Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Chương 6

Lang Nhị vừa đi hỏi về “Kỳ ba cao thủ”, vừa lôi xềnh xệch “pho tượng” Khuyển Minh đi hỏi han các cư dân trong đất nước Thiên Lang- vùng đất của Lang tộc. Đây là nơi được mọi người biết đến với lãnh thổ trải rộng tưởng như tận chân trời, một vùng đáng sống, nơi hoa thơm cỏ lạ mọc không đếm xuể, thật khiến người ta ghen tị. Đất đai màu mỡ, trù phú, những phiên chợ sầm uất, những đại mỹ nhân vạn người mê đắm, những cảnh quan say động lòng người, hệt như chốn bồng lai tiên cảnh. Thiên nhiên, trời đất ưu ái như vậy, nhưng không gì có được tất cả mọi thứ đều hoàn hảo, nên để thỏa lòng ghen tị với Lang tộc, thượng cổ tạo ra lời nguyền rằng hoàng tộc Thiên Lang không thể có nhiều hơn một hài tử, và cũng chính hài tử đó là vương tử, người kế vị chính thống. Hơn nữa Lang tộc từ sơ khai đã nghiêm ngặt chế độ nhất phu nhất thê, duyên lại là trời đất se, không có nhiều huynh đệ tỷ muội, không có nhiều xung đột nội bộ, nên Lang tộc càng ngày càng hưng thịnh, trở thành cường quốc lớn nhất, sớm nhất bấy giờ, theo sau là Đại Khuyển vương quốc cũng không kém phần phát triển.

Nói ra thì “ Kỳ ba cao thủ” này cũng khá nổi tiếng trong dân gian, nên hỏi một chút là ra. Lang Nhị trên đường gặp “Kỳ ba cao thủ” vẫn bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của dân chúng nhưng ai cũng biết được, đó chính là Vương tử điện hạ và “tân nương” của người, chỉ là sao hôm nay hai người lại mặc giá y đắt tiền, khắp người tỏa ra ánh sáng chói mắt của vàng, hơn nữa đống trang sức trên đầu tân nương còn đáng giá gấp mấy lần một biệt phủ lớn nữa đấy.

Lang Nhị nhíu mày, lại là cái ánh mắt đó. Ai, ai mà lại lén lút đến vậy? Mà Khuyển Minh a, sao ngươi vẫn còn là một bức tượng sống không hơn không kém thế này, Liễu Phương Hoa cô nương cũng chỉ thuận thế trêu ghẹo một chút thôi, có cần sốc đến vậy không? A, nặng quá, lôi thế này có ngày ta sái tay đến kiệt sức thôi. Bỏ kéo đi, cách nhanh nhất vẫn là bế rồi phi đến chỗ cần đến. Nghĩ vậy, Lang Nhị lập tức thi hành. Trước ánh mắt ngỡ ngàng của con dân cùng tiếng hú hét của nữ nhân, Lang Nhị vẫn cứ thản nhiên bế “công chúa” Khuyển Minh. Cảm thấy mình lơ lửng giữa không trung, y liền xóa bỏ trạng thái “hóa đá”, nhìn thẳng thì thấy trời xanh, đô thành vạn dặm, nhìn lên thì thấy Lang Nhị. Cái gì vậy? Nhìn xuống thì thấy mình đang được bế kiểu “công chúa”, còn mọi người phía dưới đang nhìn như kiểu:Ô, vương tử điện hạ dẫn tân nương tử về động phòng hoa chúc kìa, mau đến xem, mau đến xem.

-Ở một nơi khác trong khu rừng Thánh Linh Địa thuộc địa phận giáp giữa Đại Khuyển quốc và Thiên Lang quốc -

Một thanh niên xem chừng mới gần ba mươi mùa xuân xanh, một thân khoác hắc phục thêu dệt hoa văn Phượng tộc cổ mờ nhạt màu vàng kim, mái tóc dài bạch kim thướt tha, lặng lẽ che đi đôi mắt nhuộm sắc đỏ của huyết. Hắn từ từ ngồi dậy, lấy tay che đi khuôn mặt đẹp đẽ nhưng ma mị, tràn ngập mùi vị quỷ quyệt kia, nhe chiếc răng nanh nhọn hoắt, cười nhạt:

“Tam giới, ta đã trở lại. Giờ là lúc thực hiện lời hứa năm xưa, nhỉ?”

Hắn giơ tay chỉ lên trời cao, móng vuốt sắc nhọn đã bao lâu không gọt giũa kết thành một cột sáng màu đen đỏ xuyên thủng trời xanh. Lớp tro than vĩnh cửu quanh hắn cũng tan vào cột sáng đen kia, quyện hòa sức mạnh. Nam tử hắc phục kia khẽ cất môi:

“Hắc Tinh Điểu, đến đây với ta!”

Tiếng Hắc Tinh Điểu rống lên, từ cột sáng bay ra, đem theo hắc hỏa nhuộm đầy sắc tà khí, bay đến đậu lên vai nam tử, đôi ngươi đỏ thẫm như cộng hưởng cùng chủ nhân nó. Nam tử đứng dậy, thắp một nụ cười tuấn mỹ, liếc nhìn xung quanh, thấy một mảng xanh mơn mởn trải đến bất tận.

“ Lang Thần Anh, ngươi cũng đã tử trận rồi nhỉ. Đống tro than này thay ngươi mang tin đến cho ta, để ta ngủ yên mấy ngàn năm không nhàm chán. Chậc, hảo đáng thương. Sống một đời, một kiếm đâm xuyên nát chân thân hồn phách ta, đem ta ném vào đống tro than bẩn thỉu. Ngươi tử trận, cũng đã giết chết trái tim ta, ngươi nợ ta nhiều lắm. Vậy nợ này, chủ không còn, ta phải hảo hảo để giang sơn ngươi yêu quý, thê tử ngươi một lòng một dạ thủy chung, nhi tử ngươi nhất tâm cầu phúc, cùng đại gia tộc nhà ngươi, thay ngươi trả đủ, hồn phi phách tán. Những ai có liên quan đến đại Lang gia tộc nhà ngươi cũng phải đồng quy vu tận, chịu chung số phận. A Anh, ta hận ngươi đến chết. Còn cái tên đáng chết Kim Long kia, một tiểu thiếu gia miệng còn hôi sữa không biết điều, cũng buộc phải tử. Cả cái thế gian vạn người phỉ nhổ ta này, ta cũng phải đuổi tận giết tuyệt. Ha ha ha!”

Phượng tộc thái tử đời thứ mười lăm-Phượng Luân Kiệt ta, cuối cùng đã quay lại!

-Tại Thần Đế điện-

Ngọc Hoàng đang vừa phê duyệt tấu chương, vừa chăm sóc bảo vệ cho thê tử đang mang thai Khuyển Thanh, bỗng có tia lôi xẹt qua cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.

“ Phượng Luân Kiệt, trở lại rồi.”

Hắn nhìn bóng dáng Khuyển Thanh đang ngủ ngon lành, rồi lại nhìn về cột sáng hắc son xuyên thẳng tận trời xanh kia, lòng lại dâng lên nỗi căm phẫn tột cùng:Kẻ làm hại đến tiểu hài tử của ta, kẻ động đến tính mạng của thê tử ta, gây mối nguy hiểm đến giang sơn tứ phương,hừ, ngươi cuối cùng cũng đã thức tỉnh. Ngươi dù chết vạn lần cũng không rửa hết tội!

“Triệu tộc trưởng Tây Long tộc đến gặp ta, ngay lập tức!”-Kim Long gằn từng chữ mà thét.

-Tây Long đại cung điện thuộc trung tâm Thánh Linh Địa, giáp Thánh Linh cổ thần thụ-

Gia nhân của Tây Long cung điện từ cổng chính nhận thư khẩn của Ngọc Hoàng đại đế, liền vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất đến chỗ tẩm điện của Tây Long tộc trưởng cùng tộc trưởng phu nhân. Hai vị chủ nhân đang cho đứa con nhỏ mới sinh không lâu của họ uống chút sữa non, nghe được tin khẩn, lập tức bỏ thìa sữa xuống, mở thư ra đọc.

“Phụng thiên thừa vận, Ngọc Hoàng chiếu viết, triệu Tây Long tộc trưởng vào yết kiến, tuyệt không chậm trễ. Khâm thử!”

“Ngọc Hoàng không đâu lại tự nhiên triệu khẩn ta, chắc chắn có việc hệ trọng. Không được, phu nhân, nàng ở lại chăm con, ta phải đi một chuyến.”

“Phu quân đi đường cẩn thận. Mấy hôm nay mí mắt thần thiếp cứ giật giật liên tục, sợ là có điều bất an.”

“Nàng yên tâm, ta sẽ chú ý!”

Tây Long tộc trưởng mau chóng sửa soạn chỉnh tề rồi vỗ cánh, bay đến chỗ Ngọc Hoàng đại đế, biến mất trước mắt Tây Long tộc trưởng phu nhân.

“Sao mắt cứ giật giật thế nhỉ? Ngươi có thể làm ta đỡ bất an được không? Nào, tiểu bảo bối, uống thêm chút nữa nhé, hay ăn chóng lớn, để sau này khỏe mạnh, tài giỏi như phụ thân con. A nào!”

Đứa trẻ hồn nhiên nằm trong nôi, nhìn qua phần nào biết là mới tròn một tuổi không bao lâu, giơ đôi tay mũm mĩm kêu bi bô cái gì đó không rõ nghĩa, chốc chốc lại cười ngây ngô với mẫu thân. Cảnh tượng êm ấm này, không biết còn diễn ra bao lâu. Đứa bé đó không hề biết rằng, đó cũng là lần cuối nó được ở bên phụ thân đáng kính và trưởng tộc đang trên đường đến chỗ Kim Long kia, cũng không thể liệu trước chuyện gì sắp xảy ra.

Trên đường vượt rừng Thánh Linh Địa để tiến đến chỗ cột sáng lên chính điện Thần Đế, Tây Long tộc trưởng dường như cảm nhận được một luồng sức mạnh khổng lồ thấp thoáng sau những rặng cây xum xuê, um tùm. Hắn không may mắn, vì hắn không có cơ hội chứng kiến cột sáng đen đỏ quyện vào nhau xảy ra không lâu trước, khi Hắc Tinh Điểu bay ra thì cũng là lúc cột sáng đen biến mất. Đập mạnh đôi cánh to lớn đặc trưng của Tây Long tộc, nguồn gió lớn tựa như quạt ba tiêu trải khắp khu rừng, hắn cố bay nhanh hết mức. Phượng Luân Kiệt cảm nhận được luồng khí mát mẻ từ trên không trung sà xuống vuốt ve mái tóc hắn, bất giác hắn nhìn lên không trung. Và, hắn bắt gặp Tây Long tộc trưởng.

“Ô, tiểu hài nhi năm nào đã lớn thế này rồi ư? Hảo dễ thương a.”- Phượng Luân Kiệt cười quỷ dị, ngước mắt nhìn Tây Long tộc trưởng.

Tây Long tộc trưởng nghe thấy tiếng gọi mình liền quay xuống, ánh mắt tử sắc không thay đổi đến khi hắn nhận ra...Phượng Luân Kiệt!

“ Ngươi, ngươi Phượng Luân Kiệt, tên hỗn đản chết vạn lần không đáng tiếc, ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi. Vậy tỉnh rồi, ta với ngươi hảo hảo đấu một trận, ta phải trả thù cho muội muội ta!”

Thế rồi Tây Long tộc trưởng không còn quản đến lời triệu tập của Kim Long nữa, tức tối sà xuống chỗ Phượng Luân Kiệt.

“ Ngươi, ngươi còn ở đây làm hao tổn linh khí của rừng Thánh Linh Địa, ta phải giết ngươi.”

“Ô bé cưng, chi mà nóng. Ta chỉ hấp thụ một chút linh khí bồi bổ thôi mà. Nhưng bé cưng thích thì ta chiều.”

Rốt cuộc, Tây Long tộc trưởng và Phượng Luân Kiệt lao vào tỉ thí. Vừa mới bắt đầu một lát, trận quyết chiến đã gây ra bao thiệt hại cho khu vực rừng Thánh Linh Địa xung quanh, cũng may là Thánh Linh Địa hầu hết toàn linh khí nên không dễ bị đạp đổ. Tây Long tộc trưởng biến sức mạnh của bản thân thành một thanh đao sáng loáng, sắc lẹm tưởng như có thể chém nát mọi thứ thành bùn nhão. Nhờ sức mạnh của đôi cánh Tây Long tộc khỏe khoắn, tộc trưởng lao thoăn thoắt trên không trung, liên tiếp phi đao hướng chỗ Phượng Luân Kiệt mà chém. Tiếng đao vùn vụt xé gió lao với tốc độ kinh người, nhưng với tốc độ này, đối với một yêu ma quỷ quái đẳng cấp sánh ngang Ma Vương như Phượng Luân Kiệt mà nói, chẳng qua cũng chỉ là muỗi bay. Hắn nhẹ nhàng né từng đòn một, thân hình uyển chuyển uốn lượn theo từng đường đao tuyệt đẹp, ngỡ như hắn đang ca vũ chứ không phải đang đánh nhau nữa.

"Nếu bé cưng nghiêm túc đến vậy thì...Ta cũng sẽ không khách khí nữa."

"Bớt sàm ngôn đi, lôi cái sức mạnh chết tiệt của ngươi ra mà thẳng thắn đấu với ta. Đừng coi ta là đứa nít ranh mới lớn cần thương hại."

"Hảo."

Vừa dứt lời, đôi mắt tràn ngập màu hồng ngọc mê người của Phượng Luân Kiệt bỗng tỏa ra màu tử khí nồng đậm, rồi từ đâu đó, Hắc Tinh Điểu lao ra, lông vũ màu đen sậm mượt mà, chiếc đuôi thanh mảnh khoan thai đậu trên vai Phượng Luân Kiệt.

"Sát!"-Phượng Luân Kiệt nhẹ hô một tiếng.

Ngay tức khắc, Hắc Tinh Điểu xù lông, rỉa rỉa lông vũ, một mớ lông vũ màu tro than chực chờ chạm đến nền đất trong xanh bỗng bay hết lên trên không, đuôi lông vũ hướng đến người Tây Long tộc trưởng, hóa thành những mũi dao sắc nhọn, chỉ chờ tiến đến mục tiêu. Hắc Tinh Điểu kêu lên một tiếng, lập tức những chiếc lông vũ kia bao quanh người tộc trưởng, lao nhanh vút như những mũi tên của các vị thổ dân. Không những thế, dao lông vũ đó còn pha thêm chút ma pháp của Hắc Tinh Điểu tích từ người chủ nhân, sức mạnh chỉ hơn chứ không kém loại đao của Tây Long tộc trưởng.

"Hừ, tưởng ba cái trò nhảm nhí này có thể làm khó ta sao?"

Chẳng chậm trễ, tộc trưởng biến thân thành con Bạch Tây Long cường liệt, đôi cánh sải mấy chục mét, quét bay những chiếc dao lông vũ bé nhỏ, rồi hắn cầm đao chém đến Phượng Luân Kiệt. Trong một khắc bất cẩn, hắn bị Hỏa Dực đao chém một đường dài ngay trước ngực, kéo dài đến gần bụng. Tách, tách. Máu từ người Phượng Luân Kiệt tuôn xối xả như một trận huyết vũ quét qua Thánh Linh Địa. Hắn mở to mắt, nhìn huyết nóng chảy ra ồ ạt từ cơ thể mình, quyện chung với hắc sắc của y phục càng khiến người ta sôi sùng sục. Lần này, Phượng Luân Kiệt thực sự tức giận, tuyệt không còn sự trêu đùa trong đáy mắt nữa. Đôi tay khẽ nhấc lên, kết một khối cầu đen rồi niệm chú:

“ Hắc Cầu Chi Phá, TRIỂN!”-Sự tức giận của Phượng Luân Kiệt đã lên đến đỉnh điểm, hắn rít từng chữ mang theo lửa giận ngút trời, truyền thẳng đến tộc trưởng vẫn đang chực sẵn tung đòn.

Nhưng đời không ai tưởng được chữ ngờ, Tây Long tộc trưởng bất ngờ cũng lĩnh hội đủ đòn, nhưng nhờ lớp vảy cứng hơn bất kì loại giáp hay vũ khí nào, hắn không bị bất cứ tổn thất nào nặng nề, chỉ bị xước nhẹ, không đáng kể. May là trong lúc nguy nan, long huyết sục sôi, đem cơ thể tộc trưởng biến thành một con Tây Long hoàn toàn. Một chân thân tuyệt đẹp, cường đại, mang sức mạnh phi thường, nhưng, nếu chân thể chết, hồn phách cũng sẽ tan biến vĩnh viễn. Nên, nếu không đến bước đường cùng, hay mất kiểm soát hoàn toàn, hay sắp phải lĩnh hội đòn đánh chí mạng cực lớn, chân thân sẽ không bao giờ xuất hiện. Không ai muốn mất đi tính mạng, càng không muốn tan hồn nát phách.

Tây Long tộc trưởng cũng đã biến chân thân, cuộc chiến cũng sắp phải đến hồi kết. Đánh nhanh thắng nhanh, Tây Long tộc trưởng lập tức tụ lại sức mạnh quanh thân thể, tạo nên luồng sấm sét vang rền dữ dội. Khắp bầu trời nơi diễn ra cuộc đấu tràn ngập những đám mây đen tích sét với cường độ khủng khiếp, sẵn sàng nướng cháy bất cứ thứ gì. Sét nổ, cũng là lúc Tây Long giận dữ nhất, cũng là lúc Tây Long mất kiểm soát nhất, và cũng là lúc đầy sơ hở nhất. Ra đòn nhanh và chuẩn xác, mới là cách tốt nhất. Tộc trưởng gầm rú điên cuồng, đôi mắt tử sắc tràn đầy tia máu, vỗ cánh lao vào toan cắn xé tan nát thân thể Phượng Luân Kiệt. Phượng Luân Kiệt vừa phải né cột sét, vừa phải tiếp chiêu hiểm hóc, nhanh chóng rơi vào thế bị động. Tây Long không dễ dàng chết đến vậy, nên hắn buộc phải tìm ra điểm yếu. Nghe không nhầm thì điểm yếu của Tây Long ở vùng có vảy thưa thớt và mềm nhất, vậy chỉ có bụng, nhưng hiện giờ thế trận đang bị động. Tây Long vẫn điên cuồng tung những móng vuốt sắc lẹm vào da thịt Phượng Luân Kiệt, dù có khả năng phục hồi nhanh đến đâu cũng tránh không nổi đau đớn và huyết chảy. Thấy Phượng Luân Kiệt ngày càng yếu ớt, rơi vào thế bị động cũng đã lâu, Tây Long định ra đòn kết. Hắn không để ý rằng Phượng Luân Kiệt chỉ chờ cơ hội này liền một lần giết hắn. Tộc trưởng nhanh chóng ngưng tụ một luồng sét vào tay, Hỏa Dực đao biến thân thành một cây đao sét đúng nghĩa, định cắm xuyên cơ thể Phượng Luân Kiệt. Khắp nơi, sấm vang rền, xé rạch bầu trời, tưởng như muốn ăn tươi nuốt sống vạn vật. Lúc tộc trưởng giơ thanh đao sét kia lên, Phượng Luân Kiệt lập tức một tay đâm xuyên vùng bụng tộc trưởng bằng luồng tử khí đã sẵn sàng giết nguời từ rất lâu rồi. Hắn ta còn cố ý đâm sâu hơn nữa, xuyên qua bụng tộc trưởng sang bên kia rồi kéo phụt lại, khiến máu chảy ồ ạt như nước lũ. Tí tách, tí tách, lộp bộp, lộp bộp. Từng đợt máu của tộc trưởng cứ thế rơi, hòa vào dòng nước mưa mới xuất hiện. Nỗi đau đớn không thể bằng niềm căm phẫn lúc này, nên, bằng sức lực cuối cùng, tộc trưởng cũng cố cầm chắc lấy thanh sét, gầm một tiếng hút những luồng sét từ tứ phía, khiến thanh sét sáng chói giữa bầu trời u ám. Rồi hắn phi. Thanh sét mượn sức gió bay đến chỗ Phượng Luân Kiệt, nhanh đến nỗi, Phượng Luân Kiệt vừa định né thì thanh sét đã xuyên qua người hắn. Máu, rồi lại máu. Hai dòng huyết một đen một đỏ cùng chảy xuống dòng sông lân cận, khiến nước nhiễm một màu đỏ tươi tanh nồng.

“Ngươi, ngươi tưởng rằng một thanh sét bé nhỏ có thể làm ta chết sao? Ngây thơ!”- Phượng Luân Kiệt nhìn thanh sét đang bùng cháy lửa nóng rát, khiến thân thể hắn vô cùng khó chịu và đau.

“Hừ, một...đòn...đó là cho...muội muội yêu quý...của ta...Khụ...cùng...Khụ...giang sơn của...dòng tộc...ta. Không...không thể...khiến...ngươi chết nhưng...cũng khiến ngươi tổn hao nguyên khí vĩnh viễn! Khụ...khụ…”

“Từ từ đã, ngươi đã tẩm loại sức mạnh gì vào thanh sét này?”

“Hỏa Dực đao...ngươi không thấy sao? Ngu xuẩn...Nhưng giờ, nó phải dành cho...Khụ...tiểu bảo bối nhà ta.Nên...Hỏa Dực đao, lại đây!”

Thanh sét kia nghe lời, hóa lại thành Hỏa Dực đao lại một lần nữa xuyên qua cơ thể Phượng Luân Kiệt, mang theo luồng sét chết người.

“Hỏa Dực đao, hãy nghe ta...ta không còn sức để sống tiếp...cùng đem ngươi đi mài dũa khắp nơi...nên, hãy hóa thân vào cơ thể con ta...Khụ....Thay ta, bảo...vệ...nó!”

Hỏa Dực đao như có tiềm thức, lưu luyến không rời. Tộc trưởng quát:

“Đi!”

“Hô, vậy giờ sức mạnh của ngươi, là cho ta!”-Phượng Luân Kiệt toan cướp đi nguồn sức mạnh to lớn đang thoi thóp kia nhưng…

Tây Long tộc trưởng tan biến ngay trước mắt hắn!

Tiểu hài tử, phụ thân không thể ở bên con, chăm nom từng chút cho con nữa. Con có biết khoảnh khắc con mới vừa sinh ra là lúc ta vui nhất, tự hào nhất không? Ta đã từng hứa, sẽ cùng mẫu thân con, cả nhà ba người cùng đi đến thiên trường địa cửu, hạnh phúc nhất thế gian, sẽ chăm lo cho con, sẽ kiếm cho con một người vợ tốt, sẽ khiến con trở thành đứa trẻ hạnh phúc nhất thế gian này. Nhưng… có lẽ, không được nữa rồi. Còn nương tử, nàng nhất định không được quá nhớ ta nhé. Nhất định không được khóc, không được buồn, để tiểu bảo bối của chúng ta biết sẽ đau lòng lắm. Nàng hãy sống cho tốt, nếu nàng cảm thấy cuộc sống chốn cung đình cơ cực, hãy rời bỏ nó, tìm một hạnh phúc mới có thể thay người phu quân đoản mệnh vô dụng này chăm sóc nàng, nàng chỉ cần biết, ta yêu nàng rất nhiều. Không thể vĩnh viễn đến bách niên giai lão, nhưng ta vẫn sẽ dõi theo mẫu tử hai người. Vĩnh biệt, người phụ thân tồi tệ, người phu quân vô trách nhiệm, đi đây. Đến cuối cùng, lời hứa vẫn không thể thực hiện được. Sức mạnh cuối cùng của Tây Long tộc trưởng bay theo Hỏa Dực đao, quyện thành nhất thể với nó, đem theo lá thư cuối đến với mẫu tử hai người.

“Phu quân đáng ghét, sao chàng lại nỡ bỏ mẹ con thiếp lại một mình chứ. Thiếp ghét chàng lắm!”

Nước mắt như những hạt mưa, thi nhau tuôn, rơi tí tách. Đứa bé thấy mẫu thân khóc thì cũng rưng rưng theo, a a những từ vô nghĩa. Nhìn đứa con nhỏ bé nằm trong nôi, nàng càng không cầm được nước mắt.

Mưa bên ngoài trời vẫn rơi vô tình như vậy, mãi không chịu ngừng.

“Cái gì, Tây Long tộc trưởng đã tử rồi?”-Kim Long đập bàn thật mạnh.

“PHƯỢNG LUÂN KIỆT, TA THỀ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG VỚI NGƯƠI!! Ngươi rồi sẽ có ngày nhận quả báo.”

Phượng Luân Kiệt, từ khi tỉnh lại, đã gây nên cái chết đầu tiên. Hắn làm một nữ nhân mất đi phu quân, một tiểu hài tử mất đi phụ thân yêu quý. Sự việc đã nhanh chóng lan đi khắp nơi trong thế gian và đến tai đôi phu “thê” Lang Nhị và Khuyển Minh đang ở Thiên Lang quốc, gây bao sự phẫn nộ cho thiên hạ.

----------------

Típ!

Hắc Tinh Điểu a.k.a Phượng Luân Kiệt's pet a.k.a giai nhân a~


Đừng hỏi sao nó là Hắc mà lại sáng dư lày. Đơn giản au thương tiếc ngòi chì a(xiao lone)

Minh họa cho Tây Long cung điện nguy nga tráng lệ nằm trong rừng Thánh Linh Địa vừa rộng lớn vừa sâu thăm thẳm:)))(nguồn:pinterest)

P/s: Đừng hỏi sao cung điện nó lại như ở trên mây thế này. Hãy cố nghĩ nó ở trong rừng đuê vì thực sự mà nói mình không thể tìm được cung điện trong rừng do các họa sĩ vẽ ra, lấy ảnh chụp thì sợ lặp vì mình không thích lấy ảnh ngoài đời thực cho lắm, trừ phi thấy đẹp thì thôi😭 Thông cảm nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top