niệm, một tay đại khai sát giới, gần như hủy diệt hết Phượng tộc. Phu quân bà, Lang Vương Lang Thần Anh lực bất tòng tâm, không thể làm gì khác, đành gạt bỏ tình bằng hữu một bên, lấy đại cục làm trọng. Lang Vương dùng Ấn Hồn thuật tự tạo, phong ấn hồn phách Phượng tộc thái tử vào rừng Thánh Linh Địa, đặt kết giới, nhưng nguyền rủa vẫn còn đó. Trước khi sáp nhập với phong ấn, hắn có nói với Lang vương và tướng công ta rằng, một trăm năm trước khi Phượng tộc diệt vong, hắn sẽ tỉnh dậy.”

Lang Vương hậu vừa nghe vừa ngạc nhiên. Trước đây Lang Vương chưa hề kể với ta. Phu quân đã tử trận mấy chục năm trước,mọi sự do nhi tử cùng ta tiếp quản, không ngờ khi mất rồi, vẫn còn chuyện nay ư?

“ Phu quân chưa từng kể với ta. Lúc chàng tử trận, có để lại một lá thư, có viết đến lời nguyền này, chàng chỉ bảo có liên quan đến chàng, còn lại cái gì cũng chưa từng kể.”

“ Đầu tiên là Cố Vương Luân, sau đó còn là ai nữa, không thể biết được. Khuyển hậu, bà tính xem, có phải sắp đến kỳ hạn một vạn năm đúng không?”

Khuyển hậu giơ ngón tay, miệng nhẩm tính một lát rồi chắc nình nịch sắp đến kỳ hạn một vạn năm, chính xác là năm trăm năm nữa. Một vạn năm? Vậy không phải năm trăm trăm năm nữa là Phượng tộc diệt vong sao? Tướng công nói, thái tử có từng nói với Lang Vương lúc đó là trước kỳ hạn một vạn năm khoảng năm trăm năm, hắn sẽ thức tỉnh trở lại, không một phong ấn nào có thể khiến hắn hôi phi yên diệt. Mà thái tử đó lúc sinh thời còn kết giao bè phái nhiều vô số kể, hơn nữa thuật điều khiển tâm trí của hắn vô cùng điêu luyện, không biết sẽ bắt đầu báo thù ra sao nữa. Khuyển hậu nói:

“ Về chuyện này, ta không biết phải nói sao nữa? Cố Vương Luân, người nhà Cố gia ở Phượng tộc, vốn là gia tộc nức tiếng trung thành tuyệt đối với Phượng tộc, đặc biệt là Phượng tộc thái tử thứ mười lăm kia, bỗng nhiên phản bội, chứng tỏ thái tử Phượng tộc đã sắp thức tỉnh rồi. Phải công nhận hắn rất giỏi về điều khiển tâm thức người khác, đến mức người dùng thuật này giỏi nhất cũng phải chịu thua. Ngoài thuật này ra, không biết còn gì nữa không, để chắc, ta với bà cùng Lang Nhị, Tiểu Minh phải đi bẩm báo Ngọc Hoàng đại đế.”

“ Được!”

--------------------------------------

Đại Khuyển cung điện trên Thiên giới nè, đây là cung điện vào mùa đông
nhé(nguồn: pinterest-sama)

Còn đây là Đại Khuyển dưới nhân giới và một góc kinh thành của nó, minh họa thôi nha(nguồn:pinterest)

P/s một tí: Đại Khuyển cũng giống như Thiên Lang, lãnh thổ có cả trên thiên giới và nhân giới nhé, chỉ là hai kinh thành khác nhau, nhưng dân chúng thì giống thôi. Còn nữa, cái pic đầu tiên ấy, chính là nơi ba người Lang Nhị, Lang Vương hậu và Khuyển Minh đến, cũng là chính điện trên thiên giới luôn.

À, giải nghĩa một chút về rừng Thánh Linh Địa:

"Thánh Linh Địa là khu rừng nằm ở biên giới Đại Khuyển và Thiên Lang, nó trải dài từ trên Thiên giới xuống nhân giới, bao phủ hai đất nước từ trên trời xuống đất(giống như tấm bìa xanh ngăn cách hai thế giới ấy). Thánh Linh Địa cũng là nơi ở của Tây Long tộc,sẽ xuất hiện sau. Rừng Thánh Linh Địa rất màu mỡ, cây cối xum xuê, hệ sinh thái phải nói là gần như hoàn thiện, là tiên cảnh trong tiên cảnh, nhưng lại chứa kết giới mạnh mẽ do hai lăng mộ của Khuyển tộc và Lang tộc gần nhau cùng Tây Long tộc tạo nên, bởi vậy gần như không ai bước vào được trong Thánh Linh Địa ngoại trừ hoàng tộc hai nước và một số người dân hai nước được Vương,Hậu hay Vương tử cấp phép vào. Đây cũng là chỗ chứa phong ấn Phượng Luân Kiệt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top