Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Chương 5

Đáng thương hai tiểu hài tử, chưa hiểu chuyện gì thì đã chạm đất không thương tiếc rồi. Chẳng biết làm thế nào hơn, thôi thì bàn dân thiên hạ chúng ta cùng tiếp tục theo dõi nào.

Khuyển Minh vừa đứng dậy phủi bộ y phục dính đất bẩn, vừa gọi:

“ Tên Lang Nhị thối kia, ngươi chết ở đám nào rồi?”

Đáp lại lời y là một bóng hình với bộ hồng y pha lẫn chút ánh kim sắc bởi hình thêu long phượng uốn lượn kết hợp biểu tượng đặc trưng của Lang tộc và Khuyển tộc. Đây, đây rõ ràng là giá y mà, chính là bộ giá y hắn mặc trong lễ thành hôn! Cái gì đây nữa? Cái dây bằng bạch kim hắn dùng để buộc tóc, cũng trong lễ thành hôn, cộng với cây trâm vàng ròng nữa. Đây chẳng phải là hình dáng hắn trong hôm hỉ sự sao?

“ Lang Nhị, ngươi mặc giá y làm gì? Định đi cướp tân nương nào hả?”

“ Lang tộc tuân thủ nhất phu nhất thê.”

“ Quên quên, vậy giá y này ngươi mặc chi a?”

“ Ngươi cũng thế còn gì.”

“Ơ…” Rồi y nhìn xuống bộ y phục đang mặc. Đúng là giá y, cũng là bộ mình mặc trong hôn lễ. Chuyện gì đang xảy ra vậy, vừa nãy mình đâu có mặc bộ này đâu? Ơ, sao thấy nặng nặng? Trên đầu còn có trang sức cầu kỳ nhìn hoa hết cả mắt nữa!!!!

Không cần Khuyển Minh thắc mắc, Kim Long cũng đã vang vọng tiếng của mình tới chỗ hai người:

“ Lang Nhị, Khuyển Minh, các con chịu khó nha. Vì gấp quá không biết cho các con bộ gì cho đẹp, vậy nên ta lựa luôn giá y ném xuống. Các con đành phải chịu đựng kiếm thêm tiền mua y phục rồi. Xin lỗi vì sự bất tiện này.”

“Ơ ơ cữu phu Kim Long…”

Khuyển Minh chưa kịp nói hết câu thì Kim Long đã biến mất tăm. Khuyển Minh trong lòng không ngừng “ta phi, ta phi, ta phi,...”

Lang Nhị liếc nhìn Khuyển Minh, đôi tai y cụp xuống tỏ vẻ giận dỗi, hai má phồng lên, trông cũng dễ thương phết. Khuyển Minh thấy Lang Nhị liếc mình, liếc xéo lại:

“ Nhìn gì mà nhìn?”

Không dễ thương chút nào, chắc ta điên rồi mới nghĩ vậy. Không nói lời nào, Lang Nhị lạnh lùng bước đi trước, giá y hắn nhẹ nhàng nên bước đi thanh thoát như phiêu theo gió trời, còn Khuyển Minh không ngừng chật vật với cái mũ phượng cồng kềnh trên đầu, hận không thể biến thành một con đại khuyển ngay lập tức.

Kết thúc một màn không liên quan dài lê thê, cuối cùng Khuyển Minh buộc phải chấp nhận sự thật. Y hỏi Lang Nhị:

“ Giờ chúng ta phải đi đâu a?”

“ Đến gặp người quen của ta, Liễu Phương Hoa cô nương.”

“ Ây da, ta còn không nghĩ đến tảng băng trôi như ngươi còn có hồng nhan tri kỷ đó.”

“ Lắm lời!”

“ Giễu tí gì phải nóng.”

Lượn một lúc, bỗng nhiên Lang Nhị cảm nhận được ánh mắt nào đó đang theo dõi mình ẩn trong hàng vạn ánh mắt kì ba chốn nhân gian muốn hỏi: hai người này sao lại mặc giá y ra đường a? Ánh mắt ấy lén lút trong xó xỉnh nào đó, bỗng nhiên biến mất không dấu vết. Đến tột cùng là ai?

Khuyển Minh chỉ biết lẽo đẽo theo chân Lang Nhị, giật giật nhẹ áo Lang Nhị nói nhỏ: “Mọi người đang nhìn kìa, mau mua bộ y phục khác thay đi a.”

Lang Nhị không nói, cứ đi tiếp. Dừng trước một thanh lâu to lớn, sầm uất, Lang Nhị gọi tú bà ra hỏi chuyện:

“ Tú bà, Liễu Phương Hoa cô nương có ở đây chứ?”

Tú bà thấy Lang Nhị mặc bộ giá y đỏ thẫm, theo sau còn là một nam tử cũng bộ giá y cùng phục sức đắt tiền, hơn nữa ngũ quan hai người còn tuấn tú, đẹp như thần tiên, liền niềm nở chào đón:

“ A, Liễu Phương Hoa cô nương còn đang tiếp khách, xin hai vị chờ chút, chờ chút…” Lang Nhị lập tức rút từ trong túi áo ra một thỏi vàng lấp lánh ánh kim. Vàng thật đó! Tú bà vui vẻ nhận lấy: “ Ây da, khách quý khách quý, ngại quá, ta sẽ gọi Liễu Phương Hoa cô nương đến ngay. Liễu Phương Hoa!”

“ Dạ.” Cô nương vừa thốt lên tiếng kia chính là Liễu Phương Hoa, tuyệt thế mỹ nhân của Loan Phượng thanh lâu. Nàng chỉ đeo mấy trang sức bạc giản dị, cài vài đóa hoa thơm mới nở, trang điểm cũng nhẹ nhàng nhưng lạ kì, mọi thứ đều như tôn lên vẻ thanh thuần của nàng. Liễu Phương Hoa cúi đầu kính lễ với Lang Nhị:

“ Lang Vương tử, kính chào ngài. Lâu lắm không gặp lại ngài. Ngài cho gọi tiểu nữ là có chuyện gì a?”

Lang Nhị ánh mắt hiền hòa nói:

“ Liễu Phương Hoa, ngươi có biết đến mộ phần chính gốc của Lang tổ và Khuyển tổ không?”

Liễu Phương Hoa nghĩ ngợi một lát, rồi nói:

“ Lang tổ và Khuyển tổ? Ta chỉ biết Lang tổ, còn Khuyển tổ ta không biết rõ nữa. Nghe đâu Lang tổ với Khuyển tổ chôn vùi xương cốt, máu thịt cùng nhau. Ta lăn lộn ở chốn thanh lâu này, có biết một kẻ được mệnh danh là “Kỳ ba cao thủ”, chuyện trên trời dưới đất gì hắn cũng biết. Nghe bảo chỉ cần nộp cho hắn một thỏi vàng, hắn sẽ cho chủ nhân biết điều cần biết.”

A, sao nghe giống mấy tên lừa đảo đầu đường xó chợ vậy ta? Cơ mà ghen tị thật, Lang Nhị sao lại có thể quen biết một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy chứ? Hừ, có cô nương nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành thế này mà không giới thiệu với ta, để ta…”

“ Liếc mắt đưa tình với nàng ta, đúng không?”- Lang Nhị lạnh lẽo quay sang nói với Khuyển Minh.

“ Sao, sao ngươi biết? Ngươi đọc được suy nghĩ của ta?”- Khuyển Minh ngơ ngác, ngạc nhiên chẳng hiểu cái chi hết.

“ Ai da, công tử, mặt người viết rõ như vậy, mà Lang Vương tử lại là người tinh ý,nên là… Í, sao hôm nay hai người đều mặc giá y vậy, không lẽ… là phu thê?”

Khuyển Minh lập tức giật bắn người. A, sao lại để một cô nương nghĩ hai nam tử hán đại trượng phu huyết khí ngời ngời thế này là phu thê vậy? A, từ từ đã!

“ Không phải. Nhưng nếu là phu thê thật, ngươi nghĩ ai là phu quân, ai là thê tử?”

“ Người hỏi lạ vậy, công tử a, dĩ nhiên là vương tử nhà ta là phu, công tử là thê rồi.”

“ Tại sao chứ, nhìn ta giống kẻ “nằm dưới” lắm à?”

“ Công tử, người xem, bộ giá y người đang mặc chính xác là dành cho tân nương, còn của vương tử là tân lang.”

“Nếu chúng ta không mặc bộ này thì sao?”- Nói ta là phu quân đi, ta muốn chứng minh mọi người sai khi gọi hắn là tân lang. Nhưng…

“ Vẫn vậy thôi à.”- Liễu Phương Hoa thản nhiên tạt luôn một gáo nước lạnh buốt vào mặt Khuyển Minh. Ôi...

Khuyển Minh đứng hình không thể nói gì, Lang Nhị tiến tới lôi y đi rồi nhẹ buông một câu:

“ Hắn, ta là phu thê.”

Rồi kéo Khuyển Minh đi trước con mắt ngỡ ngàng của bàn dân thiên hạ trong thanh lâu. Phu thê, thật chứ?!

Lang Nhị rảo bước đến chỗ người mà Liễu Phương Hoa cô nương nói: Kỳ ba cao thủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top