Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Chương 9

Mặc dù binh lính đã hết sức ngăn cản, nữ nhân đó vẫn cố chạy vào gặp phụ hoàng nàng ta. Khi thấy cảnh ngân kiếm vừa sắc vừa sáng bóng chuẩn bị một hơi giết Chân Lạp Vương, nàng nức nở, nước mắt lã chã rơi, luôn miệng lặp đi lặp lại: “Đừng giết phụ hoàng ta mà, đừng giết phụ hoàng ta mà…” Khuyển Minh cũng là một trang thương hoa tiếc ngọc, định đến an ủi nàng ta thì bỗng, nàng ta cầm một con dao nhỏ, chuôi dao khắc toàn ký tự khó hiểu giơ lên trước cổ Khuyển Minh, thân thủ nhanh nhẹn quay phắt lại, đứng ra đằng sau kề dao nơi cổ Khuyển Minh. Y nhất thời không biết nói gì. Nàng ta nghĩ đã có thể nắm được thế trận, liền thẳng thừng:

“Nếu các ngươi dám động đến phụ hoàng, tên này sẽ chết ngay lập tức. Muốn cứu hắn, thì bỏ vũ khí xuống, đầu hàng đi.”

Khuyển Minh đứng yên tại chỗ, mặc kệ để cho nữ nhân muốn làm gì thì làm. A, ta là thần, đâu dễ chết như vậy? Nhưng không sao, để trải nghiệm cảm giác bị thương dưới tay một tiểu cô nương xinh đẹp như hoa thế này, phải chịu ủy khuất một chút, ủy khuất chút thôi~Vâng, đó là nội tâm của “tiểu nương tử” Khuyển Minh lúc này.

Lý Nhân chau mày, lườm Khuyển Minh một phát tràn đầy sự khinh bỉ. Ta phi, ta phi! Khuyển chủ nhân a, người còn có thể giả vờ hơn nữa được không? Rõ ràng người có thể một tay khiến nàng ta rơi vào thế bị động một cách nhanh gọn.

Có ai thắc mắc Lang Nhị đang làm gì không? Nếu bạn tò mò, để tác giả này đích thân kể cho bạn nghe. Ờ thì, hiện giờ Lang Nhị đang duy trì vẻ mặt băng sơn nghìn năm không tan chảy tí tẹo nào, lạnh như thời tiết hiện giờ của Chân Lạp quốc. Mà Chân Lạp quốc quanh năm bão tuyết, số lần thấy thái dương là vô cùng ít, một năm chỉ có thể trông chờ ánh nắng vào mùa hè nhưng cơ bản mà nói, ánh nắng đó chỉ diễn ra đúng ba tháng, nếu năm nào xui xẻo, may thì nắng được mấy ngày ngắn ngủi, xui tận mạng thì không có ánh nắng.

Lang Nhị thu hồi Linh Quân kiếm, đảo mắt qua chỗ Khuyển Minh một lát rồi lạnh lùng nói:

“Đừng giả vờ nữa.”

Khuyển Minh hơi hơi chột dạ, cười bất lực, thuận tiện lúc cô nương kia sơ hở khi thấy phụ thân mình được thả, y bắt lấy tay cô nương, vặn nhẹ nhàng ra đằng sau rồi giữ cho đôi tay ấy không động thủ nữa. Y sờ sờ đầu, cười hề hề nói với tiểu cô nương:

“ Cô nương, cô là ai vậy a? Thân thủ tốt vậy, chắc cũng là ám vệ, lính tráng hay là....”

“Ta là công chúa, tương lai sẽ làm nữ hoàng Chân Lạp. Bổn công chúa vốn luyện qua chút chiêu, không ngờ lại bị ngươi phá dễ dàng như vậy. Nói, ngươi là ai mà lại được đi cùng Lang Vương tử điện hạ?”-Chân Lạp trưởng công chúa ngắt lời Khuyển Minh, giọng tràn đầy niềm kiêu hãnh hỏi.

“Công chúa điện hạ, ta nói cái này, người đừng cười ta. Ta là Đại Khuyển Vương tử, bây giờ là Vương phi của Lang Vương tử đấy.”-Khuyển Minh trong lòng khổ giải thích.

Lang Nhị không biết đã đứng cạnh Khuyển Minh từ bao giờ cũng nói theo:

“Đúng, hắn là Vương phi của ta, người cùng ta làm bạn đời đến hết kiếp này. Chân Lạp công chúa, ngươi giơ dao muốn mưu sát hắn, là phạm thượng ta.”

Nói xong, hắn còn thuận tay ôm lấy người Khuyển Minh, như minh chứng cho thân phận của y. Một cái ôm ấm áp, thoáng khiến Khuyển Minh lỡ một nhịp, nhưng nhanh chóng định thần lại.

Từ lúc nào, đốm lửa nhỏ đã nhen nhóm trong lòng hai người. Dù không thể gọi tên là gì, nhưng có thể nói, đó là một chuyển biến khá lớn về mặt xúc cảm.

“Vương, Vương phi nương nương, xin lỗi vì đã mạo phạm người. Nhưng thần thiếp sẽ không hối hận, vì đó là phụ hoàng của thiếp. Nếu người cảm thấy xin lỗi không thỏa lòng, xin mời muốn chém muốn giết muốn xử ta ra sao thì tùy người.”

Nói xong, nàng còn lôi một cặp xích kim loại màu đen thẳm ra tự còng vào tay mình, chờ bị xét xử. Cảnh tượng này làm Khuyển Minh nhớ tới phiên chợ buôn nô lệ ở nhân giới. Từng đoàn nô lệ đủ loại hai tay còng xích, mặt mày đen nhẻm, bẩn thỉu, áo sống rách rưới, có người còn không mảnh vải che thân, cái duy nhất họ có, đó là sự khinh thường đến từ những người xung quanh, sự thèm khát của lũ địa chủ giàu có và cuộc đời tăm tối không thể thấy tương lai tươi sáng. Nhưng ở đây, khác với nô lệ, người đang tự còng tay bản thân là công chúa điện hạ cao quý, dẫu rằng mang danh công chúa nước chư hầu thấp kém. Khuyển Minh không thể đỡ nổi đòn này, đành cười cười rồi giải trừ còng tay ra.

“Công chúa điện hạ, người không cần lôi ba thứ này ra dọa người đâu.”

Lang Nhị chuyển xuống dắt tay Khuyển Minh đi khỏi chính điện Chân Lạp. Nhưng nào có dễ dàng thế, một nước chư hầu gần như chỉ phụ thuộc vào đại quốc khi đã quyết định ra tay với con dân của đại quốc thì dã tâm vốn không nhỏ. Và quả đúng như vậy, vừa định bước ra khỏi Chân Lạp chính điện, một luồng hung khí tiến tới, hòng đưa hai người vào chỗ chết. Linh Quân kiếm phản ứng mau lẹ, tự động bay khỏi vỏ, trong hai chiêu đã chém số hung khí làm đôi. Nhưng hung khí chỉ là dạo đầu, khi không chú ý, một mê hương thơm ngào ngạt đã len lỏi vào mũi của hai người. Lang Nhị thân thủ tốt, không bị dính còn Khuyển Minh đã sớm dính gần hết rồi. Khuyển Minh lảo đảo, nghiêng ngả rồi một phát gục xuống, hại Lang Nhị phải bế lần hai.

“Lang Vương tử điện hạ, chúc may mắn.”-Tiếng lảnh lót của Chân Lạp trưởng công chúa gọi với theo bóng lưng cao lớn của Lang Nhị.

Chân Lạp Vương khó hiểu hỏi:

“Này nhi nữ, ngươi làm gì vậy? Có đúng là mê hương chứa độc dược ta bảo không?”

Công chúa chỉ cười:

“Nhi nữ làm sao biết a!”

Và trưởng công chúa còn tặng kèm một nụ cười nham hiểm nhìn mãi không ra là ý gì vì cơ bản mà nói, tâm tư phụ thân nàng là muốn giết người thừa kế ngai vàng duy nhất của Thiên Lang, còn nàng, ngay từ lúc Đại Khuyển Vương tử nói y là Lang Vương phi, nàng đã sớm thấy chút gian tình không hề nhỏ giữa hai người. Coi như lần này ta giúp hai người đấy, có lẽ hai người rồi sẽ phải cảm ơn ta sớm thôi.

Trong lúc đó, Lang Nhị vẫn không hay biết chuyện gì, lặng thinh bế Khuyển Minh đến một sơn cốc nào đó ở gần chân núi Lan Vũ. Hắn chỉ biết rằng Khuyển Minh đang hôn mê bởi mê hương, còn không rõ là mê hương gì, bởi hắn không hề giỏi mấy cái y thuật này.

Còn Lý Nhân, hiện giờ cậu đang tạm bay đến chỗ Cổ Trùng công chúa để nghiên cứu một chút về mê hương. Nói là tìm hiểu, thực ra cậu cũng đã sớm biết mê hương đó là loại gì, chỉ là không nhớ tên thôi. Mê hương này là của Tiên Hồ quốc, lân cận vùng đất Miêu Cương xa xôi, đích thân Hồ tộc pha chế. Chẳng biết bí dược Hồ tộc mà Chân Lạp quốc có được kiểu gì, nhưng có vẻ muốn trợ lực một chút cho đôi phu thê này nhỉ. Mê hương này vốn dĩ chỉ là hương mê hoặc, có thể khiến người ngửi ngất đi, nhưng Chân Lạp lại bỏ thêm...xuân dược vào, lại còn là loại mạnh! Ôi~ Để hai người “vui vẻ” một tí cũng không mất gì, coi như lần này, vị thái y này lừa người một lần đi, cũng là giúp người mà~

-Tại Tuyết Mai sơn cốc dưới chân núi Lan Vũ-

Nơi đây mọc khá nhiều cây mai tuyết, bởi khí hậu hàn đới nơi sơn cốc nhờ nằm sát gần biên giới Chân Lạp quốc và Thiên Lang quốc, mà Chân Lạp quốc lại lạnh lẽo quanh năm. Từng nhành mai vàng phủ tuyết tinh khôi rủ xuống nền đất, từng chút từng chút một động lòng người.

Sau một hồi bất tỉnh nhân sự, Khuyển Minh cuối cùng cũng tỉnh lại. Lờ mờ mở mắt ra, y thấy Lang Nhị đang ngồi đốt chút lửa, đồng thời lau lưỡi Linh Quân kiếm cho bóng hẳn. Y thều thào nói:

"Lang, Lang Nhị..."

Lang Nhị liếc sang, lạnh giọng cảnh cáo:

"Ngươi, bất cẩn đến thế là cùng. Mau ngồi dậy, đừng giả vờ."

Khuyển Minh cười một tiếng, định bụng đứng dậy nhưng không hiểu sao tay chân lại nhuyễn hết cả, cố gắng mãi mà không được. Ngoài ra, y còn cảm thấy có chút nóng. Vớ vẩn, đây là vùng hàn đới, nóng thế nào được. Nhưng mà, khó chịu quá đi. Y cố mở miệng hỏi Lang Nhị

"Lang, Lang Nhị,ngươi, ngươi, đốt lửa gì mà lớn, lớn vậy, nóng, nóng quá. Ư...ưm..."

Khuyển Minh không tự chủ được, bất giác vươn tay cào loạn trên cơ thể, mong cho cảm giác nóng nực như lửa thiêu giữa những ngày mùa hạ này tan biến, nhưng làm vậy chỉ khiến cho nóng càng thêm nực.

Lang Nhị vẫn ung dung ngồi lau kiếm, nhìn thấy Khuyển Minh khổ sở như vậy, bất giác cũng nhận ra điều gì đó. Không lẽ mê hương vừa nãy là...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top