Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giọng điệu Tiêu Chiến vô cùng kiên định khiến Vương Nhất Bác bất lực. Cậu đành phải ngẩng đầu hỏi Khả Khả: “Ngày mai livestream lúc mấy giờ, ý là chính xác từng phút từng giây ấy.”

“Hở?” Khả Khả sửng sốt theo: “Chỉ là livestream tâm sự tùy tiện với fans thôi mà, em định chuẩn bị vào lúc hai giờ chiều nhưng giây phút cụ thể làm sao nói chính xác được ạ?”

Vương Nhất Bác lặng lẽ nói theo: “Anh cũng thấy vậy…”

Nhưng mà có người muốn biết đến từng giây từng phút đây nè!

“Livestream lúc hai giờ chắc sẽ không có vấn đề gì khác.” Khả Khả suy nghĩ, sau đó bổ sung thêm một câu.

Vương Nhất Bác gật đầu, nhanh chóng báo lại tin tức cho Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác: [Nếu như không ngoài dự đoán thì chắc là vào buổi chiều 2 giờ ngày mai.]

Sau khi Tiêu Chiến nhìn thấy tin nhắn này, liền gọi Tề Lam đang ở bên ngoài vào: “2 giờ chiều mai tôi có lịch trình gì không?”

Tề Lam mở vội điện thoại ra để kiểm tra lịch trình của Tiêu Chiến, sau đó nói: “Có ạ, có mở một cuộc họp.”

“Đổi lại thời gian đi, sau 2 giờ chiều mới có thời gian.” Tiêu Chiến rũ mắt suy nghĩ một chút, sau đó lại ngẩng đầu: “Không cần hỏi lý do.”

Tề Lam nhếch miệng cười tự tin: “Tôi không cần hỏi cũng biết.”

Tiêu Chiến cười ha ha hai tiếng: “Làm theo đi.”

“Tổng giám đốc, anh có phát hiện từ lúc anh thích cậu Vương thì anh đã trở nên không giống mình nữa không.” Tề Lam nhắc nhở một câu, dù gì bây giờ trong công ty cũng rất nhiều người thấy tổng giám đốc của bọn họ hơi kỳ lạ.

Tiêu Chiến chẳng mảy may dao động, giọng điệu bình thản mở miệng: “Phải vậy không, tôi không cần phát tiền lương cho cậu nữa đúng không?”

Tề Lam: “…” OK, Fine, coi như anh ấy chưa nói gì đi.

Trước khi Vương Nhất Bác phát trực tiếp thì phải thông báo với fans trước để tránh trường hợp một vài fans không chú ý nên bỏ lỡ thời gian.

Dĩ nhiên, để làm một người phát ngôn “danh xứng với thực” thì hôm nay cậu mặc toàn là đồ của B&W. Bởi vì là lần phát trực tiếp đầu tiên nên Vương Nhất Bác có hơi hồi hộp.

Chưa bắt đầu mà cậu đã liên tục hỏi Khả Khả bên cạnh: “Hiện tại nhìn anh có được chưa?”

“Đâu chỉ được không, là đỉnh của chóp luôn!” Khả Khả giơ ngón tay cái lên cho cậu: “Anh không cần hồi hộp, anh cứ xem như đang tán gẫu chuyện trong nhà với fans là được.”

Vương Nhất Bác vỗ vỗ ngực, thở ra một hơi, thuận tiện ám hiệu cho bản thân: “Anh không hồi hộp.”

“Chỗ này có mình em thôi, anh cũng không cần lo xấu hổ.”
Khả Khả đóng cửa phòng, treo trên cửa tấm biển “Đừng làm phiền”.

Vương Nhất Bác gật đầu, có mình Khả Khả ở đây cũng làm cậu an tâm hơn rồi.

Giờ vàng đã điểm, Khả Khả giúp Vương Nhất Bác mở live. Nhìn chung do trước đó đã thông báo với fans rồi nên trong nháy mắt vừa mới mở live liền có rất nhiều fans ùa vào. Cái con số đấy còn đang tăng không ngừng.

Vương Nhất Bác được Khả Khả nhắc nhở, có hơi cứng nhắc mà nhìn màn hình chào một cái.

Bình luận không ngừng lướt qua, nụ cười của Vương Nhất Bác cũng cứng lại.

[Anh ơi lần đầu tiên phát trực tiếp hở, sao lại cứng đờ thế này rồi.]

[Nhất Bác đáng yêu quá đi, không cần khẩn trương, bọn này cũng không ăn thịt người mà.]

[Cái này là nguyên nhân không muốn tham gia show giải trí nhỉ ha ha ha ha ha.]

Vương Nhất Bác nhìn bình luận lướt qua với tốc độ một giây có tận mấy cái, cậu chớp chớp mắt, không nhìn kịp: “Tốc độ bình luận của mọi người nhanh quá, tôi chưa kịp nhìn rõ.”

“A, không tham gia show giải trí, quả thật tôi không am hiểu gameshow đâu.”

[Em cũng muốn cmt chậm chút nhưng tốc độ tay của em không cho phép á.]

[Chậm một chút! Tất cả chậm lại một chút!]

[Nếu dọa người chạy mất thì sau này chắc sẽ không live nữa luôn.]

[Hôm nay quần áo của anh trai đẹp quá nha! Anh cũng đẹp nốt!]

Vương Nhất Bác phô quần áo của mình ra, sau đó cười nói: “Đây là kiểu dáng mùa xuân của B&W, đẹp nhỉ.”

[Anh thiệt sự có tư cách làm người phát ngôn.]

[Cái giá cả ấy, thật xin lỗi, tôi không xứng…]

[Tôi get không nổi cái giá này hu hu hu hu.]

[Em đang cần ngay và luôn anh nuôi em. Nuôi em đi hic hic hic.]

[Anh có thiếu người nấu cơm, giặt quần áo này nọ không ạ, để em để em!]

Vương Nhất Bác nhìn mấy bình luận này cũng hơi dở khóc dở cười, fans của cậu đa số là nữ nhưng lần đầu tiên cậu trải nghiệm cảm giác fans nữ thổ lộ như thế này.

[Bảo bối, bộ phim mới của anh chừng nào quay ạ, em đang vội muốn ủng hộ phim của anh lắm rồi nè!]

[Lúc buổi thử vai chắc là hồi hộp lắm đúng không nè!]

Vương Nhất Bác nhìn đến những bình luận về phim mới, cũng chú ý tới lướt lướt xem, cậu chọn ra vài cái để trả lời: “Sẽ sớm vào đoàn thôi. Lúc thử vai cũng không có hồi hộp lắm. Tôi rất thích nhân vật đó nên có thể đắm chìm vào nhân vật là chuyện tôi vui nhất. Dĩ nhiên, nhận được khích lệ của đạo diễn Từ cũng là chuyện vui, tôi cũng không ngờ là mình sẽ được nhận nhân vật ấy.”

Còn chưa tới hai giờ, Tiêu Chiến đã hạ mệnh lệnh cho Tề Lam là không để cho người nào bước vào văn phòng làm phiền anh.

Đây là lần đầu tiên anh xem phát sóng trực tiếp nên tay chân có hơi luống cuống. Thậm chí còn không tìm được chỗ vào nên cuối cùng cũng chỉ có thể kêu Tề Lam vào hỗ trợ.

“Tổng giám đốc, anh nhất định phải dùng tên mình xem live sao?” Tề Lam tò mò hỏi: “Đến lúc anh vừa vào xem live, nhất định sẽ trực tiếp lên hot search luôn.”

Tiêu Chiến suy nghĩ, không thể gây bất tiện cho Vương Nhất Bác được, sau đó nói: “Lấy điện thoại của cậu ra, dùng tên của cậu vào đi.”

Lời từ chối của Tề Lam tới cửa miệng rồi nhưng lại nhận được ánh mắt sắc bén của Tiêu Chiến nên đành nuốt ngược vào trong lại, anh ấy thở dài nói: “Vâng.”

Vừa mới dùng tên của Tề Lam vào thì thấy buổi live của Vương Nhất Bác đã phát được cả phút rồi.

“Đều tại cậu, chậm chạp.” Tiêu Chiến oán trách một câu.

Khóe miệng Tề Lam giật giật, không phải nguyên nhân là do anh ấy không biết dùng sao?

“Cậu còn đứng đây làm gì?” Thấy Tề Lam đứng bất động ở đó, Tiêu Chiến nhướng mày: “Không ra ngoài à?”

“Đây là điện thoại của tôi mà, tôi phải ở lại đây!” Tề Lam nghiêm túc nói.

Dù sao thì điện thoại của anh ấy cũng có vài tin Weibo không thích hợp để Tiêu Chiến thấy…

Tiêu Chiến thấy thái độ Tề Lam kiên quyết như vậy thì cũng không nói gì thêm, chuyên tâm xem Vương Nhất Bác phát trực tiếp. Nhưng xem live một hồi, anh nhíu mày ngay: “Mấy cái bình luận đấy là ai gửi? Cầu bao nuôi? Cưới cậu ấy?”

“Fans ạ.” Tề Lam trưng ra vẻ “ngoảnh mặt làm ngơ”.

“Fans bây giờ đều như vậy ạ, chỉ hận không thể đem gả mình cho thần tượng luôn thôi.”

Tiêu Chiến nhíu mày: “Nhưng Vương Nhất Bác là ...”

“Có liên quan gì đâu ạ, rất nhiều người hâm mộ gọi minh tinh là chồng là vợ mà.” Tề Lam có chút ghét bỏ nhìn Tiêu Chiến: “Tổng giám đốc, tốt xấu gì anh cũng là ông chủ công ty giải trí, vậy mà lại không hiểu mấy cái này sao?”

Tiêu Chiến rơi vào trầm tư: “Cho nên có nhiều người tranh Vương Nhất Bác với tôi như vậy à?”

Tề Lam cười hì hì: “Theo tôi được biết thì hiện tại fans của cậu ấy đa số là nữ. Nhưng sau này đợi cậu ấy hot lên thì chắc chắn số lượng fans nam cũng sẽ tăng theo, đến lúc đó…”

Anh ấy cho rằng nếu mình nói như vậy sẽ khiến Tiêu Chiến tức giận hay thậm chí là khó chịu.

Nhưng cuối cùng, chân mày Tiêu Chiến giãn ra, nở một nụ cười tự tin: “Kể cả vậy thì tôi cũng là người ưu tú nhất.”

Tề Lam: “…”

Theo kế hoạch thì Vương Nhất Bác sẽ phát sóng trực tiếp trong khoảng nửa tiếng. Bởi vì cậu cũng tự cảm thấy mình không có khả năng nói lâu hơn thế nhưng cũng đã qua một tiếng rồi, fans vẫn chưa mệt và cậu cũng vậy.

Tới lúc phải kết thúc nhưng Vương Nhất Bác vẫn còn chưa đã ghiền, cậu nhìn màn hình rồi vẫy tay: “Hôm nay tới đây thôi vậy, lần sau có cơ hội tôi lại livestream tiếp nhé.”

[Hu hu hu cảm thấy thời gian trôi nhanh quá đê.]

[Phát hiện anh không giống trong tưởng tượng của bọn này nhá, soft quá nè, về sau muốn anh live nhiều hơn á.]

[Lần sau live nhớ báo trước nha, em lập tức chạy như bay phi tới đây!]

Vương Nhất Bác quyến luyến nói tạm biệt với fans, kết thúc live xong cậu cũng thở phào một hơi: “Hóa ra livestream cũng không có khó mấy.”

Khả Khả cho cậu nhìn số liệu live lần này, giọng nói cũng lộ vẻ kinh ngạc: “Anh, lần này live có tới 300 nghìn fans vào xem đấy, vốn dĩ em nghĩ 100 nghìn là hết nấc rồi chứ.”

Vương Nhất Bác cũng rất ngạc nhiên. Mặc dù trong khoảng thời gian này tốc độ tăng fans cũng khá tốt nhưng trước mắt Weibo của cậu cũng chỉ mới có 800 nghìn fans nên có được 300 nghìn fans vào xem cũng đã lợi hại lắm rồi.

“Vượt ngoài dự đoán của anh đấy, thật sự khá tốt.” Cậu vừa mới nói xong thì điện thoại đang đặt trên bàn cũng rung vài cái, chỉ cần nhìn đến chữ “Tiêu” thôi là Vương Nhất Bác đã vội vàng che điện thoại lại rồi.

Bởi vì động tĩnh có hơi lớn cho nên Khả Khả cũng quay đầu lại nhìn.

“Hình như San ca tìm anh, đi ra ngoài một chút.” Vương Nhất Bác cười ha ha.

Thấy Vương Nhất Bác ra ngoài, Khả Khả nghiêng đầu, bối rối nói: “Không phải hôm nay san ca đi dẫn người mới hay sao?”

Bên phía Tiêu Chiến sau khi gửi tin nhắn xong, anh cũng nhận được điện thoại gọi tới từ Fairy.

Tề Lam nghe nội dung đối thoại, không khỏi cảm thán thủ đoạn của tổng giám đốc nhà mình. Vậy mà lại có thể bắt được Đại sứ mở rộng của Fairy. Tuy rằng kém hơn so với người phát ngôn một chút nhưng độ nổi tiếng của nhãn hiệu này lại cao hơn B&W một trời một vực.

Sau khi Tiêu Chiến cúp điện thoại, anh nói ngay với Tề Lam: “Chuyện tôi thảo luận với Fairy cậu không được nói cho bất kỳ ai, cho dù là Vương Nhất Bác cũng không.”

“Không phải tổng giám đốc làm vì cậu ấy sao? Vì sao không nói cho cậu ấy biết?” Tề Lam có hơi khó hiểu.

Tiêu Chiến rũ mắt, cười: “Tôi đã chứng minh được mình không kém hơn cái tên Ngụy Tuấn kia, vậy chuyện này kết thúc ở đây là được. Còn về những thứ khác, tôi không muốn tăng thêm gánh nặng cho em ấy.”

Tề Lam vừa cảm thán độ thâm tình của tổng giám đốc nhà mình, vừa lặng lẽ chửi thầm: “Tổng giám đốc, anh không thấy tốc độ của mình quá chậm à. Đợi tới khi anh Vu có con luôn rồi thì anh với cậu Vương vẫn chưa ở bên nhau.”

Tiêu Chiến cho anh ấy một nụ cười thân thiện: “Cậu có tin bây giờ tôi sẽ tốc độ đá cậu sang bộ phận dọn dẹp không?”

Mỗi ngày Vu Bân khoe ở bên tai đã đủ phiền rồi, bây giờ còn thêm người khác ngay bên cạnh nói anh thua kém Vu Bân.

Cả người Tề Lam run lên. Lúc đang nghĩ ngợi phải giải thích thế nào thì Vương Nhất Bác đã gõ cửa vào. Anh ấy như thấy được cứu tinh vậy, Tề Lam cúi đầu về phía cậu, sau đó mau lẹ lui ra ngoài.

Vương Nhất Bác mơ mơ hồ hồ nhìn Tề Lam rời đi, sau đó dời mắt sang hỏi Tiêu Chiến: “Trợ lý Tề bị sao vậy?”

“Không có gì.” Tiêu Chiến đứng dậy, vẻ mặt của anh lập tức trở nên dịu dàng: “Em kết thúc phát trực tiếp rồi à?”

Vương Nhất Bác khẽ giật mình, sau đó gật đầu: “Vâng, cho nên nhận được tin nhắn của anh thì qua đây luôn.”

“Nghe nói cách đây không lâu em mời vị bên B&W ăn cơm.” Tiêu Chiến nhớ tới cái sự kiện đó lại có hơi khó chịu: “Có phải là…”

Anh còn chưa nói xong thì cậu đã rất tự nhiên nói tiếp: “Tôi đang muốn tìm cơ hội mời anh ăn cơm đây, không biết anh có thời gian hay không?”

Tiêu Chiến ngơ ngẩn nhìn mắt cười của Vương Nhất Bác, sau đó trả lời ngay: “Đương nhiên là có.”

Nghe vậy, trong lòng Vương Nhất Bác thầm nhảy nhót, khóe môi hơi giương lên: “Anh có nhớ anh còn nợ tôi một ly trà không, có muốn tối này tới nhà tôi ăn cơm không?”

Tiêu Chiến ngẩn ngơ ba giây, sau đó mới phản ứng được là Vương Nhất Bác đang mời mình, hơn nữa là mời đến nhà của cậu.

Nhìn ý cười nhàn nhạt trên mặt Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến thầm xin lỗi vì những ý tưởng kiều diễm trong lòng…

Nhưng cái mà Tiêu Chiến không biết là bây giờ Vương Nhất Bác lo lắng và hồi hộp hơn bất kỳ ai hết. Tuy thoáng nhìn thấy vẻ mặt cậu vẫn rất bình tĩnh nhưng tâm trạng lại rối tinh rối mù cả lên rồi, sợ Tiêu Chiến sẽ từ chối mình.

Thấy anh mãi chưa trả lời, tâm tình của cậu như rơi xuống tận đáy. Cậu mím chặt môi nói: “Không được ạ…Vậy…”

“Tất nhiên là được.” Tiêu Chiến vội vàng trả lời. Nói xong lại cảm thấy hình như mình hơi gấp quá rồi nên giả vờ ho nhẹ để che giấu, nói: “Hôm nay tôi cũng không có việc gì, khá rảnh rỗi.”

Trong lòng Vương Nhất Bác cũng thả lỏng, đáy mắt cũng ẩn chứa vui vẻ, cậu cười nói: “Vậy được, tôi về chuẩn bị trước một chút, chờ tới lúc anh tan làm thì có thể qua luôn.”

Nói xong những lời này, Vương Nhất Bác cũng không đợi Tiêu Chiến phản ứng mà trực tiếp xoay người rời khỏi văn phòng. Bởi vì cậu đã không khống chế nổi trái tim đang nhảy lên liên hồi của mình mất rồi.

Vương Nhất Bác bình tĩnh đi thẳng một mạch, chờ tới khi vào thang máy mới che kín mặt, nhân tiện bình ổn hô hấp lại. Sau khi ra khỏi thang máy, cậu trực tiếp gọi cho Khả Khả, bây giờ cậu rất cần người khác giúp đỡ.

“Anh hẹn Tiêu tổng tới nhà ăn cơm?” Khả Khả vừa thấy Vương Nhất Bác tới liền kinh ngạc nói.

Vương Nhất Bác đưa tay ý bảo cô ấy nhỏ giọng xuống chút. Tuy quả thật có hơi lớn gan chút nhưng bây giờ hẹn cậu cũng đã hẹn rồi, dù gì cũng phải để lại ấn tượng tốt mới được.

“Nhưng em cũng biết anh chẳng có tài nấu nướng gì mà. Vậy nên muốn hỏi em có cách nào khiến anh trông giỏi nấu nướng không?”

Dù sao cậu cũng đã nghe quá một câu nói: Nếu muốn nắm giữ trái tim thì trước tiên phải chinh phục dạ dày của họ.

Khả Khả đánh giá Vương Nhất Bác từ trên xuống dưới một lần, sau đó tấm tắc hai tiếng: “Anh với tài nấu nướng kiếp này không có duyên đâu, vẫn nên tìm biện pháp khác đi.”

Vương Nhất Bác: “…” Tuy cậu cũng biết sự thật này nhưng nói ra lời này cũng quá đả kích người khác rồi đấy nhỉ?

Tại siêu thị.

Vương Nhất Bác mang khẩu trang đội mũ, đang mua nguyên liệu nấu ăn với Khả Khả.

“Anh nhất định phải làm lẩu sao?” Vương Nhất Bác vẫn có hơi ngờ vực một chút.

Khả Khả giúp Vương Nhất Bác chọn nguyên liệu, sau đó tặng cậu một ánh mắt ghét bỏ: “Mấy cái món khó kia anh cũng có làm được đâu. So với việc mua ở ngoài về rồi bị lộ tẩy thì ăn lẩu có phải hay hơn không, đã vậy còn có thể kéo gần khoảng cách.”

Khả Khả đưa Vương Nhất Bác tới khu lựa nước lẩu. Bởi vì biết cậu có thể ăn cay nên đã chọn này nước sốt lẩu có vị siêu cấp cay.

Nhưng Vương Nhất Bác vừa thấy thế thì lấy ngay nước sốt ra khỏi xe đẩy hàng rồi đặt lại vị trí cũ, dưới ánh mắt tò mò của Khả Khả, cậu giải thích nói: “Anh ấy không ăn cay quá được, hay mình chọn lẩu cà chua đi.”

“Ăn lẩu mà không ăn cay thì còn gì là cảm thụ nữa.” Khả Khả lắc đầu: “Anh quyết định chiều theo ăn lẩu cà chua thật à? Hay là dùng lẩu hai ngăn đi.”

Vương Nhất Bác suy nghĩ, cảm thấy đây cũng là một cách tốt: “Được đó, nhưng mà vậy thì phải mua luôn loại nồi hai ngăn.”

“Được, vậy bây giờ chúng ta đi chọn nồi lẩu.”

Vương Nhất Bác đi theo Khả Khả, nhưng khi đi ngang qua quầy trưng bia, rượu thì dừng bước.

Cậu biết bản thân không thể uống rượu nhưng cũng lén để hai lon bia dưới đống nguyên liệu, để đến lúc đó có thứ giúp tăng dũng khí.

Lúc trả tiền, Vương Nhất Bác lén dùng thân mình để che giấu tung tích của hai lon bia để không cho Khả Khả thấy, nói chung là làm việc không chê vào đâu được.

Khi về đến nhà, Vương Nhất Bác nhân lúc Khả Khả chuẩn bị nguyên liệu, lén đem hai lon bia giấu đi chỗ khác. Vẫn còn rất lâu nữa mới đến thời gian hẹn nên Khả Khả giúp Vương Nhất Bác xử lý nguyên liệu để nấu.

Nhưng nghĩ tới hai người họ phải ở một mình, Khả Khả lại càng lo lắng, cứ như mẹ hiền dặn dò con thơ: “Trong nhà không có rượu đúng không? Anh ngàn lần vạn lần cũng không được uống rượu nhé, nếu không tới lúc đó rất dễ xảy ra chuyện luôn đó.”

Trong lòng cậu lộp bộp nhảy dựng, trên mặt thì vẫn đang cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh: “Đương nhiên, anh làm gì dám mua bia rượu gì đâu.”

“Buổi tối cố gắng biểu hiện tốt nha, tranh thủ bắt lấy Tiêu tổng!” Khả Khả cổ vũ nhưng sau đó là thở dài nói: “Nhưng mà cách mấy ngày nữa là anh vào đoàn rồi, tới lúc đó cũng không gặp Tiêu tổng được nữa.”

Tuy rằng cậu cảm thấy hơi tiếc nuối nhưng vẫn muốn nghiêm túc làm việc: “Không sao cả, quay xong là có thể gặp rồi.”

Còn chưa tới thời gian hẹn, tiếng chuông của điện thoại Vương Nhất Bác đã rung lên rồi, cậu vẫy vẫy nước trên tay sau đó nhấc máy.

“Được, bây giờ tôi xuống đón anh!”

Cúp điện thoại, Vương Nhất Bác cởi tạp dề, nhìn Khả Khả nói: “Anh ấy tới rồi, anh đi đón anh ấy!”

Khả Khả bước tới trước một bước, sau đó ngăn Vương Nhất Bác lại, nói: “Dù sao em cũng phải đi rồi, anh chỉ đường cho Tiêu tổng là được rồi. Anh mau mau dọn lại cái bàn đi đã, nhìn lộn xộn dã man.”

Vương Nhất Bác thấy Khả Khả nói đúng, sau khi tiễn cô ấy tới cửa rồi nói cảm ơn thì cậu liền vội vàng dọn dẹp cái bàn. Đặt lẩu ở chính giữa, bày nguyên liệu nấu ăn ở xung quanh. Nước lẩu đã được nấu rồi, đợi Tiêu Chiến tới là có thể ăn được luôn. Cậu vừa chuẩn bị xong, chuông cửa cũng vang lên.

Vương Nhất Bác ra nhìn mắt mèo trước rồi mới mở cửa ra. Tiêu Chiến đang đứng ngoài cửa, gương mặt rất vui vẻ. Đồ anh mặc cũng không còn là bộ tây trang nghiêm chỉnh như ở công ty nữa mà là một chiếc áo khoác đen dài, trông thoải mái hơn nhiều.

Đôi mắt Vương Nhất Bác sáng rực, nghiêng người để anh bước vào: “Tôi đang làm lẩu, anh tới vừa đúng lúc đấy.”

Vóc người Tiêu Chiến thon dài, đứng trước cửa liền khiến huyền quan đã nhỏ nay còn nhỏ hơn nhiều.

Vương Nhất Bác vội vàng tìm dép cho Tiêu Chiến. Đây là đôi dép của ba lúc trước ở đây hay mang.

“Đây là dép ba tôi hay mang lúc ở đây, anh xem xem có vừa chân không.” Cậu giải thích một câu, lúc nãy đi siêu thị đáng lẽ phải mua đôi mới.

Tiêu Chiến thay giày, sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua, anh cười nói: “Rất vừa chân, không ngờ chân tôi với chân chú cũng không khác nhau mấy.”

Trong lòng Vương Nhất Bác nhẹ thở phào một hơi. Sau đó cậu dẫn anh tới phòng khách, thoáng nhìn qua tay mới thấy anh mang cái gì đó: “Anh mang theo gì thế?” .

“Rượu vang đỏ.” Tiêu Chiến nâng tay lên cho cậu xem, sau đó lại nhìn nồi lẩu đang ngút khói rồi cong môi cười: “Chẳng qua là không nghĩ em sẽ làm lẩu.”

“…” Vương Nhất Bác ngượng cười, lẩu phối với rượu vang đỏ này có hơi ngoài dự đoán rồi.

“Cứ để đó trước vậy.” Vương Nhất Bác nhận rượu vang sau đó để trên bàn trà, nhân tiện chỉ vào sofa nói: “Áo khoác có thể cởi ra đặt ở đó, tôi thấy hình như lẩu sôi rồi, đúng lúc có thể cho đồ ăn vào.”

Tiêu Chiến rửa tay, sau đó ngồi xuống đối diện Vương Nhất Bác. Nhìn nồi lẩu cậu chuẩn bị là nồi hai ngăn thì có hơi nhướng mày nói: “Xem ra em vẫn xem nhẹ tôi?”

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ, cậu phát hiện Tiêu Chiến rất cố chấp với việc hơn thua ở mảng ăn cay.

“Hôm nay tôi cũng muốn ăn thanh đạm chút nên mới chọn lẩu hai ngăn, không phải xem nhẹ anh đâu.” Vương Nhất Bác giải thích, nhân tiện cũng an ủi luôn.

Vương Nhất Bác nhìn vẻ mặt Tiêu Chiến, sau đó mới an tâm được chút, ít nhất bước đầu tiên vẫn chưa làm gì sai.

Tuy là mời Tiêu Chiến đến ăn nhưng cuối cùng lại trở thành Tiêu Chiến giúp bỏ đồ ăn vào, Vương Nhất Bác cứ như biến thành người “được nhận ân huệ” vậy.

Nhìn đồ ăn trong chén được Tiêu Chiến gắp cho, cũng thành cái núi nhỏ được luôn rồi, cậu vội vàng kêu anh ngừng lại: “Anh cũng tự ăn đi, trong chén tôi có quá trời đồ rồi.”

Anh thu tay lại, nhìn gương mặt bị khói hun đến đỏ bừng của cậu, lại vờ như vô tình hỏi: “Hôm bữa em đi ăn món gì với Ngụy Tuấn thế?”

Vương Nhất Bác nhớ lại nhưng lại chẳng nhớ ra cụ thể đã ăn món gì: “Ăn ở nhà hàng Trung Quốc, hương vị cũng được nhưng còn cụ thể là món gì thì tôi không nhớ nổi.”

Tâm tình Tiêu Chiến tự nhiên cũng vui vẻ hơn hẳn, anh cong mắt nói: “Vậy thì không cần nhớ nữa.”

Vương Nhất Bác nhìn qua phía anh, lúc này áo cũng bị xắn lên để lộ ra một mảng cánh tay trắng nõn nhưng lại rất có lực, người thường xuyên luyện tập mới có được trạng thái thế này.

Sắc mặt cậu nóng lên, không biết là do nóng hay do bị hun khói.

“Anh…” Vương Nhất Bác rũ mắt xuống, khó khăn mới phun ra được một chữ. Vậy mà lời tới bên miệng rồi lại nói thế nào cũng không ra.

Tiêu Chiến lúc này cũng bình thản đánh giá nhà cậu. Anh cũng nhìn ra được Vương Nhất Bác đã tỉ mỉ trang trí nó, mỗi chỗ đều lộ ra sở thích của cậu. Anh cẩn thận ghi nhớ cứ như muốn viết ra hết thảy đồ đạc trong nhà.

Vương Nhất Bác gác đũa xuống, đứng dậy: “Anh muốn uống bia không? Vừa hay tôi có mua hai lon, tuy lẩu không hợp với rượu vang đỏ nhưng với bia thì khá ổn đấy!”

Tiêu Chiến ngẩn ra, nhìn Vương Nhất Bác lấy hai lon bia từ dưới ngăn tủ ra cứ như thể lấy cái bảo vật gì ra để khoe với anh vậy. Thấy thế anh lại không khỏi mỉm cười.

“Anh lái xe tới nhỉ?” Vương Nhất Bác đem bia tới, sau đó mới nghĩ tới vấn đề này, trong lúc nhất thời cũng có hơi do dự.

“Không sao đâu, tôi có thể tìm người lái hộ.” Tiêu Chiến cười, nhận lấy hai lon bia trong tay cậu, sau đó dễ dàng dùng một tay mở ra: “Nhưng mà, em có thể uống sao?”

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm tư thế dùng một tay mở bia của Tiêu Chiến, đẹp trai muốn chết, chỉ tùy tiện trả lời câu hỏi của anh: “Cũng được.”

Vương Nhất Bác học theo động tác của Tiêu Chiến nhấp một ngụm bia, sau đó liền nhíu mày. Từ trước đến giờ cậu chẳng thể nào thích ứng được cái hương men này. Nhưng để tiếp thêm can đảm, cậu liều mạng!

Uống được một nửa, Vương Nhất Bác liền cảm thấy đầu óc quay cuồng, cứ xoay mòng mòng không ngừng.

Chờ lúc cậu xoa trán tỉnh lại thì đã phát hiện mình đang ngủ trên giường trong phòng ngủ. Trên tủ đầu giường của cậu có để lại một giấy nhắn của Tiêu Chiến.

[Tôi có mua thuốc giải rượu, lúc tỉnh lại nhớ uống nhé.]

Vương Nhất Bác:???!!!

Rốt cuộc hôm qua để xảy ra chuyện gì? Vương Nhất Bác lờ mờ cầm tờ giấy ghi chú.

Đột nhiên trong não cậu hiện ra một đoạn ký ức ngắn. Lúc đó cậu ôm Tiêu Chiến không buông tay, còn làm nũng: “Muốn ôm một cái.”

Vương Nhất Bác: “…” Đó chắc chắn không phải là cậu mà!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top